teacher's pet

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong không gian tĩnh lặng của giảng đường, ánh nắng vàng nhạt dần qua khung cửa sổ, phủ một lớp ánh sáng mờ ảo lên mặt bàn gỗ. Cảm giác êm dịu của buổi chiều lẩn khuất trong từng nhịp thở. Nhưng trong không khí có một thứ gì đó khác lạ, như đang chờ bùng nổ. Soobin và Yeonjun ngồi đối diện nhau, đôi mắt họ thỉnh thoảng bắt gặp nhau trong những khoảng lặng đầy ẩn ý. Cả hai đều biết, có một người khác đang nắm giữ trái tim họ.

Beomgyu, với đôi mắt lấp lánh và nụ cười tinh nghịch, ngồi tựa lưng vào ghế, đôi chân dài thả lỏng. Cậu học trò đầy quyến rũ ấy đã khiến hai người đàn ông quyền lực nhất trường phải chao đảo. Nhưng điều khiến họ say mê hơn cả chính là sự thách thức trong từng ánh mắt của cậu – cái nhìn như lưỡi dao sắc bén, khơi dậy những khao khát cháy bỏng mà không ai trong số họ có thể chống lại.

Beomgyu nhẹ nhàng đưa tay vuốt qua những lọn tóc mềm mại của mình, đôi môi cậu khẽ cong lên thành một nụ cười đầy khiêu khích.
"Các anh không nghĩ là đã đủ lâu rồi sao? Chẳng phải chúng ta đã lẩn tránh chuyện này quá lâu rồi à?" Giọng cậu mượt mà như nhung, nhưng ẩn chứa trong đó là một sự cuồng nhiệt đang sôi sục.

Yeonjun nhìn sâu vào đôi mắt Beomgyu, rồi khẽ cười, cái kiểu cười nửa miệng đầy bí ẩn mà cậu không bao giờ chán nhìn.
"Em biết mình đang đùa với lửa chứ, bé cưng? Chúng ta đã cố giữ khoảng cách với em vì lý do rất rõ ràng."

"Giữ khoảng cách?" Beomgyu bật cười khẽ, tiếng cười nhẹ nhưng đầy khiêu khích, như thể mọi lời cảnh báo chỉ là trò đùa.
"Em không cảm thấy thế. Không một chút nào. Các anh cứ giả vờ nhưng thực ra đã muốn bước qua ranh giới từ lâu rồi."

Soobin ngồi lặng yên một góc, đôi mắt sắc sảo của anh như đang dò xét từng cử chỉ, từng lời nói của Beomgyu. Anh biết cậu học trò này không hề đơn giản. Beomgyu không chỉ là một cậu bé thông minh và cuốn hút mà còn mang trong mình sức hút mãnh liệt đến không thể cưỡng lại.

Soobin cuối cùng cũng lên tiếng, giọng anh trầm và mạnh mẽ, như một ngọn sóng ngầm đang chực chờ bùng nổ.
"Cưng à, em có biết em đang yêu cầu điều gì không? Một khi chúng ta bước qua giới hạn, sẽ không còn đường quay lại."

Beomgyu không hề nao núng, trái lại, cậu tiến gần hơn đến Soobin, cậu ngả người về phía anh, đôi mắt cậu ánh lên sự thách thức.
"Vậy hãy để em bước qua giới hạn đó. Em đã chờ đợi đủ lâu rồi, và em biết chính xác mình muốn gì." Lời nói của Beomgyu không còn là một lời thỉnh cầu, mà là một lời khẳng định mạnh mẽ, sự khao khát đầy mãnh liệt trong giọng nói của cậu như một ngọn lửa đốt cháy mọi rào cản.

Yeonjun tiến lại gần, đôi tay anh chạm nhẹ vào vai Beomgyu, kéo cậu về phía mình, và hơi thở ấm nóng của anh phả nhẹ vào tai cậu.
"Em đúng là không biết sợ. Nhưng anh thích điều đó ở em."

Cậu học trò trẻ mỉm cười, đôi môi hồng như nụ hoa chớm nở, nhưng trong ánh mắt cậu là ngọn lửa bùng cháy.
"Không phải em không biết sợ, mà là em biết rất rõ mình muốn ai, và các anh không thể phủ nhận sự hấp dẫn này được nữa."

Căn phòng dần trở nên ngột ngạt hơn, không chỉ bởi không khí oi bức của buổi chiều hè mà còn bởi sự căng thẳng đầy lôi cuốn giữa ba người. Beomgyu đứng giữa, như ngọn lửa quyến rũ không thể dập tắt, trong khi Soobin và Yeonjun như những cơn bão đang sẵn sàng cuốn lấy cậu, mạnh mẽ và không kìm nén.

Soobin kéo Beomgyu lại gần hơn, đôi mắt anh thăm thẳm, giọng nói mang theo sự chiếm hữu rõ rệt.
"Nếu em đã quyết định, thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện quay lưng lại. Một khi em thuộc về bọn anh, sẽ không có đường lui."

Beomgyu không hề run sợ trước sự cảnh báo của Soobin, trái lại, cậu nhếch môi, đôi mắt ánh lên sự khiêu khích.
"Em chưa bao giờ định rút lui. Em không phải kẻ thích nửa vời."

Yeonjun, từ phía sau, luồn tay vào tóc Beomgyu, kéo cậu ngửa cổ, để cậu cảm nhận rõ sự chiếm lĩnh đang dần bao trùm lên mình.
"Em thật táo bạo, bé cưng. Và đó chính là điều khiến bọn anh không thể cưỡng lại được."

Cậu học trò trẻ chỉ khẽ rên rỉ, nhưng đôi mắt vẫn giữ nguyên vẻ thách thức.
"Vậy thì chứng minh đi. Đừng chỉ nói suông." Beomgyu cố tình buông lời khiêu khích, như một cú hích cuối cùng, đẩy tất cả họ vào dòng xoáy của đam mê không lối thoát.

Cả căn phòng như chìm vào sự cuồng nhiệt của những cảm xúc không thể kìm nén. Hơi thở dồn dập, từng cái chạm mạnh mẽ và đầy ám muội, những cái hôn nóng bỏng như muốn đốt cháy từng tấc da thịt. Beomgyu nằm gọn trong vòng tay của Soobin, trong khi Yeonjun không ngừng vuốt ve, đốt cháy mọi ranh giới bằng sự điên cuồng của mình.

Cậu không cần phải hỏi nữa, cũng không cần sự xác nhận. Từ cái nhìn sâu thẳm trong đôi mắt của Soobin và Yeonjun, cậu biết rằng mình không còn là bí mật. Cậu là trung tâm của mối quan hệ này, là ngọn lửa mà cả hai người đàn ông kia không thể nào dập tắt.

Cả căn phòng chìm đắm trong không khí đặc quánh của sự cuồng nhiệt, từng hơi thở đều hòa quyện thành một nhịp điệu nóng bỏng, chẳng ai còn quan tâm đến thời gian hay thế giới bên ngoài. Beomgyu nằm giữa, đôi mắt nửa khép hờ, làn da ửng hồng vì sức nóng của những đụng chạm mạnh mẽ, đầy chiếm hữu. Cậu biết rằng mình đã đạt được thứ mà không phải ai cũng dám mơ đến – sự chú ý đặc biệt từ hai người đàn ông mà mọi kẻ khác đều ngưỡng mộ. Nhưng cậu cũng biết, cái giá phải trả không hề nhẹ.

Cả Soobin và Yeonjun đều biết rõ ràng mối quan hệ này không thể công khai, ít nhất là vào lúc này. Beomgyu là học trò xuất sắc, thông minh và quyến rũ, nhưng điều quan trọng nhất là cậu thuộc về họ. Họ muốn cậu, cần cậu, nhưng lại không thể để sự thật này lộ ra.

Soobin kéo Beomgyu lại gần, bàn tay anh vuốt ve những lọn tóc mềm mại của cậu, đôi mắt anh sáng lên một cách sắc lạnh nhưng đầy tình tứ.
"Em biết không? Anh có thể đảm bảo em sẽ không phải lo lắng về bất kỳ bài kiểm tra nào nữa. Chỉ cần em tiếp tục ở bên cạnh bọn anh."

Beomgyu khẽ nghiêng đầu, đôi mắt cậu sáng lên đầy mỉa mai nhưng lại vô cùng quyến rũ.
"Ý anh là em được ưu ái mà không cần cố gắng à? Thật thú vị."

Yeonjun từ phía sau khẽ cười, giọng anh trầm đục vang lên bên tai Beomgyu.
"Bé cưng không cần làm gì ngoài việc tiếp tục là chính mình. Bọn anh sẽ lo liệu phần còn lại."

"Vậy là các anh sẽ giữ bí mật này mãi mãi?" Beomgyu khẽ hỏi, đôi môi cậu cong lên thành một nụ cười đầy thách thức. Cậu không phải là kẻ dễ bị khuất phục, nhưng cảm giác quyền lực khi nắm giữ trái tim của hai người đàn ông như một loại thuốc gây nghiện. Cậu đã chơi trò chơi này với sự tỉnh táo đáng kinh ngạc, và giờ, cậu muốn biết mình thực sự có quyền lực đến đâu.

Soobin nhìn sâu vào mắt cậu, đôi mắt anh ánh lên một thứ gì đó vừa lạnh lùng, vừa dịu dàng.
"Em là người duy nhất được đối xử đặc biệt. Nhưng em cũng biết, phải không? Mọi thứ sẽ được giữ kín, như một bí mật giữa chúng ta."

Beomgyu khẽ nghiêng đầu, đôi mắt cậu lấp lánh sự thách thức.
"Anh nghĩ em là kiểu người chịu làm một bí mật mãi mãi sao, daddy?"

Yeonjun, không kiềm chế được, cười khẽ.
"Em luôn thích thách thức, phải không? Nhưng bọn anh đảm bảo, em sẽ không hối hận đâu."

Không gian trong căn phòng trở nên nặng nề hơn, nhưng không phải bởi sự căng thẳng mà là bởi một loại cảm xúc khác – sự hứa hẹn, sự ràng buộc không thể phá vỡ. Beomgyu biết mình đang đứng trước một cánh cửa mà khi mở ra, cậu sẽ không thể quay lại được. Nhưng đó chính là điều cậu muốn.

Cậu quay lại, nhìn sâu vào mắt cả hai người đàn ông, rồi khẽ cười, nụ cười dịu dàng nhưng đầy quyết tâm.
"Em không bao giờ hối hận. Nếu các anh đã quyết định, vậy thì chúng ta cùng bước tiếp."

Căn phòng dường như tĩnh lặng lại, như thể thời gian ngừng trôi trong khoảnh khắc đó. Những cái chạm, những nụ hôn dịu dàng nhưng nóng bỏng, tất cả đều như một điệu valse chậm rãi giữa ba con người, từng bước chân đan xen vào nhau mà không có bất kỳ sự đắn đo nào.

Ngày hôm sau, Beomgyu xuất hiện trong lớp với ánh mắt bình thản, không chút dấu vết của đêm cuồng nhiệt trước đó. Cậu vẫn là cậu học sinh thông minh, điềm tĩnh và đầy quyến rũ, nhưng ánh mắt cậu lại mang một tia sáng mới – tia sáng của người nắm giữ quyền lực ngầm mà không ai có thể nhìn thấy.

Soobin và Yeonjun, ngồi phía trước lớp, vẫn giữ vẻ lạnh lùng và xa cách thường ngày. Không một ai biết rằng, trong những giờ học căng thẳng đó, những ánh mắt lén lút trao đổi giữa ba người lại chất chứa cả một câu chuyện không thể tiết lộ. Beomgyu không cần lo lắng về bài kiểm tra hay điểm số, vì cậu đã được "đặc cách" một cách bí mật. Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa từ trước.

Sau giờ học, khi tất cả học sinh đã ra về, Beomgyu đứng lại cuối lớp, dựa lưng vào bàn, đôi mắt sắc sảo lướt qua khung cửa sổ đã buông rèm. Không gian xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn ánh hoàng hôn đỏ thẫm len lỏi vào, nhuộm lớp học bằng những tia sáng ấm áp, ngọt ngào nhưng đầy u uẩn.

Beomgyu khẽ thở dài, đôi môi cậu mím lại thành một đường mỏng, ánh mắt vô tình chạm đến chỗ ngồi của Soobin ở phía trước. Cậu chợt nghe tiếng bước chân vang lên từ xa, mạnh mẽ và tự tin, như những nhịp gõ báo hiệu một điều gì đó không thể né tránh. Không cần nhìn, cậu cũng biết ai đang tiến đến.

Soobin đứng trước mặt Beomgyu, ánh mắt trầm ngâm nhưng ẩn chứa sự chiếm hữu mạnh mẽ. Anh không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt của Beomgyu như thể muốn đọc hết mọi suy nghĩ trong đầu cậu. Khoảnh khắc ấy, không có lời nói nào được thốt ra, nhưng cả hai đều hiểu rõ những gì đã, đang và sẽ diễn ra giữa họ.

Ngay khi Yeonjun bước vào, không khí càng trở nên ngột ngạt hơn. Anh nhẹ nhàng dựa vào bức tường gần cửa, đôi mắt sắc bén hướng về phía Beomgyu, một nụ cười mơ hồ vẽ trên môi.
"Sao lại nán lại lâu thế? Chờ tụi anh à?" Giọng Yeonjun vang lên, trầm ấm nhưng không kém phần khiêu khích.

Beomgyu mỉm cười, đôi mắt cậu ánh lên vẻ thách thức.
"Có vẻ như các anh luôn muốn em là người cuối cùng ở lại."

Soobin bước tới gần hơn, khẽ nghiêng đầu như muốn cẩn thận quan sát từng biểu hiện nhỏ nhất của Beomgyu.
"Em có biết tại sao không?" Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng sâu bên trong ẩn chứa sự kiềm chế khó tả.

Beomgyu khẽ cười, đôi mắt cậu đầy sự tinh nghịch và quyến rũ.
"Vì em là 'học sinh cưng' của các anh, đúng không? Được ưu ái và đặt cách, nhưng luôn trong bóng tối, không bao giờ được công khai."

Yeonjun cười khẩy, bước tới gần hơn và đặt tay lên vai Beomgyu.
"Bí mật không phải vì em không xứng đáng, mà vì em là thứ quý giá nhất, Beomgyu. Đôi khi, những điều đặc biệt nhất cần phải được giấu kín." Lời nói của anh như rót vào tai Beomgyu, ngọt ngào và quyến rũ, như một lời hứa không thể chối từ.

Beomgyu không trả lời ngay, cậu chỉ khẽ hít một hơi sâu, cảm nhận từng cái chạm nhẹ nhàng nhưng lại khiến trái tim cậu loạn nhịp. Soobin cúi xuống, ngón tay anh nâng cằm Beomgyu lên, đôi mắt nhìn sâu vào cậu.
"Chúng ta đều biết mối quan hệ này không dễ dàng. Nhưng em có hối hận không?"

Beomgyu khẽ nghiêng đầu, ánh mắt cậu rực sáng với sự táo bạo.
"Hối hận? Chưa bao giờ. Chỉ là...liệu em có mãi mãi là một bí mật, hay rồi cũng sẽ có ngày các anh để lộ ra?"

Câu hỏi của cậu như một ngọn lửa bùng cháy trong không gian. Soobin và Yeonjun nhìn nhau, nhưng không ai trả lời. Họ biết, câu trả lời đó không dễ dàng gì, và có lẽ cả ba đều chưa sẵn sàng đối mặt với nó.

Trong ánh hoàng hôn dần tắt, Beomgyu chỉ khẽ mỉm cười. Cậu không cần câu trả lời ngay lúc này. Điều cậu cần, là sự chắc chắn của những cái chạm, những ánh mắt, và sự cháy bỏng đang dâng trào giữa họ.

Soobin và Yeonjun đứng gần bên, từng cử chỉ của họ đều truyền tải sự chiếm hữu, sự chăm sóc và một tình yêu âm thầm nhưng mãnh liệt. Không cần lời nói, họ hiểu rõ nhau, điều này đủ để làm ấm lòng Beomgyu trong khoảnh khắc đầy bí ẩn và cảm xúc này.

Soobin khẽ đặt tay lên lưng Beomgyu, những ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve như muốn truyền tải một thông điệp không lời. Đôi mắt anh rực sáng, nhìn Beomgyu bằng ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng nhưng cũng không kém phần nghiêm khắc.
"Em biết đấy, không phải chúng ta không muốn công khai. Chỉ là..." Soobin ngừng lại một chút, như để tìm kiếm từ ngữ phù hợp
"...chúng ta cần thời gian. Thời gian để tất cả chúng ta hiểu rõ vị trí của mình."

Yeonjun bước tới, một tay vươn ra nhẹ nhàng ôm lấy hông Beomgyu, kéo cậu lại gần.
"Thực ra, những điều không thể nói ra lại thường là những điều quý giá nhất" anh nói, giọng đầy sự chân thành và cảm xúc.
"Và em, Beomgyu, là một phần quý giá trong cuộc sống của chúng ta, dù cho điều đó không thể hiện ra ngoài ánh sáng."

Beomgyu cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể của Yeonjun, cậu ngả người về phía anh, tận hưởng sự gần gũi và sự yên bình mà anh mang lại. Đôi mắt cậu lấp lánh sự quyết tâm và một chút mơ hồ, như đang suy nghĩ về những điều chưa thể diễn đạt bằng lời.
"Em biết mình có giá trị trong cuộc sống của các anh, điều đó là đủ" cậu thì thầm, giọng nói đầy sự ngọt ngào và tràn ngập tình cảm.
"Nhưng em cũng hiểu rằng, đôi khi, những điều đẹp đẽ nhất lại phải được giữ kín để có thể tồn tại mãi mãi."

Soobin và Yeonjun nhìn nhau, cả hai đều hiểu rằng mối quan hệ này không thể có một kết thúc rõ ràng, nhưng họ biết rằng, hiện tại, họ đã cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc quý giá và không thể thay thế.

Yeonjun vươn tay ra, khẽ vuốt ve má Beomgyu, ánh mắt anh tràn đầy sự trìu mến.
"Đừng lo lắng quá nhiều về điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Hãy để thời gian trả lời tất cả."

Soobin vỗ nhẹ lên vai Beomgyu, nở một nụ cười dịu dàng.
"Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách. Và dù cho mọi thứ có thay đổi thế nào, em luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của chúng ta."

Trong không gian đầy sắc vàng của ánh hoàng hôn, ba người đứng đó, cùng nhau hòa quyện trong sự yên tĩnh và cảm xúc mãnh liệt. Một kết thúc mở, không có sự rõ ràng về tương lai, nhưng đủ để tạo nên một khoảnh khắc đầy ý nghĩa, nơi mà tình yêu, sự cháy bỏng và bí mật vẫn còn đó, chờ đợi những chương tiếp theo trong câu chuyện của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro