Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


---

  Thủy quân thấy thế lập tức xuất hiện, nói Trình Tiêu lại bắt đầu rồi, chắc chắn là muốn kéo chân ảnh đế. Fan của Vương Nhất Bác đều có chút không xác định được, trước đó chọn bênh vực là đúng hay sai.

  Người xem cũng không phải chờ đợi lâu, Trình Tiêu đi đến góc nhà, sau đó ôm một bó rơm khô ngồi ở trong viện, đôi tay trắng nõn thon dài bắt đầu chuyển động. Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh, tò mò nhìn động tác của cô. Ước chừng mười mấy phút sau, một cái mũ rơm thành hình trong tay Trình Tiêu.

  Trình Tiêu hoàn tất liền đưa cái mũ rơm cho Vương Nhất Bác, "Vương lão sư, bên ngoài hơi nắng, cái mũ rơm này tặng cho anh!"

  Vương Nhất Bác nhận lấy mũ rơm nhìn nhìn, phát hiện bện thật đẹp, nếu không phải tận mắt nhìn thấy Trình Tiêu tự tay bện, hắn sẽ nghĩ là mua ở bên ngoài.

"Cô thật khéo tay, cái mũ rơm này thật sự đẹp!". Hắn đội mũ lên đầu, khá vừa vặn.

   Trình Tiêu khẽ cười nói: "Bình thường tôi vẫn thích làm mấy món đồ thủ công!"

   Sau đó lại tiếp tục bện tới cái mũ rơm thứ hai. Hiện tại là mùa hè, nắng xế cực kỳ nóng, cho nên cô nhìn thấy rơm khô liền nghĩ tới việc làm hai cái mũ rơm.

[ Oa, Trình Tiêu cũng khéo tay quá đi! 10 - 20 phút liền có thể bện được một cái mũ rơm, kiểu dáng còn khá xinh đẹp. Trâu bò ghê! ]

[ Lợi hại! Trình Tiêu còn có tài lẻ như vậy! ]

[ Tiêu Tiêu của tui tuyệt vời! ]

[ Tiêu Tiêu ngồi bện mũ rơm làm cho tôi cảm thấy thời gian thật đẹp a! ]

[ Còn tui thì muốn trở thành rơm rạ trong tay Tiêu Tiêu á, Tiêu Tiêu của tui quá xinh đẹp! ]

[ Ha hả, lúc nảy đứa nào nói Tiêu Tiêu  muốn trì hoãn thời gian làm liên lụy Vương ảnh đế, hiện tại thấy bị vả mặt chưa ]

[ Trời nắng như vậy, đội mũ rơm đi ra ngoài còn đỡ, cảm thấy Trình Tiêu thật sự rất tri kỉ ]

[ Ai? Ai nói Trình Tiêu không biết làm cái gì hết? Nấu cơm ngon lại còn khéo tay nè! ]

  Một lát sau, Trình Tiêu bện xong cái mũ rơm liền đội lên đầu mình. "Vương lão sư, bây giờ chúng ta đi tìm nguyên liệu nấu ăn đi!". Cô đứng lên.

Vương Nhất Bác gật đầu cười nói: "Đi thôi!"

  Hai người không nhanh không chậm, nhàn nhã ra khỏi tiểu viện, một bên vừa thưởng thức phong cảnh điền viên, một bên nói chuyện phiếm. Đi một hồi, gặp Ngụy Diệu cùng Sài Kính đang giúp nông dân cắt cỏ. Đồng Già và Tô Thanh Lam bên kia thì đang luống cuống tay chân lùa một đám vịt đi qua.

  Đồng Già nhìn thấy nón rơm trên đầu hai người, không khỏi hỏi: "Hai người tìm nón rơm ở đâu ra vậy? Đám người bọn tôi phơi nắng sắp chết rồi, còn cái nào không?". Mặt hắn lúc này đều bị phơi đỏ, còn đầy mồ hôi.

  Vương Nhất Bác trả lời: "Đây là Trình Tiêu tự làm đó, làm có hai cái thôi, hết rồi!"

  Mấy người Đồng Già trợn mắt há hốc mồm, nhìn hai người đội cái nón rơm không những che nắng được mà còn tinh tế, có chút không thể tin được, "Cái gì? Trình Tiêu làm?"

"Lợi hại! Quá lợi hại!". Mấy người cùng tán thưởng.

Vương Nhất Bác khẽ cười: "Cho nên tôi nhặt được bảo vật đó, các người tiếp tục đi, chúng tôi đi tìm nhiệm vụ."

  Mấy người Đồng Già nhìn hắn hâm mộ không thôi, "Vương lão sư, cậu đây là khoe khoang trắng trợn a!"

  Sớm biết như vậy bọn họ có đắc tội Kỷ Tinh Hành cũng phải liều mạng ở chung một đội với Trình Tiêu.

  Vương Nhất Bác cong cong môi, "Giờ các người mới biết sao?"

"Vương lão sư, cậu bị tổ tiết mục dạy hư rồi!". Mấy người phát hiện Vương ảnh đế cũng không khó tiếp xúc như vậy.

  "Tiểu Tiêu Tiêu, em có thể giúp anh bện một cái nón rơm được không?". Đồng Già làm bộ đáng thương nhìn Trình Tiêu hỏi.

[ Ha ha, Đồng Đồng vì cái nón rơm mà sửa miệng thật mau, Tiểu Tiêu Tiêu cũng gọi ra tới ]

[ Tôi cũng muốn kêu Tiểu Tiêu Tiêu ]

  Sài Kính nói: "Tôi cũng muốn một cái!"

  Ngụy Diệu cùng Tô Thanh Lam tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Trình Tiêu cũng đầy tha thiết.

  Trình Tiêu cười trả lời: "Có thể a! Nhưng mà bây giờ tôi phải cùng Vương lão sư đi thu thập nguyên liệu nấu ăn, chờ hoàn thành nhiệm vụ xong trở về liền làm cho mỗi người một cái". Nếu còn tiếp tục trì hoãn, thời gian sợ không đủ.

  Đồng Già hoan hô, "Thật tốt quá! Tiểu Tiêu Tiêu là tốt nhất!"

"Vậy chúng ta liền cảm ơn Tiểu Tiêu Tiêu trước!". Mấy người Ngụy Diệu cũng sôi nổi gọi theo.

"Chúng tôi đi trước, buổi tối gặp lại!". Trình Tiêu phất phất tay.

"Buổi tối gặp lại!". Ấn tượng của bọn họ với Trình Tiêu lại tốt thêm vài phần. Tuy rằng bây giờ không có cách nào có nón rơm, nhưng ngày mai khẳng định có thể dùng tới, không đến mức bị phơi nắng cháy đen như hôm nay.

  Lúc trước trên mạng còn nói Trình Tiêu là bình hoa, tính tình không tốt, thường xuyên đùa giỡn đại bài, khi dễ nhân viên công tác. Xem ra lời đồn căn bản không thể tin, bọn họ cảm thấy ở chung với Trình Tiêu khá tốt.

   Trình Tiêu cùng Vương Nhất Bác một đường tìm nhiệm vụ, phát hiện ra mấy cái nhiệm vụ dụng sức ngoài ruộng, hai người cũng bỏ qua. Sau đó tìm thấy một nông trang lớn có bảng nhiệm vụ.

  "Vương lão sư, chỗ này có một nhiệm vụ đóng gói hoa tươi, chúng ta thử một chút được không?". Cô nghiêng đầu hỏi.

  Vương Nhất Bác gật đầu, "Tôi cũng có chung ý tưởng, thử xem sao!"

   Hai người gõ cửa đi vào, chủ nhân nông trang đưa bọn họ tới khu đất trống phía hậu viện, ở đó có vài người đang đóng gói hoa cỏ, trên mặt đất cũng chất đầy các loại hoa.

"Đây là hoa tươi chuẩn bị giao cho bên vận chuyển, cô cậu dựa theo danh sách sắp xếp vào đúng thùng của các đơn vị chuyển phát là được". Chủ nhân của nông trang này là một ông lão hơn 50 tuổi.

"Dạ!". Hai người Trình Tiêu trước tiên nhìn nhìn những người khác đóng gói thế nào, sau đó mới sôi nổi động thủ.

  Vương Nhất Bác mới bắt đầu còn có chút lóng ngóng, nhưng lại nhớ kỹ quy trình đóng gói, chầm chậm cũng ra hình ra dáng, vẫn nhìn ra được là tay mơ. Mà Trình Tiêu rất nhanh liền thuần thục, đóng gói vừa nhanh vừa đẹp, so ra không kém nhân công trong nông trang chút nào.

   Nhìn bộ dáng này của cô, ông lão cũng kinh ngạc: "Cô gái nhỏ, trước kia đã từng làm qua công việc này à?"

  Trình Tiêu vừa đóng gói vừa nói: "Chưa từng làm qua ạ!"

"Vậy con cũng thật lợi hại, trình độ đều sắp ngang ngửa với nhân công lành nghề ở chỗ này của ông. Bọn họ muốn làm được như con cũng phải luyện tập ít nhất hai ngày!". Ông lão khích lệ nói.

  Trình Tiêu cười cười: "Mẹ của con rất thích trồng hoa, ở nhà con thường hay giúp một chút, cho nên quen tay hay việc đi!". Trí nhớ của Trình Tiêu vô cùng tốt, cô xem một lần liền biết.

   Ông lão này cũng không có việc gì làm, vì thế cầm cái ghế tới ngồi bên cạnh cô cười nói: "Nói như vậy con còn hiểu biết về hoa?"

   Trình Tiêu gật đầu: "Dạ, biết một chút!"

Hắc tử: [ Biết một chút là biết bao nhiêu? Nghe có vẻ miễn cưỡng hết sức ]

Ông lão nói tới chuyện hoa cỏ thì lập tức hưng phấn hỏi: "Con có biết hoa ở trong sân này là chủng loại gì không?"

Trên kênh trực tiếp, hắc tử cùng thủy quân cảm thấy cơ hội tới rồi.

[ Đột nhiên cảm thấy cô Trình thật miễn cưỡng, hẳn là cổ không nghỉ ra chủ nông trang sẽ hỏi vấn đề này đi ]

[ Ây da, viện này nhìn qua cũng có đến mấy chục loại hoa. Tôi cũng chỉ nhận biết được một số loại, không tin Trình Tiêu sẽ biết ]

[ Cho nên chủ vườn người ta vừa hỏi, cô ấy liền lòi đuôi rồi ]

  Bọn họ mới nghi ngờ xong, Trình Tiêu chỉ chỉ tay lên chậu hoa đang đóng gói trước mặt, nói: "Đây là hoa dành dành."

"Đây là cây hoa păng-xê". Cô chỉ chỉ vào bồn hoa trong tay Vương Nhất Bác. Sau đó thực mau đem các các bồn hoa trên mặt đất nói tên một lần.

Ông lão kinh hỉ không thôi: "Con gái ơi, con cùng ông tới đây xem cái này xem thử có biết không?". Có thể đem hoa trên sân đọc tên hết, chứng tỏ rất hiểu hoa.

*** 21 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro