Phần 8 - NỤ HÔN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mark

Những tưởng cuộc sống sẽ thuận lợi trôi qua như thế, tôi nghiễm nhiên cùng Perth là một đôi. Cũng có khi tôi tự hỏi liệu giữa việc làm người yêu và làm bạn như trước thì khác nhau ở chỗ nào, vì thật ra trước khi trở thành người yêu chúng tôi cũng đã bên nhau như thế. Nếu có khác nhau, có lẽ chỉ là chùng tôi thường nhắn tin hỏi thăm nhau hơn trước, chứ cũng chẳng mấy khi thân mật cùng nhau. Dường như chúng tôi chẳng có nhu cầu đó. Tôi không có. Perth bận rộn như thế dĩ nhiên lại càng không. Chúng tôi cứ bên cạnh nhau với tư cách người yêu trên danh nghĩa nhưng thực sự tình cảm cũng chẳng mấy thân thiết hơn xưa, bởi cơ bản trước đây chúng tôi đã quá thân cận nhau rồi. Đôi lúc tôi lo rằng mình ngộ nhận, có lẽ tôi yêu Perth như tình cảm của một người anh dành cho em trai thì đúng hơn. Tôi có cảm giác muốn chìu chuộng Perth, ngược lại với cách quan tâm chăm sóc mà Perth dành cho tôi khi chúng tôi xác định mối quan hệ yêu đương. Có lẽ chính điều này đã làm cho tôi có chút không thoải mái. Tôi lớn tuổi hơn Perth, biết em ấy từ tuổi thiếu niên nên dần hình thành tình cảm bảo vệ, em ấy lớn lên lại là người thanh niên mạnh mẽ, nên trong tình yêu lại trở thành chỗ dựa cho tôi. Tôi cảm thấy mình hụt hẫng, xa lạ với mối quan hệ này. Tôi dần cảm nhận được chúng tôi luôn bên nhau vì thói quen hơn là vì cảm xúc. Phải, chính là chúng tôi thật sự cảm mến nhau, yêu thương quan tâm chăm sóc lẫn nhau nhưng vẫn còn thiếu cái gọi là cảm xúc. Đó chính là rào cản chuẩn xác nhất đã ngăn trở tôi cùng Perth thân mật với nhau. Và một biến cố không ngờ đã xảy ra giúp tôi có thể đoan chắc mối suy tư này. 

Sau khi khai giảng được một tháng, trường đón một nhóm sinh viên ưu tú cũ - hiện nay khá thành đạt ngoài xã hội về thăm và chia sẻ kinh nghiệm với các học sinh trường. Vì lực lượng sinh viên của trường khá đông nên chỉ lựa chọn đại diện tham dự. Tôi, Perth và cả P'Saint đều có tên trong nhóm sinh viên được chọn. Điều này không khó đoán, vì chúng tôi vốn đều là học sinh ưu tú của trường. Nhóm cựu sinh viên là những người thành công ở nhiều lĩnh vực, vì muốn được chú ý, tôi và Perth đã cố gắng tới sớm để được ngồi những hàng ghế đầu. Run rủi sao người ngồi bên cạnh Perth lại là P'Saint. Có lẽ cần nói thêm một chút, sau vài chuyện xảy ra, P'Saint gần như không muốn tiếp xúc với Perth, có lẽ Pi ấy không thích người đồng tính, cũng có thể vì ấn tượng của những chuyện xảy ra trước đó khiến Perth luôn giữ khoảng cách, hoặc có thể nói là né tránh những nơi có P'Saint. Tôi dù cố khuyên bảo Perth vẫn cứ tránh Saint như tránh hủi, điều ấy có thể đã khiến học trưởng khó chịu nên không có cảm giác thân thiện với Perth như trước. Sợ Perth khó xử, tôi liền đề nghị em ấy đổi chỗ để tôi ngồi gần P'Saint. Thế nhưng có vẻ ai đó đã bắt mất hồn cậu ấy, Perth thậm chí chẳng còn để tâm là tôi vừa nói chuyện với cậu, cứ ngơ ngẩn cả ra. Tôi lay mạnh vai Perth, lo lắng không yên, vẻ mặt ngơ ngác của Perth khiến tôi càng thêm khó hiểu. Chẳng lẽ nào...

Nhưng tôi cũng không có nhiều thời gian để chú ý, các anh chị khóa trên đã bắt đầu vào vị trí và bắt đầu buổi giao lưu. Thỉnh thoảng tôi nhìn sang Perth, thấy em ấy có vẻ gồng mình chịu đựng, tôi nhẹ nắm lấy tay an ủi, chắc là Perth đang cố gắng để có thể ngồi yên như vậy.

Và bàn tay tôi đã giữ yên như thế vì Perth mãi cho đến khi một người đàn anh khác đến trễ ngồi vào vị trí còn trống, tôi tự dưng bất tri bất giác buông tay. Người ấy... tôi không thể diễn tả được dáng vẻ ấy, vừa có chút hiền lành đoan chính, mong manh dễ bắt nạt, vừa mang chút phá cách dữ dội, nhưng đường nét gương mặt thì... có phải quá câu dẫn rồi không?!?! Đôi môi tràn đầy ấy... đây chẳng phải là hình mẫu mà tôi mong đợi sao? Chỉ cần anh ấy cười một chút là tim tôi loạn nhịp cả lên. Tôi lén nhìn sang Perth, em ấy có vẻ chẳng quan tâm gì cả, vẫn chìm sâu trong thế giới của riêng mình. Tôi thầm xin phép Perth cho bản thân mình phiêu lưu một chút, đây chẳng phải là thời điểm thích hợp để kiểm chứng tình cảm của mình sao? 

Perth

Nội tâm tôi giằng xé dữ dội giữa việc ngồi bên cạnh P'Saint suốt mấy tiếng đồng hồ hay trốn tránh bằng cách đổi cho P'Mark qua ngồi giữa?! Không, tôi không ngại gì anh ấy cả, chỉ là... tôi bỗng thấy mình vô lý khi cố chứng tỏ với anh rằng mình đã có người yêu bằng việc dùng mối quan hệ của mình và P'Mark ra để đánh đổi, khi ở bên cạnh P'Saint, không hiểu sao tôi lại có tâm tư rằng mình có lỗi với P'Mark và cả anh nữa. Khi P'Mark đề nghị đổi chỗ ngồi tôi nhận ra mình thật quá đáng khi luôn buộc P'Mark bảo vệ mình, hơn thế nữa nếu ngồi như thế khi nhìn sang P'Mark chẳng phải vô tình sẽ nhìn thấy anh ấy, vì vậy tôi lựa chọn phương án an toàn là ngồi bên cạnh anh. Hơn nữa, không ngoa đâu, tôi có chút ghen tị khi để hai con người ấy ngồi gần nhau, nếu cứ để hai gương mặt ấy kề cạnh cứ như hai ánh trăng huyền diệu tỏa sáng, tôi không muốn vầng hào quang của mình bị lu mờ. Thế nhưng lựa chọn phương án này đối với tôi mà nói cũng chẳng khác gì tự đưa mình vào cực hình tra tấn. Mùi hương của anh, hơi thở của anh cứ nhè nhẹ thoang thoảng quẩn quanh khiến tôi đình trệ mọi giác quan. Tôi chẳng còn nhận thức được trên sân khấu mọi người đang nói với nhau những gì, tôi không biết P'Mark đã quay sang nhìn tôi bao lần, động viên tôi bao nhiêu lời, trao đổi cũng tôi bao nhiêu ý, tôi trả lời Pi ấy như một cái máy, chẳng có chút suy nghĩ gì. Mùi hương ấy... mùi hương ấy... trong lòng tôi hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn có mỗi mùi hương nhàn nhạt dễ chịu làm say lòng người của P'Saint. Tôi đang làm sao thế này, bên cạnh tôi vẫn còn P'Mark, anh ấy là người yêu của tôi, tại sao tâm tư tôi lại xáo động trước mùi hương cơ thể của một người khác cơ chứ? Đừng nói là phụ nữ, là đàn ông lại càng không. Thế nhưng tôi không thể ngăn nổi lòng mình, từng chút từng chút một bị cảm giác ấm áp ấy xuyên thấu qua tim, khiến tôi trở nên bất tỉnh hoàn toàn trong đam mê không dừng được...

Saint

Giờ nghỉ giải lao, tôi chạy nhanh vào khu vực vệ sinh, tôi có chút không chịu nổi khi ngồi bên Perth. Tôi nhớ lại sự tiếp xúc thật gần của ngày hôm đó, nhớ mùi hương nam tính toát ra từ cậu ta, và hàng mi dài cong vút với ánh mắt biết nói đã khiến tôi không thể rời tầm mắt. Tôi tự trấn tĩnh lại lòng mình. Sao thế này? Chẳng phải tôi luôn yêu thích các cô bạn gái hiền lành xinh đẹp, sao lại trở nên thừa thãi luống cuống trước một cậu nhóc chỉ mới vào trường như thế này? Hơn nữa cậu ta lại còn đi chung với anh bạn người yêu kia, tôi sao lại có thể không biết xấu hổ mà đặt tâm tư vào đó chứ? Có phải vì quá lâu không gặp cậu ta nên khi giáp mặt nhau thế này lại sinh ra cảm giác tò mò chăng? Mà thật ra là tôi biết Perth cố tình tránh mặt tôi, vì những lần thoáng thấy bóng dáng cậu ta gần đó, tôi cố tình đi đến để trêu ngươi thì đều không còn thấy bóng người đâu nữa. Có lẽ vì thế nên tôi có hơi tự đắc khi cậu ta không thể trốn tránh được mình trong lần này. Tôi tự hài lòng với câu trả lời của bản thân, rồi hít một hơi thật sâu, bình thản quay người ra cửa. Ánh mắt tôi rơi thẳng vào tầm mắt của người mà tôi đang nghĩ đến. Perth đã đứng ngây người bên cạnh tôi từ lúc nào. Tôi lúng túng. Quả thật là tôi lúng túng. Cảm giác giống như nói xấu ai đó rồi bị bắt quả tang. Tôi bất giác lùi người ra phía sau, đến khi đụng trúng bệ rửa mặt mới đành cam chịu dừng lại. Ánh mắt Perth xoáy sâu vào tâm tư hỗn loạn của tôi khiến tôi hoàn toàn buông tay chịu trói. Lúc này khu vực vệ sinh cũng vắng người, Perth thấy tôi đã dừng liền tiến đến gần, chậm rãi đưa tay lên, tôi nhắm tịt mắt không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Đến khi cảm nhận được bàn tay ấm áp xoa nhẹ lau đi phần mặt còn đọng nước, tôi từ từ mở mắt nhìn lên. Trước mặt tôi là ánh mắt đậm nhu tình của con người mà tôi cho rằng bản thân mình không hề yêu thích. Tôi say trước ánh mắt đó, không thể trốn thoát, bàn tay không kiểm soát đưa lên chạm nhẹ vào bàn tay ấm áp vẫn còn yên bình trên má... Giọt nước mắt không hiểu vì sao đột ngột rơi xuống, rơi vào khóe môi mặn chát. Và sau đó... ngay lập tức được lau khô bởi đôi môi mạnh mẽ của người kia. Lòng tôi như có hàng ngàn mũi kim châm chích. Không phải đau, mà là một cái gì đó tràn đầy, khó chịu, thỏa mãn, uất ức... Tôi không định nghĩa được tâm trạng của mình nữa rồi, để mặc cho đôi môi ấy trượt dài theo đường nước mắt tiến đến môi mềm, đầu lưỡi dày nhẹ quét lên khóe môi còn vương chút vị mặn kia. Tôi bỗng tham lam, muốn được nhiều hơn nữa, ngơ ngác bắt chước ai kia rụt rè đưa đầu lưỡi nhỏ chạm nhẹ vào viền môi khô. Tôi cảm giác được đối phương thoáng giật mình trước khi kịp trấn định vươn đầu lưỡi chạm nhẹ vào môi lưỡi mình... Ngọt quá, thì ra nụ hôn của con trai cũng ngọt như thế này đây. Hay vì quá yêu thích mà tôi cảm nhận nhầm như thế? Đến khi cảm giác lấp đầy, mong muốn một nụ hôn sâu thì có tiếng bước chân người ngoài cửa, tôi giật mình xô mạnh Perth khiến cậu ấy ngã bệt xuống sàn, bản thân mình thì vội vàng chạy mất...


Steph: Au nói vài lời nhé!

Số là cuối năm nguyên đán Au rất bận nên ko có viết thường xuyên được, vì vậy cả 4 truyện đều dang dở. Ai yêu thương xin hãy đợi chờ...

Vì mọi người - và cả Au đều không muốn ngược nên hơn 1.000 chữ Au cày hôm giờ đành bỏ hết, quẹo cua nhanh chóng đưa mấy bé về lại đúng vị trí của mình. Dĩ nhiên sẽ ko thể làm hài lòng tất cả, hơn nữa vì để quá lâu nên sợ là sẽ có chi tiết bất hợp lý, nếu ai thấy thì vui vẻ chỉ dùm hen!

Rất cảm ơn mọi người đã yêu thương cmt hối thúc, dạo này Au ko trả lời từng người được thì mn cũng đừng nghĩ ngợi gì nhé, Au sẽ cố gắng đọc hết những cmt của mn.

Mãi mãi mãi mãi yêu rất nhiều!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro