chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Này, ai thế?
- Đâu cơ?
- Kìa, đứng cạnh chồng cậu, mặc vest đen.
- À, là Yi Jung sunbea, bạn của Jun Pyo.
- Anh ấy điển trai nhỉ?
- Nói thế là ý gì? Này, đừng bảo là cậu thích anh ta rồi đấy nhé.
- Đừng nghĩ vớ vẩn chứ.
- Thế cậu hỏi anh ta làm gì?
- Anh ấy cứ nhìn chằm chặp tớ từ nãy tới giờ.
Ga Eul thấy khó hiểu. Người ta nhìn mình làm gì nhỉ? Từ phía xa, cô chẳng thể thấy được trong đôi mắt ấy vừa có sự hiếu kì, vừa có sự si mê, ngưỡng mộ. Lảng tránh ánh mắt đó, cô quay sang Jan Di. Cô bạn đang cười rất tươi vì hạnh phúc mới. Nhưng đôi lúc, cô vẫn trộm liếc sang anh chàng đứng cạnh Jun Pyo.
Một khuôn mặt đẹp như những hoàng tử thời cổ đại.
-----------
Ga Eul nhanh chóng làm quen với F4. Chỉ có khi đứng trước Yi Jung là cô không thể nào cảm thấy thoải mái được. Bối rối xen lẫn ngượng ngùng, đôi má cô luôn đỏ ửng lên như trái đào chín. Nếu anh mà để ý, cô thật chẳng biết nên giải thích ra sao.
- Em thích Yi Jung phải không?
Ji Hoo nhấp một ngụm cà phê. Giọng nói nhẹ như gió thoảng.
- Anh nhận ra sao ạ? - Cô cười bẽn lẽn, đưa đôi tay áp vào má.
Ji Hoo cũng cười. Nụ cười như vệt nắng cuối thu. Đẹp. Nhưng buồn ưu uất.
- Anh nghĩ sao ạ?
- Sao cái gì?
- Em và anh ấy... Có hợp nhau không?
Đôi mắt nâu nhạt của Ji Hoo xoáy thẳng vào con ngươi cô. Rồi anh ngẩng lên ngắm bầu trời mùa thu tím nhạt.
- Nếu em yêu, thì tại sao không thể?
- Anh chẳng trả lời đúng câu hỏi của em gì cả.
Cô chu đôi môi, phụng phịu. Anh bật cười, lắc đầu nhè nhẹ. Rồi anh đưa đôi tay, đặt lên bờ vai cô. Bàn tay rất ấm.
- Ga Eul, em... quả thực rất giống.
- Ai kia ạ?
- Ji Hea.
- Người yêu cũ của anh chăng? - Cô đùa.
- Không, là em gái.
- Sao em chưa từng gặp cô ấy nhỉ?
- Nó mất rồi, từ bốn năm trước.
Nụ cười trên môi Ga Eul tắt ngấm. Cảm giác tội lỗi trào lên, ứ nghẹn. Cô đã chạm vào nỗi đau trong anh mất rồi.
- Đó là người mà anh rất yêu quý. Con bé là người thân duy nhất còn lại của anh.
- Em xin lỗi. - Cô cúi gằm mặt.
- Có chi. Em xin lỗi vì điều gì? Anh phải cảm ơn em mới đúng. Gặp em, anh ngỡ như được nhìn lại một Ji Hea đang đứng trước mặt mình vậy. Đêm, anh chẳng còn thường xuyên mơ thấy tai nạn của nó nữa. Chỉ còn lại những kỉ niệm ngọt ngào từ những ngày ấu thơ.
- ...
- Mong em hạnh phúc, Ga Eul. Anh không muốn nhìn thấy em rơi nước mắt, nhất là khi...
Anh bỏ lửng câu nói. Mắt đăm đăm nhìn vào khuôn mặt cô. Có điều gì đó rất kì lạ âm vang trong giọng của anh, mà mãi đến sau này, cô mới hiểu.
“Yi Jung sẽ làm em phải khóc”
-----------
- Anh ấy tỏ tình với em rồi.
Cô chạy ào tới, ôm chặt lấy Ji Hoo. Anh đứng lặng mất khoảng một phút. Ga Eul tò mò ngước lên nhìn. Qua cặp kính trắng, cô nhìn thấy sự buông xuôi trong đôi mắt anh. Nhưng anh cười. Nụ cười trấn an.
- Chúc mừng em.
- Ưm, cảm ơn anh. - Cô reo lên vui vẻ - Em chỉ chạy tới đây để nói với anh như vậy thôi. Chẳng hiểu sao em lại muốn anh là người đầu tiên biết chuyện. Em kì quá phải không anh?
Ga Eul lè lưỡi, tự cốc vào đầu mình. Ji Hoo đưa bàn tay lớn của anh lên xoa đầu cô. Cử chỉ dịu dàng của một người anh trai dành cho em gái.
- Em về nhé anh. Tối nay tụi em có hẹn rồi.
Nhìn dáng cô hạnh phúc bước đi, Ji Hoo chỉ đứng yên lặng. Ánh mắt buồn tênh. Vạt áo blouse trắng bay bay theo gió. Mái tóc vàng của anh hòa vào ánh hoàng hôn, đẹp như một bức kí họa.
Linh cảm của anh luôn đúng.
Yêu cậu ấy, Ga Eul sẽ rất hạnh phúc. Nhưng cũng sẽ phải khóc rất nhiều.
-----------
Ban đầu, Ga Eul nhận lời hẹn hò cùng Yi Jung vì sự choáng ngợp. Choáng ngợp trước vẻ hào hoa lãng tử của một chàng trai đẹp, choáng ngợp trước sự ân cần, khéo léo, trước nụ cười quyến rũ của anh. Thế nhưng, sau một thời gian dài bên anh, chút tình cảm ấy dần phình nở thành tình yêu, và đến khi nhận ra thì anh đã có một chỗ đứng vững chãi trong trái tim cô mất rồi. Cô hạnh phúc khi mỗi buổi sớm được nhận từ anh những bông hoa màu tím, màu hoa mà cô yêu nhất. Cô say đắm ánh mắt anh nhìn cô, ánh mắt như có một ma lực làm người ta không sao cưỡng lại. Tình yêu trong cô cứ thế mà ngày một lớn dần, lớn dần.
Trước khi quen nhau, cô đã biết anh rất đào hoa. Cô cũng thừa hiểu thời gian ngắn chẳng thể nào làm anh thay đổi. Anh cứ như một cơn gió, ban phát làn hơi mát lạnh cho hết thảy. Còn cô, chỉ là một bông hoa ven đường đứng cạnh đời anh. Những điều ấy cô hiểu rất rõ. Yêu anh, cô cũng chẳng thể xem đấy là chiến thắng cho riêng mình. Đã không ít lần tự dặn lòng đừng ghen tuông. Anh sẽ chán cô mất. Nhưng không thể. Khi ấy, trái tim cô đã đánh gục lý trí hoàn toàn. Bởi Ga Eul ngày đó cũng chỉ là một cô gái yếu đuối. Thấy hình ảnh anh khoác tay cô người mẫu tình tứ ngay trang nhất, cô đã khóc.
Tình yêu đau khổ như thế này mà tại sao người ta cứ hoài ngợi ca nó? Hạnh phúc của cô rốt cuộc ở đâu?
Chỉ một lát sau, anh đẩy cửa bước vào. Cô vội vã lau khô những giọt nước mắt. Vẫn nụ cười làm người ta đắm say. Anh đưa ra cho cô bó hoa hồng tím. Loài hoa rất hiếm, chỉ người Nhật mới lai tạo được. Đẹp, nhưng chưa bao giờ cô thấy màu tím buồn hơn lúc này.
Đưa tay ra đón lấy bó hoa, chẳng hiểu sao Ga Eul không kìm nổi hàng lệ. Nước cứ trào ra khóe mi, chảy thành vệt xuống gò má trắng ngần. Qua làn nước mắt, cô thấy khuôn mặt anh sững lại, rồi có gì đó như hoảng hốt, âu lo. Anh đã giải thích, nhưng quả thật lúc ấy cô không muốn nghe. Chỉ hờ hững đáp lại. Cô mệt mỏi quá rồi.
Cô yêu Yi Jung và không muốn mất đi anh ấy.
Với suy nghĩ đó, trong một giây không suy nghĩ, cô nhận lời anh cầu hôn.
-----------
Ga Eul chẳng cần một đám cưới xa hoa, huyên náo. Chỉ đơn giản với những người bạn thân là đủ. Hơn nữa, việc kết hôn với cô, bố anh không biết. Yi Jung nói cô cứ yên tâm. Anh sẽ có cách giải quyết thấu đáo. Cô cũng nghĩ, khi họ đã lấy nhau, lẽ nào bố anh còn đang tâm chia cắt? Và cô đã yên tâm.
Ngày cưới, Jan Di cầm tay cô, khóc rất nhiều. Cô thì chẳng khóc. Đôi mắt cứ ráo hoảnh. Và rồi cô bắt gặp Ji Hoo ngồi ngay hàng ghế đầu. Anh không hề cười. Khi tia nhìn của cô giao anh, Ga Eul đã bắt gặp trong đôi mắt đó sự nghĩ ngợi, và cả lo âu.
Dường như anh cảm nhận được điều gì đó...
-----------
Trên thực tế, cô là người vợ không được ai biết đến, chỉ trừ những người thân quen.
Yi Jung nói sẽ công bố điều này khi nào có cơ hội. Anh là người nổi tiếng. Việc kết hôn của anh chắc chắn sẽ làm chấn động báo giới. Anh không muốn cô bị phiền hà.
Có rất nhiều đêm anh về nhà muộn. Cô chưa ngủ, nhưng luôn giả vờ mình đã thiếp đi. Cô thấy mệt mỏi với cuộc sống hôn nhân mà cố gắng gìn giữ dường như chỉ đến từ một phía. Đã có rất nhiều đêm, trong giấc ngủ mệt nhoài, cô khóc. Anh có hiểu cảm giác của cô khi mỗi ngày ngắm chồng mình trên truyền hình lại là một ngày cô thấy anh đi cùng người con gái khác?
Rồi những đợi chờ vô vọng làm cô dần héo úa. Cô sống như một cái bóng trong căn nhà đồ sộ, lạnh lẽo. Cô sợ, sợ nếu cứ thế này thì cô sẽ thành một bóng ma mất. Những cơn đau đầu cứ kéo đến ngày một nhiều, bào mòn sức khỏe. Cô luôn ở trong trạng thái mệt mỏi.
Tình yêu là gì mà làm cô khổ sở đến thế này? Và tại sao lại không thể có đủ dũng khí mà dứt bỏ?
Cho đến khi cô tưởng như mình không còn chịu đựng được nữa, thì anh đột ngột thay đổi. Anh về nhà nhiều hơn, sớm hơn. Cũng không còn xuất hiện trong những tin đồn tình ái với nhiều phụ nữ nổi tiếng. Và ngày nào về đến nhà, anh cũng mang cho cô một món quà. Nhỏ thôi, nhưng đủ để cô cảm nhận yêu thương dâng đầy trong anh. Cô thầm cảm ơn vận mệnh đã mang anh xích lại gần mình. Rồi cô trở nên năng động hơn, khỏe mạnh hơn, thoải mái hơn, cười cũng nhiều hơn. Cô chẳng còn vất vưởng như một cái bóng xám cô quạnh nữa. Cô đang dần trở lại là Ga Eul tươi tắn khi trước.
Khi mọi chuyện tưởng như đã êm xuôi, thì xảy ra một việc mà cô chẳng ngờ tới. Bố anh trở về.
- Từ bỏ đi, cô gái. Tôi có thể tìm cho cô người phù hợp hơn. Đừng đeo bám con trai tôi nữa.
- Tôi yêu anh ấy, thưa ngài.
Người đàn ông nhíu mày, Khuôn mặt giống anh như đúc. Nhưng không có nét chan hòa, thân ái của Yi Jung. Mặt ông ta toát lên thứ sắc khí lạnh lùng, thậm chí tàn nhẫn. Cảm nhận sợ hãi rõ rệt chạy dọc sống lưng cô, rét buốt.
- Cô là con ngoài giá thú. Mẹ cô không kết hôn mà sinh ra cô. Người cô gọi bằng bố, đã từng ở tù vì tội trộm cắp. Cô chẳng có gia thế, không có thân phận, không có khí chất. Với ngần ấy khuyết điểm, cô nghĩ báo giới sẽ đi yên cho Yi Jung ư?
Khuôn mặt Ga Eul tái đi. Nhưng không phải vì sợ hãi, mà là vì tức giận. Người ta có thể xúc phạm cô, nhưng không thể lăng mạ bố mẹ cô. Ngày xưa ông bà đã vượt qua rào cản của hai bên gia đình để đến với nhau. Ông bà sống trong nghèo khó, vất vả, nhưng hạnh phúc. Cho đến khi có cô. Nhìn vợ và con gái héo quắt, gầy guộc vì không đủ thức ăn, người bố đáng thương ấy đã liều mình đi ăn trộm - một việc mà ông từng vô cùng khinh bỉ. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Ông bị người ta đánh gãy chân vì định trộm những quả trứng tươi. Chẳng có tiền để chạy chọt, chẳng có người quen bợ đỡ, ông bị bắt vào tù. Một mình mẹ nuôi cô trưởng thành. Trong tim cô, luôn có sự tôn kính đối với bố và lòng yêu thương với mẹ. Dù ông bà chẳng còn trên cõi đời này, cô cũng sẽ không tha thứ cho ai dám xúc phạm họ.
Những hồi tưởng quá khứ. Một tuổi thơ nhọc nhằn. Trong vô thức, hàng lệ ứa ra. Vội vã đưa tay quẹt nước mẳt, cô ngước lên nhìn thẳng vào chủ tịch So, khuôn mặt đanh lại vì giận dữ, ánh mắt hằn học:
- Ông có thể có rất nhiều tiền, nhưng tiền không thể mua được tất cả. Xung quanh ông, chỉ có những bộ mặt giả dối, những kẻ xu nịnh, tuyệt nhiên không có tình yêu thương. Yi Jung là con trai ông, nhưng chưa bao giờ tôi thấy anh ấy nhắc đến ông bằng khuôn mặt trìu mến. Chỉ toàn là sự phớt lờ và những cái nhíu mày khó chịu. Xin đừng đem quyền lực, gia thế hay tiền bạc của ông ra lăng mạ bố mẹ tôi. Người như ông không có tư cách. Tôi xin phép.
Cô vơ lấy túi xách, đứng bật dậy, định ra về. Nhưng giọng ông ta lại vang lên phía sau:
- Cô nghĩ Yi Jung có được ngày hôm nay toàn bộ là do thực lực của nó ư? Cô có biết nguồn kinh phí tài trợ ngầm, những hợp đồng béo bở nó có được là do đâu không? Nó có tài, nhưng trong thương trường, tài năng chỉ là một yếu tố trong vô vàn những yếu tố cần thiết. Cô hiểu điều tôi nói chứ?
Ga Eul quay lại, nhìn chủ tịch So đăm đăm. Khuôn mặt ông ta sáng lên vẻ tự tin đắc ý. Thoáng có chút sợ hãi nhen lên trong lòng. Nhưng cô không nói, và đi.
Hổ dữ chẳng nỡ ăn thịt con. Ông ta chỉ dọa thế thôi.
Cô đã nghĩ như thế.
Nhưng thực tế chứng minh suy nghĩ của cô là sai lầm. Những ngày sau đó, Yi Jung thường về nhà với tâm trạng mệt mỏi, chán chường. Anh vẫn cười tươi khi cô hỏi đến. Vẫn phủ nhận mọi rủi ro để cô an tâm. Nhưng cô thừa hiểu anh chỉ không muốn cô lo lắng. Và trong khoảng thời gian ấy, cô đã sợ So Hyun Sub. Tại sao lại có một người cha tàn nhẫn đến vậy?
Buổi sáng hôm ấy, anh đi với tâm trạng vui vẻ. Hợp đồng với một tập đoàn lớn sẽ được kí kết trong hôm nay. Họ sẽ độc quyền gốm của anh, và anh sẽ được thỏa sức sáng tạo những ý tưởng qua đôi bàn tay của mình. Cô đã cười rất tươi khi tiễn anh đi.
Nhưng tối hôm đó anh không về. Linh cảm cho cô biết dường như có chuyện không hay.
Sáng hôm sau, cô nhận được tin hợp đồng đã bị hủy bỏ.
Đó là bản hợp đồng anh kỳ vọng nhất.
Ngay chiều hôm ấy, một loạt những tấm hình được gửi đến tay cô. Anh và một người phụ nữ khác. Trên giường. Không mặc quần áo. Đôi mày cô cau lại, rồi giãn ra. Khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.
Trò mèo này lừa được cô sao?
Con người Yi Jung, cô quá hiểu. Anh chẳng bao giờ ngủ say khi bên cạnh một người phụ nữ khác mà không phải cô. Bất cứ lúc nào anh cũng có sự phòng bị. Trong giấc ngủ, anh vẫn biết được người bên cạnh đang làm gì. Chẳng thế mà nhiều năm qua, tuy từng trải nhiều cuộc tình một đêm với nhiều phụ nữ nổi tiếng, nhưng chẳng bao giờ những tấm hình tình ái của anh bị lộ ra ngoài. Anh đủ cảnh giác và thừa thông minh để ngăn chặn những chuyện như thế này xảy ra.
Khả năng duy nhất, anh đã bị người ta cho uống thuốc mê.
Ông ta chỉ đang cố làm cô mất lòng tin vào chồng mình. Những trò bẩn thỉu này chẳng lừa được cô. Nhưng tối hôm đó, một bức thư được gửi đến nhà. Anh chưa về. Cô lén mở ra xem trước.
Thương hiệu gốm mà anh cố công tạo dựng suốt mấy năm qua, đang bị đe dọa. Tập đoàn tài trợ đã rút lui.
Rất có thể, anh sẽ mất thứ mà mình tâm huyết nhất.
Dán lại phong thư, cô bật khóc. Tại sao cứ phải ép người ta vào đường cùng? Tại sao không thể để cô và anh sống yên? Tại sao một người cha nỡ đối xử với con trai mình như thế? Ông ta ghét cô đến vậy sao?
Anh về, mở bì thư. Khuôn mặt biến sắc. Nhưng vẫn cười với cô. Nụ cười trống rỗng. Cô thở dài. Việc gì anh phải cố gắng chịu đựng một mình như thế? Anh lúc nào cũng chỉ cố gắng trấn an cô, lúc nào cũng muốn làm cô vui vẻ. Thế nhưng lại chẳng quan tâm đến bản thân, cứ một mình chịu đựng đau khổ.
Cô thương anh.
Ngày hôm sau, cô đến gặp ông ta. Nửa van xin, nửa cầu cạnh. Nhưng khuôn mặt lạnh chẳng mảy may biến sắc.
- Nếu cô thực lòng yêu, thì hãy rời xa nó đi.
Cả đêm đó cô trằn trọc. Giấc ngủ không sao đến được. Nhìn dáng anh ngủ, đôi mắt trĩu lại vì mệt mỏi, cô thấy tim mình đau nhói.
Có lẽ rời xa mới có thể làm anh hạnh phúc hơn.
Cô biết nói dối sẽ làm tổn thương anh. Cô biết anh sẽ đau vì ngỡ rằng cô không tin tưởng. Nhưng cô chẳng còn cách nào khác.
Lần cuối cùng cô khóc trước mặt anh.
Ngày hôm sau, cô lên máy bay rời Hàn Quốc.
-----------
Cô dặn mình hãy quên anh đi, nhưng lại chọn Nhật Bản. Đất nước có những đóa hoa hồng tím gợi nhớ kí ức về anh. Cô tự nhủ hãy để cái tên Ga Eul trôi vào dĩ vãng, nhưng lại chọn tên tiếng Nhật là Akimoto Michiyo, Akimoto nghĩa là mùa thu. Cô cố gắng rời xa mọi thứ liên quan đến anh, nhưng cuối cùng lại chọn một công việc trong phòng trưng bày gốm. Những năm tháng sống bên anh, gốm cũng dần trở thành tình yêu của cô. Nhìn những chiếc bình gốm, cô vẫn ngỡ như có bàn tay anh khéo léo nặn từng đường, chạm từng nét. Dáng ngồi tập trung, vài sợi tóc rớt xuống, mắt nhìn chăm chú. Những thứ thuộc về anh làm người ta si mê nhất.
Có lẽ vì thế mà cô vẫn không thể quên được.
Dưới thế lực và sự che giấu của chủ tịch So, anh chẳng thể tìm ra cô trong suốt sáu năm trời. Cô học cách sống của một cô gái Nhật Bản. Cô ép mình trở thành Akimoto Michiyo, không phải Chu Ga Eul. Cô cố thay đổi, đề phòng một ngày lỡ anh có tìm ra. Ban ngày, cô tấp nập với công việc cho vơi đi nỗi nhớ. Nhưng đêm đến, hình bóng anh vẫn tràn về trong những giấc mơ. Nụ cười quyến rũ, ánh mắt hớp hồn, cử chỉ dịu dàng, mọi thứ như mới vừa hôm qua. Bên cạnh anh, những người bạn đưa tay ra như muốn đón cô trở về. Jan Di, Jun Pyo, Woo Bin, và cả Ji Hoo. Mái tóc đượm màu nắng của anh ấy bay êm ru trong gió. Nụ cười trầm mặc, nhưng cũng đầy thiết tha.
Và Yi Jung. Chồng cô. Anh cũng ở đó. Cũng đưa bàn tay ra cho cô nắm lấy. Cũng cười. Nhưng khi cô đưa tay ra chạm vào nụ cười của anh, thì anh lại dần tan biến. Cứ như một ảo ảnh, một hình bóng vô thực. Cô khóc. Cô đuổi theo. Khản cổ gọi tên anh. Nhưng chẳng còn trông thấy.
-----------
Michiyo mở bừng đôi mắt, đăm đăm nhìn sâu vào đêm đen. Giấc mơ về anh và những hồi ức cũ đã lặp đi lặp lại suốt sáu năm qua. Lần nào cũng làm mắt cô trào nước. Trước mặt người khác, cô có thể là một Michiyo mạnh mẽ, tự tin, kiêu kì. Nhưng những giây phút này đây, cô thèm được trở về là Ga Eul yếu đuối, thèm được nép vào lòng anh ấm áp. Như những ngày xưa.
Lần này, anh đã tìm được cô. Dù cô cố gắng phủ nhận, nhưng rõ ràng anh đã nghi ngờ. Cô cần nghĩ cách làm anh tin vào câu chuyện giả tưởng của cô, một cách triệt để. Hạnh phúc của anh là khi cô rời xa. Michiyo đã tin như thế. Yêu anh, đồng nghĩa với xa cách.
Đêm đó, cô thức trắng. Giấc mơ và những suy nghĩ làm cô không tài nào ngủ lại được.
Bật đèn, Michiyo tìm đến nhà bếp. Cô cần một cốc cà phê để tỉnh táo lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vvv