☆, [MỘT] 05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, [MỘT] 05

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


"Quý chủ, người đàn ông hôm nay gặp kia là người nào?" Đông Tương cau mày, quay đầu lại nhìn chỗ sâu hẻm nhỏ, liên quan tới góc ngõ nhỏ, thoạt nhìn giống như làm quán trà kia biến mất vậy.

"Đúng nha, quý chủ, ta chưa từng thấy qua người đàn ông đẹp tà mị như vậy." Thu Liên nói chen vào, coi như là Lan công tử bên trong Nhạn Vân quán thành Ngọc Lăng này cũng không so bằng!

"Hiển nhiên là cao nhân." Tùy Âm lạnh nhạt nói, nàng chẳng biết tại sao trong lòng đối với lời của Long Ngọc, vô cùng tin tưởng, "Không đi dạo nữa, về phủ." Nàng ngáp một cái, cảm thấy hơi mệt một chút.

"Vâng." Hai đại nha hoàn cũng chỉ có thể nói vâng, cùng nàng về phủ.

Về tới tông thân vương phủ, Tùy Âm đi ngang qua phòng khách thì thấy Du thế tử ở đó vận khí công, nàng lui trở về vài bước.

"Ca, đây là do ai nha? Tức giận lớn như thế?"

"Vực thằng nhóc kia!" Du thế tử mài răng.

"Hoàng thượng lại làm sao trêu đại ca?" Nàng bất đắc dĩ, có thể gọi đương kim hoàng thượng như thế cũng liền ca nàng cha nàng.

"Há! Làm mai cho muội!" Trong mắt của người làm ca ca, muội phu tương lai gì gì đó, đều là khốn nạn cướp muội muội!

"Làm mai?" Nàng hứng thú, tiến lên kéo Du thế tử lên, "Ca ca làm bạn với muội đi xem xem! Muội xem xem bệ hạ chọn cái dạng người gì cho muội!"

"Nếu không phải là muội cầu ta, ta mới không đi đâu!" Hắn không tình nguyện bị kéo lên, bị muội muội kéo đi hướng phòng khách chính.

"Vâng, vâng, vâng, ca ca tốt nhất!" Nàng nũng nịu.

Huynh muội hai người đi vòng qua gian nhà phía sau phòng khách chính, mượn bình phong, nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy tông thân vương đang ngồi, mà ngồi phía dưới hai bên phân biệt ngồi một gã đàn ông trẻ tuổi.

"Làm sao hai người nha?" Tùy Âm nhỏ giọng hỏi Du thế tử.

"Vực thằng nhóc kia nói, để cho muội lựa, người khác đều là chỉ hôn, mà muội là lựa, bằng không thì làm sao để lộ ra muội quý giá chứ." Nói xong hắn bĩu môi một cái, "Ta nhìn hắn là chính mình không nắm được biện pháp thì giao cho chúng ta."

"Ồ." Nàng lên tiếng, trước tiên nhìn người đàn ông bên phải, một thân áo trắng sắc mặt có chút hơi vàng, gầy gò nhưng rất có tinh thần, rất giống là thư sinh tiêu biểu.

"Kia là Cảnh Thời Thanh, là thám hoa tân khoa, là học sinh nhà nghèo, Vực thằng nhóc kia rất là coi trọng, có thể nói là là tiền đồ vô lượng." Du thế tử giải thích cho nàng, "Chẳng qua, nghe nói tộc trưởng gia đình hắn rất giỏi, lại là con một ba đời, người cả nhà cung phụng một mình hắn."

Nàng nhìn Cảnh Thời Thanh đĩnh đạc mà nói, gần lui lễ phép, tông thân vương không ngừng gật đầu, thoạt nhìn tông thân vương cũng là rất hài lòng.

Ánh mắt của nàng chuyển qua tên còn lại, người đàn ông trẻ tuổi kia lớn lên rất là tuấn lãng, một thân lụa thổ cẩm, ngọc quan trên đầu, quạt xương ngà voi trong tay, nhưng mà, so với Cảnh Thời Thanh, hắn tương đối không có tinh thần gì, dường như đã biết kết quả rồi vậy, chỉ là chơi ngọc bội song ngư bên hông mình.

"Ca, kia là người nào?"

"Kia nha, Tiểu Hầu gia của Tín Hầu gia, Mộc Hi Sanh, người lớn lên đến là đoan chính, đáng tiếc a." Du thế tử lắc đầu.

"Đáng tiếc cái gì?" Nàng không rõ nghiêng đầu nhìn lại.

"Hắn là kẻ ăn chơi trác táng, không học vô số, chỉ biết tìm sướng mua vui, đánh giá của Vực thằng nhóc kia cho là không tiến tới." Hắn lắc đầu vẻ mặt tiếc hận.

"Muội cảm thấy hắn không tệ." Nàng nhàn nhạt mở miệng, có thể ở trước mặt cha nàng còn tự đắc như thế, Mộc Hi Sanh coi như là ít có, đến là Cảnh Thời Thanh kia, nhìn cũng không sai, chính là...

'Cô nương, chỉ cần nhớ kỹ, thoạt nhìn tốt cũng không nhất định thật sự tốt.'

Những lời này đột nhiên ở trong đầu vang lên, Cảnh Thời Thanh kia có phải là tốt thật hay không, thử một lần thì biết!

Thân thể nàng nghiêng phía trước, tựa vào trên bình phong, bình phong bởi vì trọng lực ngã xuống phía trước.

"Cẩn thận!"

Du thế tử đúng lúc ra tay, kéo bình phong, mới không có ngã xuống, nhưng lần này, muốn không làm cho người chú ý đều khó.

"Là Niếp Niếp trở về đi?" Tông thân vương mặt tươi cười hỏi.

"Cha!" Tùy Âm thành thạo từ sau tấm bình phong đi tới, Du thế tử khẽ gõ đầu nàng, cũng là nở nụ cười rất bất đắc dĩ.

"Làm sao chạy sau tấm bình phong? Té làm sao bây giờ?" Tông thân vương kéo tay nữ nhi kéo đến trước mặt, cẩn thận quan sát.

"Nữ nhi chính là tới xem xem nha!" Nàng cười nói, nghiêng đầu nhìn hai người đàn ông.

Trên mặt Cảnh Thời Thanh mang cười yếu ớt, một bộ dáng vẻ rất hòa khí, thế nhưng từ lúc nàng từ sau tấm bình phong đi ra thì chú ý đến, vùng xung quanh lông mày nhăn lại và khinh thường trong mắt của hắn, tuy rằng hắn che đậy rất nhanh, nàng nhưng vẫn là nhìn thấy.

Trái lại Mộc Hi Sanh, từ lúc nàng đi ra hơi hơi giật mình, trong mắt là thưởng thức khó nén, còn len lén chớp chớp mắt với nàng, thoạt nhìn rất là nghịch ngợm.

Bị nàng quan sát rộng rãi như thế, Cảnh Thời Thanh nhìn như mở mắt sang bên cạnh ngượng ngùng, không mắt nhìn mắt với nàng, mà Mộc Hi Sanh ở lúc nàng quan sát mình cũng quan sát nàng, môi câu lên ý cười.

"Nữ hài tử nhà người, một chút đều không rụt rè." Tông thân vương mỉm cười nói, một chút chỉ trích ý tứ cũng không có, trái lại giới thiệu cho nàng, "Đây là Cảnh công tử thám hoa lang tân khoa."

Cảnh Thời Thanh đứng dậy hành lễ, "Ra mắt quý chủ." Thanh âm nhàn nhạt.

Tùy Âm nhìn hắn, đột nhiên mở miệng, "Ngươi nếu là không muốn hành lễ có thể không cần hành."

Hắn sửng sốt, hành lễ nói, "Quý chủ nghĩ nhiều rồi."

"Phải không?" Chân mày nàng cau lại, "Ngươi có phải hay không cảm thấy, một nữ tử sinh ra xướng môn cũng xứng làm quý chủ!"

Hắn cả kinh lúc ngẩng đầu nhìn thấy mắt trong veo của nàng, sạch sẽ như hồ nước không nhiễm bụi khói "Học trò không dám."

"Không dám là tốt nhất." Nàng lạnh nhạt nói, nàng từ trong mắt của hắn nhìn thấy ý nghĩ của hắn, ý nghĩ bị nàng nói trúng.

"Niếp Niếp, làm sao không lễ phép như vậy?" Tông thân vương nhẹ giọng mở miệng, tay vỗ vỗ đầu con gái, "Niếp Niếp nhà ta trong sạch làm sao thì xuất thân xướng môn? Hoàng thượng đều phong tước con làm quý chủ, tên nào không biết sống chết dám nói lung tung." Ông lời này nghe là nói cho Tùy Âm nghe, kỳ thực là nói cho Cảnh Thời Thanh nghe, thiện cảm với hắn ban nãy, trong lòng tông thân vương lúc này giảm bớt nhiều.

"Quý chủ chính là quý chủ, không quan tâm xuất thân." Mộc Hi Sanh chậm rì rì nói, "Huống chi, quý chủ sống ở danh môn, là minh châu của tông thân vương, thân phận làm sao có thể thấp."

"Lời này, ta thích nghe." Nàng không keo kiệt cười với hắn, ánh mắt chuyển qua bên hông hắn, "Ngọc bội của Tiểu Hầu gia rất đẹp mắt."

"Quý chủ thích không?" Hắn thấy nụ cười của người giống với người vậy, trong lòng càng là yêu thích, nghe nàng khen ngọc bội của mình, không chút suy nghĩ thì tháo xuống, hai tay dâng lên, "Tại hạ nguyện ý tặng cho quý chủ."

"Vậy thì đa tạ." Nàng cũng không có tí xíu khách sáo, cầm qua, "Không biết Tiểu Hầu gia có từng xem qua mặt trời lặn của Ngọc Lăng hay không?"

"Không có, tại hạ hôm nay mới đến Ngọc Lăng." Hắn lắc đầu.

"Không biết Tiểu Hầu gia có thể làm bạn với bản quý chủ thưởng thức mặt trời lặn, dạo chơi chợ đêm hay không?" Nàng mở miệng mời, tất cả mọi người sửng sốt.

"Đương nhiên!" Mộc Hi Sanh vội vàng mở miệng đáp ứng.

"Ta trở về phòng thay xiêm y, chạng vạng gặp." Nàng cười ngọt ngào, xoay người lại hành lễ, "Cha, ca ca, ta về phòng trước."

"Ừm, đi đi." Trong lòng tông thân vương khiếp sợ làm sao, trên mặt không hiện.

"Cha, nhi tử đưa muội muội trở về phòng." Du thế tử có một bụng vấn đề muốn hỏi.

Tông thân vương gật đầu.

Sau khi huynh muội rời khỏi, Cảnh Thời Thanh nửa ngày không có trở lại bình thường, hắn lúc đầu cảm thấy việc này là nắm chắc phần thắng, cũng không nghĩ đến quý chủ này vậy mà hẹn kẻ ăn chơi trác táng kia!

Mộc Hi Sanh lần này là thật sự cảm thấy quý chủ này, không giống với các tiểu thư tôn thất hắn trong ngày thường nhìn thấy!

Tùy Âm trở về phòng, Du thế tử thì đuổi tới.

"Niếp Niếp! Muội yêu thích kẻ ăn chơi trác táng kia?" Hắn có chút không thể tin tưởng.

"Yêu thích có thể bồi dưỡng." Nàng nhún nhún vai, "Ấn tượng đầu tiên cũng không tệ lắm, không có không được như người khác nói vậy."

"Muốn bồi dưỡng mà nói, với Cảnh Thời Thanh cũng là có thể." Ở hắn xem ra, Cảnh Thời Thanh có thể nói là rất xuất sắc, rất có tiền đồ, muội muội lại không chọn.

"Thôi đi." Nàng cười nhạt, "Hắn đều khinh thường muội, cảm thấy muội chính là xướng! Muội làm sao lại phải ưng ý người quê mùa hắn chứ!"

"Niếp Niếp, muội đừng nghĩ lung tung, hắn không dám, muội là quý chủ Hoàng thượng phong." Hắn lần này lại gọi Hoàng thượng.

"Hắn là không dám, những người trong nhà hắn thì sao?" Mày nàng nhướng lên, "Ca cũng nói, hắn là con một ba đời, gia đình hắn sẽ dễ dàng tha thứ muội phát giận sao?"

"Này..." Hắn không thể khẳng định.

"Vả lại, muội từ nhỏ Ngọc Lan di dạy muội làm sao xử lý phủ viện, làm sao chỉnh lý sổ sách, làm sao sắp xếp nội viện, nhưng không dạy muội nông vụ, không dạy qua muội làm sao giao tiếp với nông phụ*." Nàng lạnh nhạt nói, "Thám hoa lang lại làm sao? Cũng không phải là quan ngoại phái, chiêu hắn làm rể mà nói, hắn đồng ý gia đình hắn cũng không chịu, kết quả là bị khổ còn không phải là muội sao!"

* nông phụ 农妇 người phụ nữ nhà nông

"Lời của Niếp Niếp có lý." Tông thân vương chậm rãi bước đi vào phòng nữ nhi.

"Cha."

"Phụ thân."

Hai huynh muội cùng nhau kêu một tiếng.

"Là cha không có cân nhắc tốt." Tông thân vương kéo nữ nhi qua, nữ nhi này từ nhỏ chịu không ít khổ, nghe không ít nhàn ngôn toái ngữ*, ông làm sao có thể đẩy người tới dân gian, miệng của những nông phụ thôn cô đó càng thêm linh tinh, hơn nữa chính như nữ nhi nói, Cảnh Thời Thanh cho dù tốt lại xuất sắc cũng chỉ có thể đầu tiên là quan phái ra ngoài, trong vòng ba năm là vào kinh không được, nữ nhi theo hắn nhất định sẽ chịu khổ, nghèo kiết hủ lậu này, thư sinh đều một đức hạnh, sĩ diện hão!

*nhàn ngôn toái ngữ 闲言碎语 lời nói không căn cứ

"Không trách cha." Nàng lắc đầu.

"Tín Hầu gia này cha con ta đây cũng là quen biết, người rất ổn trọng, Hi Sanh là hoạt bát chút, con trước tiên tiếp xúc với hắn, nếu là không tốt, cha dâng sổ con lưu con lại bên cạnh mấy năm, đến lúc đó lại chọn, vẫn sẽ có thích hợp." Ông vỗ vỗ tay nữ nhi, "Thì tính là lần này thành, Tín Hầu phủ cách Ngọc Lăng không xa, đến lúc đó cha ở ngoài thành mua cho con cái thôn trang xây thành phủ quý chủ, làm của hồi môn cho con để cho các con ở đó, lúc muốn về nhà trở lại ở hai ngày, cũng không sợ người Tín Hầu phủ bắt nạt con, có cha con là ta, và ca con đây! Nếu không nữa thì còn có đường ca Hoàng thượng của con nữa!"

"Cha!" Nàng đưa tay ôm lấy cánh tay tông thân vương, lúc này nàng mới chân chân chính chính cảm giác, bản thân mình thật sự có nhà, phụ thân tới tìm nàng.

Toàn tâm toàn ý vì nàng tính toán như vậy, nàng thật sự rất hạnh phúc!

Quán trà Tùy Ý.

Long Ngọc ngáp tỉnh lại, ở trên giường cọ cọ, lại đi rụt trong chăn, dáng vẻ hoàn toàn không muốn dậy.

"Thân ái, thức dậy, trời tối rồi, em không muốn đi dạo chợ đêm sao?" Nhã Diệc ngồi ở bên giường gọi người.

"Em không dậy nổi cũng không phải là đều trách anh." Long Ngọc u oán nhìn anh.

"Thân ái, là em trước tiên quyến rũ ta." Anh vô cớ nói, một bộ đều là lỗi của em.

"Anh thì dễ quyến rũ như vậy?" Chân mày Long Ngọc cau lại "Là người đều có thể câu anh đi?"

Anh thấy người có chút cố tình gây sự, đưa tay ôm người ngay cả chăn đến trong lòng, "Đó cũng không phải, ta chỉ sẽ bị thân ái quyến rũ." Nói ở trên mặt người hôn một cái, "Thân ái, dậy đi, ta mặc quần áo cho em." Tay hướng trong chăn sờ sờ.

"Sắc lang! Đừng sờ loạn!" Long Ngọc trừng anh, vuốt ve tay anh, tay niết lên cằm anh, "Nhớ kỹ, anh là của em, chỉ là của em!"

"Phải." Anh nở nụ cười, ở trên môi người hôn một cái, "Em cũng là ta."

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn bảo bối khen thưởng, moazzz

---0o0o0o0---

* ngọc bội song ngư 双鱼玉佩

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro