Phiên Ngoại: ĐI DƯƠNG CHÂU 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm qua đã sớm nói tứ đại thiếu sẽ ngồi xe ngựa cùng các nàng, tứ nha hoàn sẽ cưỡi ngựa đi phía trước, phòng trường hợp xấu sẽ có cách ứng phó, cho nên hiện tại, Nhã Nghiên, Tỉnh Nam, Trịnh Nghiên cùng Thái Anh ngồi một xe, xe còn lại chính là Tỉnh Đào, Sa Hạ, Đa Hân, cùng Tử Du. Duy chỉ lưu lại một cục bông nhỏ đang phân vân không biết nên ngồi xe nào.

Tôn Thái Anh cảm thấy tiểu bảo bối khó xử, liền cười đến xán lạn, "dịu dàng" lên tiếng:

- Tiểu cô nương này, cô ở đây giả vờ cái gì vậy? Rõ ràng là nghiện Du ca của cô như vậy, còn ở đây do dự cái gì? Còn không leo lên với Du ca của cô đi, bên này chúng ta không chứa nổi đâu!

[Thúc thúc mà sao hay hơn thua quá! -.-]

Tôn Thái Anh vừa nói xong, cũng không để cho tiểu bảo bối kịp hiểu, Du Trịnh Nghiên bên cạnh đã tiện tay xách cục bông nhỏ ném lên xe của Chu Tử Du.

Phác Chí Hiếu ngây ngốc đứng đó không hiểu chuyện gì. Đúng là bảo bối rất thích Du ca nhưng mà bảo bối còn đang suy nghĩ, như thế nào Nghiên ca đột nhiên lại ném người ta lên xe như vậy. Híu Híu còn chưa có nghĩ xong cơ mà.

Cục bông nhỏ chớp chớp mắt nhìn theo hai bóng người vừa rời đi, vừa vặn Chu Tử Du chuẩn bị lên xe ngựa, thuận tiện ôm lấy hài tử, nhấc chân bước vào trong xe ngựa cùng ba người kia.

Cục bông nhỏ lúc này ở trong lòng Du ca mới ủy khuất kể tội hai người Du Trịnh Nghiên cùng Tôn Thái Anh:

- Du ca!

- Cục Phác làm sao vậy? – Chu Tử Du sớm chứng kiến một màn vừa rồi, đối với tiểu bảo bói trong lòng ôn nhu lên tiếng

- Nghin ca pới Anh ca pắt nạt Híu Híu!

- Hai người đó bắt nạt Cục Phác sao? Ta qua đó đòi công bằng cho Cục Phác có được không?

Cục bông nhỏ nghe đến nàng muốn thay mình đòi công đạo, liền ngẩng đầu lên nhìn, ngẫm một chút, lại dựa vào trong ngực nàng lắc lắc đầu.

- Làm sao vậy? Nghiên ca với Anh ca bắt nạt con, ta liền qua đó bắt nạt lại bọn họ, không được sao?

Phác Chí Hiếu rõ ràng do dự, miệng nhỏ khẽ nói – Đượt... nhưn mà... hong đượt!

Chu Tử Du nén cười nhìn tiểu bảo bối, vờ lạnh giọng trách:

- Nếu không cần thì còn nói với ta làm gì?

Tiểu bảo bối hơi ngẩng đầu nhìn, sau đó lần nữa chui vào trong lòng nàng, đầu nhỏ khẽ dụi dụi, nhỏ giọng đáp:

- Híu Híu mún nói cho Du ca bít mà!

- , chỉ có Du ca mới được biết còn ta thì không cần thiết, có phải không? – Kim Đa Hân bĩu môi hờn dỗi. Sống chung một nhà mà sao thiên vị quá vậy hả, Phác Chí Hiếu?

- Hong hải mà! – Phác Chí Hiếu lắc đầu biểu tình phản đối – Nhưn mà Hân ca nghe ròi mà! Híu Híu nói nhìu lần... như pậy... mệt!

Kim Đa Hân đen mặt nhìn vật nhỏ trong lòng Chu Tử Du. Lúc nào cũng chỉ có Du ca, sớm biết như vậy nàng đã không thèm nhặt vật nhỏ này về. Chu Tử Du ngược lại cười đến vui vẻ, xoa xoa lưng cho cục bông nhỏ kia khiến tiểu bảo bối thỏa mãn chui rúc vào lòng nàng làm nũng.

Tỉnh Đào cùng Sa Hạ nhìn bọn họ đùa giỡn, trong lòng không khỏi cảm thấy hiếu kì. Một tiểu cẩu họ Chu lúc nào đối với các nàng cũng là vẻ mặt bỡn cợt thiếu đánh, mặc dù cả bốn tên này đều gợi đòn, có điều, các nàng vẫn phải công nhận họ Chu kia chính là kẻ đáng ghét nhất, như thế nào lại có thể khiến tiểu hài tử trước mặt yêu thích đến như vậy.

Là vì gương mặt sao? Hài tử sao có thể nhan khống như vậy? Hay là do chiều cao? Nhưng dài ngắn thì quan trọng gì chứ? Có ngắn lại các nàng cũng chẳng ưa nổi. Vậy thì tạm cho là vì gương mặt kia có chút (nhiều) dễ nhìn đi!

Tỉnh Đào rốt cuộc không nhịn được thắc mắc trong lòng, mỉm cười xinh đẹp, hướng tiểu bảo bối nhẹ nhàng hỏi:

- Bảo bối, nói thử xem, trong các vị đại thúc, bảo bối thích ai nhất vậy?

Phác Chí Hiếu nghe thấy là Tỉnh Đào tỷ tỷ gọi mình, liền nghiêng đầu nhỏ nhìn nàng, mím môi suy nghĩ, qua một lúc mới lắc đầu trả lời:

- Híu Híu hít các húc húc mà!

- Như vậy sao? Nhưng cũng phải có một người thích nhất a?

Cục bông nhỏ lần nữa rơi vào trầm tư, nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, hết nhìn Chu Tử Du, lại liếc đến Kim Đa Hân, bộ dạng xem chừng có chút khó xử. Kim Đa Hân rốt cuộc không đợi được, giọng điệu có chút bất mãn lên tiếng:

- Không phải nói ra hai chữ 'Du ca' liền được rồi sao? Con ở đây giả bộ giả tịch cái gì chứ?

Phác Chí Hiếu mím môi không trả lời, biểu tình trên mặt chính là không phải như vậy mà, nhưng cũng không có phủ nhận lời của Hân ca. Tỉnh Đào như cũ kiên trì hỏi:

- Bảo bối rất thích Chu Tử Du sao?

Cục bông nhỏ lần nữa ngước nhìn gương mặt của Chu Tử Du, vươn tay nhỏ chọc chọc lên má nàng, khẽ gật gật, nhỏ giọng nói mấy chữ – Hít Du ca! – Sau đó ngại ngùng chui rúc vào trong lòng nàng trốn tránh.

Chu Tử Du nhìn biểu hiện, không nhịn được phì cười, lại khẽ nâng hài tử đứng lên đùi mình, nhẹ hôn lên má phúng phính kia một cái. Phác Chí Hiếu được Du ca hôn thì phấn khích không thôi, thuận thế ôm lấy cổ nàng, hôn lại mấy cái, sau đó gục đầu lên vai thúc thúc, cũng không có ý định rời đi.

Hai đại mỹ nhân bên này vẫn là chưa thể tiếp thu loại kiến thức vô lý này từ miệng tiểu hài tử, như cũ duy trì ánh mắt quỷ dị nhìn đến một lớn một nhỏ đang vui vẻ bên kia. Kim Đa Hân nhìn biểu tình của các nàng, không khỏi cười khẽ một tiếng, tốt bụng lên tiếng giải thích:

- Du ca xinh đẹp, dịu dàng, lại không có bắt nạt con như ba vị thúc thúc xấu xa kia, bảo bối đói liền có Du ca nấu ăn, muốn ngủ liền có Du ca dỗ con ngủ, muốn chơi cũng có Du ca tình nguyện chơi cùng! Tóm lại một câu, bảo bối muốn gì đều có Du ca đáp ứng, chỉ thiếu nước đội con lên đầu mà sủng! Nói xem, Du ca như vậy thì Phác Chí Hiếu nào không mê? – Kim Đa Hân nói một tràng dài, cũng không để ý đến biểu cảm kinh ngạc kia của hai đại mỹ nhân, chẹp chẹp miệng hai cái, thấp giọng lẩm bẩm – Mẹ kiếp! Đến ta còn thích!

Phác Chí Hiếu nghe Kim Đa Hân nói như vậy liền khúc khích cười, quay đầu lại gật gật, ý tứ chính là Hân ca thực giỏi, nói đúng ý bảo bối, nửa chữ cũng không lệch mặc dù cũng không hiểu được mấy phần.

Những tưởng hai vị hoa khôi nghe như vậy ít nhiều sẽ thông suốt, không ngờ các nàng ngược lại cảm thấy choáng váng, chỉ biết là chính mình vừa thu nạp một thứ gì đó khác xa với kiến thức nhân loại, nghĩ như thế nào cũng không thấy hợp lý.

- Không phải ta đang PR cho Tử Du, nhưng mà phải nói, cún con này của chúng ta không tệ đến mức mở mắt ra là chỉ nghĩ đến việc cùng nữ nhân lăn giường đâu!

- Lão Đại có nói nhầm chỗ nào không? Cả ngày lăn giường là lão Đại mà, Chu cún có bao giờ nghĩ như vậy chứ!

- Câm miệng đi, Tôn Thái Anh! - Hạn chế có đốt nhà nhau lại!

Không biết là trùng hợp hay vì lý do nào khác, xe ngựa của Nhã Nghiên cũng không hẹn mà cùng bàn luận đến cùng một loại vấn đề, chính là tiểu vô lại Chu Tử Du. Bởi vì thời điểm hai người Du Trịnh Nghiên lên xe, các nàng lại không nhìn thấy hài tử đâu, rốt cuộc chỉ thấy Tôn Thái Anh bĩu môi ghét bỏ, nói bảo bối đã cùng với Du ca lên xe ngựa phía trước, không đến lượt các nàng phải lo lắng.

Tôn Thái Anh nghe Du Trịnh Nghiên nói như vậy, cũng gật gật đầu phụ họa. Mặc kệ ánh nhìn kỳ lạ của Nhã Nghiên và Tỉnh Nam, Tôn Thái Anh như cũ thao thao bất tuyệt:

- Cho nên mới nói, cổ nhân có câu, trên đời này, loại chuyện sung sướng nhất ngoại trừ ôm chân phú bà thì chính là trở thành người trong lòng của Chu Tử Du!

Hai đại mỹ nhân nghe đến đây, không tự chủ rùng mình một cái, suy nghĩ loại chuyện này so với gặp quỷ còn kinh dị hơn. Nhưng ngẫm một chút thì lời của mấy tên này nói cũng không hẳn vô lý. Chưa nói đến những chuyện khác, việc bốn người này đối xử với tiểu hài tử cũng có thể nhìn ra được bảo bối nên thích ai nhất.

Du Trịnh Nghiên bề ngoài một bộ dạng đạo mạo, có thể xem là nghiêm túc nhất trong bốn người, nhưng thực chất chính là kẻ ngứa đòn nhất. Phải nói đến mỗi lần gặp tiểu hài tử, người này nếu không phải là cắp ngang hông thì chính là nắm cổ áo của bảo bối xách lên, các nàng nhìn thôi cũng cảm thấy chướng mắt. 

Ngươi có thực là đang chăm sóc cho hài tử không vậy? 

Chưa kể, mỗi lần bảo bối hào hứng khoe mấy món đồ mà các tỷ tỷ tặng cho, tên ngạo kiều thiếu đánh này lại khinh bỉ hất hàm, còn luôn miệng châm chọc.

- Có giỏi thì con nói các nàng xóa nợ cho ta đi, ở đây khoe với ta cái này có ích gì chứ!

Quả thực chọc các nàng sinh khí, không ít lần đều bị Nhã Nghiên chỉnh đến hỏng người, rốt cuộc vẫn không thể bỏ được loại bỡn cợt này. Người này đối với hài tử quả thực chăm lo tỉ mỉ nhất, chỉ là không bỏ được ngạo kiều, cho nên, mặc dù trong lòng lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn là bộ dạng kiêu ngạo: Không phải việc của ta, hài tử thì như thế nào, thân ai nấy lo đi!

Kim Đa Hân chí ít vẫn được xem là tốt, đối với hài tử không phải là loại xách cổ áo ném đi như vậy. Nàng mỗi lần cùng tiểu hài tử một chỗ vẫn được xem là hòa hợp, chưa kể, bảo bối cũng rất thích tiểu bánh bao của Hân ca, mà Hân ca khi hài tử muốn sờ má nàng, so với những người khác (cụ thể là Bình Tỉnh Đào) cũng không có bài xích, cho nên, bảo bối chung quy vẫn rất thích Hân ca. Nhưng vị đại thúc này lại có chút thù dai, mặc dù là hài tử cũng không tránh khỏi bị trả thù, cho nên, rốt cuộc vẫn không đáng tin tưởng.

Lại nói đến Tôn Thái Anh, thực ra đặt tiểu khả ái này một chỗ với Phác Chí Hiếu, các nàng quả thực không biết nên gọi ai là hài tử. Đồ chơi bốn người mang đến cho Chí Hiếu, Tôn Thái Anh mỗi lần bắt gặp đều là vẻ mặt: "Để ta chơi cùng hài tử", nhưng rốt cuộc, không quá lâu để các nàng nhìn thấy tiểu hài tử bị ném sang một bên, ngây ngốc nhìn Anh ca đang một mình nghiền ngẫm đống đồ vật nhỏ kia, quên mất ai mới là hài tử. Tận đến khi các nàng lôi người này ném ra, tiểu tử này mới luyến tiếc trả lại cho Chí Hiếu. Chung quy vẫn là không thể yêu thích loại thúc thúc như vậy được.

Rốt cuộc vẫn là Du ca của bảo bối tốt nhất, so với ba vị thúc thúc kia có thể nói là một trời một vực. Trong mắt của tiểu bảo bối, không quản là nam hay nữ, chỉ biết rằng Du ca của bảo bối phi thường xinh đẹp. Lại nói, Du ca của bảo bối còn phi thường ôn nhu, phi thường dịu dàng, cũng vô hạn sủng nịnh, thực ra so với lời Kim Đa Hân trình bày cũng không có sai khác. Du ca không có giành đồ chơi của bảo bối, cũng không có tức giận bảo bối nghịch ngợm, chưa kể Du ca còn nấu ăn rất rất ngon, cho nên bảo bối siêu siêu thích Du ca. Chỉ có điều, Du ca lại không ôm bảo bối nhiều như các thúc thúc mà thôi!

Mấy lần hài tử nghịch ngợm bị thương, vẫn là chờ đợi nói cho Chu Tử Du biết trước tiên, bởi vì nàng sẽ lo lắng mà hỏi han bảo bối, cũng đau lòng dặn dò bảo bối vạn nhất phải cẩn thận. Thực ra ba thúc thúc kia không phải không đau lòng bảo bối, chỉ là thái độ thực sự rất chướng mắt, tứ hoa khôi nhìn chỉ muốn đập cho bọn họ một trận. Còn nhớ Du Trịnh Nghiên lần đó biết được bảo bối nghịch ngợm bị thương, rốt cuộc đầu tiên mở miệng vẫn là mỉa mai một câu:

- Phác Chí Hiếu, mắt của con để ở mông sao?

Nếu không phải lúc đó nàng còn đang ôm hài tử trong lòng, Nhã Nghiên khẳng định đã cởi giày đập chết người này.

Hay nói đến họ Tôn kia, vừa phát hiện hài tử bị ngã không ngờ lại lăn ra cười một trận, sau đó mới nhớ đến mà hỏi thăm, chỉ là không ngưng được cuống tiếu bảo bối nghịch ngợm lại để bị thương. 

Chí ít Kim Đa Hân vẫn được xem là có nhân tính, vẫn là ôm bảo bối trong lòng hỏi thăm chỉ là vẫn không nhịn được trách mắng một chút, bất quá vẫn nhìn ra có điểm quan tâm đến nàng.

Chu Tử Du lúc biết được hài tử bị thương, không nhịn được cảm thấy đau lòng, liên tục chạy ra chạy vào trong tiểu viện của các nàng lo lắng, cũng không có nửa điểm trách mắng, chỉ nhẹ nhàng căn dặn bảo bối lần sau cẩn thận, cũng không để cho hài tử chạy nhiều, mỗi lần gặp đều ôm trong lòng bế đi.

Tóm lại một câu, mặc dù đối với tứ hoa khôi, Chu Tử Du kia chính là người các nàng bài xích nhất, nhưng vẫn không thể phủ nhận một điều, người này đối với hài tử thực sự rất có lòng. Chỉ là đối với loại sự việc nàng ta đối với người trong lòng như thế nào ôn nhu, các nàng vẫn là không dám tưởng tượng đến. Dù sao đối tượng hiện tại của Chu Tử Du là Thấu Kỳ Sa Hạ, thôi thì cứ để nàng tự mình tưởng tượng!

.

.

.

Tứ hoa khôi bình thường cùng nhau đi xe ngựa cũng không có quá nhiều chuyện để nói, nếu là hai người lại càng không có ý định mở miệng. Có điều, bởi vì xe ngựa hôm nay thu nạp thêm vài cái chợ không nhỏ, cho nên mới khiến không khí trong xe náo nhiệt hẳn lên.

Hành trang của tứ đại thiếu ngoại trừ ít tiền và y phục, còn lại hết thảy đều là đồ chơi của Phác Chí Hiếu. Cho nên từ lúc bắt đầu lên xe, Tôn Thái Anh đã sớm lôi ra đủ thứ món mà trong mắt hai vị tiểu thư có chút kỳ lạ, lôi kéo các nàng cùng chơi.

Ban đầu, Tôn hài tử dự định cùng các nàng chơi rút gỗ, nhưng tháp gỗ chỉ vừa mới xây xong, còn chưa kịp giải thích, xe ngựa liền nảy lên một cái, đem toàn bộ tháp gỗ đánh đổ. Tiểu Tôn sau đó tức giận liền dẹp mấy thanh gỗ sang một bên, lại từ trong túi lấy ra thứ khác. Hai đại mỹ nhân tròn mắt nhìn người kia linh hoạt lấy ra đủ món đồ, còn hào phóng giải thích cho các nàng. Rốt cuộc tìm kiếm một lúc mới miễn cưỡng dừng lại ở một hộp gỗ tinh xảo mà người kia gọi là cờ cá ngựa. Lại nghe Tôn Thái Anh liến thoắng một hồi, sau đó các nàng mới chính thức bắt đầu trò chơi nhìn có chút vui mắt này.

Xe ngựa của Tỉnh Đào bên này đã đi được một lúc, ngoại trừ tiểu hài tử phấn khích liên tục hỏi đủ điều, trong xe chỉ có thể tóm lại hai chữ nhàm chán. Kim Đa Hân rốt cuộc không chịu nổi bầu không khí tĩnh lặng này, lần mò trong túi hành trang một lúc, cuối cùng cũng phát hiện ra món bảo bối để khuấy động.

Toàn bộ đồ chơi, trên danh nghĩa là của Chí Hiếu, sớm đã ném toàn bộ cho hai người Trịnh Nghiên và Thái Anh, chỉ lưu lại vài vật nhỏ để hài tử nghịch ngợm. Tỉnh Đào cùng Sa Hạ hiếu kì nhìn Kim Đa Hân lấy ra một hộp gỗ nhỏ, bên trong toàn bộ là những thanh gỗ mỏng, phía trên mặt gỗ còn có mấy chấm tròn màu đen mà hai người kia gọi là cờ cái gì đô đô (cờ Domino). Kim Đa Hân chỉ nói qua một chút liền kéo các nàng cùng chơi:

- Không cần lo lắng, chơi vài lần liền quen!

Các nàng rốt cuộc mải mê đến quên thời gian, tận đến lúc xe ngựa dừng lại cũng không để ý, phải đến khi tứ nha hoàn nhắc nhở các nàng có muốn hay không nghỉ chân dùng cơm trưa một chút, tứ hoa khôi mới tiếc nuối dừng cuộc vui.

Hiện tại đã là đầu Giờ Ngọ một khắc (11.15), các nàng vừa vặn dừng ở một trấn tên gọi Uất Lâm thuộc huyện Nguyên Lăng của Kinh Châu. Nơi này so với Hoàng Lĩnh không thể coi là náo nhiệt, nhưng bởi vì lợi thế đất đai thuận lợi, cho nên phần lớn nông nghiệp của Kinh Châu đều tập trung ở đây, chung quy vẫn được coi là một huyện sầm uất.

Tứ hoa khôi sai nha hoàn tìm đến một lữ quán tương đối lớn, các nàng cùng với bốn người kia đặt một phòng riêng để thuận tiền dùng cơm trưa. Các nàng ý định sẽ nghỉ ngơi một canh giờ, sau đó sẽ tiếp tục lên đường cho nên cũng giao phó nha hoàn đặt thêm bốn phòng nghỉ cho các nàng và bốn tiểu lưu manh kia. Nhưng bốn người kia lại lắc đầu nói chỉ cần một phòng cho bốn người bọn họ là đủ, dù sao cũng không lưu lại quá lâu, hà cớ cần nhiều phòng như vậy, rốt cuộc, các nàng cũng đáp ứng chỉ đặt ba phòng nghỉ.

Tứ hoa khôi hiện tại cảm thấy đi cùng bốn tiểu lưu manh này thực ra cũng có điểm tốt. Nhìn xem, các nàng hiện tại ngoại trừ động đũa, những việc khác đều có bốn người bọn họ thay các nàng lo lắng. Loại hưởng thụ ăn cá không cần lóc xương, dùng tôm không cần lột vỏ như vậy cũng không tệ. Mặc dù các nàng vẫn thường xuyên được đối xử như vậy nhưng tận mắt chứng kiến vẫn có cảm giác thành tựu. Chí ít thì bốn tiểu cầm thú này trong mắt các nàng vẫn rất có thành ý. Ngay cả tiểu hài tử cũng không đến lượt các nàng bận tâm bởi vì còn có Kim Đa Hân một bên lo lắng, sau khi cho hài tử dùng xong bữa trưa mới cùng ba người kia động đũa.

Dù sao người ta cũng có lòng như vậy, các nàng nếu còn từ chối chính là xem thường bọn họ, đã như vậy thì đành miễn cưỡng dùng một chút!

Bọn họ có lòng là thật, nhưng có một chuyện tứ hoa khôi vẫn luôn tự hỏi, chính là bốn tên này có phải hay không bị nặng vía. Nếu không như thế nào mỗi lần để bọn họ ra ngoài đều xảy ra chuyện. Lần này cũng không ngoại lệ.

Thời điểm Du Trịnh Nghiên định bước ra ngoài đi rửa tay một chút, không ngờ chỉ vừa kịp mở cửa chào hai người Tiểu Nguyệt và Tiểu Thanh một cái, từ đâu bỗng xuất hiện một đám nam nhân cao lớn, bao vây lấy nàng. Du Trịnh Nghiên tái mặt, trong lòng không ngừng mắng chửi. Rõ ràng nàng đối với nơi này không có chút quen thuộc, chính là lần đầu đến đây, lấy đâu ra tội mà bị người ta đến vây bắt như vậy chứ!

Bởi vì cửa phòng còn đang mở, cư nhiên hết thảy đương sự trong phòng đều rõ ràng chứng kiến tình cảnh này. Tứ hoa khôi khẽ nhíu mày nhìn đám người bưu hãn trước cửa, trong lòng không ngừng mắng tên họ Du kia không biết lại đắc tội với người nào, rõ ràng chỉ mới đến đây chưa đầy nửa tiếng, vậy mà đã bị người ta tìm đến tận cửa bắt đi.

Ba tiểu đồng đội của Du Trịnh Nghiên ngược lại tâm tình xem chừng rất cao hứng, không giống với tứ đại mỹ nhân đang cau mày, các nàng ngược lại ôm mặt nén cười. Mặc dù có điểm ngạc nhiên nhưng cầm thú quan niệm "cái gì vui vẻ thì mình ưu tiên", nên tiết mục của Du mẫu hậu lập tức trở thành trò tiêu khiển. Lão Đại lần này trúng số rồi!

Tứ nha hoàn sau một lúc sửng sốt mới kịp phản ứng, Tiểu Nguyệt và Tiểu Thanh nhanh chóng cùng hai người Tiểu Linh, Tiểu Vân bảo vệ xung quanh các tiểu thư, tùy thời hành động.

Du Trịnh Nghiên nhìn tình huống cẩu huyết trước mắt, chỉ có thể nghiến răng nén giận, cười cầu hòa lên tiếng:

- Các vị đại ca này, các huynh có phải bắt lầm người rồi hay không? Theo ta được biết thì chúng ta một chút cũng không quen biết, ta nhớ rất rõ bản thân cũng không phạm pháp, các huynh bắt ta làm gì vậy? Không bằng các huynh buông ta ra trước, chúng ta ngồi xuống thương lượng có được không?

- Không cần thương lượng, bổn tiểu thư chính là muốn ngươi!

Lời này nói ra, cả Du Trịnh Nghiên và mọi người trong phòng đều sửng sốt, nguyên lai là giọng của nữ nhân, hình như còn là một danh gia tiểu thư. 

Vị tiểu thư kia ung dung kiêu ngạo bước đến trước mặt Du Trịnh Nghiên, hai ngón tay khẽ lướt dưới cằm nâng lên gương mặt của người kia. Không ngờ tới, nàng ta vừa nhìn rõ gương mặt của người đối diện liền giật mình một cái, vội lùi lại hai bước, không khỏi hoang mang hỏi:

- Người này... ngươi... là ai vậy?

Du Trịnh Nghiên nghe thấy mấy chữ này thì chỉ muốn thổ huyết.

"Con mẹ nó! Đột nhiên kêu người đến bắt ta lại còn giật mình hỏi ta là ai! Là con mẹ cô! Fuck!"

- Vị tiểu thư này, cô là đang muốn đùa bỡn ta sao? Kêu một đám người chạy đến trước phòng của ta, lại còn lôi lôi kéo kéo, bây giờ ngược lại hỏi ta là ai! Câu này phải là ta hỏi cô mới đúng! Cô là ai vậy? Giữa trưa nắng nóng nên bị hỏng đầu rồi sao?

Du Trịnh Nghiên cảm thấy công phu kiềm chế của mình cũng quá lợi hại rồi. Nếu như không phải nàng còn tỉnh táo, khẳng định sẽ không chút kiêng nể mà nói: "Con mẹ nó, có bệnh sao? Tiên sư nhà cô là ai vậy?", may mắn vẫn còn chút lý trí!

Nữ nhân trước mặt nghe nàng hỏi như vậy liền cảm thấy có chút bối rối, ấp úng lên tiếng – Ngươi... Ta... cái này... – nhưng ngẫm lại hình như có điểm không phù hợp, ngay lập tức liền bày ra bộ dạng cao ngạo ban đầu, đối với người trước mặt hất hàm lên tiếng – Bổn tiểu thư là Miêu Ý Mỹ Lan, tam tiểu thư của Miêu gia. Cha của ta chính là Nguyên Lăng Tri huyện – Miêu Yên Minh!

Du Trịnh Nghiên nghe xong không khỏi thở dài một hơi, nàng hình như rất có duyên với mấy hài tử nhà quan lại thì phải, hết một Huân Cơ, nay lại đến Miêu con mẹ gì nữa. Du Trịnh Nghiên cười gượng hai tiếng, khẽ đáp:

- Ha.ha! Rất tốt! Xin chúc mừng! Nhưng ta không có hứng thú nghe cô ở đây nói nhảm, chỉ muốn hỏi tiểu thư đây một câu, cô bắt ta làm gì a?

Nữ nhân kia lúc này hình như mới nhớ ra mình như thế nào lại ở đây, còn đang muốn cùng nam nhân trước mặt tranh cãi, chỉ là nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của người kia, lập tức lời nào cũng không dám nói, rốt cuộc đành quay sang trút giận lên đám nam nhân bên cạnh:

- Ta nói các ngươi ngoại trừ khỏe mạnh thì có thể làm được gì nữa không? Kêu các người đi bắt người cũng không xong, thực vô dụng!

Nói đoạn lại hướng mắt về phía Du Trịnh Nghiên, đảo mắt quan sát một lúc, đột nhiên lại cười xấu xa, đối với người kia nói:

- Có điều, bổn tiểu thư cảm thấy ngươi tướng mạo cũng không tồi! Bổn tiểu thư nghĩ lại rồi, ta có hứng thú với ngươi, ta muốn ngươi! – lại hướng đến đám nam nhân kia – Nhanh chóng tìm ra người kia rồi cùng mang về phủ cho bổn tiểu thư!

Du Trịnh Nghiên tròn mắt, nàng là vừa mới được tuyển thêm sao, ở đâu ra lại có thể loại nữ nhân không biết điều như vậy? Du Trịnh Nghiên còn chưa kịp phản ứng đã nghe người trước mặt đột nhiên la lên:

- Là hắn!

---

Miêu Ý Mỹ Lan, quen không? -.-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro