Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


---

  Thực mau Trình Tiêu lại làm xong một đĩa thịt khô xào đậu que và một đĩa  cải mù tạt xanh xào. Tuy rằng toàn là những món ăn gia đình bình thường, nhưng bày trí đẹp mắt khiến người ta nhìn liền muốn ăn.

   Tô Thanh Lam ngửi mùi càng cảm thấy đói bụng, "Đồ ăn cũng chuẩn bị xong rồi, chúng ta mang qua kia ăn cơm đi."

  "Được!". Bạc Tương Tương cười đến có chút miễn cưỡng.

   Nhìn thức ăn Trình Tiêu nấu, bàn về hình thái đều tốt hơn so với món của mình, mùi vị lại càng thơm. Tâm tình của cô không tốt, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài.

   Đúng lúc này, Đồng Già cũng đi tới hỗ trợ. "Làm món gì vậy? Chúng tôi ở bên ngoài đều ngửi thấy mùi thơm, con giun trong bụng cũng bị thơm mà chui ra".

   Hắn là người chủ trì, tương đối biết nói chuyện. Nhưng mà thật sự vừa rồi trong phòng bếp truyền ra một cỗ mùi thơm làm hắn rất đói bụng.

Bạc Tương Tương lảng tránh vấn đề của hắn, cười cười trả lời: "Em cùng Trình lão sư nấu thức ăn xong rồi, anh chính là ngửi được mùi thơm từ mấy món ăn này đó!"

Đồng Già cười khẽ nói: "Hai người vất vả rồi".

Cơm lúc nảy Trình Tiêu nấu cũng vừa chín tới, mấy người cùng nhau mang đồ ăn vào bên trong. Sau khi sắp xếp bàn ăn ổn thỏa, cả nhà rửa tay sạch rồi tụ tập xung quanh bàn ăn.

  Bạc Tương Tương không muốn bị Kỷ Tinh Hành cùng Vương Nhất Bác nhìn ra món nào do mình làm, vì thế chủ động đi xới cơm. Lại tươi cười săn sóc nói: "Sáng sớm đã lên đường, mọi người đều đói bụng rồi phải không!"

  Một nồi cơm đầy không có cháy khét, nấu rất vừa vặn làm cô có chút nghẹn khuất.

   Mọi người đúng thật là rất đói bụng, tiếp nhận chén cơm nói cảm ơn liền không câu nệ mà ăn. Mùi của món cá hầm cải chua là nồng nàn nhất, vừa ngửi thấy liền chảy nước miếng.

   Sài Kính nhìn thấy có hai chén cá hầm cải chua lớn, có chút không biết nên xuống tay từ chén nào, "Cá hầm cải chua sao có hai đĩa khác nhau vậy? Một đĩa có nhiều ớt hơn phải không?"

   Trình Tiêu cười nói: "Tôi không biết mọi người ăn cay được không, cho nên liền làm hai phần. Đĩa bên này không cay lắm, Sài lão sư có thể nếm thử". Cô biết Sài Kính cùng Tô Thanh Lam đều không thể ăn cay.

  Sài Kính nghe xong liền hiểu ra, "A, tôi nếm thử một miếng!"

   Hắn gắp một khối đặt vào chén, cắn một miếng đôi mắt liền sáng lên. Tiếp theo ăn hết phần còn lại, lại gắp thêm một khối nữa.

"Ăn ngon!". Một bên ăn, hắn một bên đối Trình Tiêu giơ ngón tay cái lên, "Đây là cá hầm cải chua ngon nhất tôi từng ăn qua".

"Còn món nào do cô làm nữa?". Vị giác của hắn đánh hơi thấy mùi ngon, theo bản năng hỏi.

   Trình Tiêu chỉ chỉ thịt khô cùng cải mù tạt xanh, "Cảm ơn Sài lão sư khích lệ, hai món này cũng là tôi làm."

"Tôi cũng ăn thử!". Hắn lại tiếp tục gắp đồ ăn từ hai cái đĩa kia, sau đó khen không dứt miệng: "Trình Tiêu nấu ăn thật tốt, tôi cảm thấy so với mấy tiệm ăn bên ngoài còn muốn ngon hơn!"

   Trình Tiêu chỉ ra mấy món cô làm, còn lại trên bàn tự nhiên là món của Bạc Tương Tương. Sài Kính cũng không thể đánh vào mặt mũi của Bạc Tương Tương, cùng đi qua nếm thử đồ ăn của cô. Ăn được một miếng thịt kho, hắn bị cao đến ho khụ lên, vội vàng rót mấy ngụm nước, ăn thêm mấy muỗng cơm mới cảm thấy đỡ. Gà xào cay vừa nhìn liền cảm thấy rất cay, hắn cũng không dám động đũa. Lại gắp một miếng cà chua xào trứng cùng đậu hủ cảo thảo, hương vị thực bình thường.

    Bất quá nghĩ tiểu cô nương vất vả làm hơn một giờ, hắn vẫn là cười nói: "Tiểu Bạc làm cũng không tồi."

  Bạc Tương Tương chỉ có thể cười nói: "Cảm ơn Sài lão sư khích lệ."

    Tiếp theo cô liền thấy Sài Kính vùi đầu ăn, nhưng lại toàn gắp thức ăn Trình Tiêu làm. Cô không có có thực sự cảm kích cái khích lệ này, ngược lại cảm thấy Sài Kính lắm miệng. Sao cứ phải muốn hỏi ra món nào do Trình Tiêu làm.

Sóng comment lại không ngừng vui vẻ.

[ Ha ha, Sài lão sư nói Bạc Tương Tương nấu ăn không tệ, nhưng đũa đều hướng tới mấy món của Trình Tiêu mà gắp, nghĩ một đằng nói một nẻo a! ]

[ Sài lão sư vừa rồi ăn một miếng thịt liền bị cay phát khóc, cảm giác chú ấy cũng thật vất vả. Bạc Tương Tương lúc nấu ăn cũng không để ý đến người khác ]

[ Nhìn chú Sài ăn thật ngon, Trình Tiêu làm đồ ăn khẳng định hương vị rất ngon ]

[ Đừng nói là Sài lão sư, tôi nhìn đều muốn ăn ]

   Những người khác cũng cầm đũa bắt đầu ăn cơm. Ngụy Diệu cùng Đồng Già đều nếm qua một lần các món trên bàn. Sau đó quyết đoán, đều hướng tới món của Trình Tiêu mà gắp, trong miệng đều một mảnh khen: 'Ngon quá!"

   Vương Nhất Bác chưa bao giờ xây đắp hình tượng gì, địa vị của hắn vốn đã cao, căn bản không cần hùa theo ý tứ của ai. Cho nên đồ ăn Bạc Tương Tương làm, hắn một miếng cũng không đụng tới, chỉ ăn thức ăn bên đĩa của Trình Tiêu.

    Nghe mấy người Sài Kính khen Trình Tiêu làm đồ ăn ngon, hắn cũng mang theo vài phần tò mò. Chờ sau khi ăn một miếng vào miệng, mùi vị thật sự rất ngon, cũng có chút ngoài ý muốn Trình Tiêu nấu ăn tốt như vây. Sau đó hắn cũng không tự giác gia nhập vào đội quân đoạt đồ ăn.

  Kỷ Tinh Hành trong giới giải trí chưa bao giờ che giấu tính tình của chính mình, hắn tiến vòng giống như dạo chơi. Bởi vậy xưa nay làm việc rất tùy hứng, đồng dạng sẽ không chủ động nhìn sắc mặt người khác mà làm. Nhìn thức ăn Bạc Tương Tương làm liền không có khẩu vị, Trình Tiêu đã sớm đem khẩu vị của hắn dưỡng đến khó tính, cho nên hắn cũng chỉ gắp đồ ăn Trình Tiêu làm. Sau đó phát hiện trù nghệ của cô càng ngày càng tốt, cùng tăng tốc độ gắp đồ ăn.

   Tô Thanh Lam thì ý tứ gắp một chút trứng xào cà chua cùng đậu hủ, sau đó cũng đi theo đám nam nhân tranh đoạt đồ ăn Trình Tiêu làm, tay chậm một chút là không có mà ăn.

[ Mấy vị lão sư ở đây thi tốc độ tay a! Nhìn bọn họ đoạt đồ ăn thật vui vẻ, tôi cũng đói bụng ]

[ Mấy món Trình Tiêu làm đều được hoan nghênh, tất cả đều thấy đáy rồi ]

[ Cuối cùng là Bạc Tương Tương làm thức ăn có bao nhiêu khó ăn? Tôi phát hiện những người khác chỉ nếm một chút liền không có chạm vào nữa ]

[ Vậy thì gián tiếp chứng minh Trình Tiêu nấu ăn khẳng định rất ngon. Tôi cũng muốn cùng nam thần đoạt đồ ăn ]

[ Nam thần ăn cơm bộ dáng thật ưu nhã, xem đi xem đi! ]

[ Kỷ Tinh Hành lúc ăn cơm cũng đẹp mắt ]

[ Vừa rồi ai nói Tiêu Tiêu nhà tôi không biết nấu cơm, dùng loại bếp đất này nấu cơm sẽ nấu hư, bây giờ tôi thật muốn hỏi các người mặt có đau không? ]

[ Tôi đều thấy mặt đau thay bọn họ nha, Tiêu Tiêu quá tuyệt vời! ]

   Bạc Tương Tương nhìn Vương Nhất Bác cùng Kỷ Tinh Hành lựa chọn, trong lòng nôn nóng gần chết. Cơ hội biểu hiện trước mặt hai người của cô đều bị Trình Tiêu đoạt.

  Ăn không ngon nhưng vẫn phải giả vờ gắp thức ăn, tâm tư lại chuyển động cười cười nói với Trình Tiêu : "Trình lão sư thật lợi hại a! Đến cả loại bếp nông thôn như này cũng biết cách sử dụng, làm được đồ ăn ngon như vậy. Tôi lại không quen thuộc lắm!"

   Đây là gián tiếp giải thích vì sao cô  làm không ra đồ ăn ngon như Trình Tiêu.

  Trình Tiêu nơi nào không nhìn ra ý tứ của cô ta, nhưng cô cũng không có chuẩn bị trở thành tiểu tỷ tỷ hiểu chuyện đi an ủi người khác. Vì thế chớp chớp mắt nói: "Chắc là ở phương diện nấu nướng tôi có thiên phú dị bẩm đi!"

   Mọi người đều không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, nhưng không có phản cảm, ngược lại cảm thấy cô có chút thẳng thắng đáng yêu.

"Cô có thể đem hai chữ chắc là bỏ đi!". Vương Nhất Bác ngẩn đầu cười, nhìn cô nói.

  Trình Tiêu tiếp lời hắn, lúm đồng tiền như hoa gật đầu: "Được, tôi đây liền nghe Vương lão sư, đem chắc là bỏ đi."

[ A a a, Tiêu Tiêu cười lên thật xinh đẹp ]

[ Tuy rằng không phải fan Tiêu nhưng không thể không nói nụ cười của Trình Tiêu có lực sát thương quá lớn, tôi bị xinh đẹp làm cho mụ mị rồi ]

[ Phát hiện Trình Tiêu có chút khả ái. Nếu mà là người khác hẳn sẽ cố ý khiêm tốn, làm bộ an ủi đối phương. Nhưng mà cô ấy lại ngay thẳng như vậy ]

[ Tôi chính là thích cô ấy không làm ra vẻ tiểu tỷ tỷ hiểu lòng người ]

[ Đúng vậy! Từ lúc cô ấy nói không cọ nhiệt Kỷ Tinh Hành, tôi liền cảm thấy cô ấy nói chuyện hay làm việc đều tương đối ngay thẳng ]

[ Tôi đột nhiên không hiểu được, vì sao lúc trước trên mạng có nhiều người mắng Trình Tiêu như vậy, tôi thấy cô ấy cũng tốt mà! ]

[ Tôi cũng hổng hiểu nổi, cho nên mắt thấy mới là thật ]

    Biểu hiện vừa rồi của Trình Tiêu thu hút một đột fan cùng người qua đường. Fan Tinh nhìn anh nhà các cô vùi đầu ăn đồ ăn Trình Tiêu làm cũng không mắng nên lời, mắng chính là tự vả mặt mình. Antifan vừa xuất hiện mắng cũng thực mau bị những bình luận tích cực khác bao phủ, không có nổi lên bao nhiêu bọt sóng.

*** 18 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro