Chương 25: Mứt quả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Lộc Hàm mang thai bốn tháng, cái bụng trắng mềm rốt cục cũng cáo biệt thời kỳ bằng phẳng, bắt đầu nhô lên như trái bóng hơi, mà đi cùng còn có "ốm nghén" cực kỳ nghiêm trọng. Thay đổi dáng vẻ thấy đồ ăn ngon liền cười híp mắt của ngày xưa,  cậu trong bụng ôm trái bóng hơi nhỏ, hiện tại cái gì cũng không muốn ăn, mà cũng ăn không vô.

Điều này thật khiến đám hạ nhân hầu hạ rầu muốn chết.

- Chủ tử, ngài ít nhiều ăn một chút đi!

Tiểu Mộc nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Trong chiếc bát sứ trắng đựng một ít cháo rau màu xanh biếc, vừa đẹp mắt lại vừa mỹ vị. Nếu bình thường, Lộc Hàm ít nhất có thể ăn hơn nửa bát, nhưng hiện tại thì...

- Lấy ra, lấy ra, mau... ọe...

Lộc Hàm bám người vào cạnh giường, nôn đến mật xanh mật vàng.

Một màn này đập vào mắt đúng lúc Ngô Thế Huân vừa vén rèm đi vào.

- Làm sao vậy??

sắc mặt hắn khẽ biến, bước vội đến.

- Còn nhìn cái gì nữa, không mau đi truyền thái y!

- Không, không cần.

Lộc Hàm vươn tay, có chút yếu ớt bắt lấy ống tay áo Ngô Thế Huân, lại quay đầu qua nói với Tiểu Mộc

- Các ngươi đi xuống trước đi.

Cậu sợ nam nhân này giận chó đánh mèo.

- Vẫn không ăn được gì sao?

Ngô Thế Huân ngồi xuống cạnh cậu, khẽ nhíu mày hỏi.

Lộc Hàm nói:

- Cũng không biết sao, hiện tại chỉ cần nghe mùi thức ăn, trong bụng liền khó chịu cực kỳ.

Trong lòng lại cực kì rủa xả tên đầu sỏ ép cậu đến bụng to,  lại cực kì tâm tâm niệm niệm mẹ hoài thai mình chín tháng mười ngày thật cực khổ a.

- Hứa thái y chế thuốc viên khai vị cho  cũng không tác dụng sao?

- Đừng nhắc tới nữa.

Lộc Hàm vẻ mặt chán ghét phàn nàn nói:

- Thuốc đó càng khó ăn hơn, vừa đắng vừa chát, đừng nói tới khai vị, ta nghe mùi cùng muốn nôn rồi.

Ngô Thế Huân nhìn tiểu tử trong lòng, so sánh với bộ dáng tròn mềm trước kia, bây giờ trông  lại tiều tụy đi một chút, hai gò má như quả táo cũng gầy đi rất nhiều, nhưng mà... bụng.

Trong mắt hắn vụt qua một chút ánh sáng nhu hòa, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve. Đứa bé cũng lớn lên rất nhiều.

- Vất vả cho ngươi rồi!

Nam nhân tại bên tai nhẹ nhàng nói.

Cảm giác như mật đường nảy lên từ đáy lòng Lộc Hàm , tất cả khổ cực phải chịu trong khoảng thời gian này, lúc này đều biến mất tăm hơi.

- Phải vậy a

Cậu mỉm cười hạnh phúc nói:

- Ta là cha nhỏ của con mà!

Cho nên dù vất vả gấp trăm lần, cũng đều đáng giá.

Có vị hôn phu đại nhân "Cổ vũ", Lộc Hàm quyết tâm vô luận như thế nào cũng phải chiến thắng bệnh "ốm nghén" này. Cho dù mới ăn đã muốn nôn, cậu cũng sẽ tận hết sức ăn, không vì cái gì khác, là vì để cho đứa bé trong bụng có thêm chút dinh dưỡng. 

Ước chừng vì nguyên nhân hết ói rồi nôn liền nôn thành quen, hơn một tháng sau, khí trời dần dần trở ấm, Lộc Hàm như kỳ tích không còn ói nữa. Không chỉ có thế, khẩu vị  cũng bắt đầu tốt lên, giống như muốn ăn bù cho khoảng thời gian trước đó, đơn giản là nhìn cái gì cũng muốn ăn.

- Kẹo hồ lô...

Ngô Thế Huân khẽ tự lẩm bẩm.

Tô Bồi Thịnh dỏng tai lên, nghi ngờ chớp chớp mắt, vương gia,  ngài vừa nói cái gì?

- Chủ tử, ngài không trở về phủ sao?

Ngoài xe ngựa, hắn nhẹ giọng hỏi.

Một lát sau, bên trong vang lên một đạo thanh âm trầm ổn:

- Đến phố Thiên Kiều.

"Dạ!"

Trong thành, phố Thiên Kiều ở gần cổng thành phía nam, là một con phố buôn bán điển hình. Từ đầu phố đến cuối phố, hàng quán bày bán thẳng một hàng, vô luận là châu báu trang sức hay là vải vóc quần áo may sẵn, đều có thể tìm thấy ở con phố này.

Xe ngựa dừng trước một cửa tiệm "Niên Ký Quả", Ngô Thế Huân xuống xe. Chưởng quầy là dân buôn bán lâu năm, đã sớm luyện được "hoả nhãn kim tinh", một cái chớp mắt đã biết vị này là "Kim chủ."

- Xin vấn an đại gia.

chưởng quầy to béo bước nhanh lên chào đón, ý cười đầy mặt hỏi:

-  Chẳng hay ngài cần mua gì, những thứ khác thì không nói, nhưng kẹo mứt thịt khô đủ loại của tiểu điếm là ngon nhất kinh thành đấy.

Ngô Thế Huân tùy ý nhìn lướt qua, thấy trên quầy dài, dùng từng thanh gỗ, phân ra không dưới trăm ô vuông, bên trong đựng đủ các loại bánh kẹo đầy màu sắc.

- Đem những thứ này..

Vì không biết Lộc Hàm thích ăn loại nào, nam nhân rất dứt khoát nói:

- Tất cả đều gói lại.

- Toàn bộ, toàn bộ sao?

Chưởng quầy há hốc mồm lẩm bẩm hai tiếng.

Ngô Thế Huân nhíu mày.

- Ngươi nói nhiều làm gì!

Tô Bồi Thịnh sau lưng tiến lên một bước quát:

- Không nghe thấy gia nói sao, còn không mau đi làm đi.

Chưởng quầy nghe xong, gương mặt nọng thịt gần như cười thành đóa hoa. Luôn miệng:

- Dạ, dạ, ngài chờ chút ạ!

Lúc chưởng quầy béo sai mấy tên tiểu nhị luống cuống tay chân bắt đầu đóng gói, Ngô Thế Huân lại nói:

- Chỗ ngươi có mứt hồ lô không?

- Có, có ạ!

Chưởng quỹ vội trả lời:

- Có loại phủ vừng, phủ ngũ nhân, phủ hạt dưa...

Sau khi lưu loát liệt kê một mớ, hỏi hắn:

- Gia, muốn loại nào.

Ngô Thế Huân mặt không biểu tình:

- Gói lại hết toàn bộ.

- Dạ!!!

Thưởng quầy béo kích động, hôm nay gặp phải vị khách hào phóng rồi a.

Gói xong hết tầm hai khắc  sau, Ngô Thế Huân lúc này mới quay lại xe ngựa, đương nhiên, theo sau còn có bảy tám chục túi giấy vàng đựng đồ ăn.

Nhìn bánh xe ngựa lộc cộc lăn xa dần, chưởng quầy béo đếm ngân phiếu trên tay, thật đủ năm trăm lượng a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro