Chương 54: Tiểu Anh, ta rất thích ngươi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn dĩ sau khi Nhã Nghiên gặp mặt đệ đệ của mình, các nàng sẽ trở về Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu. Thế nhưng bởi vì bốn tiểu lưu manh kia đột nhiên gặp tai nạn ngoài ý muốn, các nàng đành phải lấy lý do muốn thăm thú nơi này để lưu lại thêm vài ngày, thuận tiện cho đám Ôn Thần dưỡng thương.

Mà những ngày này, Tỉnh Nam tiểu thư xem chừng có điểm không thoải mái, thỉnh thoảng còn học theo Sa Hạ làm mặt than. Các đương sự còn lại sớm phát hiện, nàng thành ra như vậy bởi vì mấy ngày nay, Danh Tử Linh liên tục tìm đến Tôn Thái Anh không phải bồi chuyện thì là ra ngoài dạo chơi, quan hệ vô cùng thân thiết.

Tiếc là đương sự họ Tôn lại không biết Tiểu Nam Nam nhà mình đang sinh khí, cả ngày chạy theo Danh Tử Linh thì thôi đi, trở về còn kể chuyện tốt đẹp của hai người cho Tỉnh Nam càng khiến nàng chướng tai gai mắt.

Các đương sự còn lại bao gồm tỷ muội tốt của nàng và đồng đội tốt của họ Tôn ngược lại vô cùng cao hứng, cả ngày đều bày trò ẩn ý trêu chọc các nàng. Cái gì mà đổ hũ giấm, cái gì mà đốt nhà, cái gì mà hậu cung tranh sủng. Nhảm nhí hết sức!

"Các ngươi rảnh rỗi quá rồi có phải hay không?"

Tỉnh Nam ngoài miệng vẫn luôn rũ bỏ quan hệ, trong lòng thế nhưng không chút dễ chịu. Danh Tử Linh những ngày này đều nói bởi vì các nàng sắp trở về cho nên tần suất gặp gỡ Tôn Thái Anh cũng vì vậy mà tăng lên. Đáng giận hơn là tiểu cẩu kia lại vô cùng thoải mái đáp ứng, mặc kệ thương thế trên người vẫn rất tích cực chạy ra ngoài.

Nàng gần đây có chút không hiểu tâm tình của bản thân. Nàng thừa nhận bản thân yêu thích nụ cười của Tôn Thái Anh. Mỗi lần nhìn thấy đối phương đối với nàng tươi cười, Tỉnh Nam trong lòng cũng vô thức cảm thấy dễ chịu, tâm tình cũng thoải mái không ít.

Nhưng mấy ngày gần đây lại có chút khác biệt. Mỗi lần nhìn thấy hài tử kia nhe răng hớn hở với Danh Tử Linh, nàng lại cảm thấy chướng mắt vô cùng. Bọn họ càng vui vẻ, Tỉnh Nam lại càng khó chịu, cảm thấy tâm tình như rớt xuống đáy vực.

Ôn nhu đại mỹ nhân rốt cuộc không nhịn được nữa liền yêu cầu về sớm, vốn dĩ là thêm năm ngày, hiện tại rút lại chỉ còn ba ngày, nói là Phong Hoa Tuyết Nguyệt không thể bỏ trống lâu như vậy. Các tỷ muội của nàng vậy mà vì lí do này cả ngày cười cợt không ngớt, ngay cả Sa Hạ cũng không buồn làm mặt than, chỉ chăm chăm trêu chọc nàng.

"Ta thực sự là lo lắng cho công việc của chúng ta mà!"

Nhưng Tỉnh Nam rốt cuộc cũng không thể che giấu tâm tư của mình quá lâu. Một ngày trước khi các nàng trở về, Danh Tử Linh như cũ tìm đến Tôn Thái Anh, có điều lần này còn có thành ý mời các nàng cùng đi. Dù sao ngày mai các tỷ tỷ cũng trở về, nàng cũng nên chiêu đãi các tỷ tỷ một chút.

May mắn trên đường đi Tôn Thái Anh vẫn rất biết điều đi theo Tỉnh Nam. Ngoại trừ những lúc cười đùa vui vẻ với Tử Linh có chút chướng mắt, Tỉnh Nam miễn cưỡng vẫn có thể áp chế tư tưởng bạo lực trong đầu.

Mọi chuyện chí ít vẫn rất suôn sẻ cho đến khi các nàng theo lời Tử Linh lại kéo nhau ra ngoài tản bộ sau bữa tối. Nhưng bẵng đi một lúc, hai người Tử Linh, Thái Anh liền biến mất. "May mắn" là tiểu gia hỏa họ Kim và đại tỷ phúc hắc họ Lâm vô tình bắt gặp được, cho nên liền cố ý như vô tình mách nước. Ba đồng đội tốt của Tôn Thái Anh còn phối hợp nói cái gì lo lắng các nàng xảy ra chuyện, liền kéo Tỉnh Nam đuổi theo.

Danh Tỉnh Nam miệng thì nói "như vậy không tốt, đừng làm phiền bọn họ", đôi chân ngược lại vẫn liên tục chạy theo, thậm chí có phần gấp gáp.

Danh Tử Linh vậy mà kéo theo Tôn Thái Anh chạy đến một cây cầu nhỏ lúc này đã thưa người qua lại. Nàng vừa rồi còn hứng thú nói chuyện, lúc này đột nhiên lại đỏ mặt ấp úng, không dám đối diện với Tôn Thái Anh, tay chân bối rối không biết nên làm thế nào mới phải. Cách đó không xa, vừa vặn có một nữ nhân cũng đang đỏ mặt, chỉ tiếc là không phải do thẹn thùng mà là tức giận.

Tôn Thái Anh không rõ vì sao Tử Linh cô nương đột nhiên kéo nàng tới chỗ này, lại còn là đánh lẻ, bất quá vẫn có thể nhận ra có điểm khác thường. Không may mắn hài là tử họ Tôn không phát hiện ra có người theo dõi, cho nên vẫn vô cùng vui vẻ tươi cười, thậm chí còn mấy lần vô tình đụng chạm thân mật (đương nhiên chỉ dừng ở mấy cái vỗ vai) khiến Danh Tử Linh đỏ mặt, mà người trong bụi cây cũng đỏ mắt.

- Chúng ta sao lại đến đây vậy? Không đợi các nàng sao?

Danh Tử Linh nghe tiểu bạch kiểm bên cạnh lên tiếng không khỏi cảm thấy hồi hộp cùng lo lắng. Nhưng dù sao nàng đã quyết định kéo Tôn Thái Anh đến đây thì cũng nên thành thật. Ngày mai bọn họ đều trở về, nàng không chắc tới bao giờ mới có thể gặp lại, hoặc có khi là không thể gặp lại. Bây giờ mà không nói lời nào, suy nghĩ trong đầu nếu như giữ lại, nàng sẽ cảm thấy bức bối, đến khi người đi rồi thì dù có hối hận cũng không kịp.

- Kia, ta... là có chuyện muốn nói với Tiểu Anh!

- Vậy sao? Linh nhi là có chuyện gì muốn nói với ta?

Thái độ của nam nhân khả ái này trước giờ vẫn luôn rất tốt, hiện tại cũng vậy. Tử Linh vì vậy mà càng thêm khẩn trương. Tôn Thái Anh trong lòng có chút dự cảm không lành, bất quá ngoài mặt vẫn duy trì được ý cười. Nhưng mà, Tử Linh cô nương không phải là muốn tỏ tình đó chứ?

Phải! Chính là muốn tỏ tình!

Danh Tử Linh đối diện với ánh mắt mong chờ lẫn tò mò của người kia thì đỏ mặt, qua một lúc mới lấy hết dũng khí hít sâu một hơi, cả người hướng về phía Tôn Thái Anh nghiêng đầu hôn lên một bên má của nàng, sau đó lập tức rời đi không dám ngẩn đầu đối diện nhưng giọng nói vô cùng kiên quyết:

- Tiểu Anh, ta rất thích ngươi!

- Ồ! Đoán đúng rồi! Hôn luôn rồi!

Đương nhiên Tôn Thái Anh sẽ không nói mấy lời thô lỗ như vậy. Lời này được phát ra từ một trong số những đương sự đang hóng mát trong bụi cây cách hai nhân vật chính không quá xa, mà chính xác là Du Trịnh Nghiên a.k.a Lão Đại cầm thú.

Phía bên cạnh, ngoại trừ một Lâm Nhã Nghiên đang vừa trèo đầu cưỡi cổ nàng, vừa phấn khích quan sát nét mặt của muội muội họ Danh, một Thấu Kỳ Sa Hạ cũng đang vui vẻ không kém tủm tỉm cười trêu chọc, một truyền nhân của cơ hội thủ Bình Tỉnh Đào, Chu Tử Du, đang lợi dụng lén lút xoa xoa tay nhỏ của tiểu băng sơn cũng không quên cẩn thận nghiêng đầu phân tích tình huống hiện tại cho vật nhỏ họ Phác hiếu kỳ trong lòng, và một nhà ngang trái lộn xộn "ngươi chọc ta chửi" phía sau lưng Bình Tỉnh Đào - Kim Đa Hân, thì chính là đương sự đang đầu tóc xanh rờn họ Danh tên hai chữ Tỉnh Nam.

Khỏi phải nói, ôn nhu đại mỹ nhân gương mặt lúc này đã đen đến không thể đen hơn, nghiến răng nghiến lợi chỉ hận không thể đem Tôn Thái Anh lập tức ném xuống sông.

"Hừ! Cả ngày không phải đều quấn theo nói yêu thích ta sao? Bây giờ thì sao? Được nữ nhân hôn một cái liền bày ra vẻ hớn hở như vậy? Ngươi cả ngày chiếm tiện nghi ta còn chưa đủ sao?"

Còn may mắn là Tôn Thái Anh có lẽ cũng tự mình cảm thấy lạnh gáy cho nên không có khách khí đáp lại nụ hôn kia, nếu không biết đâu chừng tiểu ôn nhu sẽ lột da nàng cho chó ăn. Tôn Thái Anh đối với hành động vừa rồi của tiểu mỹ nhân bên cạnh có chút bất ngờ nhưng không lúng túng.

Thực ra nếu không tính bản thân đang yêu thích Tiểu Nam Nam, nàng cũng không thể nhận lời Danh Tử Linh được. Tôn Thái Anh vẫn còn nhớ rất rõ chính mình là người hiện đại, người của hai ngàn năm sau. Nàng đối với nơi này không thể lưu lại, càng tuyệt đối không nên phát sinh những loại quan hệ yêu đương như vậy, cho dù là Tiểu Nam Nam cũng không thể.

- Linh nhi, cảm ơn cô đã yêu thích ta! Nhưng thật xin lỗi, ta không thể đáp lại tình cảm này!

Danh Tử Linh mím môi, cúi đầu. Nàng đã sớm dự liệu đến loại tình huống này, nhưng khi nghe chính miệng người này nói ra, trong lòng vẫn không thể không cảm thấy đau nhói một trận. Nàng biết rõ người này đối với mọi người vẫn luôn vui vẻ, cho nên đối với nàng cũng không phải ngoại lệ. Chỉ là Tử Linh nàng vẫn không thể nhịn được tự mình đa tình.

- Linh nhi, ta không phải không yêu thích cô, chỉ là không phải loại tình cảm như cô mong muốn! Dù sao cũng rất cảm ơn cô đã dũng cảm nói ra những lời này! Cảm ơn đã cho ta biết có một người đã yêu thích ta như vậy! Linh nhi, tình cảm này của cô, ta sẽ trân trọng nó, nhưng hãy hiểu cho ta khi không thể đáp lại!

Danh Tử Linh vốn đang kiềm chế chính mình không khóc, rốt cuộc lại không nhịn được, cảm động đến rơi nước mắt, lập tức lao vào ôm lấy người đối diện. Măc dù tình cảm này không được đáp lại, nhưng chí ít nàng đã yêu thích đúng người. Một người dù không chấp nhận tình cảm của nàng nhưng vẫn trân trọng nó, như vậy đã đủ rồi!

- Tiểu Anh, chúng ta sau này vẫn có thể làm bằng hữu chứ?

- Nhất định! - ­Tôn Thái Anh đáp lại cái ôm của nàng, lại giở giọng trêu chọc - Không lẽ cô nương nghĩ tỏ tình thất bại liền muốn đá ta đi luôn sao?

- Hừ! Ta mới không có! - Danh Tử Linh bị người kia trêu chọc liền tức giận tách ra khỏi cái ôm, hừ lạnh một tiếng

Tôn Thái Anh lại nhoẻn miệng cười, vô cùng chân thành nhìn người đối diện nói:

- Linh nhi, ta tin tưởng cô sẽ tìm được một người tốt hơn, xứng đáng để ngươi yêu hơn, và cũng sẽ yêu thương cô! Ta thực ra không tốt đẹp như cô suy nghĩ, dù sao cũng rất cảm ơn Linh nhi đã đồng ý làm bạn với ta!

Hai người sau đó không ai tiếp tục nói, chỉ lẳng lặng nhìn về phía xa theo dòng chảy của nước. Đám quần chúng ăn dưa trong bụi cũng bị một màn này làm cho cảm động nhưng đương nhiên cũng không quá lâu để đồng đội cầm thú nhà Tôn Thái Anh bắt đầu dựng kịch bản cho một bộ truyện hề kịch.

- Vẻ mặt đó của Tôn Thái Anh đang nói lên rằng tên nhóc đó hối hận rồi. "Đáng ra phải hôn lại người ta một cái, sau đó ôm chân phú bà, làm rể phủ Tổng đốc. Không được làm chồng Tỉnh Nam thì ta làm em rể, đều là người một nhà cả thôi!"

- "Ôi, sao ta lại ngu ngốc như vậy. Rõ ràng có thể một tay ôm Tiểu Nam Nam, một tay ôm Tiểu Linh nhi cơ mà. Uổng công ta sinh ra hai tay thật phí phạm." Tôn Thái Anh nhất định đang nghĩ như vậy.

- "Bây giờ mà nhận lời lại thì có mất mặt quá không nhỉ? Không sao, ta trước giờ không cần mặt mũi, sợ cái gì. Ôm được chân Tử Linh thì ta cũng không sợ mấy đồng bạc nợ đó làm gì. Sau này nếu còn thích Tiểu Nam Nam, ta có thể dùng tiền của Tổng đốc yêu đương vụng trộm cũng không tồi."

- ...

Đương sự Danh Tỉnh Nam càng nghe càng đen mặt. Nàng có chút hối hận khi ngồi chung với đám người này. Rõ ràng khung cảnh phía trước khá nên thơ, hai người kia đã không còn nói chuyện, rốt cuộc qua miệng đám cầm thú này thì cả nàng lẫn Tôn Thái Anh đều bị biến tấu thành một dạng khác.

Nếu có bình thuốc độc trong tay, nàng nhất định sẽ nhét vào miệng ba tên này cùng với tỷ muội của mình trước, sau đó mới đến tiểu tử đào hoa kia.

Đối lập với đám người đang bận viết kịch bản trong bụi cây, không gian của hai người trên cầu khá yên tĩnh. Một lúc lâu sau, Danh Tử Linh là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.

- Kia, Tiểu Anh, ta có thể hỏi ngươi một điều không?

- Được chứ! Bao nhiêu điều cũng được! - Tôn Thái Anh rất hào hứng gật đầu

- Ngươi... thích biểu tỷ của ta sao?

Danh Tử Linh hỏi xong mới chậm rãi quan sát người bên cạnh, chỉ thấy người kia khẽ cười một tiếng, thật lâu sau mới trả lời. Lời nói ra thế nhưng cũng không rõ có thực sự là loại yêu thích mà nàng nghĩ đến hay không:

- Có thể không yêu thích nàng ấy sao?

- Cũng phải! Biểu tỷ dù sao cũng tài sắc vẹn toàn như vậy, ngay cả ta là nữ nhân còn thấy thích!

- Ta cũng vậy!

Ba chữ này của Tôn Thái Anh liền khiến Danh Tử Linh có điểm hoài nghi. "Ta cũng vậy" là có ý gì? Ý tứ là "ta cũng yêu thích Tỉnh Nam tỷ tỷ" hay ý tứ "ta cũng là nữ mà còn yêu thích". Danh Tử Linh suy nghĩ một lúc liền bị chính mình dọa sợ. Nàng chắc là vừa rồi đau lòng nên bây giờ đầu óc hỏng rồi đi! Sao có thể nghĩ Tôn Thái Anh là nữ nhân có chứ? A, không nghĩ nữa!

Các nàng sau đó cũng không lưu lại quá lâu liền quay trở về, "trùng hợp" gặp đám người kia cũng đang "tìm người".

Tỉnh Nam đối với lời từ chối của Tôn Thái Anh trong lòng xem ra cũng không còn quá tức giận, bất quá vẫn làm mặt lạnh, nhưng cũng không quá lâu để nàng trở nên ôn hòa trước nụ cười tươi rói kia của hài tử họ Tôn.

Nghỉ ngơi thêm một đêm, tứ hoa khôi cùng tứ đại thiếu cũng từ biệt phủ Tổng đốc trở về Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu.

Người ta nói, cuộc chia tay nào cũng đẫm nước mắt, cho nên cuộc chia tay này cũng không ngoại lệ.

Nhưng nước mắt thì chỉ có một mình Danh Tử Linh khóc muốn lụt nhà, Tôn Thái Anh được đồng đội cầm thú ưu ái giao cho nhiệm vụ dỗ dành nàng trước trước ánh mắt "dịu dàng" của Tỉnh Nam. Danh phu nhân đau lòng khi phải chia tay với tiểu hài tử nhỏ nhắn, ngoan ngoãn, nhưng chí ít cũng chỉ lặng lẽ rơi lệ.

Các nàng sau đó trở về Hoàng Lĩnh, đến nơi cũng đã là hai ngày sau. May mắn, trên đường đi cũng không gặp những chuyện đại loại như bắt cóc tiểu tướng công gì đó, nếu không tứ hoa khôi khẳng định sẽ ném mấy tên sao Chổi này ra khỏi xe ngựa.

.

.

.

Nhiệm vụ của tứ đại thiếu sau chuyến đi Dương Châu kia rốt cuộc cũng có được chút ít manh mối mới cũng đồng thời phát hiện ra không ít điểm bất thường của hệ thống xuyên không.

Mấy ngày đi kết thân cùng nam nhân họ Triệu kia, các nàng tra ra được một ít thông tin về món vũ khí tên gọi Khẩn Bối Hoa Trang Nỗ. Vật kia quả thực là ám khí của Thiên Môn, nhiều năm trước bởi vì bất đắc dĩ mới cho phép quân binh sử dụng rộng rãi như vậy.

Món ám khí kia có thể xem là đồ quý hiếm, nhà họ Triệu cũng là may mắn có được nhờ vào trận chiến năm xưa, bây giờ chỉ lưu lại làm bảo vật gia truyền của Triệu gia, chỉ những người sau này nắm quyền Triệu gia, chính là đích trưởng tử mới có thể nhìn qua món vũ khí đó.

Triệu Phúc Thịnh mặc dù là đích tử nhưng lại là con út, trước hắn còn có mấy ca ca, cho nên với ám khí kia chỉ nghe nói qua chứ chưa từng nhìn thấy. Nhưng may mắn cho tứ đại thiếu các nàng, tên họ Triệu kia mặc dù ăn chơi trác táng, không phải loại tốt lành gì, nhưng cũng nhờ vậy mà biết được không ít thứ mà nhiều người cho là không tốt đẹp.

Hoa Hạ Quốc sau khi được Lâm gia nắm quyền càng trở nên hưng thịnh, việc mở cửa tiếp các thương nhân nước láng giềng càng được đẩy mạnh. Tuy nhiên, việc này cũng gây ra khó khăn khi triều đình phải tìm cách để khống chế và kiểm soát các phần tử phản quốc, bán nước và cướp nước, trục lợi từ những vật phẩm bị cấm giao thương. Mà một trong số đó chính là binh khí.

Ám khí vốn là loại vũ khí được sử dụng một cách bí mật, cho nên những cơ quan chế tạo ám khí cũng vô cùng kín tiếng, ngoại trừ một cái tên gọi, ngay cả vị trí hay người đứng đầu đều chưa từng được tiết lộ. Mà đứng đầu trong số đó chính là Thiên Môn, cơ nghiệp của Danh gia. Loại ám khí kia tứ đại thiếu đã tra ra được thuộc quyền sở hữu của Thiên Môn.

Thiên Môn vốn là cơ nghiệp của Danh gia, cho nên cung có thể xem như hậu thuận cho ngôi vị đế vương. Ám khí Thiên Môn chỉ chuyên được chế tạo dành riêng cho các sát thủ, Cấm Vệ quân và quân tinh nhuệ của triều đình, mỗi một binh sĩ sẽ được huấn luyện và cấp cho một loại ám khí phù hợp chỉ dành riêng cho người đó. Nếu như bởi vì bị giết, có ý định tạo phản, hay bỏ trốn, ám khí nhất định sẽ bị thu hồi hoặc tiêu hủy.

Thế nhưng có không ít thế lực thù địch đã lợi dụng sự bí ẩn và giá trị của các ám khí mà thành lập các tổ chức để sát hại những người sở hữu chúng, sau đó sẽ đem bán ở các chợ đen thu được không ít lợi. Nơi được gọi là chợ đen kia được thành lập bởi một nhóm thổ phỉ chuyên buôn bán, giao thương các vật phẩm cấm, bao gồm cả ám khí và nô lệ.

Phần lớn người mua là các tầng lớp quan lại quý tộc, vì muốn thị uy quyền thế của mình dựa vào các món vật giá trị hay hiếu kỳ muốn sở hữu những món bảo vật đã không tiếc tay vung tiền mua chúng. Việc mua bán diễn ra không phải ngươi mua ta bán như thông thường mà thông qua một hình thức tương tự như bán đấu giá ở hiện đại. Sự giao dịch này không diễn ra hằng ngày mà chỉ được tổ chức mỗi năm hai lần. Thời gian này, ở địa điểm đã định sẵn, các tay buôn sẽ đem vật phẩm của mình đến trưng bày ở một gian phòng kín, mỗi vật phẩm sẽ được đặt trong một phòng riêng, có lính canh gác nghiêm ngặt.

Người mua sau đó sẽ đi đến từng căn phòng để xem qua các loại mặt hàng này, nếu như có thứ ưng ý, sẽ lựa chọn lưu lại để tham gia đấu giá. Số tiền cao nhất được đưa ra và không ai có thể vượt qua nó sẽ được định giá cho vật phẩm và người sở hữu chỉ cần trả đúng số tiền mình đã đặt sẽ được lấy vật phẩm kia. Mà ám khí chính là một trong những bảo vật được đánh giá cao nhất trong các loại vật phẩm được bán ra, các thương buôn vì thế càng thu được nhiều lợi nhuận. Điều này đồng nghĩa với việc những kẻ truy sát người sở hữu ám khí ngày càng lộng hành, bất chấp sự kiểm soát ngày càng gắt gao của triều đình vẫn điên cuồng và ngang nhiên hành động.

Tứ đại thiếu đã nghĩ qua, nếu như không thể có thêm manh mối về những thứ ám khí mà nhiệm vụ yêu cầu, các nàng bắt buộc phải làm liều tìm đến nơi giao thương ngầm kia. Nhưng đến hiện tại cũng chỉ là nghe qua miệng của nam nhân họ Triệu, các nàng còn chưa xác định được nơi đó rốt cuộc là ở đâu. Nhưng có lẽ lần này có thể tìm hiểu nơi Phượng Tư Sở.

Vả lại, các nàng còn phải lo lắng một chuyện khác mà Tư Duệ mấy ngày trước đã nói đến, chương trình thử nghiệm này thực sự có vấn đề.

---

Đấy, dành riêng một chương để nhuộm tóc cho Tiểu Nam Nam đấy! Nhớ ủng hộ nhá! -.-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro