mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

nặng lẽ ngắm nhìn Em, từng cơn gío lạnh tháng 11 thổi , một cảm giác lạnh mà không thể nào lạnh hơn vậy. Tôi rất lạnh hơn khi nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo mà Em đang nhìn thẳng vào tôi. tôi biết bây gìơ là cơ hội cuối cùng để gĩữ Em ở lại, lấy hết can đản tôi nhìn thẳng vao đôi mắt tiểu phương, hét thật to! -Anh yêu Em! ở lại với anh đưọc không! Ánh mắt Em thoáng ngạc nhiên, rồi sau đó nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh . Em nhìn tôi , làn mi liễu cong bất giác đôi mắt Em đỏ hoe những giọt nức mắt nhu đang trực trào nơi khéo mắt . Tôi bất chớt theo phản xạ chạy đến ôm chặt nàng. Tôi vẫm ôm chặt nàng như đang chờ đợi môt câu trả lới. Tôi ôm chặt nàng, mùi hương hoa ly ly quen thuộc biết tôi đã làm cho người con giái đang ôm trong tay buồn nhiều lần, hơn một năm trưóc tôi đã ngộ nhận tình cảm của Hằng đã cự tuyệt nàng . Tôi cũng biết tiểu Phương đã khóc rất nhiều lần vì tôi và bây gìơ tôi không cho phét mình thêm một lần nào làm tiểu Phương buồn nữa nàng nói đúng là tôi ngốc nghếch đã khiến cho nàng phải khổ, tôi đã sai sai rất nhiều khi để nàng đi giờ tôi chỉ mong sẽ ở bên cạnh nàng chăm sóc nàng mãi mãi. Chát..... âm thanh của cái tát chua chát vang lên giữa khoảng không, tôi đau điếng lật mặt sang một bên. Tiểu Phương sửng sốt nhìn khéo môi tôi rỉ máu, nàng nhìn tôi thẫn thờ: Lấy lại tâm trí tôi quên cả đau, tôi giữ chặt tay tiểu phương, nhìn thẳng vào đôi mắc ngấn lệ của nàng

Tát rồi .....hều nhé...! K...... O....!

Không kịp để nàng nói từ "không " ,tôi ôm chầm tiếp lấy nàng thật chặt, nhưng nhẹ nhàng thì thầm kề tai. Xin lỗi.....Em. ..là anh ....ngu ngốc

1. ............!

Là anh ngu ngộc ngộ nhận tình cảm của mình hơn suốt hơn một năm..... anh xin lỗi.....! Để Em ...đợi... để Em phải buồn, là anh tất cả những sai lầm của anh ,tùi mình không huề nữa. Mà là anh nợ Em nhé . Nhé.....? Tiểu phương thì thầm vào lòng tôi thật nhỏ, thật nhỏ, phải cố lắm tôi mới nghe được:

Ngốc.... ngốc lắm Ứ anh ngốc, anh ngốc mới để Em chờ lâu đến vậy... nhưng giờ...! Gìơ.... sao chứ...? Giờ anh ....khôn ra rồi! Hức.... hi.....ngốc

Trong ánh chiều tà, tại cây cầu đen ôm tiểu phương vào lòng tôi nghĩ mình đang mơ một giấc mơ đẹp mà nếu đó là giấc mơ thì tôi không muốn tỉnh giấc tôi đã làm nàng phải khóc rất nhiều rất nhiều lần rồi mà bây gìơ tôi sẽ không để nàng phải khóc lần nào nữa!

Uk anh ngốc mới làm Em buôn nhiều vậy . Yêu anh Em nhé! Lại ngốc......! ? Tôi đơ ra Em yêu anh từ cái nhìn đâu tiên rồi, anh ngốc mới không biết thôi hihi...!

Đúng truyện sảy ra hơn một năm nay không phải do tôi không biết tiểu phương thích tôi hay sao.. tại vì nàng quá lạnh lùng, lạnh đến nỗi tôi không biết tình cảm của nàng mà ngộ nhận tình cảm của tôi với hằng , vậy lên bầy đây hơn ai hết tim tôi rất đau vì nghe mỗi lời nói của tiểu Phương tôi càng hậm bản thân mình hơn. Cầm tay nàng đi trên quãng đường làng lòng tôi thật rất nhiều cảm giác lẫn nộn, tôi thấy quãng thời gian tôi quen biết tiểu phương đã hơn 1 năm rồi một năm đầy những kỷ niện mà lỗi buồn của tiểu phương là nhiều hơn cả. Có câu những gì khó có được mới biết nó quan trọng với mình như thế nào, và tiểu phương cũng vậy. Nói lại một lời xin lỗi,một lời hứa hứa với tiểu phương:

Sẽ mãi như này nhé?anh sẽ mãi yêu em! Anh ích kỷ lắm...... A.... a. ? Anh Có cho Em cơ hội chọn người đàn ông khác đâu, .Em yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi

Tôi biết và Em cũng biết câu trả lời đó, bầu trời trong xanh những đám mây trôi bồng bềnh, nhìn khuôn mặt Em đang đỏ ửng như một cuốn phin chiếu lại quãng thời gian tôi và Em quen nhau!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro