Chương 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







"Không sai"- Tôn Lân hướng tới thính phòng gật đầu- "  Như vị phóng viên kia nói, dao gọt hoa quả tất nhiên sẽ đặt ở phòng bếp, nghĩa là bất luận kẻ nào cũng đều có khả năng tiếp xúc đến chuôi của cây dao này?"

" Phản đối! "- Luật sư bên biện đứng lên- " Chẳng lẽ dao hoa quả đặt ở phòng bếp thì đương sự không thể vào trong phòng bếp lấy dao, rồi dùng để giết người sao?"

"Phản đối hữu hiệu!"- Thẩm phán gật đầu

Tôn Lân lập tức nghiêng người sang: " Thưa Thẩm phán, tôi có vài vấn đề muốn hỏi bị cáo"

"Đồng ý"

Trần Phinh Đình và Giang Uyển Chi không biết Tôn Lận trong hồ lô có thứ gì, hai người liếc nhìn nhau, đều bất động.

"Xin hỏi Trần tiểu thư, cô ở nhà có thường xuyên lui tới phòng bếp không?"- Tôn Lân vừa lên tiếng liền hỏi một vấn đề ý vị sâu xa.

Trần Phinh Đình lắc đầu :" Không, tôi rất ít khi vào"

Tôn Lân tiếp tục hỏi: " Thế đương sự của tôi có thường vào không?"

Trần Phing Đình dừng một chút, sau đó mới trả lời: " Cô ta tuy rằng không vào thường xuyên, nhưng vẫn có lui tới."

Tôn Lân gật đầu: " Cảm ơn cô. Tôi đã hỏi xong."

Tất cả mọi người đều không biết Tôn Lân có ý đồ gì, đến cả Trần Tông Mạn cũng không hiểu.

Đối với trình độ nghiệp vụ của Tôn Lân, Trần Tông Man rất tín nhiệm, trước đây , mọi người đã cùng nhau nghiên cứu tình tiết vụ án, nhưng trên phiên tòa sẽ thay đổi trong nháy mắt, tùy lúc mà phát sinh biến hóa mới, giống như hiện tại vậy.

Chỉ có Giang Hành đang ngồi ở vị trí dự thính, khóe môi nhẹ nhàng giương lên.

Tôn Lân hướng mặt về phía Thẩm phán, sống lưng thẳng tắp: " Thưa Thẩm phán, thông qua việc hỏi đáp vừa rồi, tôi có thể đưa ra một kết luận hợp lý. Là một gia đình, không có người giúp việc, không có quản gia,cũng không có nhân viên phục vụ  như thế, người bị hại đi sớm về muộn, hai người con gái 'không thường lui tới',  vậy thì cơm tối do ai làm? Hoa quả sau bữa cơm do ai chuẩn bị?"

Người trên khán phòng 'ồ' lên, biểu cảm của Giang Uyển Chi bỗng nhiên có chút cứng nhắc.

Tuy bà ta không biết Tôn Lân đang tính toán gì, nhưng trực giác nói cho bà ta biết, câu tiếp theo của ông ấy nhất định có liên quan đến bản thân.

Ánh mắt của Tôn Lân bỗng trở nên sác bén: " Đúng như mọi người nghĩ, nếu đương sự của tôi thật sự là hung thủ, vậy chuôi của hung khí hẳn là cô ấy lấy từ phòng bếp ra, nhưng trên chuôi dao lại chỉ đầy dấu vân tay của cô ấy ." Ông ngẩng cao đầu, bỗng nhiên thấy toàn bộ sức mạnh của nhiệt huyết tuổi trẻ đều đang cuộn trào trong tim.

" Thế luật sư bên biện có thể giải thích, vì sao không có dấu vấn tay của Giang Uyển Chi vào lúc làm cơm tối và lúc cắt hoa quả để lại hay không?"- Ông hơi nghiêng đầu về phía trước ra vẻ tìm tòi, dò hỏi.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Giang Uyển Chi.

Luật sư bên biện có vẻ vô cùng trấn tĩnh: " Thưa thẩm phán, tôi thấy nguyên nhân trên chuôi dao không có dấu vân tay của đương sự vô cùng đơn giản. Nếu đã có ý định mưu sát một người, có phải nên chuẩn bị tốt công cụ gây án từ trước hay không? Lại nói, nếu con dao được đặt sẵn dưới gối nằm hoặc là dùng bao gói lại, thì đương nhiên sẽ không có vân tay trên dao."

Tôn Lân "À" một tiếng, ánh mắt trầm xuống: "Như vậy, ý luật sư bên biện là đương sự của tôi có sự chuẩn bị, ý định mưu sát cha mình?"

Luật sư bên biện gật đầu: "Có thể nói là vậy."

"Tốt lắm!"- Tôn Lân vuốt vuốt cằm, thời điểm ngẩng đầu lên lại, khóe môi đã mang theo ý cười.

Nhìn vẻ tươi cười của ông, Trần Phinh Đình hiện đang đứng trên vị trí dành cho bị cáo bỗng nhiên trong lòng 'lộp bộp' một tiếng.

Tôn Lân nhìn cô một cái: " Nếu đã có ý định vậy thì đến phần quan trọng nhất. Xin hỏi luật sư bên biện, nói đương sự của tôi có âm mưu giết người, vậy động cơ của cô ấy là gì?"

Đối mặt với vô số camera lớn nhỏ trên thính phòng, Tôn Lân vẫn không hề khẩn trương. Ông năm nay đã 50 tuổi, qua bao nhiêu vụ án trên toà sớm đã không đếm xuể. Bản thân ông đã ngưng nhận án từ 3 năm trước, cùng người nhà đi nước ngoài hưởng thụ cuộc sống tuổi già, tâm tính không còn như hồi trẻ, tranh đoạt hiếu thắng.

Nhưng hôm nay, ông lại đứng ở vị trí luật sư, thời điểm ông đem kinh nghiệm tích lũy nửa đời trước giúp đỡ con gái của nguuời bạn già, ông đột nhiên có một loại dự cảm. Vụ án này, có lẽ là kí ức cả đời mà ông khó có thể quên được.

Đây coi như là ông đem tài cáng vì người bạn già đã khuất của mình cống hiến lần cuối cùng.

Ông hít sâu một hơi, dùng trầm thấp thanh âm mà nói: "Khi còn nhỏ, mẹ của đương sự đã mất vì bệnh, trong nhà chỉ còn lại hai cha con, có thể nói, người bị hại đối với cô ấy vừa là cha vừa là mẹ, được biết nhà họ, tình cảm cha con vô cùng thắm thiết. Thậm chí về sau, cha cưới về một người mẹ kế khẩu phật tâm xà, người mẹ kế này còn thường xuyên châm chọc khiêu khích nàng, vì hạnh phúc của người bị hại, cô cũng không đem ủy khuất đó kể lại cho người bị hại mà lựa chọn yên lặng, nhẫn nhịn. Thử hỏi, một người con gái với cha có tình cảm sâu nặng như vậy, sao có thể vô duyên vô cớ giết hại cha mình?"

"Phản đối"-Luật sư bên biện lập tức đứng lên-" Có ý định mưu sát chỉ là do chúng ta đơn phương suy đoán. Không thể phủ nhận, đối với đương sự của ông, hành vi mưu sát trên quả thật không có khả năng, nhưng khi đó nguyên cáo trạng thái tinh thần thất thường. Luật sư bên khống, căn cứ vào lời ông nói chỉ có thể giải thích đương sự của ông không có khả năng mưu sát, nhưng lại không thể phủ nhận được việc đương sự của ông mưu sát."

"Phản đối hữu hiệu"- Thẩm phán mặt trầm xuống nói: " Bên khống nếu không thể đưa ra thêm chứng cứ xác thực, chúng ta thông qua một vấn đề này, tránh làm mất thời gian."

Tôn Lân gật đầu.

Ông lấy trên bàn một xấp văn kiện xếp ở cuối quyển, mở ra rồi ngẩng đầu nói: " Đây là một phần báo cáo tài vụ quý thứ 2 của tập đoàn Dân An, trong báo cáo này chúng ta có thể thấy, tháng 5 và tháng 6 năm 2013, đều có phần chí phí quản lý vô cùng lớn, tổng cộng năm trăm lẻ bốn vạn tám trăm ngàn." (nguyên văn: " năm trăm linh tứ vạn nguyên linh támngàn nguyên chỉnh" kỳ thật ta cũng chả biết là bao nhiêu, cứ cho là nhiều lắm đi (///v///) )


Giang Uyển Chi sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt, bàn tay vì lời nói của Tôn Lân mà khẽ run run, đã bị  tay áo rộng rãi che khuất. Trần Phinh Đình bên cạnh liếc bà một cái, nhắc nhở bà ta trấn định một chút.

"Mọi người hãy nhìn phần này đi"- Tôn Lân vừa nói vừa lật một phần khác của văn kiện ra.- "Còn đây là báo cáo quý thứ 2 mà tập đoàn Dân An công bố ra bên ngoài".

Ông cao giọng nói: " Trên báo cáo tài vụ này, năm trăm lẻ bốn vạn tám trăm ngàn dùng cho chi phí quản lý đã biến mất một cách kỳ tích."

Ổng xoay người nhìn về phía truyền thông trên thính phòng: " Mọi người đều biết, tập đoàn Dân An là dân doanh xí nghiệp lớn nhất hiện nay, tổng tài sản vượt qua 20 triệu nhân dân tệ, vốn lưu động cũng vượt qua bảy trăm ngàn. Năm trăm mấy vạn so với 20 triệu, tựa hồ không đáng kể, nhưng con số đó quả thật không phải ít, hơn nữa đây còn là 2 tháng tiền chi phí quản lý, việc này vô cùng bất hợp lí. Mọi người còn có thể thấy, phần văn kiện không có ký tên, tức là vào lúc còn sống, chủ tịch tập đoàn Dân An- ông Trần Khánh Dân không hề thừa nhận tập văn kiện này, cho nên ông ấy mới không ký tên."

"Thế thìphần chi phí này do của ai viết vào?"- Hắn chỉ vào văn kiện, trên đó chỉ có một chữ ký: "Trên văn kiện này chỉ có duy nhất một chữ ký, chính là chữ ký trưởng phòng tài vụ lúc bấy giờ- bà Giang Uyển Chi."

Luật sư bên biện đột nhiên mở miệng nói: " Thưa thẩm phán, tôi xin được kiểm chứng tính chân thật của hai bản báo cáo"

Thẩm phán gật đầu: "Phê chuẩn"

Hai bản báo cáo được nhân viên công tác trên tòa ánmang xuống, đôi bên đột nhiên lâm vào trầm mặc."

Thẩm phán nhìn một lát liền nâng chùy "Đông!" một tiếng: "Bản tòa tuyên bố, phiền tòa tạm dừng 15 phút, chờ kết quả kiểm nghiệm."

Nói xong thẩm phán liền đứng dậy đi ra phía sau.

Trên thính phòng nháy mắt có chút ồn ào, trước là bị cáo, giờ là nguyên cáo, Trần Tông Mạn vẫn bị hai cảnh sát nhân dân một trái một phải đưa vào phòng giam giữ phía sau.

Lúc đi qua cửa tòa án, trong nháy mắt, cô quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của Giang Hành.

Người xung quanh đều cúi đầu hoặc to nhỏ thì thầm, chỉ có Giang Hành ngồi ở cuối hàng nhìn cô mỉm cười."

Chỉ đơn giản cười như thế lại có thể trấn an lòng Trần Tông Mạn.

Không sai, cô không cần phải khẩn trương.

Trần Tông Mạn thả lỏng bàn tay từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn luôn nắm chặt.

Hiện tại cô đã không còn là nữ sinh đáng thương tứ cô vô thân trước kia, vì hôm nay phúc thẩm, họ đã chuẩn bị chu đáo, nửa năm qua trải qua nhiều chuyện như vậy đã đủ để cô có thể thản nhiên đối mặt với các loại sóng to gió lớn.

Cô không phải khẩn trương, cô phải tin tưởng anh, tin tưởng bác Tôn, cũng tin tưởng chính mình.

Việc đó không phải cô làm, cô tin rằng nhất định công lý và chính nghĩa sẽ đứng về phía chân tướng.


15 phút nhoáng cái đã trôi qua, thởi điểm cửa được mở ra, Trần Tông Mạn hít sâu một hơi, trực tiếp đối diện với Trần Phinh Đình và Giang Uyển Chi.

Cô cong khóe môi.

Vở kịch hôm nay, chỉ mới bắt đầu mà thôi.

"Mời nhân viên kiểm nghiệm công bố kết quả" Thẩm phán nhìn nhân viên tác đang cầm văn kiện trên tay.

Nhân viên kiểm nghiệm gật đầu: " Trải qua kiểm nghiệm, chúng tôi có thể cam đoan chứng thực."

Trần Tông Mạn theo bản năng nhìn về phía Trần Phinh Đình, phát hiện khoe miệng ả ta giương lên một tia cười tự tin, còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn cô.

Biểu hiện tự tin này của ả , từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy.

Chẳng lẽ...

Cô mạnh mẽ quay đầu nhìn nhân viên kiểm nghiệm.

Cô hẳn nên nghĩ đến từ sớm!

Năm đó phụ thân chết, sao bản thân có thể dễ dàng bị định tội, sau lưng khẳng định không chỉ có một phó viện trưởng giúp bọn họ!

Sắc mặt cô trầm xuống.

Bản báo cáo này, hẳn là chẳng hữu hiệu mất.

*

"...Chứng thực cam đoan, báo cáo tài vụ này, hoàn toàn có tính chân thực." Nhân viện công vụ khép lại văn kiện trong tay, nhìn về phía thẩm phán: "Tuyên đọc xong"

"Được, mời ngồi"- Thẩm phán mời nhân viên kiểm nghiệm an vị.

Trần Tông Man đầu tiên là sửng sốt, sau đó cảm giác vui mừng như điên dần dần tràn ngập khắp đầu óc.

Trái lại Giang Uyển Chi cùng Trần Phinh Đình bên kia nghe xong kết quả này biểu cảm trên mặt đều cương cứng. Nhất là Giang Uyển Chi, hai chân bà ta như nhũn ra, lui về sau một bước, may mà có Trần Phinh Đinh bên cạnh giữ chặt một phen, miễn cưỡng tránh được thất thố xấu hổ trước mặt công chúng.

Trần Phinh Đinh giương mắt mắt nhìn luật sư, ánh mắt sắc bén như có thể phóng ra dao. Luật sư giờ đây cũng đang chau mày, trên ót đổ đầy mồ hôi.

Trần Tông Mạn vui sướng quay đầu, nhìn Giang hành vừa mới sửa sang lại cổ áo hướng cô làm một dấu"OK".

"Thưa thẩm phán, tôi xin được đem hai bản báo cáo này trở thành chứng cứ của tòa án." – Tôn Lân ngẩng đầu ưởng ngực cao giọng nói.

"Phê chuẩn'- Thẩm phán gật đầu.

"Mặt khác"- Ông lại cầm lấy bản báo cáo kia- "Bởi vì hai bản báo cáo này đã được xác thực, nên ta có lý do đưa ra suy đoán hợp lý: bản báo cáo này chính là động cơ sát hại người bị hại của bà Giang Uyển Chi."- Ông quay đầu nhìn về phía thẩm phán,- "tôi xin được đem bị cáo, bà Giang Uyển Chi vào danh sách đối tượng hiềm nghi phạm tội."

Thẩm phán xem xét cấp dưới báo cáo, trầm tư một lát.

"Phê chuẩn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro