[XVLBNCCL] Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40 : Thần thánh ma pháp sư 3

Edit + Beta : Thiên Trạch

Lê Lạc ngồi xổm trên thảm, cúi đầu đưa lưỡi liếm sữa bò trong cái bát trước mặt —— Thân là một động vật nhỏ mới ra đời không lâu nên cậu cũng chỉ có thể uống sữa.

Có điều sữa bò ở đây rất ngon, mùi sữa rất nồng, không giống mấy loại sữa bán trong siêu thị, ngay cả chút mùi thơm của sữa cũng không có.

Elvis ngồi trên ghế bên cạnh cậu, tay cầm một quyển sách nhưng kỳ thực mắt luôn liếc về phía tiểu Lê Lạc đang uống sữa bò. Thấy cậu uống gần đủ rồi mới đưa tay bế thân thể cậu lên, đặt ở trên đùi hắn, ngón tay thon dài gãi gãi cằm cậu.

"Vật nhỏ, ta đặt tên cho ngươi nhé, được không?"

Lê Lạc không cưỡng lại được thiên tính của loài mèo, khi được Elvis xoa cằm liền phát ra thanh âm làm nũng. Vừa nghe hắn nói xong, cậu liền giơ chân trước đặt lên trên ngón tay của hắn, há mồm mềm mại "meo~" một tiếng.

Đặt tên là gì, đối với cậu không quan trọng. Thân là tác giả của quyển sách này, nắm rõ cốt truyện, hiểu biết của cậu với nhân vật chính tuyệt đối hơn tất cả mọi người. Lê Lạc liếm móng vuốt của mình, mặt mèo non nớt cũng tỏ vẻ không quan tâm.

Elvis nhìn bộ dáng tiểu gia hỏa trên đùi mình, không nhịn được nhếch khóe môi, tiếp tục đưa tay gãi cằm cậu, trêu đùa nói: "Ngươi đáng yêu như thế không bằng gọi là Manh Manh đi."

Lê Lạc: "......" Manh Manh em gái cậu, đồ hùng hài tử cậu mới gọi là Manh Manh, cả nhà cậu là Manh Manh.

Lê Lạc co quắp khóe miệng, cố gắng dựng đứng lông lên, còn bày ra vẻ mặt hung ác lớn tiếng kêu "meo, meo".

Elvis nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt của con mèo nhỏ, không nhìn được cười lớn. Đột nhiên, trong đầu hắn hiện lên một cái tên, không tự chủ nói: "Ludwig, sau này gọi ngươi là Ludwig được không?!" Câu này không phải nghi vấn mà là khẳng định. Ở nơi của hắn, Ludwig đại diện cho hi vọng, cho ánh sáng cứu rỗi....

Từ khi gặp được vật nhỏ này, kẻ đã biến thành tên vô dụng như hắn mới có được những cảm xúc vui vẻ hiếm có. Tựa như một tia sáng lộ ra trong mây đen, chiếu sáng cõi lòng tịch mịch của hắn, gieo rắc sức sống. Hơn nữa không hiểu vì sao từ khi gặp con mèo nhỏ này, hắn chỉ muốn đối tốt với nó, hi vọng nó có thể bầu bạn bên cạnh hắn, mãi mãi không rời.

Sau khi Elvis nói xong, Lê Lạc liền cảm thấy trong thân thể nhỏ bé này có cái gì đó đang thoát ra, giống như là bản năng tiềm tàng, thôi thúc cậu đứng lên, há mồm cắn chặt lấy tay Elvis, nuốt xuống vài giọt máu của hắn.

Sau khi cậu nuốt xuống vài giọt máu, hai người đều cảm nhận được trong thân thể tựa như xuất hiện một loại liên kết, liên kết ấy dường như không thể nào biến mất, không thể nào phá bỏ, dường như gắn chặt giữa hai linh hồn.

Elvis ngẩn người, cái cảm giác này có lẽ chỉ xuất hiện khi ký kết khế ước linh hồn với khế ước thú, nhưng tại sao Ludwig cũng có thể tự mình ký kết với hắn?

Elvis không thể tin nổi cúi đầu nhìn quả cầu tuyết nhỏ trên đùi mình, lẽ nào nó không phải động vật bình thường mà là một con ma thú.

Nhưng hiện tại hắn là kẻ vô dụng, gia hỏa này lựa chọn đi theo hắn nhưng hắn cũng chỉ có thể loanh quanh ở nhà như một người bình thường, không thể mang theo tiểu tử này ra thế giới rộng lớn bên ngoài. Elvis không hề nghi ngờ đẳng cấp và tiềm lực của Ludwig trái lại càng lúc càng có cảm giác áy náy đối với nó. Nếu không phải hắn ký kết khế ước đối với nó Ludwig đã có thể tìm được một chủ nhân tốt hơn.

Elvis nhấc hai chân trước của Lê Lạc lên, đối mặt với đôi mắt màu hổ phách của nó, "Ludwig, ta không giống như những chủ nhân của ma thú khác, không thể khiến ngươi trở nên mạnh mẽ hơn. Cho dù như vậy, ngươi có hối hận khi ký khế ước với ta không?"

Sau khi hắn nói xong mèo nhỏ liền liếm chóp mũi hắn, tựa như đang an ủi, đang nói hắn đừng có nản lòng.

Tâm trạng Elvis lập tức tốt hơn, hắn ôm Lê Lạc vào trong ngực, dùng tay xoa đám lông trắng mềm mại, trên mặt là nụ cười không thể nào che giấu.

******

Elvis mỗi năm đều sẽ kiểm tra nguyên tố pháp thuật ẩn chứa trong cơ thể ở chỗ gia tộc Rosses.

Năm nay cũng không ngoại lệ, từ khi trời còn chưa sáng đã có rất nhiều người ở trên quảng trường. Mỗi thiếu nam thiếu nữ ở đây vừa tràn ngập chờ mong vừa sợ hãi nhìn về phía đài cao, tình cờ sẽ gặp một nhóm người có quan hệ tốt tụ lại xì xào bàn tán, thế nhưng âm thanh rất thấp, không đến gần căn bản không nghe được gì.

Khi sắp bắt đầu kiểm tra Elvis mới ôm Lê Lạc bước đến, yên lặng đứng xuống cuối hàng ngũ.

Dù vậy vẫn có nhiều người chú ý đến hắn, phần lớn bọn họ đều lộ vẻ cười nhạo và khinh thường, đương nhiên nhiều nhất vẫn là cười trên nỗi đau của người khác.

Trước khi Elvis mất đi ma lực, cha mẹ bọn họ mỗi khi dạy dỗ đều sẽ lấy Elvis ra làm gương, khiến trong lòng bọn họ đều cực hận hắn.

Hiện tại hắn rớt xuống từ tế đàn, trở thành một kẻ vô dụng thì người vui vẻ nhất đương nhiên là bọn họ.

Một lúc sau, một nam tử tóc hoa râm mặc trường bào đen đi lên, ông ta vừa nhìn xuống phía dưới thì tất cả âm thanh xì xào bàn tán đều biến mất, quảng trường an tĩnh đến mức ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy.

Nam nhân lúc này mới thu tầm mắt lại, đưa tay kéo tấm vải đen bên cạnh xuống, lộ ra một khối tinh thạch óng ánh cao hơn người. Gã đặt một tay lên tinh thạch, tay còn lại nắm pháp trượng bảo thạch, niệm lẩm bẩm âm thanh kỳ quái, đột nhiên sau đó khối tinh thạch phát ra loại ánh sáng trắng, tựa như một khối sương mù chậm rãi di động bên trong tinh thạch.

"Bắt đầu! Hài tử đứng đầu hàng lên đi."

Nam tử thu hồi pháp trượng, nhìn về phía Tails đứng đầu hàng, khuôn mặt nghiêm túc nở nụ cười nhàn nhạt hiếm thấy.

Tails tựa như một con khổng tước được vạn người chú ý, tuy rằng đã cố gắng áp chế nhưng vẫn không giấu được nụ cười đắc ý.

Khi cậu ta vừa đặt tay lên khối tinh thạch, thời điểm bắt đầu truyền nguyên lực pháp thuật tất cả mọi người bên dưới đều nín thở, trợn to mắt quan sát biến hóa của tinh thạch. Tinh thạch từ không có màu sắc đã biến thành màu đỏ, thiếu nam thiếu nữ đứng dưới đài không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Tails đã là ma pháp sư sơ cấp, hơn nữa nhìn màu sắc cũng có thể đoán cậu ta đã củng cố rất tốt cấp bậc này rồi!

Nam tử đứng bên cạnh Tails gật đầu, nói: "Ngươi rất tốt! Người kế tiếp."

Từ khóe mắt đến lông mày Tails đều lộ ra vẻ kiêu ngạo, không dấu vết quay đầu liếc nhìn Elvis đứng cuối hàng, đắc ý trong mắt càng rõ ràng. Hiện tại gã mới là tiêu điểm của mọi sự chú ý, mà chướng ngại vật trước kia chắn trên đầu gã đã trở thành tro bụi, thật sự là không còn gì tốt hơn.

Mấy người đứng phía trước Elvis đã giảm dần, nhưng hắn giống như không hề quan tâm điều đó, chỉ cúi đầu chuyên tâm gãi gãi cằm mèo nhỏ trong lồng ngực.

Mãi đến tận khi người đứng cạnh hắn kiểm tra xong, nam tử đứng trên đài cao mới liếc mắt, lạnh lùng nhìn hắn. Lúc này Elvis mới ngẩng đầu lên, trực tiếp ôm Lê Lạc đặt ở bên cạnh sau đó giơ tay đặt lên trên khối tinh thạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro