Phần 14 - YÊU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Perth

Tôi buột miệng gọi tên anh một cách mừng rỡ mà không kịp suy nghĩ, cơn đau dường như biến mất không còn tồn tại. Chợt nhận ra còn có dì Fenn, tôi vội lấp liếm:

- P'Saint! Anh đến lúc nào? Sao không vào đây ạ?

Dì Fenn bật cười:

- Vào được sao? Perth có cho người ta vào đâu!

Tôi ngơ ngác phản đối:

- Đâu ạ! Con mong... con... đau nên không trả lời được chứ ạ!

Saint bước vào phòng theo lời gọi của dì Fenn, thế nhưng anh có vẻ ngại nên chỉ đứng từ đằng xa. Tôi ôm trán, anh cứ ngượng ngùng như thế chẳng phải chứng minh cho người ta thấy điều gì sao, liền nhìn sang dì Fenn:

- Dì Fenn giúp Perth lấy nước cho P'Saint đi ạ! P'Saint, anh vào trong này ngồi nhé, hay nhấc ghế ngồi gần để dễ nói chuyện với em ạ!

Saint lườm tôi rồi quay sang vái chào dì giúp việc, sau đó chẳng biết là đang nghĩ gì, anh ngồi xuống cạnh giường tôi rồi lại vội đứng lên, lấy ghế ngồi ở cuối giường. Tôi nhìn dáng vẻ của anh cảm thấy có chút tội nghiệp, nhưng lại kèm thêm cảm giác muốn được ức hiếp, được trêu ghẹo. Saint nhìn cổ chân tôi, anh ấy có vẻ như muốn hỏi gì đó, ngập ngừng rồi lại thôi. Tôi mỉm cười nhìn anh thật sâu khiến anh đỏ ửng cả khuôn mặt:

- Em bị trượt trong nhà tắm sau khi gọi cho anh đó, có phải nên bắt anh bồi thường không?

Saint bối rối hẳn, giọng điệu của anh dường như không nhận thấy là đang đùa:

- Vậy rồi... bị làm sao? Đau nhiều lắm hả? Sao lúc đó không gọi... ờ... nói cho biết...

- Còn làm sao nữa?! Sợ anh lo mà! Hơn nữa lúc ấy... không biết đau - Tôi thành thật.

- Sao lại không đau? Rạn xương lận đó! - Giọng Saint có chút hờn trách.

- Vì hạnh phúc quá đó, nên không thấy đau nữa!

Tôi thẳng thắn trả lời, Saint có vẻ bị làm cho thêm lúng túng, đôi gò má càng thêm sắc đỏ, đến vành tai cũng bừng lên, lúc này trông anh càng thêm đáng yêu, khiến tôi chỉ muốn cắn lấy đôi má mềm mại ấy. Thèm quá! Không chế ngự được cảm xúc của mình, tôi ngồi bật dậy nắm lấy tay Saint kéo đến, Saint chẳng có chút lực giữ lại nào, cả người đổ chồm vào tôi, cả hai ngã người ra giường, chỉ trừ phần chân còn ở bên ngoài, phần còn lại của cơ thể anh nằm trọn trên người tôi một cách hết sức hợp lý. Saint xấu hổ thu người trốn tránh, nhưng chỉ bằng một động tác nhẹ nhàng, tôi đã thuận lợi gắn chặt môi mình vào đôi môi mọng đỏ mềm mại ngày đêm khao khát. Một nụ hôn nhẹ nhàng, tôi không muốn mình làm gì xa hơn ở đây, lúc này, bởi nếu quá phận biết đâu anh sẽ nghĩ không tốt về tôi, sẽ giận tôi và tiếp tục tránh mặt. Với Saint có lẽ cứ từ từ, mưa dầm thấm đất, tôi sẽ cố gắng tiến đến mỗi ngày, anh sẽ không còn khả năng từ chối tình cảm của tôi.

Thế nhưng đâu phải chỉ tôi tính thôi là được. Có vẻ như nụ hôn nhẹ nhàng bên khóe môi đã làm cho anh cảm thấy chưa đủ, Saint chủ động hé môi đón đợi, tôi như bị điện giật, kéo căng toàn bộ cơ thể, không thể kiềm chế bản thân mình được nữa, tôi nhanh chóng mạnh mẽ tiến quân chiếm cứ toàn bộ khoang miệng ngọt ngào, cướp lấy đầu lưỡi mềm đang rụt rè trốn tránh, nụ hôn sâu dần cho đến lúc hô hấp trở nên khó khăn, tôi đỡ Saint ngồi dậy, chỉnh trang y phục cho anh rồi ôm lấy cả người anh trong vòng tay mình. Saint không hề phản kháng. Tôi vẫn chưa hiểu nguyên do anh trở nên ngoan ngoãn với mình như thế. Nhưng trước mắt anh ấy là thật, anh đang trong vòng tay tôi là thật. Tôi hạnh phúc - cũng là thật, vậy thì lý do có còn quan trọng nữa hay không?

- Saint... Em thật sự rất thích anh! Anh cảm nhận được đúng không?

- Khô... không biết - Giọng Saint trở nên khác biệt. Có vẻ như anh đã quá hồi hộp rồi.

Tôi ôm siết thêm vòng tay:

- Vậy em ôm thế này Saint có hạnh phúc không?

Saint

Perth còn cần phải hỏi tôi câu đó sao? Dĩ nhiên là tôi hạnh phúc, rất hạnh phúc, chỉ mong thời gian lắng đọng để tôi được bên Perth thế này mãi mãi. Một cảm giác bình yên và thỏa mãn mà chưa bao giờ tôi được nếm trải qua. Tôi cực kỳ hạnh phúc. Vòng tay ấy rất ấm áp, lồng ngực ấy rất ấm áp. Trong lồng ngực ấy là con tim đang rộn rã nhịp đập dồn dập vì tôi. Tôi hài lòng vì điều đó. Và khi Perth càng siết chặt vòng tay, lòng tôi như tan chảy, Perth thật ngọt ngào...

- Saint, nói gì với em đi!

Perth vẫn một mực bên tai tôi chờ nghe lời thú nhận. Tôi càng thêm xấu hổ bởi hành động của mình, cứ cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng vào Perth, nhưng hoàn toàn không tránh né vòng tay ôm. Tôi lắp bắp:

- Nói... nói gì cơ...

Perth gặm nhẹ vành cổ khiến tôi ngộp thở vì cảm giác lùng bùng điện chạy khắp người.

- Nói là Saint cũng yêu Perth.

Tôi rùng mình, lần này là thật sự. Tôi không kiềm chế được cảm xúc, toàn bộ lông tơ dựng đứng vì khoái cảm, vì cảm xúc của sự tiếp xúc thân mật, gần gũi, vì từ "yêu" do Perth nói ra. Tôi vô lực trong vòng tay Perth, để mặc cho em gặm cắn lên vai, lên cổ, lên vành tai nhạy cảm đang nóng bừng bừng. Bàn tay Perth trượt dần vào da thịt, mỗi sự tiếp xúc với Perth là mỗi niềm hạnh phúc dâng đầy trong tâm trí, đẩy lùi hết mọi suy nghĩ lý trí mà tôi cố gắng tìm về để ngăn chặn mình và ngăn chặn cả đối phương. Bàn tay Perth lướt êm trên từng tấc da cơ thể khiến tôi không ngăn nổi tiếng rên khẽ nghẹn ngào, và khi ngón tay nóng hổi của Perth chạm vào hạt đậu nhỏ hồng trên ngực, tôi nấc nghẹn, cơ thể tôi muốn bốc cháy, tâm tư tôi không chịu đựng nổi sự tiếp xúc này, tràn qua khóe mi, rơi thành giọt nóng hổi. Perth dừng tay, chuyển sang vuốt ve gương mặt tôi, từng ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt, đôi môi nhẹ đặt một nụ hôn dịu dàng lên khóe mắt, thì thầm lời yêu thương:

- Xin lỗi Saint! Đừng khóc! Sẽ không sao đâu, em không làm gì anh cả, đừng khóc nhé, ngoan!

Nghe Perth vỗ về mình như một đứa trẻ, lẽ ra tôi phải rất giận vì dù gì mình cũng là đàn anh ở trường, vậy mà tôi chẳng thể hiểu nổi mình tại sao lại trở nên ngoan ngoãn như một đứa trẻ, ngay lập tức ngừng khóc và giương đôi mắt trông chờ phần thưởng. Perth đưa tay véo mũi tôi, lắc nhẹ:

- Người to xác mà sao dễ xúc động quá vậy nè! Em có ép Saint đâu, nếu không yêu em thì cứ nói là không yêu, sao phải khóc?!

Perth lại trở về đúng với tính cách thật của em ấy, em ấy không hiền lành nhút nhát đâu, em tinh nghịch và bày lắm trò đấy. Tôi theo dõi nên biết rõ tính cách em ấy khi ở trường. Nhưng tôi không giận được, chỉ thấy mình càng trở nên xấu hổ. Tôi ngoa ngoắt lườm Perth:

- Chỉ giỏi bắt nạt người ta. Sao Perth không nói là yêu đi!

Perth ôm lấy cả thân người tôi, cả hai đang nằm vắt ngang giường một cách đầy ý tứ. Chẳng ngại ngần gì, Perth chồm lên để đôi môi có thể chạm vào đôi má phiếm hồng của tôi, rõ ràng từng lời một:

- Nếu anh muốn nghe, em có thể nói hàng ngàn hàng vạn lần, nói bất kể ngày đêm - Perth ngừng lời, nhìn sâu vào mắt tôi, đôi tay em giữ lại để tôi không thể nào trốn tránh - Saint, nghe rõ lời em: Em yêu anh, Perth yêu Saint, rất yêu.

Tôi không biết biểu hiện gương mặt mình lúc này thế nào nữa, vui mừng, hạnh phúc, xấu hổ, và có cả đôi chút hãnh diện vì lời tỏ tình đáng yêu này. Tôi lúng túng lại càng thêm lúng túng, không biết làm thế nào vì đẩy mãi mà Perth chẳng thèm rời đi. Vừa lúc tôi gần như thua cuộc, phải đối diện với lòng mình thì có tiếng gõ cửa. Có lẽ là cô giúp việc, Perth liền lớn tiếng ngăn lại:

- Dì không cần vào đâu ạ, bọn con có chút chuyện riêng.

Tôi hậm hực, Perth thật đáng ghét, sao em lại có thể ngăn chặn lối thoát của tôi như thế? Tôi nhân cơ hội Perth trả lời dì ấy liền xoay người né sang bên cạnh, không rời đi được nhưng dù sao cũng thoát được cảnh mặt đối mặt với tên nhóc ấy. Perth nhận thấy tôi có ý định né tránh câu trả lời liền bắt người trở lại, trầm giọng:

- Sao không trả lời em?

Tôi cố tình làm khó Perth:

- Perth đã có Mark rồi không phải sao? Sao còn muốn có Saint? Perth nói sẽ làm rõ mọi chuyện với Mark, vậy Perth đã làm được gì rồi?

Perth buông lỏng lực tay, tôi nhanh chóng đẩy Perth rồi ngồi dậy. Nhưng chẳng cho tôi kịp đứng lên, Perth đã chồm sang đẩy ngã tôi xuống giường, đặt xuống nụ hôn nóng bỏng. Giữa ngắt quãng những nụ hôn, câu trả lời của Perth chỉ khiến tôi muốn đạp cậu ta một phát cho hả lòng.

- Anh biết là em có P'Mark, vậy tại sao không từ chối khi em hôn, nếu anh đã cho em hôn, cho em làm rộn như vậy anh phải có trách nhiệm với tình cảm của em. P'Mark đã báo cho anh biết em bị tai nạn để anh đến thăm, chẳng phải anh ấy cũng đã nói rõ cho anh biết mối quan hệ thật sự giữa bọn em rồi sao? Anh ấy hẹn em chiều quay lại, nhưng vì anh đến mà anh ấy nhường chỗ, chẳng phải đã rõ rồi sao. Anh không thoát được đâu. Ngoan, nào, cho em biết anh yêu em thế nào đi?!

Tôi đã nói là cậu nhóc này rất lém lỉnh mà. Tôi không thể nào chống cự được nữa rồi, tôi... tôi bỏ cuộc, tôi không thể mãi dối lòng mình. Mặc kệ mọi người có nhìn tôi thế nào đi nữa, trong lòng tôi chỉ còn duy nhất con người này. Cho dù mọi người có bảo tôi là một thằng gay, thì trong tôi lúc này chỉ tồn tại mỗi một niềm hạnh phúc lớn lao và duy nhất dành cho người này chứ không còn là ai khác. Tôi ôm lấy thân người ấm áp, chủ động một nụ hôn sâu, lướt nhẹ môi hôn lên vành tai nóng rực của Perth, thổi nhẹ câu trả lời mà người ấy đang mong đợi vào tai "Anh cũng rất yêu Perth! Saint cũng yêu Perth! Chúng ta là của nhau!"

Phố đêm rực rỡ ánh đèn, trong gian phòng ấm áp của Perth cũng tràn ngập hạnh phúc của hai người con trai đang bên nhau lưu luyến nụ hôn tình yêu chính thức đầu tiên giữa bọn họ. Yêu - chỉ là cảm giác hạnh phúc khi được cùng ai đó thành công và thất bại, bởi mọi lúc mọi nơi đều có cảm giác đối phương ở bên cạnh mình, trao cho mình sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn - dù đồng giới hay dị giới - miễn là chúng mình cùng nhau hạnh phúc 🖤❤️

Steph: mn ơi end fic được chưa!?!?
Nhanh nhanh bình chọn đi để xem tiếp hay ngừng nè!
Ko đủ 100 vote là end nha cả nhà! 😅😅😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro