Chương 14: Niên Tiểu Địêp (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm vẫn nhàn nhã trải qua cuộc sống hôn nhân cùng phu quân đại nhân.  Sáng sáng dạy  bảo tì thiếp của hắn,  trưa lại nghĩ ăn cái gì mới tốt,  tối tối lại chăm chỉ xoa bóp cho trượng phu,  làm đúng bổn phận một vương phi cao quý,  một người vợ hiền thảo a.

Sau khi tắm rửa xong, Lộc Hàm liền loạt xoạt chui vào trong ổ chăn trên giường gạch, Ngô Thế Huân thì ngồi bên cạnh cởi giày ngâm chân. Hai người tùy ý tán gẫu vài câu, nhìn qua vô cùng hòa hợp,  đúng lúc này,  đi vào bẩm báo, nói là có người cầm danh thiếp của Ngô Thế Huân đến bái phỏng.

Lộc Hàm không khỏi ngạc nhiên:

- Ai lại nhằm lúc trời tối đen mà tới thăm hỏi chứ?

Ngô Thế Huân lau chân, tùy ý nói:

- Là một môn hạ làm việc cho ta.

Lộc Hàm cũng không bận tâm, chỉ nói:

- Bên ngoài trời lạnh, nhớ mặc thêm nhiều chút.

Ngô Thế Huân gật gật đầu, sau khi để lại một câu:

- Ta đi một lát sẽ trở lại.

Lộc Hàm liền sai Tiểu Mộc đọc truyện bát quái cho mình nghe,  cơn buồn ngủ mông lung tràn đến, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.

Vừa nhắm mắt đã ngủ hơn hai canh giờ, lúc mở mắt ra thấy hắn đã nằm bên cạnh. Tự động cọ vào trong ngực nam nhân, cậu khẽ ngáp một cái, mơ mơ màng màng,  ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cau mày nói:

- Ngươi có tâm sự gì sao?

Nam nhân không muốn nhiều lời, chỉ nói:

- Ngoan ngoãn ngủ đi, dưỡng tinh thần cho tốt.

Lộc Hàm nghe vậy cho là hắn là đang suy nghĩ chuyện trên triều đình, nên cũng không hỏi kỹ nữa, đoạn tìm tư thế thoải mái lại ngủ mất.

Ngô Thế Huân không hề buồn ngủ, trong đầu hắn quay cuồng đủ loại suy nghĩ loạn thất bát tao. Người vừa mới đến bái kiến, xác thật là môn hạ làm việc cho hắn, người này tên là Niên Canh Nghiêu.

“Xem lời lẽ của hắn, quả thật là người có lòng tính toán trước, ân khoa tháng chín sang năm, với tài học của hắn ắt sẽ có tên trên bảng vàng. Hơn nữa vừa rồi hắn còn ba lần bốn lượt biểu đạt lòng trung thành với mình...”

Đôi con ngươi sâu kín của Ngô Thế Huân lóe ra ánh suy tư

“Loại người như vậy, nếu được mình nâng đỡ, hẳn sẽ rất nhanh có thể đứng vững trên đường làm quan, hơn nữa người này ở phương diện quân sự cũng có thành tựu không tầm thường, viết được mấy cuốn sách binh kia cũng vô cùng tốt, thế lực của mình chủ yếu chiếm cứ ở Hộ bộ, tại phương diện quân sự cũng không có người nào, mà hắn cũng nhìn ra, gần đây Tam Hoàng thúc càng gây rối lớn, Hoàng huynh thể nào cũng không để yên, trong vòng ba đến năm năm, triều đình chắc hẳn sẽ có động thái, nếu mình có thể giúp đỡ hoàng huynh...

Trong đầu Ngô Thế Huân vụt lóe qua đủ loại suy tính được mất thiệt hơn.

“Còn cả muội muội kia của hắn...” Đối với Niên Tiểu Điệp có ánh mắt tình tứ nồng đậm nhìn hắn, Ngô Thế Huân có thể nói là có ấn tượng rất sâu.

“Qua hết năm này, sẽ là kỳ tuyển tú ba năm một lần, Niên Tiểu Điệp kia cũng nằm trong kỳ tuyển tú lần này, với tướng mạo của nàng ta, Hoàng thúc vừa nhìn thấy chắc chắn sẽ xin hoàng huynh thu vào vương phủ ... Buồn cười là Niên Canh Nghiêu kia còn vài lần ám chỉ mình thu nhận muội muội hắn...”

Ngô Thế Huân có chút mỉa mai nhếch khóe miệng, lập tức lại bắt đầu suy nghĩ, giả sử Niên Tiểu Điệp kia đến bên người Tam hoàng thúc , liệu có chỗ nào cho mình lợi dụng hay không...

🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸

- Ca ca đã về rồi...

Một giọng nói mềm mại vang lên, một thiếu nữ vừa tròn mười sáu uyển chuyển đi đến:

- Đây là canh gà hầm táo đỏ muội tự tay hầm đó, ca ca mau nếm thử đi.

Niên Canh Nghiêu nhận lấy bát canh, yêu thương nói:

- Thân thể muội vốn đã yếu ớt, đã trễ thế này tại sao còn chưa đi ngủ?

Niên Tiểu Điệp làm nũng nói:

- Ca ca chưa về, làm sao muội an tâm mà đi ngủ được.

- Muội a...

Niên Canh Nghiêu lắc đầu bật cười, đối với muội muội này hắn vừa đau vừa thương, lúc nhỏ vì hắn nghịch ngợm từng hại muội muội xém chết, sau đó muội muội như kỳ tích mà sống sót trở về, kể từ lúc đó hắn liền phát lời thề, cả đời này nhất định phải bảo vệ muội muội thật tốt.

- Ca ca hôm nay đi gặp Vương gia sao?

Niên Tiểu Điệp đảo đôi mắt đẹp, nũng nịu hỏi.

Đối với điểm tâm tư kia của muội muội, Niên Canh Nghiêu đã sớm phát hiện, lập tức liền cười trêu ghẹo nói:

- Gặp thì thế nào, không thì thế nào?

Niên Tiểu Điệp giậm chân, uốn éo người không chịu, nói:
- Ca ca thật xấu.

Niên Canh Nghiêu lắc đầu bật cười. Hôm nay, quả thật hắn có mơ hồ đề cập với Phong vương gia chuyện mình có một muội muội đang đợi tuyển tú, lúc ấy trên mặt  vương gia lộ ra một loại biểu tình kỳ lạ khó hiểu, trong lòng Niên Canh Nghiêu liền cho là, quả nhiên Vương gia cũng có ấn tượng với muội muội nhà mình.

Kỳ thật cũng chẳng trách Niên Canh Nghiêu nghĩ vậy, bởi vì nếu nói lại, ở phương diện này cũng có một hiểu lầm rất lớn.

Ngày đó ở kinh thành lúc Niên Tiểu Điệp bị người bức ép nhét vào trong rương, chính nàng cũng không biết người chủ mưu là Ngô Thế Huân . Qua mấy ngày mơ mơ màng màng, lúc mở mắt ra lần nữa thì người đã đến tận cửa nhà mình.

Mà sau đó hắn cũng sai người gởi một phong thư đến Niên gia, ngôn từ trong thư có chút sắc bén mà chỉ trích Niên Gia không biết cách dạy nữ nhi. Niên lão thái gia vừa giận vừa sợ, phạt Niên Tiểu Điệp một trận thật nặng, sau đó lặng lẽ đóng hết mấy cửa tiệm của Niên gia trong kinh thành, nhằm để qua vài năm sẽ không còn ai nhớ rõ đến thiếu nữ này nữa.

Mà thực hiển nhiên, sau lưng tất cả những chuyện này đều có dấu vết Ngô Thế Huân xuất thủ. Nếu hắn không mạnh tay ém lại chuyện này, muội muội chắc chắn đã không được yên yên ổn ổn mà đứng ở đây như lúc này.

Tại sao vị Phong vương gia  kia lại nguyện ý bỏ ra sức lực lớn như vậy để xuất thủ chứ? Niên Canh Nghiêu nghĩ, ngoại trừ cả nhà mình là môn hạ làm việc cho hắn ra, cõ lẽ Vương gia cũng có tâm tư với tiểu muội chăng!

- Muội đó!

Niên Canh Nghiêu cười khổ nói:

- Thật sự là con gái lớn không còn giữ được nữa rồi.

Niên Tiểu Điệp nghe xong, không khỏi mặt phấn hồng như đào.

Niên Canh Nghiêu lại nói:

- Muội chỉ là tú nữ thông thường đứng hàng thứ ba, chỉ cần Phong vương gia thưa với bề trên một câu, muốn vào phủ, còn không phải dễ như trở bàn tay sao.

Niên Tiểu Điệp nghe vậy liền nhớ lại lúc mình gặp Thế Huân, lúc ấy hắn còn dùng ánh mắt mãnh liệt nhìn mình, cho nên nhất định là Thế Huân có hảo cảm với mình. Hơn nữa căn cứ vào lịch sử có viết, muội muội Niên Canh Nghiêu đích xác là Phong Vương phi của Phong vương gia, hoàng đệ mà Ngô đế thương yêu nhất. Vừa nghĩ như thế, trong lòng Niên Tiểu Điệp liền dấy lên một tia phấn chấn.

“Aizz!” Niên Canh Nghiêu lúc này lại khẽ thở dài một cái.

Niên Tiểu Điệp hỏi tại sao ca ca thở dài.

Niên Canh Nghiêu bèn nói:

- Suy cho cùng thì sẽ ủy khuất muội a, phải biết rằng cho dù muội được có được ban cho Phong vương gia, nhưng cùng lắm chỉ là trắc vương phi, bên trên còn có chính thất bức áp, sống như vậy cũng không dễ chịu.

Niên Tiểu Điệp nghe ca ca nói ra một chuyện mà mình đang bận tâm nhất, cả người không khỏi cứng đờ.

Niên Canh Nghiêu lại nói tiếp:

- Hơn nữa, ca nghe nói hiện nay vị vương phi kia tuy là nam nhân nhưng rất được Vương gia sủng ái, đích thân Hoàng thượng tứ hôn... Chưa hết, cha còn là Đại tướng quân, vương phi vừa có địa vị lại được sủng ái, muội vào cửa trễ hơn, làm sao có thể tranh giành được?

Niên Tiểu Điệp nghe vậy, trong lòng liền không vui nổi, chỉ thấy nàng ngẩng cao đầu, vẻ mặt khinh thường, thanh âm lạnh lùng nói:

- Hắn ta có là chính thất thì thế nào? Hắn ta được tứ hôn thì thế nào? Hắn ta được sủng ái thì thế nào?

Liên tục nói ba câu ‘thế nào’, Niên Tiểu Điệp khí thế ngất trời nói:

- Trong lòng Vương gia đã có muội, chỉ đợi muội vào cửa, chắc chắn sẽ làm cho hắn chỉ chung tình với một mình muội, đến lúc đó tự nhiên sẽ có con trai, hơn nữa mà nói, kỳ thật địa vị Vương phi và trắc vương phi cũng không chênh lệch quá lớn.

Sắc mặt Niên Canh Nghiêu trải qua vài phen biến hóa, lại nhìn vẻ mặt cố chấp của muội muội, cuối cùng khe khẽ thở dài, xoa mi tâm nói:

- Những lời này về sau không được nói nữa, nếu muội đã quyết định, vậy ca ca bất cứ lúc nào cũng sẽ là hậu thuẫn kiên cố nhất của muội.

Niên Tiểu Điệp nhoẻn miệng cười, nũng nịu cọ cọ lên người Niên Canh Nghiêu, lay ống tay áo của hắn, nói:

- Tiểu Điệp đã biết, về sau Tiểu Điệp có thể hoàn toàn dựa dẫm vào ca ca rồi.

Niên Canh Nghiêu bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, sau lại nói:

- Đúng rồi, trong khoảng thời gian trước kỳ tuyển tú này, muội thành thành thật thật ở trong nhà cho ca, ngàn vạn lần không được xuất đầu lộ diện ra ngoài, vạn nhất gặp phải Thập Tứ gia chỉ sợ sẽ phát sinh phiền phức gì.

Bởi vì chuyện tai tiếng kia mà Niên Tiểu Điệp từng bị phạt nặng, gần như muốn tróc một lớp da, trong hai năm qua đều bị nhốt ở trong nhà không được ra ngoài, cho nên nghe Niên Canh Nghiêu nói vậy, bèn vội vàng nói:

- Ca ca sao còn nhắc đến chuyện cũ xưa lơ xưa lắc kia chứ, ai mà chẳng có thời non trẻ không hiểu chuyện, vả lại muội cùng với Thập Tứ gia hoàn toàn trong sạch, nhiều lắm chỉ xem nhau như là bằng hữu mà thôi, tại sao một đám các người, ai cũng nghĩ đến chuyện xấu xa kia.

- Được rồi, được rồi, muội muội của ta trong bụng đều là phong quang tề nguyệt, chúng ta là đám phàm phu tục tử tất nhiên không sánh bằng.

Niên Canh Nghiêu cười khổ nói:

- Ca ca chẳng qua nhắc nhở muội một chút thôi, dù sao nếu muội muốn bước vào cửa lớn Phong vương phủ , thì tuyệt đối không thể có dính líu gì với Thập Tứ gia được, nếu không người đầu tiên đương kim Thánh thượng không bỏ qua, chính là muội đó!

Đối mặt với vẻ mặt đầy cảnh cáo của Niên Canh Nghiêu, trong lòng Niên Tiểu Điệp đánh thót một cái, dùng sức gật gật đầu:

- Muội muội đã biết rồi!

Hết chương 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro