chương 13 : Âm hồn cũng cần giáo dục 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài trời vẫn còn mưa, mưa Như buồn phiền của bầu trời tích tụ từ lâu, trút xuống khi  thì ồ ạt khi lại nhẹ nhàng, kéo dài triền miên.

Dạ Linh nhớ lại câu chuyện lúc nhỏ mẹ hay kể cho cậu nghe trước khi ngủ.

Bầu trời và biển đem lòng yêu nhau, họ muốn bên cạnh nhau quấn quýt không rời, suốt đời suốt kiếp. Nhưng không khí lại ngăn cách họ. Mãi mãi rời xa, bầu trời và biển không cam lòng.

Sau đó.... Sau đó... Không nhớ rõ nữa rồi.

Dạ Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là trang viên rộng lớn của Lục gia, tuy mưa lớn nhưng đèn đuốt vẫn thấp sáng khắp nơi. Hoa lệ lại ấm áp.

Lục gia lớn như vậy cậu chỉ thấy 1 người làm vườn trung niên ở lại làm việc, còn những hạ nhân khác đã về từ lâu. Có lẽ y không thích có người khác trong nhà dù Lục gia rất lớn, mặc cho nó tịch mịch cô liêu.

- em có lạnh không?

Lục Hoài An từ phía sau ôm lấy cậu, vòng tay hữu lực siết chặt eo nhỏ không an phận mà duy chuyển khắp nơi. Y đặt cầm lên vai Dạ Linh, tham lam hít ngửi mùi hương của cậu, chiếm lấy tất cả hơi ấm của cậu.

Tất cả con người này đều là của Lục Hoài An.

Dạ Linh khẽ rớt cái tay hạnh kiểm xấu kia, xoay người đối diện y

- có chút lạnh. Anh xem.

Dạ Linh để tay mình lên 2 gò má y, cái lạnh từ từng ngón tay truyền đến làm y thích thú, nắm tay cậu áp vào chặt hơn.

- mưa lớn như vậy không về nhà được rồi, đêm nay em ngủ lại đi.

Da gà cậu nổi lên rụng đầy đất, sống lưng phát lạnh nghĩ đến chuyện không hài hoà sắp xảy ra khi hai người ở chung Dạ Linh chỉ muốn ಥ‿ಥ.

Vì cái gì mà phải bán thân a.

[ Vì sự nghiệp kiếm điểm thưởng a ].

" Im miệng " .

[ ...]

Đồ hung dữ.

Lục Hoài An kéo cậu đến ghế sofa ngồi, cho cậu nằm trong lòng y để y ôm lấy truyền hơi ấm cho cậu. Lục Hoài An nhìn ngắm thật kỹ gương mặt cậu, cầm lòng không khỏi đưa ngón tay ra phát hoạ lại toàn bộ góc cạnh khuôn mặt Dạ Linh.

Sao có thể hoàn mỹ đến vậy, Dạ Linh là của 1 mình y, chỉ có y mới có thể nhìn cậu cười, làm cậu vui, để cậu ỷ lại, để cậu làm nũng, nguyện cả đời yêu cậu, sủng cậu, chịu đau thay cậu.

Dạ Linh nhột muốn chết nhưng vẫn nằm im cho Lục Hoài An làm loạn trên mặt. Rất nhanh hai má cậu đã ửng hồng, môi đỏ mím chặt vì nhẫn nhịn dưới ánh đèn ấm áp vô cùng chọc người đến cắn.

Lục Hoài An nhịn không nổi liền cuối đầu ngậm lấy cánh môi đỏ mọng ấy.

Nụ hôn ban đầu còn hơi trúc trắc, sau đó đầu lưỡi cuồng nhiệt mà công phá bên trong khoang miệng Dạ Linh, giống như muốn đánh dấu lại toàn bộ vị trí, khiến cậu tràn ngập hương vị của y. Lúc tách ra, sợi chỉ bạc đầy dâm mỹ còn vương trên môi hai người, hình ảnh đầy sắc dụ như vậy khiến hầu kết y khẽ giật. Mà bàn tay của y cũng đã không tự chủ được bắt đầu sờ đến thắt lưng cậu.

Dạ Linh đánh cái rùng mình có ý tránh né, lại bị y giữ chặt lại bế lên.

Cậu hé môi, mấp máy khẽ hô

- làm gì ...

hai cánh tay cũng càng chủ động sợ té mà quấn quanh cổ y.

Đầu óc Lục Hoài An nổ tung như bắn pháo hoa,  Nếu lúc này mà còn nhịn được, y dù không bất lực cũng sẽ trở thành bất lực! Da thịt mềm mại lại ấm áp của thiếu niên tiếp xúc khiến cả người y như châm lửa, hận không thể đè cậu ra ngay tại chỗ.

May mà Lục giáo sư vẫn còn lý trí, bế cậu 1 đường đến phòng ngủ.

Đặt cậu lên chiếc giường kingsize, y cởi bỏ hết quần áo của cậu, chậm rãi lại khiêu khích.

Thân thể thiếu niên trắng mịn hoàn toàn bại lộ dưới cặp mắt Lục Hoài An, y có thể cảm giác được thứ bên dưới thân đã nóng càng thêm nóng. Không dám nôn nóng, y chỉ có thể từ từ hôn cậu, bàn tay xoa nhẹ đùa giỡn hai hạt đậu nhỏ trước ngực. Dạ Linh lần đầu tiếp xúc với tình thú kiểu này, cơ thể không khỏi theo bản năng run rẩy, cả người như bị điện giật.

Miệng lại không tự chủ được khẽ kiu thành tiếng. Cậu xấu hổ nhanh chóng bịt miệng lại. Lục Hoài An lại hôn lên môi cậu, khàn giọng dụ hoặc.

- rên đi, tôi thích nghe.

Dạ Linh chỉ trừng y, nhìn lên trần nhà mặc y định đoạt. Y lại bắt đầu cởi quần, để lộ người anh em hùng dũng đang ngẩng cao đầu. Tuy cậu không trực tiếp nhìn, nhưng chỉ bằng cảm xúc lúc tiếp xúc với nhau, cũng có thể khẳng định rất lớn.

Đậu phộng , đâm thứ này vào cơ thể, không chết cũng sẽ sớm ngày bị bệnh trĩ thôi!

[ Ký chủ đừng lo, Lục Hoài An có tiền sẽ giúp cậu cắt trĩ a ].

" Đỡ hơn loại cả đời không biết cảm giác sợ bị trĩ như ngươi. Ngươi còn không offline ? "

[ Rồi rồi, ký chủ vui vẻ ].

419 hảo tổn thương a, vì cái lông gì nó mang tiếng trăng hoa khắp tổng bộ không ai không biết vậy mà thật sự là 1 hệ thống còn trong trắng a.

Đau lòng, hận đàn ông.

Lục Hoài An đè ép thứ đó của mình chung một chỗ với của cậu, lại còn trực tiếp nắm lấy tay cậu bắt phải sờ sờ. Thiếu niên khóc không ra nước mắt, rên rỉ kêu

- Lục giáo sư, này....

-Gọi Hoài An, hoặc là An cũng được.

Lục Hoài An ôn nhu hôn lên mắt cậu, khiến lông mi có chút hưng phấn rung nhè nhẹ.

-Hoài An...

-Ngoan.

Lục Hoài An hiển nhiên rất hài lòng với thái độ của cậu, động tác tay cũng không khỏi nhanh hơn. Cậu nhỏ của Dạ Linh bị loát đến sảng khoái, cuối cùng chịu không nổi rên một tiếng phóng thích ra ngoài.

Nhưng cậu thì đã ra, chứ Lục Hoài An e là mới khởi động nóng người đi!

Trước đó, Lục Hoài An đã tìm hiểu kỹ về phương diện quan hệ tình dục với người đồng giới cho nên chuẩn bị rất đầy đủ. Y rút dưới gối ra một lọ thuốc bôi trơn, dùng ngón tay lần quanh hậu huyệt, cuối cùng đâm vào trong. Xúc cảm lạnh lẽo khiến Dạ Linh bất giác co rút lại, Lục Hoài An cảm nhận được sự căng chặt, hầu kết lại nhịn không được rung rung. Nhưng y vẫn kiên nhẫn làm công tác khuếch trương, đến khi đã đủ cho ba ngón tay ra vào rồi mới nâng cực vật lên, đặt ngay trên miệng huyệt.

Có lẽ vì Dạ Linh từng trải qua ân ái 1 lần cho nên lúc Lục Hoài An đâm vào, cậu có hơi hít vào một tiếng, nhưng lại không đến mức đau đớn muốn ngất đi. Phía sau bị lấp đầy bởi ngoại vật, cảm giác này quá mức mới mẻ. Lục Hoài An cảm nhận được hậu huyệt đang co bóp ôm chặt lấy thứ đó của mình, máu nóng bốc lên, chỉ hận không thể chết trên người cậu. Nhưng y phải kiên nhẫn, chậm rãi mà di chuyển, tuyệt đối không thể quá mức mạnh mẽ, bằng không rất có thể để lại ám ảnh xấu với y.

So với đạt được khoái cảm trong tình dục,y càng hy vọng Dạ Linh sẽ cam lòng hiến dâng tâm hồn cho y hơn

Vì thế động tác y ôn nhu lại khoan thai, Dạ Linh sau một hồi ra vào cũng dần cảm nhận được khoái cảm, tần suất rên rỉ cũng ngày càng nhiều. Hai người cứ thế quấn quýt lấy nhau ước chừng một canh giờ. Cuối cùng Lục Hoài An gầm nhẹ một tiếng phóng thích ra, cả người Dạ Linh đã xụi lơ, không còn chút sức lực.

Lục Hoài An vẫn chưa thấy đủ, cậu em nhỏ mới xìu xuống chưa bao lâu lại có dấu hiệu ngóc đầu. cà vào miệng huyệt ấm nóng của cậu ma sát lại to thêm vài vòng.

cậu toàn thân không một mảnh vải nằm trên giường, cả người còn hơi ẩm ướt đôi mắt hoa đào mờ mịt nước nhìn y. Cậu chỉ có thể nằm thở dốc hổn hển mặt  cho y lại đưa vào.

Đêm dài đằng đẳng, ái tình triền miên.

_______________

Dạ Linh nằm trên giường nghe tiếng hệ thống thông báo hoàn thành nhiệm vụ 90%, tâm tình tốt vô cùng.

Giường lăn muốn rớt rồi mà không được gì thì chắc chắn cậu sẽ bẻ gãy chim nhỏ của y. Xem như Lục Hoài An vẫn còn biết điều.

Cậu ngủ một lát tỉnh dậy đã khôi phục phần lớn sức lực, chỉ là phía sau có hơi đau. Mà tên thủ phạm gây ra lại không thấy tâm hơi đâu, Dạ Linh vươn vai đi xuống lầu.

Từ phòng bếp truyền tới mùi hương ngào ngạt, rất dễ chịu, rất ấm áp.

Dạ Linh bất giác nghĩ như cậu đang có gia đình, có người yêu thương,có bữa cơm ấm áp.

Cậu lại lắc đầu cười nhạt, tất cả chỉ là tạm bợ, cậu thèm khát đến nổi ảo tưởng ra sao? Tỉnh táo lại đi, cả đời này không ai có thể cho mày 1 gia đình đâu.

Lục Hoài An nghe tiếng bước chân liền biết là cậu, y đặt phần ăn lên bàn. Sau đó đi đến ôm lấy cậu hôn hôn.

- sao em không ngủ thêm? Có khó chịu không?

- không có, em đói nên dậy.

- Anh nấu xong rồi, đến ăn.

Y tươi cười nhìn cậu, ấn cậu xuống ghế ngồi, Lục Hoài An thuần thục cắt nhỏ từng miếng thịt đưa đến trước mặt cậu, bảo cậu ăn nhiều vào.

Hai người vui vẻ ăn với nhau, thực ra nếu để ý kỹ sẽ thấy Dạ Linh ăn rất chậm, cười cũng không được tự nhiên. Chẳng qua Lục Hoài An quá hạnh phúc mới không nhìn ra được hoặc là y cố tình không nhìn ra.

_________________

Hôm nay Dạ  Linh vẫn đến trường mặc cho Lục Hoài An khuyên bảo, năn nỉ

Y sợ cơ thể cậu còn đau lại mệt mỏi, học tập không thể nghĩ ngơi sẽ làm cậu chịu không nổi mất.

Ở nhà cả lũ như vậy sẽ thi được Bách khoa sao? Có nước lú cả đám thì có.

- tôi đưa em đi.

- ừm.

Lục Hoài An choàng cho Dạ Linh 1cái khăn len nữa mới yên tâm để cậu ra ngoài.

Từ cổng Lục gia, chiếc Lamborghini đen bản giới hạn chạy ra ngoài. Để lại bác làm vườn nhìn theo khẽ cười.

- Lục thiếu sắp rước phu nhân về a.

_______________

Không đến thì thôi đến liền có chuyện tìm cậu.

Kim Vấn Từ đứng sẵn ở đầu hành lang đợi cậu. Lúc hắn thấy xe Lục Hoài An đưa cậu đến đầu hắn đã muốn nổ tung rồi, cái tiểu yêu tinh này dám đi dụ dỗ đàn ông. Không xem hắn ra gì hết sao.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro