8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"D-dạ? Tiền bối nói gì cơ ạ?" Beomgyu sửng sốt nghĩ rằng mình nghe nhầm.

"Anh nói là chúng ta kết hôn nhé, là kết hôn nhóc con ạ." Hắn cười.

"Nhưng.. nhưng mà tại sao?" Beomgyu không hiểu nổi suy nghĩ của người trước mắt mình.

"Vậy, bé có muốn nghe anh kể chuyện không?"

"Dạ muốn!"

Choi Yeonjun đã kể cho cậu nghe một câu chuyện, về một gia đình đơn thân có mẹ và con trai, và rồi người mẹ cùng tình yêu mới của mình bay đến một phương trời khác, còn cậu con trai ở lại đất nước này tiếp tục với ước mơ, thứ mà mẹ của anh ta cho rằng không đáng một xu.

Giờ đây khi đã phần nào chứng minh được đam mê của mình kiếm ra tiền, thì người mẹ ấy một lần nữa muốn can thiệp vào cuộc sống của con trai mình, muốn lấy anh ta ra làm con cờ cho cuộc hôn nhân với đối tác nào đó mà chồng bà cần được hỗ trợ nguồn vốn.

"Vậy đấy, anh không muốn cuộc sống mình bị ai đó nhúng tay vào. Tình cảm mẹ con vốn đã chẳng được bao nhiêu, chỉ khi anh lập gia đình rồi bà ấy mới ngưng việc liên tục quấy rầy anh được."

"Với lại anh cũng muốn ổn định sớm, tránh việc sau này nhiều tin tức đồn đoán không hay xảy ra.."

"Beomie có thể suy nghĩ đến lời đề nghị này, dù nó hơi đường đột một chút."

"Nhưng tại sao là em?"

"Vì em phù hợp hơn bất cứ ai, hơn nữa, anh nghĩ là nhóc thích anh mà đúng không?"

"Ơ.." Hoá ra là anh ấy biết..

Đôi mắt đào hoa của Yeonjun nhìn thẳng vào Beomgyu, dùng tất cả sự chân thành để hứa rằng sẽ đảm bảo cho cậu có đời sống tốt nhất và sẽ không để việc lấy hắn ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của cậu.

Duy nhất một điều mà Choi Yeonjun không hứa.

Hắn không hứa sẽ cho cậu tình yêu.

Beomgyu tuổi 19 non nớt và khát khao được yêu thương đã đồng ý sau 3 ngày suy nghĩ, khi đó cậu chỉ nghĩ đơn giản rằng chỉ cần tình cảm mà cậu dành cho hắn đủ nhiều rồi sẽ có một ngày Yeonjun cũng sẽ yêu cậu nhiều như thế. Dù gì sau này cậu và hắn là một gia đình rồi, ở nơi này nương tựa vào nhau thì việc vun đắp hạnh phúc cũng không hẳn khó khăn, cậu tin là cậu sẽ làm được điều đó, dù ban đầu lý do Yeonjun đến với cậu là gì thì sau này cậu vẫn sẽ chiếm được vị trí quan trọng trong lòng hắn.

Beomgyu có lòng tin lắm, cậu còn hào hứng gọi về Daegu cho mẹ Min:

"Mẹ ơi sau này con sẽ có một gia đình của riêng mình! Khi nào được con đưa anh ấy về cùng thăm mẹ ạ!"

Người nuôi lớn cậu trong suốt nhiều năm qua tất nhiên rất mừng cho Beomgyu, bà vui khi đứa trẻ của mình từ nay không còn một mình nữa, nhưng mẹ Min cũng lo lắng khi qua lời nói của con trai bà nghe ra sự dựa dẫm và lòng tin quá nhiều, nếu một ngày có gì đó xảy ra, e là Beomgyu nhỏ bé của bà sẽ không chịu nổi.

"Người đó như thế nào.. con đã quyết định kỹ chưa? Con có hiểu rõ về người ta không?"

"Dạ có chứ! Anh ấy là người tốt nhất trên đời này, mẹ yên tâm ạ! Con nhất định sẽ hạnh phúc!"

Hôm Yeonjun đưa cậu đi đăng ký kết hôn, lần đầu tiên trong đời được ngồi xe xịn làm Beomgyu xuýt xoa không thôi và cũng hơi váng đầu vì tốc độ của nó nhanh hơn phương tiện công cộng.

"Thích không? Khi nào bé con có giấy phép lái xe anh mua cho em một chiếc còn xịn hơn nhé!"

Nhận được giấy đăng ký xong xuôi, điều đầu tiên Choi Yeonjun làm là chụp nó và gửi cho mẹ mình, tất nhiên người bên kia màn hình điên tiết lên khi biết mình bị đứa con trai duy nhất chống đối tới cùng.

Mẹ Yeonjun gọi video cho hắn, mắng những câu từ rất khó nghe, doạ sẽ cắt đứt với hắn, nói rằng sẽ không bao giờ chấp nhận người không có gốc gác như Beomgyu làm con dâu mình.

"Mẹ nói vậy là quá đáng rồi. Cắt thì cắt, dù sao mấy năm nay tôi vẫn tự sống tốt đấy thôi."

Hắn đáp trả, thoáng nhìn sang Beomgyu bên cạnh đang cụp mắt vò góc áo trông rất tủi thân thì không khỏi sinh ra cảm giác khó chịu với người bên kia màn hình. Bàn tay lớn hơn bao lấy tay Beomgyu, vỗ nhẹ như muốn nói rằng cậu đừng lo lắng.

"Tôi không có xin phép mẹ, tôi chỉ thông báo để mẹ biết là mẹ đừng nên hy vọng hay mong chờ vào việc lấy tôi ra để củng cố sự thành công cho gia đình riêng của mẹ nữa. Còn về tôi á, vợ của tôi thì việc gì tới người ngoài phán xét?"

Beomgyu mở to mắt, sự lo âu tự nhiên biến mất khi nghe được những lời đó, cậu ngẩng đầu nhìn Yeonjun mà hạnh phúc không thôi, Beomgyu cười toe, cậu nhoài người chụt lên má Yeonjun một cái. Cậu cũng được người khác bảo vệ, cậu đang rất hạnh phúc.

Tuy vội vàng nhưng những gì cần thiết Choi Yeonjun quả thật không để Beomgyu thiếu thốn gì cả, từ việc chụp hình cưới cho đến tổ chức một bữa tiệc có đầy đủ những người quan trọng của cả hai. Bên phía Yeonjun có thành viên nhóm của hắn, có đội ngũ quản lý, chủ tịch công ty và vài đồng nghiệp thân thiết, hắn cũng đã cho xe về Daegu để đưa mẹ Min và những đứa em thơ cùng vài người bạn thời ấu thơ lớn lên với Beomgyu tới Seoul để chung vui cùng cậu.

Không chỉ Beomgyu mà ai cũng cảm kích về điều này, cậu thậm chí còn xúc động đến mức chỉ biết nghẹn ngào mà không nói được gì nữa cả. Chính mẹ Min là người đặt tay Beomgyu vào tay hắn, bà nói.

"Yeonjun của chúng ta hãy yêu thương Beomie thật nhiều nhé! Mẹ cảm ơn Yeonjun nhiều lắm.."

"Vâng ạ. Con cũng mong Beomie sẽ chỉ bảo con nhiều hơn nữa ạ."

—————

Beomgyu chuyển từ ký túc xá vào biệt thự để bắt đầu cuộc sống của một người có gia đình, chính thức đặt những viên gạch đầu tiên trên hành trình xây tổ ấm riêng.

Đêm hôm đó, khi cả hai cuốn lấy nhau, cậu đã nói cho hắn nghe rằng cậu yêu hắn đến thế nào.

"Em yêu anh Yeondunie!"

"Em yêu anh lắm.."

"Vậy hãy yêu anh cho đến khi anh không còn tồn tại đời này nữa nhé.."

Tuổi 19 của Choi Beomgyu cho rằng cuộc hôn nhân của cậu tuyệt đẹp như mơ, và người chồng cậu lấy là người tuyệt vời nhất trên đời này.

Yeonjun có trí nhớ rất tốt, hắn có thể nhớ được cậu thích gì và ghét gì để đặt đồ ăn những hôm mà hắn về muộn, mỗi khi có chuyến lưu diễn hắn đều sẽ mua quà về cho cậu sau nhiều ngày không gặp nhau, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó mà thôi.

Đồ ăn hắn mua có ích gì khi hắn về trễ mà không báo trước nên mâm cơm đủ món cậu nấu đã bày sẵn trên bàn. Đáng ra Beomgyu sẽ không phí phạm cả thức ăn và công sức như vậy, nhưng vì hắn khen cậu nấu ngon, chính hắn bảo rằng cơm nhà là tuyệt vời nhất, vì thế nên ngày nào cậu cũng chăm chỉ nấu ăn cả, tất nhiên cậu sẽ nhắn hỏi hắn trước xem hôm nay về được lúc nào, nhưng thường thì tin nhắn gửi đi được phản hồi rất trễ bởi độ nổi tiếng của Choi Yeonjun càng tăng thì càng tỉ lệ thuận với sự bận rộn ngày một nhiều thêm. Mà đôi khi hắn cũng không bận đến thế, chỉ là hắn vui chơi bay nhảy ở đâu đó, để có những đêm về nhà trong tình trạng say khướt với đủ thứ mùi trộn lẫn vào nhau sau đó thì vơ đại mấy đũa cơm rồi nằm vật ra sofa cho cậu chăm sóc.

Những món quà được đem về từ những đất nước xa lạ sẽ không có ý nghĩa gì lớn lao khi những lời hứa dở dang dành cho nhau không được thực hiện. Yeonjun từng bảo khi nào cậu rảnh hắn sẽ mang cậu đi cùng đến concert cho biết, hắn cũng hứa sẽ cố thu xếp để về quê cùng Beomgyu vào những dịp nghỉ lễ, hứa sẽ cùng cậu đi du lịch,... và tất cả những điều ấy chỉ dừng lại ở câu hứa.

Thời gian Beomgyu ở nhà một mình chiếm gần như toàn bộ.

Sau tốt nghiệp cậu đã tự thiết kế một studio tại nhà và bắt đầu con đường trở thành một người viết nhạc sáng giá. Beomgyu không ký kết với bất kỳ bên nào và chọn tự hoạt động ở nhà một phần do tính cậu không thích xô bồ, phần khác chiếm nhiều hơn để cậu không thuê phòng làm việc bên ngoài là vì Beomgyu không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc nào Yeonjun về nhà cả. Nếu cậu làm việc ở ngoài thì thời gian mà cậu được nhìn thấy chồng mình chẳng phải còn ít ỏi hơn sao.

Báo chí ca ngợi Choi Yeonjun bảo vệ gia đình quá tốt khi hắn dù kết hôn thật nhưng hiếm người biết được nửa kia là ai, đây là điều duy nhất mà hắn giữ đúng lời hứa - không để việc kết hôn ảnh hưởng đến cuộc sống của Beomgyu. Thế nhưng cậu không cần điều này, cậu ước ao bao nhiêu được một lần xuất hiện cùng hắn ở nơi đông người thay vì cứ ở nhà mà chờ đợi và nhiều hôm lại nảy sinh cảm giác ghen tị xấu tính khi thấy ai đó đồn đoán chồng mình đang cặp kè cùng cậu A, cô C nào đó trên mấy tờ báo lớn nhỏ.

Kết hôn gần 2 năm, Beomgyu vẫn không thể xác định được tình cảm Choi Yeonjun dành cho mình đang ở mức nào. Những ấm ức, tủi hờn của cậu chỉ biết nén vào trong rồi nước mắt tự chảy dài khi một mình trên chiếc giường trống. Đến cả sinh hoạt vợ chồng cũng hiếm hoi và không được mấy cảm xúc bởi hắn bận quá, mỗi khi thèm chỉ lật cậu ra rồi làm nhanh để thoả mãn, mà Beomgyu thì không có mấy kinh nghiệm, cậu chỉ nhắm mắt để hắn muốn làm gì thì làm.

Nhiều lúc Beomgyu rất muốn chất vấn hắn, cậu muốn được khóc, muốn được dỗ dành, muốn được giận dỗi như bao cặp đôi bình thường, nhưng mà cậu không dám, bởi lẽ cậu không biết Yeonjun có yêu mình hay không.

Cho đến nay chỉ có cậu nói yêu hắn, còn hắn chưa một lần nói yêu cậu.

Có ai ở trong hôn nhân mà như Beomgyu, những kỷ niệm cùng nửa kia của mình đếm còn chưa đầy được 10 đầu ngón tay.

Cậu cũng không dám yêu cầu gì nhiều hơn từ hắn, chỉ lặng lẽ mà an ủi bản thân, rằng dù sao đây cũng là chồng cậu, hắn sẽ không chạy đi đâu được đâu, rồi sẽ có lúc hắn nhìn lại và biết được cậu yêu hắn nhiều thế nào, và hắn cũng sẽ yêu cậu nhiều như thế.

Beomgyu cho Yeonjun tự do, cho hắn không gian riêng, cố gắng không làm phiền đến hắn, chuyện lớn nhỏ gì cậu cũng tự giải quyết chỉ khi nào gặp vấn đề nan giải quá mới rụt rè hỏi đến người mà đáng lí ra cậu còn chẳng cần phải hỏi vì đó toàn là những chuyện mà hắn nên làm.

Sự kiên trì của Beomgyu kéo dài cho đến ngày hôm đó, mọi ảo tưởng mà cậu cố tạo ra để bao biện cho Yeonjun đổ rạp như những quân domino.

Tình yêu, đến cuối cùng cũng đều làm cho người ta thất vọng đến vậy. Say trong mộng tưởng mình đã cố hết sức, yêu hết mình và trao đi tất cả nhưng đến sau cùng vẫn không đủ, không phải là những gì người kia cần. Beomgyu không biết mình yêu đúng hay sai nữa, hy vọng càng nhiều, thất vọng càng cao để rồi cậu chán chường quá đỗi, dần thu mình lại với những vết thương chồng chéo lên nhau.

—————

Choi Yeonjun si mê ngắm Beomgyu đang say ngủ, giây phút này làm hắn nhớ đến trước kia khi cậu vẫn nép trong vòng tay hắn mà an giấc, khoảnh khắc ấy mới yên bình làm sao chứ chẳng phải như bây giờ, khi mà cậu đã muốn rời khỏi hắn, vừa đau đớn vừa xa vời.

Beomgyu tận tâm chăm sóc Yeonjun cho đến khi bác sĩ bảo rằng hắn đã có thể ra viện và sinh hoạt bình thường được, chỉ nên chú ý đừng lạm dụng đồ uống có cồn cũng như nên ăn uống đầy đủ, hạn chế thuốc lá mà tốt nhất thì nên cai luôn.

"Cái này trả cho anh."

Sau khi đưa hắn về nhà, cậu đã gửi lại chìa khoá xe cho Yeonjun, không khỏi hồi tưởng lại ngày hôm đó khi cậu hí hửng khoe với hắn mình thi đỗ bằng lái rồi, thay vì chúc mừng và hỏi cậu thi được bao nhiêu điểm, thực hành chỗ nào mà cậu thấy khó khăn nhất,.. Choi Yeonjun chỉ "ừ" rồi gọi cho quản lý liên hệ với bên kinh doanh xe, chọn một chiếc đắt đỏ với màu sắc mà Beomgyu thích. Nhưng mà, Beomgyu chưa bao giờ muốn như thế cả.. cái cậu cần chỉ đơn giản là được quan tâm nhiều hơn một chút mà thôi.

"Beomie.. hay là, em cứ ở lại đây đi. A-anh hứa sẽ không phiền đến em, anh sẽ qua phòng dành cho khách ngủ.."

Trông thấy cậu đeo ba lô chuẩn bị đi khỏi đây một lần nữa, Yeonjun cất giọng một cách khó khăn, cái cảm giác khó thở như ngày của vài tháng trước lại xuất hiện nữa rồi. Hắn không muốn tiếp tục sống trong căn nhà không có cậu, hắn chịu đủ cảm giác phải tìm hơi ấm qua những vật mà cậu để lại, cứ đà này thì hắn không dám ở nhà nữa mất.

"Nhà tôi cũng thuê hợp đồng một năm rồi, không thể bỏ phí được, huống hồ tôi không có tư cách gì để ở lại đây cả." Beomgyu nói bằng giọng lạnh nhạt.

"Em là chủ nhà mà.. sao lại không có tư cách.. Beomie là.." vợ anh.

"Là gì?"

"Đừng nói là vợ đấy nhé?" Cậu cười một cách nhạt nhoà, nét trào phúng rõ rệt trên gương mặt.

"Thôi đi Choi Yeonjun, anh chỉ đang không quen mà thôi, chứ anh không có yêu thương gì tôi đâu."

"Anh luôn yêu em mà Beomie! Thật đó! Chỉ là anh.. anh biết nói gì cũng muộn rồi, nhưng anh xin lỗi, anh sai nhiều, anh sai hết.."

"Nhưng anh rất thương Beomie mà! Anh không có gạt em.."

Cho nên em đừng đi, đừng bỏ lại anh nữa được không? Anh chết mất..

"Nghe tôi nói này Choi Yeonjun."

"Tình yêu có thể hiểu là khái niệm cho và nhận, được xuất phát từ 2 phía. Yêu làm người ta có thể sẵn sàng hy sinh vì nhau, khiến người ta mạnh mẽ hơn, làm hoàn thiện nhân cách mỗi người."

"Tình yêu cần sự chung thủy, bất kì nguyên nhân gì mập mờ cũng làm tình yêu nhanh chóng nhạt phai, sự tôn trọng lẫn nhau và hiểu nhau ở đây là cần thiết hơn cả. Anh nói xem, liệu những chuyện xảy đến với tôi là do tôi đã làm sai điều gì, hay do tôi không hiểu rõ người đó muốn gì, hay là tôi đã làm điều gì khiến người đó chán nản dẫn đến việc phải tiếp xúc cùng một người khác?"

"Tại sao lúc đầu ở giữa biển người, anh lại chọn tôi? Tại sao nếu đã không yêu anh lại cho tôi những hứa hẹn, những ân cần? Tại sao nếu đã là yêu thì giữa vô vàn chuyện để làm như bồi đắp, sửa chữa, cho đi.. anh lại chọn cách lừa dối tôi? Tại sao trong 8 tỷ người xung quanh, anh lại nhất định phải làm đau tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro