chuyện những ngày xưa cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ở một viện dưỡng lão nọ, một bà lão đang ngồi nhìn ra phía ngoài qua ô cửa sổ, ánh mắt bà hướng về nơi xa xăm trong ánh chiều tà, tay thì đang vuốt ve tấm ảnh đã hoen ố để trong cuốn album cũ. tay bà cứ mân mê bức ảnh mãi. có lẽ là bức ảnh đó đã là thứ lưu giữ kí ức thời thanh xuân của bà, những gương mặt trong bức ảnh vô cùng tươi trẻ và giàu sức sống

một cô y tá thực tập cầm trên tay khay thức ăn đưa đến chỗ bà, cô mỉm cười:

- Bà Y/n ơi, đến giờ dùng bữa rồi ạ

Y/n quay đầu lại, nhìn cô bằng ánh mắt đầy nhăn nheo của mình, bà khẽ gật đầu

- Đây là album thời đi học của bà ạ ? - Cô y tá ngồi bên cạnh bà, đặt khay thức ăn lên bàn

- Người đàn ông này là người yêu của bà phải không ạ ? - Cô gái đưa tay chỉ vào một người thanh niên cao ráo có mái tóc trắng nổi bật

- Haha, đúng vậy, sao cháu biết ? - Y/n mỉm cười nhìn cô y tá, có vẻ như bà rất hào hứng vì đã lâu rồi không có ai hỏi bà những chuyện này

- Cháu thấy bà cứ nhìn đi nhìn lại những bức ảnh có bóng hình của ông ấy, ông đẹp trai thật bà nhỉ ?

- Ông ấy đúng thật rất đẹp trai, đẹp như một bức tượng điêu khắc sống

có vẻ như vẫn chưa hết tò mò, cô y tá hỏi tiếp

- Sao cháu không thấy ảnh của ông bà lúc xế chiều vậy ạ ?

Y/n đang  nở nụ cười bỗng dưng khựng lại, bà ngước nhìn lên bầu trời. trời hôm nay như thể đang diễn tả phần nào trong tâm trạng bà vậy

--------- 69 năm trước -------

- Satoru!! cậu có giỏi thì đứng lại cho tôi!

một cô gái với mái tóc đen óng mặc một chiếc quần đùi đang đuổi theo một chàng trai với mái tóc trắng đang mặc một chiếc váy dài. Đột nhiên, có thêm một chàng trai với tóc mái kì quặc từ một ngã rẽ chạy ra. theo sau đó là một cô gái với mái tó nâu ngắn đến ngang vai đuổi theo

- Đứng lại đồ nghiệt súc Suguru !!

-tớ có ngu mới đứng lại ý, các cậu có giỏi thì đuổi theo đi - Satoru ngoảnh lại lè lưỡi trêu 2 cô gái vẫn đang chạy hết tốc lực chạy theo

- Satoru, sao cậu cứ hay đi chọc kẻ yếu thế

chàng trai tóc trắng cười khúc khích nói. " chứ có ai ngu đi chọc vào kẻ mạnh à?"

- 2 người đứng lại cho tôi ! - Cô gái tóc đen hét lên trong khi vẫn đang đuổi theo.

- Tất nhiên là không rồi, có ai ngu đâu mà đứng lại chứ, Y/n ? - Chàng trai tóc đen vừa nói vừa chạy

ra là cô gái tóc đen là Y/n mái tóc đen óng, buông dài ngang lưng làm nổi bật lên làn da trắng hồng của cô ấy

- Đừng có mà trả treo với tớ, Geto ! - Y/n hằn giọng, dừng lại rồi thở hổn hển trong khi vẫn tiếp tục nói với giọng khó chịu

từ phía sau bỗng dưng có một chiếc giày phi đến, nó vượt qua mặt Y/n rồi đáp thẳng cào đầu của Geto làm cho cậu chàng ngã một cú đau điếng. chàng trai tóc trắng mải ngoái lại nhìn cậu bạn của mình nên cũng đập mặt vào tường tại một khúc cua khiến mũi của hắn đỏ ửng của lên. trông như một chú hề, đáng yêu đến thế không nhỉ?

đáng yêu mà nhỉ? 

đúng thật là đáng yêu

----- 68 năm trước -------------

dưới cây hoa anh đào sau trường, một chàng trai với mái tóc trắng đỏ mặt hét lên

- đồ ngốc Y/n, tôi thích cậu bao nhiêu lâu rồi mà cậu không biết hả! định để bây giờ tôi nói ra thì cậu mới biết à !

- đừng gọi tớ là đồ ngốc, đồ ngốc ạ! cậu mới là người ngốc, sao cậu cũng không biết là tôi thích cậu hả ?! - Y/n hét lên

- cậu vẫn giữ cái giọng đó nhỉ, sao cậu dám nhận lời tỏ tình của tớ bằng thái độ đó ! - Satoru ngượng chín mặt, nhưng trông có vẻ rằng hắn vẫn còn cứng miệng lắm, có lẽ là vẫn chưa bỏ được cái tính ấy rồi

nhưng anh à. . . 

anh định giữ cái tính ấy đến bao giờ đây. . . ?

định đến bao giờ ?. . .

-----  63 năm trước -------

mùa xuân đã tới, gió xuân mang theo chút giá lạnh thổi nhẹ qua, bây giờ là giữa tháng 1, hoa anh đào đã kết nụ, chẳng bao lâu nữa sẽ nở rộ cả một cung đường dài. Y/n ngẩn người nhìn về phía xa. nơi ánh nắng nhẹ cuối ngày đang len lỏi qua những cánh hoa

- Em mặc áo vào đi, trời còn lạnh lắm

Gojo đem một chiếc áo khoác choàng lên người cô. anh ngồi xuống, chớp chớp hàng mi nhìn cô

- Anh nhìn em làm gì?

- Nhìn người anh yêu từ lúc đó bây giờ như thế nào

- Anh chê em già à?

- Ha, anh cũng già mà

Gojo cười nhẹ, tiến sát lại đặt lên trán Y/n một nụ hon

- Gojo này, chúng ta sẽ nhìn bọn trẻ lớn lên và cùng nhau già đi, cùng nhau trồng một vườn hoa nhỏ, nghe thật đẹp, nhỉ?

- Anh cũng hi vọng vậy

Anh đưa tay ôm lấy Y/n vào lòng, hơi thở của cả hai hòa vào làm một nhịp. cứ như vậy hoàng hôn tàn lụi

-------- 60 năm trước -------

khung cảnh buổi đêm ở biển long lanh, một cặp đôi đang ngồi trên bờ biển, nô đùa với những con sóng cứ liên tục chạy tới vờn chân mình, người con gái nhẹ nhàng tựa đầu lên đôi vai vững chãi đáng tin cậy kia, người kia khẽ nói

- Em sẽ cùng anh đi tới cuối đời nhé

- Vâng, chắc chắn là như vậy, chúng ta sẽ sống tới khi đầu bạc răng long

Y/n nhẹ nhàng đáp

- Và cùng nô đùa với những đứa cháu nhỏ bên cạnh vườn hoa nhỉ?

- Vâng

- Vậy em sẽ cùng anh đi đến cuối đời nhé?

- Vâng, chắc chắn là như thế rồi, anh trẻ con quá

- Vậy em hứa với anh đi, ngoắc tay với anh đi

Gojo bắt đầu giở giọng trẻ con ra, điều đó khiến cho Y/n bất lực thở dài

- Vâng em hứa, hứa sẽ đi cùng anh cho đến cuối đời

cô nàng đưa đôi tay nhỏ bé của mình lên ngoắc tay với Gojo

khung cảnh thật yên bình, nếu cứ như thế này được mãi thì hay biết mấy. . .

ước gì được thế. . .

* * *

- Rất tiếc, Y/n, chúng tôi đã không chi viện kịp,. . . Satoru. . . đã bị phong ấn vào Ngục Môn Cương

Y/n sốc, cô sững người, đánh rơi hộp sơ cứu trên tay, ánh mắt cô thất thần, tự như điện làm tê liệt thần kinh. tay cô cầm lấy Ngục Môn cương, nước mắt lăn dài trên má

- Chúng tôi xin lỗi, nhưng trung tâm shibuya bây giờ đang rất hỗn loạn, chúng tôi đã rất cố gắng mới có thể đưa anh ấy đến khu tị nạn này

Đôi mắt Y/n đờ đẫn, cô không thể nghĩ được gì nữa cả, chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy

- Satoru. . . huhu. . . Satoru. . .

- Dù là bao lâu em cũng sẽ đợi, em sẽ chờ anh Satoru. . .

* * *

Chiến sự Shibuya chưa từng hết căng thẳng, gác lại nỗi buồn trong lòng, Y/n cùng Shoko cố gắng hoàn thành công việc của mình mỗi ngày

Sau thời gian dài, Gojo đã thoát khỏi Ngục Môn Cương, ai cũng thấy được sự mừng rỡ trên mặt Y/n. Cô chạy như bay đến tiền tuyến, tìm kiếm bóng lưng quen thuộc đó, tìm kiếm cái ôm ấm áp đó. Cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt hạnh phúc

- Satoru... mừng anh trở về

- Ừ, anh trở về rồi đây

-------------------------

niềm vui chẳng tày gang, chiến sự ở Shibuya thì chưa lúc nào bớt căng thẳng, nay lại còn thêm những tiếng khóc đau thương

 - SATORU !!! BUÔNG TÔI RA !!!

Tiếng hét tuyệt vọng của Y/n vang lên trong hòa cùng với âm thanh chiến trường tạo thành một giàn hợp âm hỗn loạn, bi thương đến nao lòng

- Tại sao chứ ? Tại sao chứ ! Rõ ràng là anh đã hứa với em, anh không thể thất hứa với em được!  Anh đã hứa sẽ sống với em đến lúc đầu bạc răng long cơ mà ! giàn hoa chúng ta trồng còn chưa ra hoa nữa ! Anh không thể cứ thế mà ra đi được! anh là người mạnh nhất, anh hiểu không?

- Em. . . sẽ đợi ngày anh trở về, anh sẽ trở về với em, em không tin, em không tin. Cút đi, cút hết đi, tôi không cần ai cả, biến đi, biến đi! . . . Satoru. . .  đừng dằn vặt em như này,. . .  em. . .  đau lắm. . . 

***

- Bà ơi, cuối cùng bà cũng tỉnh dậy rồi, bà có sao không? Lúc nãy nói chuyện với con, bà đột nhiên ngất đi, làm con sợ quá 

Cô y tá thực tập ngồi bên cạnh giường Y/n đang nằm, thấy bà tỉnh dậy, cô vội đi lấy cốc nước

Y/n chớp chớp đôi mắt, nhìn vào khoảng không trên trần nhà một lát rồi cất giọng

- Cháu cứ đi ra ngoài làm việc đi, bà không khát.

- ...Vâng..., có việc gì bà cứ gọi cháu nhé, cháu sẽ đến ngay

- Ừm.

Y/n với lấy cuốn album đầu giường, lật từng trang, ngắm thật kĩ từng bức hình, từng đường nét khuôn mặt chàng thiếu niên trong ảnh

- Thời qian đã trôi qua quá lâu. . . em chẳng còn nhớ rõ. . .rốt cuộc giọng nói của anh như nào nữa rồi. . . có lẽ sắp tới lúc đó rồi. . . ta sẽ lại gặp nhau

Y/n nở một nụ cười nhìn ra cửa chính, một bóng hình quen thuộc trong đáy mắt bà xuất hiện. Mái tóc trắng, đôi mắt xanh, dáng người cao ráo. . . "cuối cùng em cũng đã lại gặp được anh rồi"

Y/n bước xuống giường, từng nếp nhăn dần tan biến, mái tóc bạc chuyển dần sang đen, cô chạy thật nhanh đến nắm tay Gojo.

- Em đã đợi được anh rồi.

* * *

Ngày xx tháng yy năm 20xx

Y/n qua đời tại viện dưỡng lão, trên tay bà là tấm ảnh bà lúc trẻ nắm tay một cậu thiếu niên có mái tóc trắng đi về phía măt trời. Lúc ra đi, bà vô cùng thanh thản, trên môi nở nụ cười mãn nguyện. Có lẽ cuối cùng, bà cũng đã đợi được tình yêu đời mình. . . 

- - - * * * - - -

hé lu cả nhà. lâu lắm tui mới đăng truyện. mà tính ra nay chăm thật nha

viết được hẳn 1865 từ đó

trời, tự hào vãi:))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro