Chương 10: Được phu quân yêu chiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi dàn thông phòng của Ngô Thế Huân kéo nhau rời khỏi,  Lộc Hàm ủ rũ nghĩ nghĩ cách nào để bù đắp thiếu hụt,  nghĩ mãi không ra liền dắt Tiểu Mộc với Tiểu Lục đi dạo quanh vương phủ giải sầu.

Càng đi càng phát hiện cái vương phủ này thật sự không thích hợp.  Tỉ như nói, trong sân có cây đó, nhưng phần lớn đều là cây tùng, tuy cây tùng cứng cáp vươn cao, nhưng lá tùng sắc nhọn, vừa không bay theo gió, lại vừa không khiến người ta sinh ra cảm xúc muốn ngắt lấy, ngoài việc có thể tiết kiệm cho hạ nhân quét rác ra, thật sự không tìm được lý do tồn tại của chúng. Lại tỉ như nói, chếch về phía bắc của sân có một hồ nước, mặt hồ sóng biếc gợn lăn tăn, một cây cầu đá cong cong bắc ngang qua hai bờ, nhìn từ xa quả nhiên là cực kỳ độc đáo, mà sau khi Lộc Hàm kích động chạy tới, phát hiện trong hồ không có lấy một bông súng  xinh đẹp, cũng không tìm được một con cá nhỏ đáng yêu, hiển nhiên như một bãi nước lặng. Bên cạnh đó, những ngọn núi đá trong sân thì hình dạng kỳ quái a, vách tường thì nước sơn cũ kỹ, đó là còn chưa nhắc đến bày biện trong phòng ốc, toàn bộ khiến cậu đều không hài lòng lắm. Mà ý nghĩ trong đầu lại vừa xẹt qua,  Lộc Hàm cười thỏa mãn..

Vì thế, khi đêm đến.

Lộc Hàm vẻ mặt như muốn nói lại thôi, bộ dáng muốn nói lại không biết mở miệng thế nào.

Ngô Thế Huân buông ly trà sứ trắng trong tay, ngẩng đầu nhìn cậu nói:

- Làm sao vậy?

Nghe vị  phu quân đại nhân hỏi, Lộc Hàm giống như là tìm được chỗ để đột phá, mắt to chớp chớp, ngại ngùng nói ra ý tưởng muốn sửa sang sân viện lại “chút chút” của mình.

Ngô Thế Huân ngược lại thấy cũng không có gì là không được, thoáng trầm ngâm rồi nói:

- Ngày mai ta sẽ bảo phủ nội vụ phái vài thợ thủ công đến, sửa sân lại cho vừa ý ngươi

Lộc Hàm vừa nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, vươn ngón tay ngọc bạch níu lấy ống tay áo in hoa văn tối của Ngô Thế Huân , lắc lắc, cười meo meo lấy lòng.

- Ngươi thật tốt!

Thừa dịp lấy lòng, người nào đó cả người ngọt ngào đến có thể hóa thành nước.

- Ta còn muốn đổi tên cho sân nhà chúng ta, ngươi thấy, tên thế nào mới hay?

- Cứ theo ý của ngươi là được.

Oa...

Tên này thật ôn nhu, thật nuông chiều mình a! Trong lòng Lộc Hàm liên tục nổi lên từng quả bong bóng hạnh phúc nhỏ, cả người cũng có chút chóng mặt!

- Khụ khụ... Vương gia cảm thấy hai chữ ‘Gia Hòa’ như thế nào?

- Gia Hòa???

Ngô Thế Huân hơi trầm ngâm nói:

- Gia: Thiện, mỹ, cũng là ý tốt. Hòa: Hòa thuận, hài hòa, mang theo vui vẻ. Tên này có thể dùng.

Đây chính là trình độ văn hóa khác biệt sao? Lộc Hàm trong lòng “lệ rơi đầy mặt”, quả quyết dập tắt lời định nói:   “Vị  phu quân đại nhân à, không phải ‘gia hòa’ ( tốt đẹp) mà là ‘gia hòa’ ( gia đình hòa thuận), ngài hiểu lầm rồi ”,

Ngược lại hết sức vui mừng mà gật gật cái đầu nhỏ, biểu tình sùng bái ‘phu quân đại nhân thật có học thức thật là lợi hại nha!’ hiện lên đầy mặt.

Đắm chìm trong trong ánh mắt “Ngưỡng mộ” của người trước mặt , không hiểu sao tâm tình Ngô Thế Huân lại đột nhiên khá lên, trong nháy mắt, hình thành bầu không khí đặc biệt, ôn nhu, mềm mại, ngọt ngào, còn bốc lên rất nhiều rất nhiều bong bóng hồng.

Ngô Thế Huân nghĩ Lộc Hàm buồn ôm tiểu tâm tư nho nhỏ mà đâu ngờ tới tiểu ngốc nghếch này ôm tâm tư muốn tham ô bạc a.  Sau khi xin xỏ,  đạt được ước nguyện,  Lộc Hàm liên xoay mông đít ôm bút nói muốn lên ý tưởng,  bừng bừng khí thế bỏ mặc Ngô Thế Huân lại.  Vị Vương gia nào đó đành nghệt mặt nhìn tiểu nhân nhi nào đó bỏ của chạy lấy người,  trong lòng thì mềm như nước.

Hết chương 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro