Chương 12: Phạt tì thiếp của hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện Triệu  thị nửa đường chặn đường Ngô Thế Huân   rất nhanh đã truyền khắp phủ. Tiểu Lục đứng trước người Lộc Hàm , thuật lại rất chi là sống động, sau khi xong rồi, còn chưa đã ghiền mà phát biểu cảm tưởng.

- Chủ tử, Triệu di nương kia ở trước mặt ngài, giả bộ làm mặt hồn nhiên ngây thơ, kỳ thật trong bụng thì gian trá lươn lẹo, chắc là nàng ta thấy  vương gia độc sủng ngài nên đứng ngồi không yên chứ gì! Hừ... Cũng không tự nhìn xem có cái thân phận gì, còn dám vọng tưởng so đo với ngài.

Lộc Hàm buông tách trà trong tay xuống, bình tĩnh hỏi:

- Nha hoàn bên cạnh Triệu di nương...

- Nghe nói mới đánh được một nửa, người đã không còn dậy được.

Lộc Hàm cúi đầu, cảm thấy cổ họng có chút ghẹn.

- Đi đưa cho nhà nàng mười lượng bạc đi.

Lộc Hàm cúi đầu thở dài:

- Dù sao, nói thế nào cũng là một mạng người a!

- Vâng!

- Còn nữa...Truyền lời của ta cho Triệu di nương , bảo nàng chép 20 lần ‘Tâm kinh’, khi nào chép xong, thì lúc đó mới được ra khỏi phòng.

Tuy rằng cậu không thông minh lắm, nhưng những chuyện nào nên biết thì vẫn có thể nhận thấy rõ ràng.

Ngô Thế Huân đang trên đường đến Gia Hòa viện thì bị chặn đường, nếu mình không khiển trách gì, đây chẳng phải là nói về sau a miêu, a cẩu nào cũng có thể mặc sức mà chặn họng mình sao? Uy nghiêm vương phi của mình để chỗ nào.

- Vâng!

Tiểu Lục thưa dạ vậy mà nhanh hơn, hơi cúi người, liền đi xuống truyền lời.

Nàng chân trước vừa mới đi, Tiểu Mộc chân sau liền đi vào.

Lộc Hàm không muốn nhắc lại chuyện Triệu thị, liền dời đề tài nói:

- Đông sương bên kia thu thập xong chưa?

- Rồi ạ! Hai ngày trước đã bảo Tiểu Hỉ Tử kêu người đốt địa long rồi, bây giờ trong phòng rất ấm áp! Chủ tử có thể chuyển qua đó bất cứ lúc nào.

- Vậy cũng thật tốt quá!

Lộc Hàm khịt khịt mũi nhỏ, cảm thấy cuối cùng hôm nay cũng nghe được chuyện vui rồi.

- Chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay chúng ta liền chuyển qua đi.

Tiểu Mộc nghe vậy lại trêu ghẹo cười nói:

- Chứ không phải chủ tử sợ lạnh sao.

Lộc Hàm quả quyết gật gật đầu.

Nói là Đông sương (gian phòng phía đông), kỳ thật chỉ ở ngay bên cạnh nhà lớn, đi vài bước là đến.  Tiểu Mộc cùng Lộc Hàm , hai người đẩy cửa vào phòng.

Lộc Hàm phóng tầm mắt quan sát một chút, liền thấy bốn phía trong phòng, diện tích dường như nhỏ hơn nhà lớn một nửa, nhưng cửa sổ ở hướng mặt trời mọc, thoạt nhìn đặc biệt sáng sủa. Bốn góc trong cùng là một chiếc giường gạch lớn, trên giường trải chiếu cỏ được bện thật mảnh, chất chăn nệm gấm thật dày, vừa thấy vậy, cậu liền cười tươi, cởi áo choàng trên người, hai ba bước liền bò lên.

- Ô, vẫn là giường gạch ấm áp nhất a!

Lộc Hàm giống như mèo con híp mắt lại, vẻ mặt thoải mái.

- Chủ tử vẫn sợ lạnh như thế.

Tiểu Mộc cười nói:

- Cạnh phòng đã đốt hơn mấy chậu ngân than, có thể an ổn ngủ rồi, chủ tử cũng không còn khó chịu nữa.

Lúc chạng vạng, Ngô Thế Huân hồi phủ, sau khi hỏi rõ Lộc Hàm “chuyển nhà”, liền đi thẳng đến bên này. Vừa vào phòng, một luồng nhiệt khí liền phả vào mặt.

- Ngươi đã về!

Lộc Hàm vội vàng nhảy tọt xuống giường gạch, đạp lên đôi dép bông, lẹp xẹp bước tới.

Tầm mắt Ngô Thế Huân nhìn lướt qua chân cậu,  liền bắt gặp hai con thỏ lớn trắng phau phau, mặt trên dùng hai viên ngọc đỏ làm mắt, đang ngu ngu ngốc ngốc nhìn hắn.

Chú ý tới tầm mắt của hắn , Lộc Hàm dừng lại, có chút ngại ngùng cười nói:

- Cũng làm cho ngươi một đôi nha!

Ngô Thế Huân nhếch khóe môi, không thể không thừa nhận, đối với chuyện này hắn cũng không ôm kỳ vọng gì lắm. 

Nhưng may mà, Lộc Hàm cũng không ngốc đến mức làm cho hắn đôi giày thỏ trắng. 

Đế giày màu vàng nghệ, gấm xám làm mặt giày, bên trên còn có từng hoa văn ẩn mà Lộc Hàm mới học thêu. Lớn nhỏ vừa phải, mang vào còn thật thoải mái.

- Ta không giỏi nữ công, không làm được xiêm y áo choàng gì đó, chỉ có thể làm đôi giày cho ngươi thôi, còn thỉnh ngài đừng ghét bỏ nha.

Người nào đó nói gần nói xa,hắn sao lại không hiểu.

- Chua.

Nam nhân lời ít ý nhiều phun ra một chữ này, thành công làm cho người nào đó đỏ bừng cả mặt.

- Ai chua,  ngươi mới chua,  cả nhà ngươi mới chua.

Ngô Thế Huân tiếu ý đầy mặt cười haha,  Lộc Hàm ngượng ngùng trực tiếp giả ngốc mặc kệ hắn.

Bữa tối qua đi, Lộc Hàm ngồi quỳ sau lưng Ngô Thế Huân , vươn tay xoa bóp đầu cho hắn, xoa xoa ấn ấn lúc nặng lúc nhẹ. Lúc còn ở nhà, cậu thường xuyên mát xa da đầu cho mẹ , cho nên tay nghề không tệ, nhìn nam nhân dần dần khép mắt lại là biết.

Không khí hôn nhân ngọt ngào cứ thế ngày qua ngày, Lộc Hàm ngốc nghếch quên luôn mục đích hưu phu,  mở tửu lâu của mình. Cứ thế qua ngày hết sức tận hưởng cuộc sống hôn nhân ngọt ngào cùng phu quân đại nhân.

Hết chương 12.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro