Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


---

   Trình Tiêu thu hoạch được rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, liền làm bảy mặn một canh. Đại gia đình ăn chực đến thực vui vẻ.

"Đây mới là đồ ăn cho người, cái vừa rồi chúng ta ăn chính là cơm heo!"

"Đúng vậy. Cũng may vừa rồi tôi nấu quá khó ăn, không ăn được nhiều. Nếu không liền không còn bụng ăn đồ ăn ngon của Tiểu Tiêu Tiêu."

"Tay nghề của Tiểu Tiêu Tiêu thật tốt, không thua gì đồ ăn ngoài nhà hàng."

"Ăn ngon muốn khóc, tôi lần đầu tiên cảm nhận được mị lực của mỹ thực."

   Mấy người Đồng Già vừa ăn vừa khen không ngớt, bọn họ là xuất phát từ nội tâm mà tán thưởng, tất cả thật sự đều quỳ dưới tài nấu nướng của Trình Tiêu.

   Trình Tiêu khẽ cười nói: "Mọi người thích là tốt rồi!"

    Cô vốn thích nấu nướng, đời trước vẫn luôn giành thời gian học nấu ăn. Sau này đi qua mấy tiểu thế giới làm nhiệm vụ, gặp được không ít vị ngự trù, dụng tâm đi theo bọn họ học hỏi. Cho nên trù nghệ cũng coi như sở trường của cô. Thức ăn được người khác khen ngon, cũng là một việc làm người ta vui sướng. Sóng comment cũng rất hài hòa, một đống người ngao ngao kêu muốn ăn.

     Cơm nước xong, mọi người ngồi trong viện uống trà nói chuyện phiếm. Trình Tiêu ôm rơm rạ lại đây, bắt đầu ngồi đan mũ rơm. Tận mắt nhìn thấy từng chiếc mũ rơm dần thành hình trong tay cô, một đám mấy người Đồng Già liền tò mò ngồi xổm lại gần quan sát.

"Tiểu Tiêu Tiêu, em cũng thật khéo tay. Chẳng những nấu cơm ngon đến lật trời, làm đồ thủ công cũng xinh đẹp như vậy". Đồng Già đem cái mũ rơm Trình Tiêu vừa bện xong đội lên đầu thử thử.

   Sài Kính cười nói: "Đúng vậy! Tiểu Tiêu Tiêu chính là tiểu tiên nữ khéo tay, cái nón rơm này làm quá trời đẹp!"

   Những người khác cũng sôi nổi khen ngợi Trình Tiêu khéo tay, trừ bỏ Bạc Tương Tương nói lời trái lòng, những người khác đều xuất phát từ chân tâm.

"Cảm ơn khích lệ, tôi cũng rất cao hứng!". Trình Tiêu không làm bộ thẹn thùng, mà tự nhiên hào phóng đón nhận khen tặng của mọi người.

[ A a a , Tiêu Tiêu quá đáng yêu! ]

[ Tiêu Tiêu của tui chính là không thèm làm bộ, người đẹp lại còn khéo tay ]

[ Tiêu Tiêu là tiểu thiên sứ, yêu yêu! ]

[ Tính cách của Trình Tiêu cũng tốt thật, từ anti chuyển thành người qua đường ]

[ Người qua đường chuyển thành fan đây, cô ấy thật sự không làm cho người ta ghét được a! ]

  Trời cũng dần khuya, mọi người đều trở về phòng mình nghỉ ngơi. Trình Tiêu bện một đống mũ rơm đặt ở ghế đá ngoài sân, ai muốn có thể lấy một cái, tương đối tri kỷ. Cũng bởi vậy cô là người cuối cùng lên lầu.

  Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, phát sóng trực tiếp cũng dừng lại.

   Trình Tiêu vừa mới lên lầu, liền thấy Kỷ Tinh Hành đứng ở đầu thang bình tĩnh nhìn cô. Cô đem tầm mắt dời đi, giống như nhìn thấy người xa lạ, muốn tránh người hắn đi qua.

  Cánh tay bị Kỷ Tinh Hành bắt lấy, "Chúng ta nói chuyện đi!"

   Trình Tiêu đem cánh tay từ trong tay hắn rút ra, quay đầu lãnh đạm nhìn hắn nói: "Tôi với anh cũng không có chuyện gì tốt để nói."

"Chuyện lúc trước, anh xin lỗi. Anh thật sự không biết bởi vì hotsearch mà em bị mắng nhiều như vậy!". Kỷ Tinh Hành mím môi, trong mắt tràn đầy áy náy.

    Hắn ít khi nào lướt xem bình luận Weibo hoặc xem đến hotsearch. Nếu không phải hôm nay bớt chút thời gian tránh sóng trực tiếp cùng trợ lí trò chuyện, hắn căn bản không biết bởi vì mình mà Trình Tiêu bị mắng thảm như vậy. Lúc ấy hắn liền nổi giận, muốn đăng Weibo yêu cầu Tinh Tú đừng làm loại sự tình này nữa. Nếu lại đi mắng Trình Tiêu thì không cần làm fan của hắn. Nhưng trợ lí nói như vậy không khác gì hắc Trình Tiêu, không chừng làm cho cô ấy bị mắng thảm hại hơn. Cho nên hắn mới muốn trước tiên cùng Trình Tiêu thương lượng, hai bên cùng ra mặt quan hệ công chúng.

  Trình Tiêu bật cười. Đời trước lời xin lỗi này vẫn luôn không có xuất hiện. Hiện tại cũng đã chia tay rồi đột nhiên lại tới. Cô cũng biết thói quen của Kỷ Tinh Hành, hắn bình thường cơ bản không chú ý Weibo cùng hotsearch. Hơn nữa La Bình dẫn đường, hắn xác thật không biết cô bị mắng thảm như vậy. Nhưng thế thì sao? Hắn thân là bạn trai cái này cũng không biết, đây là vô tâm.

"Thương tổn đã tạo thành, không phải nói xin lỗi là có thể lành lại. Cho nên bây giờ anh xin lỗi tôi cũng không còn ý nghĩa gì nữa."

  Trình Tiêu lại nói: "Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, chuyện trước kia cứ như vậy đi."

   Kỷ Tinh Hành thấy ánh mắt  nhìn hắn không còn chút sắc ấm nào nữa, chân chính cảm thấy hoảng hốt.

"Anh muốn em thừa nhận bản thân là người trong ảnh, cũng không phải vì Bạc Tương Tương, mà bởi vì em mới là bạn gái của anh. Anh không muốn xào tai tiếng với nữ minh tinh khác, càng không biết lại làm ảnh hưởng lớn tới em như vậy."

Lúc trước đồng ý với La Bình để Trình Tiêu xác nhận ảnh chụp, hắn thật sự không có ý hố cô.

"Về sau anh sẽ không như vậy nữa. Chúng ta làm hòa được không?". Kỷ Tinh Hành lại bước tới gần Trình Tiêu, ánh mắt tràn ngập tình ý.

   Trình Tiêu lắc đầu: "Không được! Vĩnh viễn cũng không thề hòa hảo như trước được."

"Vì cái gì? Chúng ta không phải đều thích nhau sao? Liền bởi vì chuyện này mà em không cần anh nữa?". Kỷ Tinh Hành mặt đầy ủy khuất nói, giống như một con thú cưng bị chủ nhân vứt bỏ. Hắn vẫn luôn cho rằng Trình Tiêu chính là người đi cùng hắn trong quãng đời còn lại, chưa từng nghĩ tới có lúc cô sẽ không cần hắn.

  Trình Tiêu vẫn bình tĩnh đối diện hắn, "Nhưng tôi đã không còn thích anh nữa, cho nên không cần anh!"

  Tình cảm mà Trình Tiêu dành cho Kỷ Tinh Hành đều bị một loạt chuyện kiếp trước làm tiêu hao hết, cô hiện tại cứ nhắm mắt lại liền nhớ bản thân từng tuyệt vọng thế nào mới nhảy lầu. Tự cô cũng biết rất nhiều chuyện có lẽ không phải hắn cố tình gây ra, nhưng cô không có cách nào tha thứ được.

   Kỷ Tinh Hành vẻ mặt không thể tin tưởng, "Vì cái gì? Bởi vì chuyện đó mà em không thích anh nữa sao?"

  Sau đó hắn lại duỗi tay muốn ôm Trình Tiêu vào lòng, "Anh sẽ đền bù, không để em bị mắng nữa, em tin tưởng anh được không?"

  Trình Tiêu né tránh hắn, "Thôi!"

"Quan hệ của chúng ta đi đến bước này cũng không phải hoàn toàn do một chuyện hotsearch."

"Từ sau khi chúng ta xác định yêu đương, anh liền không còn kiên nhẫn với tôi nữa, giống như bị người lớn ép buộc mới ở bên cạnh tôi, bây giờ anh cũng không cần ủy khuất bản thân mình nữa."

  Kỷ Tinh Hành hít sâu một hơi, "Anh trước giờ không có cảm thấy bị ủy khuất, em còn không hiểu tính tình của anh sao? Nếu không thật sự thích em, cho dù mẹ anh có ép buộc như thế nào anh cũng không có khả năng yêu đương với em."

  Lúc trước, Trình Tiêu đề nghị cả hai kết giao, nội tâm hắn thật cao hứng, chỉ là bên ngoài làm bộ ghét bỏ, hắn không ngờ lại làm cô hiểu lầm.

"Bây giờ nói cái gì cũng đều vô ích. Tôi sẽ không thay đổi quyết định, về sau anh đừng tìm tôi nữa". Trình Tiêu biết gia hỏa này tính tình cũng thực bướng bỉnh, nhưng cô cũng cứng đầu không kém.

   Cả tim và đầu óc Kỷ Tinh Hành lúc này thực rối loạn, "Anh đăng Weibo giải thích chuyện hotsearch đó được không, anh cũng đi giải quyết đám fan của anh."

  Vành mắt hắn có chút đỏ nhìn Trình Tiêu, "Anh sẽ cưng chiều, che chở em giống như trước kia, em tin tưởng anh một lần nữa được không?"

  Cả tuần không biết tung tích của Trình Tiêu, liên hệ cô cũng không được, không thấy mặt, không nghe giọng của cô, hắn cảm thấy mình sắp điên rồi. Hắn không tiếp thu được Trình Tiêu không cần hắn nữa, không thể tưởng tượng được không có Trình Tiêu mỗi ngày hắn sẽ trở thành cái dạng gì.

   Trình Tiêu nhíu nhíu mày, "Kỷ Tinh Hành, nếu anh muốn tốt cho tôi, vô luận là hotsearch hay fan của anh, anh đừng nhúng tay vào". Cô cũng không muốn hắn làm hỏng kế hoạch của mình.

   Kỷ Tinh Hành nghe Trình Tiêu nói như vậy, đột nhiên cảm thấy cũng may lúc trước hắn không có tiền trảm hậu tấu, nếu không lại chọc cô tức giận.

"Được được. Anh đều nghe theo em, em muốn anh làm cái gì anh cũng làm theo ý em". Hắn vẫn giữa thói quen chiều chuộng cô.

  Trình Tiêu lười nói thêm lời vô nghĩa với hắn, "Bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi, anh cũng về ngủ đi!"

"Được, anh không quấy rầy em nghỉ ngơi!". Kỷ Tinh Hành sợ đem Trình Tiêu chọc giận, hắn quyết định sẽ chậm rãi chờ cô tha thứ. 

---

"Có hông giữ, mất đừng tìm" con gái nhà người ta có phải đồ vật đâu mà thích thì lấy không thì thoii.


*** 23 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro