chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Này, cô gái kia là ai thế?
- Đâu cơ?
- Đó, váy tím, giày tím, áo khoác ngoài màu tím.
- À à, cô ấy là Ga Eul, bạn của Jan Di.
- Trông xinh nhỉ?
- Còn phải nói. Bạn của vợ tớ cơ mà. Cô ấy xinh chỉ thua Jan Di thôi.
- Đồ quỷ! Cậu thì còn biết ai ngoài Jan Di nữa.
Yi Jung huých lưng cậu bạn một cách thân mật. Jun Pyo lập tức giả vờ nhăn nhó, la oai oái. Nhưng Yi Jung đã chẳng còn nghe được bạn mình đang la hét những gì. Đôi mắt anh ngập đầy hình ảnh cô gái váy tím. Cô ấy đang cười. Nụ cười đẹp như giấc mơ. Lần đầu tiên anh thấy một cảm giác kì lạ như thế. Xốn xang. Xao xuyến. Hồi hộp. Hy vọng. Và thậm chí cả khao khát, ngưỡng mộ và ước mong.
“Một thiên thần!”
-----------
- Ga Eul không được!
Ji Hoo nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt hướng thẳng về bức tranh vẽ một thiên thần cánh trắng treo ở phía góc phòng.
- Tại sao chứ? - Yi Jung bực tức.
- Cậu luôn làm các cô gái phải khóc. Nhưng Ga Eul không đáng bị như thế.
- Gì chứ? Liên quan gì đến cậu?
- Ji Hoo sunbae không nói sai đâu! - Jan Di cướp lời - Anh với Ga Eul không được.
- Sao nào? Anh không hiểu. Tại sao không được?
- Vì anh vốn không phải người đàn ông tốt.
- Này, cô kia, vừa phải thôi nhé.
- Anh định làm gì nào? - Jan Di dứ dứ nắm đấm về phía Yi Jung vừa đứng bật dậy.
Trên chiếc trường kỉ, Jun Pyo đứng bật dậy.
- Cấm cậu bắt nạt vợ tớ!
Jan Di lại tiếp tục thao thao bất tuyệt.
- Em không để anh tán tỉnh Ga Eul đâu. Với em, cậu ấy rất quan trọng. Cậu ấy nhất định phải được hạnh phúc.
- Em nói cứ như thể em là mẹ cô ấy vậy.
- Thì cũng gần như thế đó. - Jan Di hếch mặt - Cậu ấy nếu có lấy chồng, phải lấy một người đàn ông tốt. Như Ji Hoo sunbea chẳng hạn.
Ji Hoo ngẩng đầu, mỉm cười:
- Ý hay đấy. Anh sẽ suy nghĩ. Cảm ơn em nhé, Jan Di.
   Yi Jung tái mặt đi vì tức tối.
- Này, mấy người nghĩ tôi là ai hả?
- Playboy chuyên đi tán tỉnh rồi bỏ rơi phụ nữ. - Cả bọn đồng thanh.
Yi Jung ngồi phịch xuống ghế salon, cáu kỉnh. Rất tình cờ, ánh mắt anh lướt ngang qua Ji Hoo. Từ bao giờ mà cậu bạn bác sĩ của anh biết quan tâm đến một cô gái khác ngoài Jan Di? Đối với Ga Eul, Ji Hoo có suy nghĩ gì? Những thắc mắc, nghi vấn làm anh càng thêm khó chịu.
-----------
- Gì cơ, Ga Eul sập bẫy anh rồi à?
Jan Di nhào tới, nắm cổ áo Yi Jung, lay mạnh.
- Này, em nói cẩn thận nhé. Sập bẫy gì? Trong mắt em anh xấu đến thế cơ à?
- Đúng, xấu-vô-cùng! - Jan Di dõng dạc.
Yi Jung phớt lờ sự tức tối của Jan Di và ánh nhìn ngạc nhiên của Jun Pyo cùng Woo Bin. Anh nhìn đăm đăm về phía người mặc áo blouse trắng đang ngồi im lặng phía góc phòng. Trong một thoáng, khi hai tia nhìn giao nhau, mắt Yi Jung hiện lên sự đắc ý. Ji Hoo đáp lại anh bằng một cái nhìn kì lạ, không sao lý giải được.
Mặc kệ, dù thế nào thì anh cũng đã thắng!
-----------
Ban đầu anh chinh phục Ga Eul vì cái sĩ diện muốn có được một chiến lợi phẩm tuyệt vời của một anh chàng đào hoa thượng hạng. Nhưng càng ở bên cô, anh càng thấy mình đổi khác. Chút hiếu kì ban đầu dần nhen lên thành một tình yêu, và đã yêu thì lại càng ngày càng sâu đậm. Anh phát điên lên trước những ánh mắt của mấy gã đàn ông ngoái lại nhìn lúc cô lướt dọc trên phố. Anh khao khát được thấy nụ cười của cô dịu ngọt mỗi sớm ban mai. Anh si mê bóng dáng cô những khi khoác lên mình màu tím, mỗi lần như thế là một lần tim anh nhảy tango rộn rã. Trong anh, đối với cô, có tình yêu, và thậm chí có cả sự ngưỡng mộ, tôn thờ. Đối với anh, cô là một nữ thần.
Rồi anh hạn chế dần những cuộc vui thâu đêm. Thế nhưng thời gian ngắn chẳng thể nào làm anh hoàn toàn thay đổi. Hình ảnh anh cùng những cô người mẫu, MC, một thời gian lặn tăm, dần dần lại xuất hiện trên mặt báo. Thề có chúa, từ ngày yêu Ga Eul, anh chưa từng thử tán tỉnh thêm bất cứ cô nàng nào. Nhưng anh vẫn đi bên họ, vẫn khoác tay, vẫn thân mật. Đó là thói quen và anh coi nó như một phép lịch sự thông thường. Khi bên cạnh đã có một nữ thần đáng để ngưỡng vọng, người ta thường xem đó là chiến thắng cho chính mình và thường thả lỏng mình đi một chút, đẩy cái sĩ diện của bản thân lên cao một chút, bằng những phụ nữ bình thường vây bên cạnh. Anh đã từng tưởng rằng điều đó sẽ không có vấn đề gì.
    Cho đến một buổi chiều, khi anh mở cửa phòng cô và mang vào một bó hoa hồng tím. Hoa hồng này rất đắt tiền, anh đặt mua từ Nhật Bản. Nhan sắc của cô còn hơn cả những loài hoa. Thêm màu tím, cô lại càng đẹp, đẹp đến thoát tục. Và anh rất muốn ngắm nhìn cô bên những bông hoa màu tím.
- Em vẫn đẹp như thường ngày, Ga Eul. Quà của em hôm nay đây!
Ga Eul mỉm cười quay lại, đón nhận bó hoa. Ngay cái khoảnh khắc bàn tay cô chạm vào tay anh, anh cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo.
- Có vẻ như em đang bị lạnh.
Ga Eul vẫn mỉm cười. Nhưng trên khóe mi cô, có giọt nước ứa ra, rồi lăn từ từ xuống gò má gầy. Cô đang khóc. Anh sững sờ, rồi lo sợ. Ánh mắt trong lúc hốt hoảng lia khắp căn phòng, đập vào tờ báo đặt gọn ghẽ trên chiếc ghế. Hình ảnh anh và cô người mẫu khoác tay nhau tình tứ chình ình ngay trang nhất.
- Em hiểu lầm rồi! Anh thực sự không có gì với cô ta hết.
- Em biết. Nhưng em mệt mỏi quá rồi. Đâu có cô gái nào có thể thoải mái khi ngày nào đọc báo cũng thấy người mình yêu tình tứ với một người con gái khác.
- Anh xin lỗi!
- Anh đã nói là hiểu lầm cơ mà. Nếu là hiểu lầm, anh chẳng việc gì phải xin lỗi hết.
- Em đừng khóc nữa.
- Yi Jung, em yêu anh, và thực sự em rất sợ mất anh.
- Em sẽ không mất anh đâu.
- Làm sao có thể tin được?
- Ga Eul, lấy anh nhé! Để những chuyện thế này không làm em bất an nữa. Để em không phải ngày ngày mệt mỏi đợi anh đến nữa. Để chúng ta luôn được ở bên nhau...
Nước mắt khô lại trên đôi má Ga Eul. Tay anh vẫn nắm lấy bàn tay cô lạnh ngắt. Cô gật đầu, nhưng chẳng hề cười. Tại sao anh vẫn thấy có cảm giác một điều gì đó dường như không đúng?
-----------
Đám cưới diễn ra rất giản dị, theo đúng ý nguyện của Ga Eul. Và bố anh, người đang ở Thượng Hải gặp gỡ đối tác làm ăn, thậm chí còn không biết gì về chuyện này. Yi Jung đã có dự định sẵn. Bố sẽ không cho anh kết hôn với Ga Eul vì lý do không môn đăng hộ đối. Nhưng khi gạo đã nấu thành cơm, ông không đồng ý cũng không thể được. Và anh hoàn toàn yên tâm với toan tính ấy.
Đám cưới chỉ có bạn bè đến dự. Một bác sĩ, một anh chàng ngổ ngáo nóng tính, và vợ anh ta, một cô y tá. Cộng thêm một ông chủ nhỏ của băng mafia, nếu nói một cách vui vẻ. Toàn những nhân vật ”bình thường” cả. Thì ngay cả anh, cũng chỉ là một người nặn đất sét thôi cơ mà. Lần đầu tiên, Yi Jung thấy thú vị với những lớp ý nghĩa khác về địa vị xã hội của họ đến vậy.
”Phải hạnh phúc nhé!”
Jan Di nắm tay Ga Eul, thổn thức. Con gái vẫn thường thế, đâu có gì lạ. Điều Yi Jung để tâm là phản ứng của Ji Hoo. Trong suốt lễ cưới, cậu ấy hầu như không cười, dù chỉ một lần. Một sự bức bối nhỏ nhen không thể hiểu nổi bắt đầu nhói lên trong lòng anh.
“Không cần biết cậu có ý gì, nhưng từ hôm nay, Ga Eul đã là vợ tớ rồi.”
Lại vẫn là ánh nhìn khó lý giải trong đôi mắt nâu nhạt của Ji Hoo. Và Yi Jung cũng chẳng buồn đi tìm ý nghĩa của nó.
   Trên thực tế, Ga Eul là người vợ không được công khai.
Vì là người nổi tiếng, nên anh chỉ định giữ kín chuyện thêm một thời gian ngắn nữa. Chỉ một chút nữa thôi. Chẳng đi đâu mà vội. Dù sao họ cũng đã là vợ chồng.
Thế nhưng bản thân anh cũng không hiểu vì sao mình không thể hoàn toàn thay đổi. Những ngày mới cưới, anh không mấy khi xuất hiện trên báo. Nhưng một thời gian sau, tần suất những tin đồn tình cảm của anh lại tăng lên, đầy rẫy trên tạp chí, và trên cả truyền hình. Anh vẫn thích những cuộc vui thâu đêm, vẫn thích những vũ trường, vẫn thích những nhà hàng sang trọng, thích cảm giác được chinh phục. Nhưng quả thực anh không hề phản bội lại Ga Eul. Từ khi cưới cô, anh chưa từng lên giường với một người phụ nữ nào khác. Vẫn có những câu bông đùa lả lơi, nhưng tuyệt nhiên không hề nghiêm túc. Và anh thậm chí còn tự hào khi mình đã “tiến bộ” rất nhiều.
Thế nhưng Ga Eul của anh dường như ngày một thêm héo úa. Nét đẹp dịu dàng, tinh tế ngày xưa giờ thay bằng vẻ buồn ưu uất, thấm đẫm tâm trạng. Sự vây bọc của những bức tường kín dường như đang dần rút mất nét vui tươi, hạnh phúc của cô. Và rất nhiều ngày anh không về ăn cơm tối. Rất nhiều đêm anh về khi cô đã chìm sâu vào giấc ngủ mệt nhoài. Một vết rạn vô hình giữa họ đang xuất hiện, bản thân anh cũng cảm nhận được. Có những đêm, anh giật mình tỉnh giấc. Tiếng thổn thức của Ga Eul vang lên. Trong giấc mơ, cô cũng rơi nước mắt. Lẽ nào bên anh đau khổ đến thế sao?
Nhìn vợ mình ngày một héo úa, Yi Jung cảm thấy bản thân mình đang phạm phải những lỗi lầm lớn. Anh tự bắt mình phải thay đổi, thay đổi để mang lại hạnh phúc cho cô. Anh về nhà sớm hơn, vui vẻ ăn những bữa cơm vợ nấu. Anh vẫn thường xuyên xuất hiện trên mặt báo, nhưng đó là những bài viết tán dương về thành công trong lĩnh vực làm gốm, không còn là những tin đồn tình ái dễ gây hiểu lầm.
Ga Eul dường như cũng cảm nhận được sự đổi khác nơi chồng mình. Cô cười nhiều hơn, đi dạo phố nhiều hơn, ăn nhiều hơn, nghe nhạc cũng nhiều hơn. Ga Eul đang dần trở lại là nữ thần như những ngày đầu quen biết. Điều đó làm Yi Jung ngày một say mê hơn.
Mọi chuyện ngỡ như đã êm xuôi, thì đến một ngày, những tấm ảnh chụp anh ngủ trên giường cùng một cô gái khác, không hề mặc quần áo, được gửi đến tay Ga Eul. Yi Jung hoảng hốt và lo sợ. Quả thực, anh không hề biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ nhớ đêm hôm trước khi đang uống trong quán bar vì lỡ mất một hợp đồng kinh doanh, cô gái ấy đã đến mời anh một ly rượu. Uống cạn, anh chợt thấy đầu mình quay cuồng. Mọi chuyện sau đó anh không còn nhớ gì nữa.
“Hãy tin anh, Ga Eul. Anh chưa bao giờ phản bội em.”
“Xin lỗi anh, nhưng ở bên anh, em chẳng hề có chút lòng tin nào. Đến bản thân mình em còn không thể tin tưởng được...” Nhìn bóng dáng cô xa dần, đôi chân anh vẫn chôn chặt trên mặt đất. Rất muốn đuổi theo, nhưng bản thân cũng chẳng hiểu sao mình không thể cất bước. Khuôn mặt anh sắt lại, không thể hiện bất cứ một cảm xúc nào, hoặc vì quá đau mà trở nên chai cứng.
”Tại sao không tin vào tình cảm anh dành cho em?”
Ngày hôm sau, Ga Eul hoàn toàn biến mất.
-----------
”Hãy trả cô ấy lại đây!”
Jan Di vừa khóc, vừa la hét, vừa đấm thùm thụp vào lưng anh.
“Thật hết lời để nói với cậu!”
Jun Pyo ôm chặt Jan Di vào lòng, nhìn anh hằn học.
“Lần này cậu sai rồi!”
Woo Bin đứng trước mặt anh, lắc đầu.
Chỉ có Ji Hoo là lặng im, không nói. Khi tia nhìn của cậu ấy gặp anh, Yi Jung đã nhận ra trong đôi mắt đó, có một nửa như trách móc, một nửa như thất vọng. Ánh mắt rất buồn.
Yi Jung quay lưng, đóng sập cánh cửa, mệt mỏi lê bước dọc khuôn viên, nơi lần đầu tiên anh gặp Ga Eul, đã tưởng như cô là một thiên thần bị lạc bước, đã lập tức bị cuốn hút, lập tức si mê.
Tại sao chẳng ai chịu tin anh?
-----------
Những ngày sau đó, anh mải miết tìm kiếm Ga Eul. Nhưng chẳng hề có một tin tức. Cứ như thể cô đang được một thế lực to lớn nào đó ngầm che giấu.
Rồi anh phát điên lên vì vô vọng. Anh lại lao vào những cuộc tình một đêm chóng vánh. Nhưng vào cái lúc một cô gái dám mở cửa phòng, lấy đồ của Ga Eul ra mặc thử, anh đã nhận ra vị trí của Ga Eul trong mình quan trọng tới chừng nào Anh nổi cáu ầm ĩ và lập tức đuổi cô gái kia ra khỏi nhà, mặc kệ những lời chửi rủa, la hét, oán thán. Ai bảo cô ta dám động vào đồ của Ga Eul. Thứ người tầm thường như thế, sao sánh nổi với vợ anh cơ chứ.
Thời gian dần dần trôi qua. Anh tự tạo dựng cho mình một thương hiệu nổi tiếng. Cái danh playboy của anh cũng dần nhạt nhòa. Mọi thứ đều thay đổi, nhưng những kỉ niệm về người con gái yêu màu tím vẫn còn nguyên vẹn. Nỗi nhớ ngày một dâng đầy trong tâm trí, ùa về cả trong những giấc mơ. Chưa bao giờ anh cảm nhận được sự mất mát dày xéo trái tim đến quặn thắt như thế. Chưa bao giờ anh nhận ra rằng anh yêu cô nhiều biết biết bao nhiêu, như trong chính khoảng thời gian này.
Anh không có được tin tức gì về cô. Dần mệt mỏi với những cuộc kiếm tìm vô vọng, anh tạm thời ngừng lại. Nhưng điều đó không có nghĩa là buông xuôi. Chỉ là anh cần thời gian. Một chút thời gian để tĩnh tâm và suy ngẫm trước khi lao vào một công cuộc tìm kiếm khác. Nhất định phải tìm được cô. Anh muốn được tận tai nghe cô trả lời. Tại sao đã yêu mà không tin tưởng? Tại sao không chịu nghe anh giải thích mà đã vội ra đi? Và để nói với cô rằng tình yêu anh trao cô, sáu năm qua, chưa bao giờ thay đổi
  Giữa ngàn ngàn những hình ảnh về Ga Eul trong quá khứ, Michiyo đột nhiên xuất hiện. Nụ cười tự tin, kiêu kì và phong thái đĩnh đạc, sôi nổi. Giống như một viên đá lớn được ném xuống mặt hồ yên ả, dần lan ra thành những vòng tròn bao xung quanh, sự xuất hiện của Michiyo khơi lên trong anh hy vọng về một điều tưởng như đã rơi vào tuyệt vọng. Anh đưa tay ra, cố chạm vào bờ vai của người vợ thân yêu, nhưng không được. Tà váy tím của Ga Eul tan dần vào trong gió, bên cạnh ánh mắt sắc bén của Michiyo.
Hai người giống nhau như hai giọt nước.
..............
Yi Jung mở bừng đôi mắt, trừng trừng nhìn vào bóng đêm. Chợt cảm nhận khóe mi mình ươn ướt. Lại nữa. Giấc mơ về những kỉ niệm xưa cũ có hình bóng của Ga Eul, trong sáu năm qua, anh đã mơ đi mơ lại đến hàng ngàn lần. Lần nào cũng làm tim anh đau, lần nào cũng làm mắt anh ướt. Có lẽ người ta sẽ nghĩ anh yếu đuối. Mặc kệ. Những lúc này đây, thực sự muốn nghe một giọng nói, một tiếng cười, thèm đến quay quắt được gặp lại Ga Eul, được chạm vào bờ vai, đôi má của cô, thấy dáng cô bước đi nhẹ nhàng trên cỏ như những ngày xưa ấy.
Nhưng có một điều rất lạ kỳ. Giấc mơ đêm nay còn xuất hiện cả Michiyo. Một cô gái người Nhật anh mới quen. Một cô gái mà anh đã tưởng như đó chính là người vợ mình bấy lâu tìm kiếm. Cô ấy đã nói không phải. Anh cũng đã tin, nhưng vẫn chưa hoàn toàn. Làm sao trên đời lại có hai người giống nhau như thế? Michiyo rất có thể là một đầu mối quan trọng trong công cuộc tìm kiếm của Yi Jung. Mà anh đã nói rồi đấy, rằng dù chỉ có một phần ngàn hy vọng, anh cũng nhất quyết đeo bám đến cùng.
Những suy nghĩ ấy đã cắt ngang giấc ngủ, làm anh tỉnh hẳn. Bật đèn, Yi Jung tìm đến nhà bếp. Anh cần một cốc trà để trấn tĩnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vvv