Chương 20: Nhục nhã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸 Hôm trước có thông báo chương 20 là do lỗi kĩ thuật nhé :)))) viết chưa xong mà lỡ tay,  thông cảm nha ❤❤

Cứ như thế, thời gian chậm rãi trôi qua.

Lộc Hàm làm vương phi của Phong vương phủ cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió. Tại nội, cậu lấy lý do thời tiết chuyển lạnh mà miễn cho đám thiếp thất thỉnh an, chỉ tiếp kiến một lần vào mùng một và mười lăm mỗi tháng. Tại ngoại cậu chỉ thân với Hoàng hậu Hoàng Tử Thao, hắn vừa là nam nhân như cậu, vừa là tâm giao, nói chuyện rất hợp a. Nói tóm lại, cuộc sống sinh hoạt sau khi thành hôn của Lộc Hàm rất có tư có vị, có điều đại khái quá có tư vị rồi, khiến ông trời trên kia không nhìn nổi nữa. Một buổi sáng tỉnh dậy, cậu liền cảm thấy thân thể có hơi nặng nề, bèn bảo Tiểu Mộc đi lấy chút dầu bạc hà tới.

Sau khi cẩn thận xoa lên ót cho Lộc Hàm, Tiểu Mộc tràn đầy lo lắng hỏi:

- Chủ tử tối hôm qua không ngủ ngon sao, nhìn sắc mặt có chút tái nhợt này!

Lộc Hàm ủ rũ lắc lắc đầu.

- Hay là mời thái y đến xem sao?

- Không được!

Lộc Hàm hữu khí vô lực nói:

- Hôm nay là thánh đản của Hoàng thượng, là ngày lễ khắp chốn vui mừng, làm sao có thể đi mời thái y, rất không may mắn.

- Nhưng mà...

- Ta không sao, chắc chỉ là tối hôm qua ngủ không ngon mà thôi.

Hôm nay là thánh đản 30 tuổi của đương kim hoàng thượng, thân là hoàng đệ, Ngô Thế Huân tất nhiên đã đã vào cung từ sáng sớm, mà Lộc Hàm chỉ cần gần xế chiều, đến chỗ Thái phi ngồi một chút, sau đó đến Thái An điện dập đầu là được.

Sau khi tốn thời gian mặc y phục gấp đôi bình thường cho vừa ý, Lộc Hàm ăn sáng, xử lý xong vài chuyện trong phủ, liền bảo Tiểu Lục gọi Đại ma ma đến.

- Trước khi vương gia và ta hồi phủ, liền cảm phiền ma ma trông nhà rồi.

Người bên cạnh mà Lộc Hàm có thể tin được, tuổi cũng không lớn, cũng không có uy tín, nếu đột phát chút tình huống gì, căn bản không khống chế được, cho nên nàng mới mời Đại ma ma đi ra.

- Vương phi cứ yên tâm, phủ bên kia giao cho lão nô là được.

Đại ma ma hơi khom người, nề nếp nói.

Lộc Hàm gật gật đầu, lại căn dặn một chút, mới cho bà ta lui xuống.

Qua buổi trưa, cậu chuẩn bị xuất môn, Tống thị cùng Lý thị đều đến đưa tiễn.

Dõi theo xe ngựa tứ mã chạy xa dần, Lý thị không khỏi đầy tư vị nói:

- Ai, cũng không biết lúc còn sống, liệu chúng ta có được tiến vào nơi "ngói vàng mái đỏ" kia gặp gỡ các quý nhân hay không.

Tống thị nghe vậy ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếc nhìn vẻ mặt hâm mộ của Lý thị, bỗng nhiên đầy hàm ý nói:

- Muội muội không cần phải hâm mộ, biết đâu không bao lâu nữa là có thể đạt được sở nguyện rồi!"

Lý thị chợt quay phắt lại, trong đôi con ngươi đen lóe lên tinh quang sáng quắc.

- Ha ha... Tỷ tỷ rõ là nói đùa.

sau một lúc lâu, khóe miệng nàng nhếch lên, không khỏi châm chọc nói:

- Chỉ sợ là muội muội không có phúc phận lớn như vậy đâu!

Tống thị cầm khăn thêu che miệng khẽ ho hai tiếng, không nói gì thêm.

- Chủ tử, người thấy Tống cách cách hôm nay nói vậy là có ý gì?

sau khi về viện, đại nha hoàn Bình Nhi của Lý thị nhỏ giọng hỏi.

Nhấp một ngụm trà nóng, trong đầu Lý thị lóe lên đủ loại suy nghĩ.

Dựa theo tổ chế của Đại Ngô, vương gia được phép có một vương phi , một trắc phi, nhưng vì khi đó vị trí chính thê của vương gia bỏ không, tất nhiên là không đến phiên trắc thê gì. Nhưng bây giờ thì khác, vương gia đã có vương phi, như vậy cũng nên lo lắng chuyện trắc phi rồi, nếu không về lâu về dài, nhất định sẽ có lời đồn chính thê "ghen tuông", do đó cũng phải để một người điền vào vị trí kia.

Cơ hội, đây là cơ hội tuyệt hảo a!

Ngón tay cầm đế trà của Lý thị siết chặt, trong mắt lóe lên ánh cuồng loạn.

Dịp tuyển tú nữ không có khả năng là từ trong nội cung tuyên chỉ đến, như vậy cực kỳ có khả năng là tuyển chọn ra một người từ trong ba người: nàng, Tống thị, Triệu thị!

Nghĩ đến đây, thần sắc trên mặt Lý thị đột nhiên căng đỏ lên. "Trắc vương phi", ba chữ này nghe như là món ăn ngon nhất, khiến cho cả người nàng sinh ra một loại cảm giác điên cuồng kỳ diệu.

Tử Cấm Thành - Cung Vĩnh Thụy

Hoàng Thái Hậu hai tháng trước đã đến lăng tẩm của Tiên đế để cầu tự giờ vẫn chưa hồi cung,  Lộc Hàm suy nghĩ một chút liền quyết định đi qua chỗ bốn vị Thái phi để chào hỏi chút,  ít ra cũng cho Thế Huân không mang tiếng mà cũng cấp cho bốn vị kia ít mặt mũi đi. Nghĩ cậu liền chậm chạp bước đến cung của Đức phi,  bà ta dù gì cũng là chính phi nhất phẩm trong bốn vị,  cậu còn không muốn bị bà ta ép chết đâu.

Bên ngoài Vĩnh Thụy cung truyền đến tiếng chưởng sự thái giám cung kính hô: “ Phong vương phi đến ——.”

- Lộc Hàm thỉnh an Thái Phi, nương nương vạn phúc kim an

Được Tiểu Mộc đỡ, Lộc Hàm mặt mỉm cười, cung kính lễ độ chậm rãi quỳ xuống.

- Đứng lên đi.

Đức Thái Phi ít nhiều thu lại hàn ý trên mặt, nhưng ánh mắt nhìn Lộc Hàm lại lạnh nhạt, so với Hoàn Nhan thị cùng là con dâu, hoàn toàn không thể so sánh nổi.

- Cửu tẩu an!

Hoàn Nhan thị cười lên tiếng chào hỏi, người lại không có chút ý nào là đứng lên.

Lộc Hàm gật gật đầu, chào một tiếng:

- Thập tứ đệ muội.

Thập tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị là một nữ tử thanh xuân tầm hai mươi tuổi, nàng ta mặc một bộ kỳ phục Vân yên tú lan màu vàng nhạt, bên tóc mai cài một cây trâm cành ngọc lan vàng nhạt cùng màu, trên áo khoác ngắn mặc ngoài viền lông chồn trắng dày, càng làm nổi bật lên gương mặt như trăng sáng, búi tóc vân kế cao cao, xinh đẹp không thể tả, hơn nữa...

Tầm mắt Lộc Hàm dừng trên người đứa bé trong ngực nàng ta. Nếu nhớ không lầm, đứa bé này hẳn là thứ trưởng tử của Thập Tứ gia: Ngô Xuân. Vậy nữ nhân quỳ dưới kia, chắc là mẹ đẻ của đứa bé này, tiểu thiếp của Thập Tứ gia. Trong nháy mắt, Lộc Hàm cảm giác hình như mình đến không đúng lúc a.

- Nào, Xuân Nhi lại đây, đến đây với tổ mẫu nào.

Đức Thái Phi không để ý tới Lộc Hàm nữa, trực tiếp cười vẫy vẫy tay với đứa bé kia, Hoàn Nhan thị ôn nhu để đứa bé xuống.

Đức Thái Phi ôm một lát, rồi mới gọi người hầu bên cạnh dẫn thằng bé đến phía sau nghỉ ngơi.

- Bổn cung biết con thương yêu Xuân nhi

bà quay đầu lại với Hoàn Nhan thị, đầy tình sâu thành khẩn nói:

- Nhưng mà cũng đừng quên, con bây giờ cũng là người mang thai, Xuân Nhi nhỏ như vậy lại hiếu động, con ôm thằng bé, nhỡ ra nó không cẩn thận huých phải bụng thì làm sao!

Hoàn Nhan thị lập tức lộ ra vẻ mặt có lỗi, bèn đứng lên muốn thỉnh tội. Đương nhiên, lễ kia còn chưa bắt đầu làm, đã bị Đức Thái Phi ngăn lại rồi.

Lộc Hàm đứng bên cạnh lúc này mới biết, té ra Hoàn Nhan thị mang thai a!!

Nhìn hai mẹ chồng nàng dâu trò chuyện thân mật, trên mặt Lộc Hàm vẫn là mỉm cười, mỉm cười, lại mỉm cười, theo như trực giác của cậu, hôm nay hình như Đức Thái Phi có chút địch ý với mình a.

Chẳng nhẽ, mình làm gì đắc tội bà ta sao?

Nếu không tại sao, ngay cả một chỗ ngồi bà cũng không muốn thưởng chứ.

Trong lòng Lộc Hàm vang lên tiếng chuông cảnh báo, bắt đầu từ sáng nay, đã thấy đầu nặng trịch lúc này càng thêm đau nhức.

Đức Thái Phi tựa hồ hoàn toàn quên mất, bên dưới còn có một vương phi đang đứng cùng một tiểu thiếp của tiểu nhi tử đang quỳ, chỉ toàn tâm toàn ý bàn chuyện nhà cùng Hoàn Nhan thị, một cảnh tượng mẹ chồng nàng dâu cực kỳ hòa thuận.

Sau nửa canh giờ, Lộc Hàm đành tựa cả người mình lên người Tiểu Mộc , khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trắng bệch, nụ cười trên mặt rốt cuộc cũng không kiên trì nổi, không biết tại sao, cậu cảm thấy bụng của mình cứ co thắt từng cơn vô cùng là đau đớn.

Không được, phải nghĩ cách mới được.

Lộc Hàm cắn chặt răng, len lén bấm Tiểu Lục một cái, sau đó một giây sau, cả người khẽ lung lay một chút.

- Chủ tử , ngài làm sao vậy?

Tiếng kêu sợ hãi cực kỳ chói tai của Tiểu Lục vang lên, thành công hấp dẫn lực chú ý của đôi mẹ chồng nàng dâu kia.

- Hàm nhi, ngươi làm sao vậy

Đức Thái Phi khẽ nhíu mày, thanh âm lạnh nhạt hỏi.

Lộc Hàm lắc lắc đầu, có chút yếu ớt nói:

- Không sao ạ, có thể là tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, sáng hôm nay đầu cũng hơi đau...

- Đêm qua lão Cửu ngủ ở phòng ngươi đúng không!

Không đợi cậu nói hết lời, Đức Thái Phi liền không chút khách khí trực tiếp nói:

- Bổn cung biết hai người các ngươi mới thành thân không lâu, vợ chồng thân cận chút cũng đúng, nhưng phàm cũng phải có đúng mực, ngươi là vương phi , chứ không phải thiếp thất lấy sắc hầu người bám lấy nam nhân không thả, cho dù vương gia cưng chiu một chút, cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận làm con dâu hoàng gia, khuyên hắn một chút, đừng cứ suốt ngày mê hoặc, quấn lấy nam nhân không rời như thế.

Đức Thái Phi vừa dứt lời, toàn bộ Vĩnh Thụy cung nhất thời toàn bộ yên tĩnh.

Lộc Hàm chỉ cảm giác trước mắt mình một mảnh máu đỏ, lời nói của Đức Thái Phi giống như thanh đao, từng đao một cắm vào tim cậu

Cậu lấy sắc hầu người?

Cậu mê hoặc người?

Cậu quấn lấy Thế Huân không rời?

Nhục nhã và ủy khuất cực đại khiến trong mắt Lộc Hàm hiện lên một vòng nước mắt.

Không khóc, không thể khóc được, cậu không được khóc trước mặt người sỉ nhục mình.

Cứng rắn đứng thẳng người, Lộc Hàm nâng đầu mình lên thật cao, khóe miệng gợi lên độ cong trào phúng.

- Ta mặc dù là vương phi của vương gia , nhưng cũng là thê tử của hắn, làm thê tử thì đương nhiên phải vâng theo ý nguyện của trượng phu, vương gia nguyện ý đến phòng ta, chẳng lẽ phải đuổi hắn ra ngoài sao? Ta tuy là nam nhân nhưng mẫu hậu mới là mẹ chồng của ta,  mẹ chồng ta chưa dạy bảo vậy thái phi có quyền sao???  Dù lo lắng cho cháu gái cũng đừng lộ liễu như vậy,  Lý thị vẫn chưa có danh phận người liền muốn nhét thêm nữ nhân vào phủ ta nữa sao??

- Ngươi...

Đôi lông mày được tỉa tỉ mỉ của Đức Thái Phi thoáng chốc dựng ngược lên, ngón tay đeo kim giáp hoa văn bí chế chỉ thẳng vào Lộc Hàm bên dưới.

Lộc Hàm vươn thẳng đầu, đôi mắt thật to cũng bất khuất nhìn lại bà.

Tầm mắt của Thập tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị đảo qua hai người vài lần, khóe miệng nhếch lên độ cong bí ẩn, cười nhẹ giọng khuyên nhủ:

- Cửu tẩu, đây là tẩu không đúng rồi, mẫu phi giáo huấn vài câu cũng vì tốt cho tẩu thôi, nghe là đúng, sao có thể cãi lại, như vậy chẳng phải để người ta nói tẩu bất hiếu sao?

Nói đoạn, nàng ta lại quay đầu dịu dàng nói với Đức Thái Phi:

- Mẫu phi , người cũng thấy đó, Cửu tẩu tuổi còn nhỏ, tính tình khẳng định có hơi hấp tấp nóng nảy, ngài nể mặt con dâu, tạm tha cho tẩu ấy lần này, ngài thấy được không.

Đức Thái Phi thật sâu nhìn ánh mắt Lộc Hàm  bên dưới, trong lòng lại nghĩ tới đôi nhi tử nhà thái hậu lạnh lùng nghiêm nghị, rốt cuộc cũng nổi lên tầng băn khoăn cùng lo sợ.  Đành phải nói với Hoàn Nhan thị bên cạnh:

- Vẫn là Anh Nương ngươi hiểu chuyện.

Thân mình Lộc Hàm mềm nhũn dựa cả vào người Tiểu Mộc , cảm giác bụng dưới càng khó chịu khủng khiếp. Hơn nữa, hiện tại cậu không muốn nhìn thấy hai nữ nhân trước mắt này thêm một chút nào, liền lạnh lùng nói thẳng:

- Nương nương, ta thân mình không khoẻ, còn thỉnh nương nương chấp thuận vào trong nghỉ ngơi.

Đức Thái Phi giương mắt nhìn xuống Lộc Hàm , khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, giữa tóc mai ẩn hiện mồ hôi. Ngược lại cũng không thèm nói gì nữa, chỉ không hứng thú phất tay áo, ý bảo Lộc Hàm có thể “xéo” đi rồi.

Thánh đản của Hoàng thượng, ngoài quốc yến ban ngày ra, còn có gia yến buổi tối, Lộc Hàm thân là Phong vương phi nhất định phải tham gia, cho nên bây giờ căn bản không thể xuất cung.

Tiến vào một sườn điện, Lộc Hàm ôm chặt bụng ngồi trên chăn gấm thêu hoa sen phấn hồng. Cậu cảm thấy rất khó chịu, từ trước đến nay chưa từng khó chịu như vậy.

- Chủ tử!

Tiểu Mộc cùng Tiểu Lục vội vàng tất bật tới lui, vừa bưng trà nóng vừa thêm ngân than vào lò.

- Có thấy tốt được chút nào không? Còn khó chịu không?

Lộc Hàm cắn bờ môi trắng bệch, mặt thấm đầy mồ hôi lạnh lắc đầu, hữu khí vô lực nói:

- Tàm tạm, có lẽ một lát nữa sẽ khá hơn.

Tiểu Lục nghe vậy hốc mắt hồng hồng ngồi xổm xuống, cầm thật chặt hai tay Lộc Hàm , khóc nói:

- Đức Thái Phi nương nương đây là muốn làm gì a, ngài đâu có làm gì sai a, bà ta còn nói vậy.

Hôm nay, Đức Thái Phi còn kém không chỉ vào mũi, mắng Lộc Hàm là một con hồ ly tinh ‘hay ghen hay đố’, chuyên quyến rũ nam nhân chui lên giường mình. Đừng nói cậu là năm nhân cho dù là con dâu nhà bình thường, nghe mẹ chồng nói mình như vậy, cũng muốn tìm sợi dây thừng treo mình lên chết cho rồi.

- Ha ha...

Lộc Hàm khổ sở cười cười, giọt nước mắt to như hạt đậu cũng không nhịn được nữa mà chảy xuống.

Đôi mắt trước giờ vẫn luôn êm ái lấp lánh kia, lúc này phủ đầy thương tâm.  Cái loại chán ghét không che đậy đó, cái loại ánh mắt giống như nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu đó, đâm sâu vào tất cả lòng tự trọng của cậu. Điều này làm cho Lộc Hàm vốn được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, được ngàn yêu vạn dỗ, được nuôi lớn như tiểu đản đản, làm sao chịu được.

Nghĩ vậy, nước mắt càng chảy nhiều... Mà bụng, cũng càng thêm đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro