Chương 18: Đường thân vương phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đương lúc Niên Tiểu Điệp còn đang kinh hãi, lại nghe trên ngự tọa truyền đến giọng nói cực kỳ bình tĩnh của Đường thân vương

- Bất quá chỉ có một hai tia tương tự mà thôi, đừng trông mắt cá lại tưởng là trân châu, Nghi thái phi nương nương ngươi nói quá rồi.

- Là bổn cung lỡ lời,  Đường thân vương đừng để bụng

Thấy vẻ mặt Đường thân vương không hề có một tia cao hứng, Nghi phi vội cẩn thận cười làm lành lên tiếng. Nhưng ánh mắt lại yên lặng liếc nhìn đến cánh tay của Đường thân vương, rũ mắt xuống lạnh lùng nghĩ, nếu trong lòng thật sự không thèm để ý, vậy trên bàn tay sao nổi đầy gân xanh thế kia?

Đường thân vương lại thật sâu nhìn Niên Tiểu Điệp đứng trước mặt, trong mắt như chợt bừng tỉnh một hồi ức xa xăm nào đó, dường như hình ảnh của rất nhiều năm trước lại một lần nữa diễn ra, dường như người con gái của rất nhiều năm trước đã trở lại.

Mắt thấy không khí trên đại điện thoáng chốc ngưng trệ, nỗi sợ hãi trong lòng Niên Tiểu Điệp càng ngày càng dâng cao, nàng có thể cảm giác rõ mồn một rằng: Đường thân vương vẫn đang nhìn nàng...

- Hoàng thượng,  nếu Tam hoàng thúc vừa ý với Niên tú nhân liền ban cho ngài ấy đi

Thập tứ phi Hoàn thị liền chớp lấy thời cơ hại người,  gả cho lão già Tam thúc,  cho ngươi hết lăng loàn với phu quân nhà ta,  hừ...

Niên Tiểu Điệp nghe vậy ánh mắt không khỏi chợt bắn về phía Thập tứ phi đang thản nhiên cười nói kia, trong lòng thật sự hận không thể đem nữ nhân này ra thiên đao vạn quả.

- Ừm... Nếu đã như thế...

Trên ngự tọa thật cao phía trên truyền đến thanh âm quyết định vận mạng sau cùng của Niên Tiểu Điệp

- Niên thị liền ban cho Tam hoàng thúc đi. Ừm.... Phong làm Đường thân vương phi

Ngô Diệc Phàm vừa dứt lời, toàn bộ đại điện không khỏi nín thở trong thoáng chốc, gả cho vương gia còn được phong làm vương phi , đây thật là thiên đại hoàng ân a, mọi người không khỏi đều dồn ánh mắt lên người nữ tử đứng giữa điện, đồng thời cũng thầm nghĩ, Niên Thị này quả đúng là vận mệnh tốt, chỉ vì có gương mặt giống Đường thân vương phi đã tạ thế mà có thể một bước lên vị trí vương phi , thật là tốt số.

Thế nhưng, người ‘rất tốt số’ trong con mắt chúng nhân, Niên Tiểu Điệp lúc này lại hận không thể lập tức chết ngay tại chỗ.

Tại sao nàng lại bị để ý , tại sao nàng lại bị đưa vào Đường vương phủ???!!!. Nàng là Niên thị a! Là Phong vương phi được Thế Huân sủng ái nhất. Tại sao lại biến thành như vậy? Tại sao lại biến thành như vậy?

Kinh hãi tột độ đến không thốt được lời nào, hơn nữa lại còn không cam lòng gả cho một lão già đã hơn năm mươi tuổi, tất cả hết thảy kịch liệt đánh mạnh vào tâm linh Niên Tiểu Điệp, khiến cho trước mặt nàng chợt tối sầm, thân mình mềm nhũn liền ngã xuống.

- Ha ha, xem ra Đường vương phi là quá vui mừng rồi...

Nghi thái phi nhìn theo đám thái giám vội chạy tới nâng Niên Tiểu Điệp đi, nhếch môi cười nói với Thái Hậu

Đôi mày đã nhuốm sương bạc của Đường thân vương khẽ nhướn lên, không lên tiếng.

Sau đó, tuyển tú lại được tiếp tục, mãi đến khi sắc trời dần tối, kỳ Tuyển tú thiên hạ lần này rốt cuộc mới hoàn toàn kết thúc.

Trong Vĩnh Hòa cung, Đức phi trầm mặc nhìn vẻ mặt giận dữ lôi đình của nhi tử.

Thập Tứ gia trong mắt đượm nước mắt, sứ Thanh hoa trong tay ầm ầm loảng xoảng bị ném bể đầy đất. Sau một lúc lâu, Đức phi khẽ hít một hơi, nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi náo đủ chưa?

Thập Tứ gia bị người khác cướp đi người trong lòng một mực yêu thương, phịch một cái ngồi xổm xuống đất, gào khóc như một đứa trẻ nhỏ.

Nhìn con trai như thế, trong mắt Đức phi hiện lên tia chán chường thất vọng. Bà đứng lên đi đến trước mặt hắn, trầm tĩnh nói:

- Lão Thập Tứ, ngẩng mặt lên cho bổn cung.

Thập Tứ gia Ngô Hoắc nức nở một cái, khuôn mặt tuấn mỹ vừa mới ngẩng lên, trong nháy mắt liền nhận một bạt tai của Đức phi.

- Ức,  mẫu phi .....

Hắn há hốc mồm thì thào lên tiếng. Hoàn toàn không thể tin được mẫu phi ngày thường yêu thương mình đến thế nay lại động thủ đánh mình.

- Ngươi nhìn thử xem bộ dạng mình bây giờ giống cái gì!

Đức thái phi vẻ mặt phẫn nộ, lồng ngực phập phồng không ngừng mắng:

- Bất quá chỉ một nữ nhân mà đã khiến ngươi thất hồn lạc phách như vậy? Niềm hăng hái của ngươi đâu rồi, hùng tâm tráng chí của ngươi đâu rồi? Chỉ vì một nữ nhân, mà quên sạch tất cả sao? Ngươi như vậy càng khiến cho bổn cung thất vọng rồi.

Thập Tứ gia nghe xong, trên mặt ngầm hiện vẻ xấu hổ.

Đức thái phi thấy thế, nước mắt đột nhiên lăn xuống, Thập Tứ gia suy cho cùng vẫn là đứa con hiếu thuận, vội vàng quỳ lết lên trước, nói với Đức phi:

- Đều do nhi tử không tốt, xin mẫu phi đừng thương tâm.

Đức thái phi lại òa khóc ôm chầm lấy Thập Tứ gia,  thanh âm đau thương nói:

- Con trai của ta a, con là máu thịt trên người ta rơi xuống. Là nơi duy nhất ta trông cậy vào của nửa đời sau, nếu con suy sụp sa sút như vậy, mẫu phi phải sống thế nào, không bằng đâm đầu chết sớm còn hơn.

Thập Tứ gia nghe vậy trong lòng đau đớn cực kỳ, ngay lập tức liền biểu hiện tỏ rõ mình tuyệt đối sẽ không vướng mắc chuyện này nữa.

Đức thái phi lau nước mắt nói:

- Con ngoan, mẫu phi biết con thích Niên Tiểu Điệp, nhưng mà nay, nàng ta đã là người của Hoàng thúc con, con nhất định phải bỏ ngay ý niệm này, biết không?

Ngô Hoắc trong lòng không cam, nhưng ngoài miệng cũng đành phải đồng ý. Ngẫm lại, mình đường đường là nam nhi bảy thước, nhưng ngay cả người con gái trong lòng yêu thích cũng không thể có được, mà hết thảy chỉ vì một điều rất đơn giản là: người ngồi trên Hoàng tọa kia chính là Hoàng huynh của hắn chứ không phải hắn. Lời vua ban ra ngọc vàng nghìn phần, tuyệt nhiên đáng giá.  Ngay tại thời khắc này, một ngọn dục hỏa từ trong đáy lòng Ngô Hoắc dần nhen nhóm, hắn thề, rốt cuộc sẽ có một ngày, hắn phải nắm được hết tất cả mọi thứ trong tay, cho dù là cái ghế kia hay là nàng.

Sau kỳ tuyển tú kết thúc, có nhà vui cũng có nhà buồn.

Mà không nghi ngờ chút nào, Lộc Hàm cùng Đương kim Hoàng hậu là thuộc bên vui mừng - vui mừng - đặc biệt vui mừng.

Quả như lời Ngô Thế Huân nói, lần này Phong vương phủ không có một tú nhân nào tiến vào.

Ngô Diệc Phàm tuyệt nhiên không cho bất kì một ai tiến vào hậu cung vì gĩư lời hứa với Hoàng Tử Thao.

- Chủ tử đã nghe gì chưa?

Tiểu Lục sáp đầu qua, vẻ mặt bát quái hỏi.

Lộc Hàm chớp chớp mắt:

- Nghe cái gì?

Tiểu Lục dùng ánh mắt ‘đừng giả vờ ngốc a’ nhìn cậu một cái, gợi ý nói:

- Chuyện bà chị dâu ‘thiên tiên’ của chủ tử đó

- Ngươi a tiểu nha đầu này,  Ngô Thế Huân là cửu hoàng tử,  trước hắn có tới tám người huynh kể cả Hoàng thượng a,  ngươi nói đến người nào??  Chẳng lẽ Hoàng Hậu a???

Tiểu Lục thấy nàng quả thật không biết, không khỏi dùng vẻ mặt ‘Chủ tử thật lạc hậu, không biết gì hết ráo’,

- Không phải lần này trong phủ Bát gia được ban vào một trắc vương phi sao?

Lộc Hàm gật gật đầu.

Lại nói vị trắc phúc tấn kia cậu cũng đã gặp qua, chính là một trong ba tú nữ ở Vĩnh Hòa cung hôm đó, cậu còn nhớ rõ, cô nương họ Cảnh kia chỉ thuận tiện nói một câu, chất nữ trong tộc của Đức thái phi liền cũng được phong làm trắc phúc tấn, bất quá không phải cho Ngô Thế Huân mà là Thập Tứ gia. Lúc đó Lộc Hàm vừa hay tin, không khỏi vỗ ngực may mắn, đồng thời đêm đó cũng thật không tiền đồ mà vui quá ăn hơn vài bát cơm, khiến bị Ngô Thế Huân cười nhạo một chặp.

- Nghe nói trắc phi kia vừa vào cửa, ngay trong ngày hôm đó, Quách thị liền ‘đổ bệnh’, Bát gia ngay cả động phòng cũng chưa vào...

Tiểu Lục vẻ mặt hết sức trào phúng cười nhạo nói:

- Nom ngày thường thì cũng khôn khéo, suốt ngày vào cung là đâm chọt chủ tử,  thế mà lại giở ra cái chiêu ngu ngốc đó.

Người thì cũng đã vào phủ rồi, ngươi còn ‘chắn ngang chặn dọc’ như thế, ngoài việc khiến cho người ta nhạo báng, còn có thể làm được gì?

Lộc Hàm nghe xong cảm thấy có tí ti đồng tình. Cậu có vài lần tiếp xúc với Quách thị khi vào cung yến tiệc,  biết đó là một nữ nhân cực trọng thanh danh, mà ngược lại chính bản thân nàng ta, thà rằng thanh danh bị liên lụy, cũng muốn làm ra chuyện như vậy, có thể thấy được trong lòng nàng ta cũng thật lòng yêu Bát a ca.

- Nam nhân mình yêu, đương nhiên sẽ không muốn hắn đi gần gũi với nữ nhân khác rồi.

Lộc Hàm khẽ thở dài nói:

- Làm nữ nhân quả thật không dễ dàng. Bất quá vẫn là do Thế Huân của ta tốt nhưng......

Lộc Hàm bất chợt suy nghĩ,  từ khi vào vương phủ tới nay chưa thấy hắn đi ngoạn nữ nhân khác a,  hắn cũng chưa động phòng cùng mình,  có khi nào hắn bị nghẹn mà tìm nữ nhân không a????  Hay...... Nghĩ đến đó mặt Lộc Hàm tự động đỏ lên,  lòng thầm nói mình suy nghĩ lung tung a lung tung

🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸

Phủ Đồng thân vương

Thị nữ Đông Hương cẩn thận bước từng bước nhỏ lên trước, thẽ thọt bẩm báo:

-  Vương phi, vương gia đã sắp tới rồi a.

Niên Tiểu Điệp nghe vậy trên khuôn mặt nhỏ nhắn liền hoàn toàn trắng bệch.

Nàng mơ mơ màng màng bước đi,  mơ mơ màng màng được đưa vào bồn tắm, mơ mơ màng màng được bôi cả người thơm nức, cuối cùng mơ mơ màng màng nằm trên giường.

Nàng thất hồn lạc phách nằm trên giường hỉ đỏ thẫm không bao lâu, liền có tiếng bước chân rất nhỏ tiến lại gần. Có một người vươn ngón tay ra lau nước mắt cho nàng.

- Tại sao lại khóc?

Thanh âm thật dịu dàng hỏi han.

Trong nháy mắt Niên Tiểu Điệp dường như có ảo giác, người lúc này đối với nàng ôn nhu có thừa là Ngô Thế Huân . Thế nhưng, ngay một giây sau đó, một gương mặt uy nghi nhưng già nua xuất hiện trong tầm mắt nàng. Người này không phải Thế Huân mà là Đường thân vương.

Suy nghĩ này khiến Niên Tiểu Điệp tuyệt vọng đến thấu xương thấu tủy. Chỉ cần vừa nghĩ, bản thân mình đang ở tuổi hoa đẹp nhất lại phải gả cho một lão già hơn nửa người đã vùi vào trong đất, toàn thân Niên Tiểu Điệp gần như sụp đổ hoàn toàn.

Tại sao chứ, tại sao, tại sao, tại sao... tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này??? Trong nháy mắt lúc thân thể bị xé rách, Niên Tiểu Điệp hận muốn điên.

- Mẫn Mẫn...

Đường thân vương khe khẽ thở dài, như không thể nghe thấy mà nỉ non gọi.

- Bổn vương thích gương mặt này của nàng.

Sau khi xong việc, Đường thân vương nói với Niên Tiểu Điệp:

- Bảo vệ nó cho tốt, nếu có gì tổn thương...

Ngón tay có chút khô gầy quét qua hai gò má đong đầy nước mắt của nàng, dịu dàng đến cực điểm, nói:

- Nàng cũng không cần sống nữa.

Niên Tiểu Điệp đờ đẫn trợn to hai mắt, tràn đầy kinh hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro