Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---

   Trình Tiêu  trở lại phòng, vừa tắm rửa xong thì Tiêu Anh gọi điện thoại tới.

"Tiêu Tiêu, mình tra được thông tin mật Bạc Tương Tương đã về dưới trướng của La Bình. Hôm nay hợp đồng của họ bắt đầu có hiệu lực, có muốn mình thả tin tức cho blogger không?". Gần đây, Tiêu Anh ở bên ngoài giúp Trình Tiêu quan sát động tĩnh của La Bình.

   Trình Tiêu nghĩ nghĩ nói: "Tạm thời không cần. Chờ xem Bạc Tương Tương cùng Kỷ Tinh Hành tương tác trong chương trình như thế nào đã, sau đó thả ra tin tức cũng không muộn."

"Được, khi nào cậu muốn đăng tin tức thì cứ gọi cho mình". Tiêu Anh hỏi thêm: "Cái này có cần báo với anh Minh không?"

"Không cần giấu anh ấy, người quản lí của mình có thể tin tưởng được". Trình Tiêu trả lời.

"Ok, ngày mai mình sẽ nói với anh Minh!". Tiêu Anh lại nói: "Mình còn điều tra được một chuyện. Camera an ninh ở con đường phụ cận Cục cảnh sát trùng hợp bị mất đoạn phim lúc Bạc Tương Tương cùng Kỷ Tinh Hành xuất hiện, mình nghi ngờ bọn họ lén động tay động chân."

  Cô thật vất vả vận dụng các mối quan hệ mà xem được băng ghi hình của camera an ninh ở gần đó, nhưng lại bị cắt bớt một đoạn, thật sự rất buồn bực.

   Trình Tiêu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Kiếp trước Tiêu Anh cũng có đi tìm đoạn băng ghi hình này, nhưng La Bình nhanh hơn một bước  xóa mất. Hắn là ngăn ngừa cô trở mình hoặc tệ hơn là paparazzi tìm được.

"Không sao. Trong tay mình có chứng cứ cho thấy Bạc Tương Tương mới là nữ chính trong ảnh. Nhưng mà bây giờ chưa phải lúc phanh phui chuyện này."

   Cái đêm mà Trình Tiêu trọng sinh, cô đã dùng chút thủ thuật hacker, đem đoạn băng từ camera an ninh ngày đó sao chép một bản. Trong dự liệu thu được đoạn video quay chính diện Bạc Tương Tương tiến vào Cục cảnh sát. Lại hack được tin nhắn trao đổi qua điện thoại của Bạc Tương Tương và La Bình, tìm thấy mấy bức ảnh rõ mặt bọn họ cố tình giữ lại dùng cho sau này.

   Trình Tiêu ở một tiểu thế giới làm nhiệm vụ, được học qua các thủ thuật của hacker, kỹ thuật cao cấp hơn nhiều so với thể giới hiện tại. Cho nên làm mấy việc này dễ như trở bàn tay, thậm chí không để lại chút manh mối nào.

  Tiêu Anh kinh hỉ không thôi, "Vậy thật sự quá tốt rồi! Cái nồi này đến lúc đó trả lại cho cô ta đi!". Chờ đến lúc tin tức này được tung ra, Bạc Tương Tương nhất định bị Tinh Tú mắng thành đầu chó.

   Hai người còn nói chuyện phiếm một hồi mới gác máy. Trình Tiêu đã tập thành thói quen ngủ sớm dậy sớm, sấy khô tóc xong liền nằm lướt di động đến mười giờ thì ngủ.

   6 giờ sáng hôm sau,

Trình Tiêu theo đồng hồ sinh học tỉnh lại, rửa mặt xong xuống lầu, vừa lúc gặp được người quay phim của tổ tiết mục. Bởi vì Trình Tiêu rời giường rồi, đạo diễn liền yêu cầu người phụ trách đem camera phát sóng trực tiếp mở ra.

"Trình lão sư, dậy sớm như vậy?". Đạo diễn hỏi.

  Trình Tiêu trả lời: "Đã thành thói quen, mỗi ngày đều dậy vào giờ này!"

   Cô nói xong đi vào phòng bếp bắt đầu nấu cháo bí đỏ, đem thịt heo băm hôm qua dư lại làm thêm vài cái bánh bao nhỏ. Camera vẫn luôn đi theo cô, các fan dậy sớm không nghĩ tới sớm như vậy phát sóng trực tiếp đã bắt đầu rồi, cũng sôi nổi theo vào.

[ Tiêu Tiêu dậy sớm như vậy làm bữa sáng, nhìn phân lượng hắn là ai cũng có phần, quả thực làm người khác yêu thích cùng ấm lòng ]

[ Tiêu Tiêu nấu cháo với làm bánh bao tốc độ thật nhanh, vừa nhìn liền biết bình thường vẫn hay làm ở nhà ]

[ Chỉ có tôi phát hiện ra Tiêu Tiêu đang để mặt mộc sao? ]

  Mánh khóe lớn nhất của chương trình truyền hình này chính là chân thật. Ngay từ ngày đầu tiên bắt đầu hành trình phát sóng trực tiếp, đều không có sử dụng phần mềm chỉnh sửa hay camera làm đẹp, chỉ phô bày trạng thái chân thật nhất của minh tinh ra trước mặt người xem.

[ Tôi cũng phát hiện ra, mặt mộc của Tiêu Tiêu  so với lúc trang điểm cũng không kém hơn bao nhiêu, đều thật xinh đẹp a! ]

[ Anh quay phim mau tới gần chút nữa, cho chúng tôi nhìn cận cảnh mặt mộc của Trình Tiêu đi ]

  Đạo diễn vẫn luôn chú ý tình hình ở phần bình luận liền ra hiệu cho người quay phim. Lão sư quay phim liền đem máy quay tới gần, ngũ quan cũng làn da của Trình Tiêu trần trụi hiện ra trước mắt mọi người.

[ Má ơi, khó trách trên mạng đều hết lời khen ngợi giá trị nhan sắc của Trình Tiêu, hôm nay nhìn thấy mặt mộc của cô Trình, tôi cũng muốn khen một câu ]

[ Da mặt của cô ấy cũng thật tốt, vừa trắng vừa mịn, giống như bạch ngọc thượng đẳng ]

[ Không có miếng mụn nào hết trơn, lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, so với khuôn mặt đánh phấn nền của tôi còn tốt hơn, hâm mộ ghê! ]

[ Chẳng những làn da đẹp, ngũ quan còn tinh xảo, nhan sắc của Trình Tiêu không thể chê vào đâu được ]

[ Tiêu Tiêu đẹp xuất sắc! ]

[ Trước kia tôi không thể lí giải được vì sao Trình Tiêu vẫn có fan, hôm nay đột nhiên minh bạch, về sau tôi cũng làm fan của Tiêu Tiêu, cái nhan sắc này tôi thua ]

[ Những mặt khác không dám nói, nhưng về phương diện nhan sắc của cô Trình, thật sự không tìm thấy điểm nào để bôi đen cổ ]

[ Tiêu Tiêu đẹp nhất, không cho mấy người phản bác! ]

  Một đợt fan nhan sắc ngao ngao muốn liếm màn hình.Trình Tiêu đem cháo cùng bánh bao bắt lên bếp, nhờ người của tổ đạo diễn trông chừng lửa, liền chuẩn bị ra cửa chạy bộ.

   Đi ra khỏi gian bếp, vừa lúc gặp được Vương Nhất Bác từ trên lầu đi xuống. "Vương  lão sư cũng dậy thật sớm!". Cô tươi cười chào hỏi.

   Vương Nhất Bác có chút ngoài ý muốn, "Chào buổi sáng!"

Sau đó ngửi được mùi hương từ phòng bếp truyền đến, hắn cười hỏi: "Sớm như vậy đã dậy làm bữa sáng?"

"Tôi định chạy bộ, thuận tiện làm bữa sáng luôn. Vương lão sư cũng dậy sớm như vậy?". Trình Tiêu trả lời.

   Linh khí ở thế giới này tuy rằng loãng, nhưng vẫn có thể tu luyện. Thể chất này của cô vẫn đồng dạng kiếp trước, bây giờ cần phải rèn luyện nghiêm túc để có nền tảng vững chắc một chút.

  Vương Nhất Bác cười cười: "Tôi cũng có thói quen rèn luyện buổi sáng, chuẩn bị đi chạy bộ một chút, có muốn chạy cùng không?"

"Được, vậy cùng nhau đi!". Trình Tiêu cũng không làm ra vẻ.

  Hai người đi ra cửa, chạy bộ song song trên đường nông thôn nhỏ hẹp, tuấn nam mỹ nữ đặc biệt đẹp mắt.

[ Nam thần cùng nữ thần chạy bộ cùng nhau, hình ảnh này thật đẹp ]

[ Da của nam thần cũng perfect ghê, soái khi bức người! ]

Antifan: [ Thảo nào mà cô Trình hôm nay dậy sớm như vậy, thì ra là đợi Vương đại thần ]

[ Chậc chậc, khó trách không màng tới đỉnh lưu như Kỷ Tinh Hành, cảm giác như cô Trình theo dõi Vương đại thần vậy ]

[ Trình bình hoa làm ơn buông tha Vương đại thần đi, trả lại cho chúng tôi một vùng trời bình yên đi ]

Nhìn thấy mớ bình luận này, fan Vương Nhất Bác, Tiêu Mật cùng người qua đường đều cạn lời.

[ Trình Tiêu rõ ràng là dậy trước, hôm nay là ngày đầu tiên, cô ấy căn bản không biết Vương Nhất Bác có thói quen dậy sớm chạy bộ, làm sao có thể cố ý chờ ]

[ Hơn nữa Vương đại thần mời Trình Tiêu chạy bộ trước, anh hùng bàn phím với hắc tử càng ngày càng không có đầu óc, tưởng mọi người đều ngu ngốc hay gì ]

[ Trình Tiêu chạy bộ tương đối ổn định, không có thở hồng học, vừa thấy chính là thường xuyên dậy sớm vận động, một người qua đường như tôi cũng thấy chướng mắt đám hắc tử này ]

  Một đợt bôi đen lại làm cho duyên với người qua đường của Trình Tiêu tăng lên không ít.

  Hai người sau khi chạy một vòng lớn thì trở về, đám người Đồng Già cũng bị tổ tiết mục gọi dậy.

"Hai người dậy sớm vậy!". Ngụy Diệu còn đang tưởng mình là người đầu tiên rời giường.

  Vương Nhất Bác nhàn nhã đi tới, "Trình Tiêu còn dậy sớm hơn cả tôi, cô ấy đã nấu xong bữa sáng rồi."

  Đồng Già vừa xuống lầu nghe được câu này, ánh mắt sáng lên, "Oa oa, Tiểu Tiêu Tiêu không hổ là tiểu thiên sứ!".

"Em dậy lúc mấy giờ đó?". Hắn lại quay sang Trình Tiêu hỏi.

  Trình Tiêu trả lời: "6 giờ là dậy rồi, sớm đã thành thói quen."

  Đồng Già kinh ngạc, trong ấn tượng của hắn thì người trẻ tuổi dậy sớm không nhiều lắm, "Lợi hại! Nhưng mà cái này là thói quen tốt a, cần duy trì!"

   Trình Tiêu đi vào gian bếp, đem cháo cùng bánh bao nhỏ mang ra, "Nguyên liệu nấu ăn cũng còn ít, mọi người ăn tạm nha!"

  Mọi người nhanh nhảu kéo ghế ngồi, Ngụy Diệu nói: "Vừa có cháo vừa có bánh bao là tốt rồi, chú còn cho rằng sáng nay sẽ bị đói bụng. Tiểu Tiêu Tiêu không hổ là tiểu thiên sứ của mọi người, thật tri kỉ!"

  Hắn nhìn ra được Trình Tiêu cũng không phải vì đang phát sóng trực tiếp mà giả vờ ân cần, bình thường cô gái này làm việc tương đối chu đáo, thật hiếm có.

"Có ăn là vui rồi. Cháu còn dậy sớm như vậy vất vả làm bữa sáng, cảm ơn Tiểu Tiêu Tiêu!". Hảo cảm của Sài Kính đối với Trình Tiêu thẳng tắp thăng cấp.

  Tô Thanh Lam nếm một muỗng cháo thơm ngọt, bánh bao nhỏ mềm mềm, tâm tình cũng tốt lên, "Cảm ơn Tiểu Tiêu Tiêu , cháo uống ngon, bánh bao cũng ăn ngon."

  Trình Tiêu không có nghĩa vụ dậy sớm giúp người khác chuẩn bị bữa sáng, cho nên cô chủ động làm như vậy, trừ bỏ một người, mọi người đều cảm kích.

  Sáng sớm đã bị Trình Tiêu giành hảo cảm với mọi người, Bạc Tương Tương trong lòng sầu muốn chết, ngoài miệng còn phải bắt chước người khác cảm ơn, khỏi phải nói có bao nhiêu buồn bực.

*** 24 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro