Chương 4: Quy củ trong cung thật khổ sở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo gần đây có vị hai ma ma đến Lộc Tướng phủ. Một người họ Liễu một họ Tiền, do phủ nội vụ trong nội cung phái tới đặc biệt dạy quy củ cho Lộc Hàm . Mà kể từ khi các bà ấy đến, Lộc Hàm đáng thương không còn tiêu sái như xưa, bắt đầu bước vào quá trình huấn luyện “nước sôi lửa bỏng”.
Liễu ma ma một thân áo khoác ngắn màu nâu, tóc mai bóng như mỡ được vuốt sát vào hai bên, vẻ mặt nghiêm túc đang nói với Lộc Hàm đang ngồi nửa người, nỗ lực không để chính mình lắc lư một cách khổ sở

- Vương phi,  ngài cần biết Thiên gia quy củ nhiều, sau này nhất cử nhất động của ngài, ấy thế mà được rất nhiều người bên dưới trông vào, tuyệt đối không được phép xảy ra sai lầm nào dù chỉ tí ti, nếu không chẳng những bị người chê cười, mà còn liên lụy Vương gia... thắt lưng thả lỏng, ngực cao lên...

Đang nói, cây thước gỗ trong tay Liễu ma ma liền nhẹ nhàng gõ lên lưng Lộc Hàm, làm cho vóc dáng nhỉ nhắn đáng thương khổ sở hít vào một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn nín nghẹn đến đỏ bừng,  trong lòng rủa a rủa

- Lão tử là nam nhân a,  ta mới không thèm cái gì quy củ của nữ nhân.. Hừ

Liễu ma ma thấy thế, mí mắt cũng không nâng, tiếp tục nói:

- Chủ tử trong nội cung nhiều, trên có Ngô hoàng bệ hạ, Hoàng Thái Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương , dưới có các vị Trục lý cùng mệnh phụ triều đình, đối với từng người có thân phận khác nhau, cũng phải xuất ra lễ nghi cùng thái độ bất đồng mà đối đãi. Vừa không thể thiếu cấp bậc lễ nghĩa, cũng không thể hạ thấp uy phong là Phong vương phi của ngài... 
Đối với Liễu ma ma không ngại lôi thôi dài dòng mà ân cần giảng dạy, Lộc Hàm tỏ vẻ một câu đều không nghe lọt. Nghĩ thử mà xem, một người dốc toàn bộ tinh lực đều dùng để chơi game từ nhỏ, lớn một chút cũng lười suy nghĩ, bị nói đến mém quên cả thở, còn lòng dạ nào mà đi nghe lời người khác nói gì. Đại khái trong đầu trừ bỏ một chữ “Mệt” ra, thì không còn cái gì khác rồi. 

- Tốt lắm, hôm nay đến đây thôi!
Trông tình trạng của Lộc Hàm , trong lòng Liễu ma ma
rõ, thấy cậu quả thật không kiên trì nổi nữa, liền mở miệng nói. Được lệnh, Lộc Hàm chậm rãi đứng dậy, Tiểu Mộc vội đi tới đỡ. Từ giờ Thìn đến gìơ.Mùi , suốt một ngày học lễ nghi cung đình khiến cậu hoàn toàn kiệt sức.
Thân thể cực kỳ mệt mỏi, người liền không muốn ăn gì, hơn nữa sau lưng còn có một Liễu ma ma “âm hồn bất tán”, không ngừng nhìn chằm chằm “Ăn không lộ răng, gắp không được thừa” , Lộc Hàm ăn mà muốn đau dạ dày. Thiếu điều vứt hết chén bát,  chửi ầm lên

- Con mẹ nó,  lão tử là đàn ông,  phải ăn to nói lớn,  phải uống rựơu thành chum

Nghĩ vậy nhưng Lộc Hàm phải nhất nhất nghe theo lời Liễu mama ăn uống nhỏ nhẹ,  uống trà không được chu mồm thổi phù phù,  miên man ối thứ cần học,  quá mệt mỏi cho một nam nhân như cậu.
Buổi tối,  Lộc Hàm để trần đôi bàn chân sưng vù như cái bánh bao, được Tiền ma ma cầm kim, châm từng cái nhọt nước thật to do bị rộp thì lòng oán hận với tên phu quân tương lai chưa gặp mặt nổi lên sâu sắc trong tâm hồn trong vắt của Lộc Hàm

- Thiếu gia,  phu nhân đưa danh sách đồ cưới đến a

Tiểu Mộc đẩy cửa đi vào, Theo bản năng Lộc Hàm muốn rụt chân lại. Soạt một cái, Tiểu Mộc liền lệ đầy hốc mắt, Biết không thể biểu lộ trước mặt đám ma ma, Tiểu Mộc cố nén nước mắt , nở nụ cười đi đến cạnh Lộc Hàm

- Gọi Tiểu Lục đưa phu nhân vào đây

Lộc Hàm nhẹ nhàng đút chân dấu vào vạt áo,  ngồi ngay ngắn lại.  Liễu Túy Hoa đi sau Tiểu Lục bứơc vào phòng,  bà ta lập tức ngửi thấy mùi thảo mộc thoang thoảng trong không khí,  líêc mắt nhìn thấy Lộc Hàm ngồi giữa thảm lông mềm mại,  Tiền mama cùng Liễu mama hành lễ

- Nô tì bái kiến Lộc phu nhân

- Phu nhân,  nghe Tiểu Mộc nói người mang danh sách đồ cưới tới cho ta xem???

- A... Đúng, ta tới là nói cho con biết, rương hòm đồ cưới của con đã chuẩn bị xong cả rồi, đây là danh sách, con xem còn thiếu gì không?”

Lộc Hàm cầm một xấp giấy thật dày trong tay, lật lật vài trang, cái miệng nhỏ nhắn liền dẫu ra

- Phu nhân, phải chăng ngài muốn cả kinh thành này khinh thường nhà chúng ta ư, ta tuy là thứ xuất ấy vậy mà được gả cho vương gia đấy,  nếu sau này Nhị tiểu thư gả đi họ so sánh thì biết làm thế nào a?

Trừng mắt Lộc Hàm nói chuyện phóng đại, Liễu Túy Hoa có chút bực bội,  Lộc Hàm trực tiếp bỏ qua vẻ mặt khó ở của bà ta,  mồm lại liến thoắng

- Ta gả cho Phong vương gia, theo lý mà nói thì hết thảy công việc của hôn lễ đều do phủ nội vụ thống nhất mà tiến hành, nhà chúng ta không cần quan tâm. Nhưng ta dù sao cũng là Phong vương phi tương lai, có biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào, nếu đồ cưới sơ sài, chẳng phải là bị người coi khinh sao??!!! Thế nên ta không thể nhận đồ cưới này

Liễu Túy Hoa nhíu mày không hài lòng nhìn Lộc Hàm,  ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp. Lộc Hàm không bỏ sót chút chuyển biến nào từ Liễu Túy Hoa,  miệng cười khẽ.  Đúng rồi,  Lộc Hàm trước kia nào dám phàn nàn,  gìơ đột nhiên thay đổi như vậy,  bà ta khó hiểu là phải

- Ta dù sao cũng  là vương phi đầu tiên của Đại Ngô, không phải cơ thiếp hay Trắc phi, cho dù đồ cưới có ít một chút, người ta nhìn vào sẽ chê cười , nhưng nếu cứ “phồng má giả làm người mập”, cứ phải gắng gượng cho bằng này bằng nọ với người ta, ngược lại còn khiến người chê cười nhiều hơn.  Chẳng lẽ phụ thân ta muốn bị người đời chê cười??? Cho nên, rương đồ cưới này,  cần chín mươi sáu hòm là được rồi, phu nhân đưa Tiểu Mộc, Tiểu Lục , Lưu mama,  Lưu bảo trụ gia và Triệu bảo Cương gia của hai phòng giao cho ta, để có người sai sử trong phủ vương gia, vậy là đủ rồi!!!

- Nga.... Có thể chín mươi sáu hòm nhưng hai phòng đó thì không được,  Hàm nhi,  con có thể chọn phòng khác không???

Liễu Túy Hoa trong lòng thầm đưa Lộc Hàm ra băm hàng vạn lần.  Có trời mới biết hai phòng đó nhân lực quý giá đến mức nào,  định bụng để cho Linh nhi làm đồ cưới ai ngờ đứa con hoang này cũng để ý a.  Lộc Hàm thấy bà ta mặt vẫn hiện lên nét không đồng ý,  liền dứt khóat

- Đồ cưới ta chỉ muốn vậy,  phu nhân nếu không đồng ý thì ta sẽ tìm phụ thân để nói chuyện,  gìơ ta mệt mỏi,  Tiểu Mộc tiễn khách

Liễu Túy Hoa nghe đến Lộc tướng gia liền im lặng,  chuyện này đến đây coi như kết thúc.  Những ngày tháng huấn luyện củaLộc Hàm vẫn đầy ắp mồ hôi và máu mà vất vả tiến hành. Ròng rã suốt gần một tháng trời, cậu từ một đứa chảy thây, ăn như hổ đói , ngồi không có dáng vẻ, đứng không ra tư thế, biến thành một quý tộc , biết rõ đủ loại lễ nghi, chua ngọt đắng cay trong đó, quả thực là “Khuynh tẫn tam giang, đảo tận ngũ nhạc” có nói ra cũng không hết.

- Cách cách, phủ nội vụ phủ có truyền đến, chúng nô tỳ phải trở về

Liễu ma ma cùng Tiền ma ma đến cáo từ. Lộc Hàm nghe xong, ánh mắt thoáng chốc sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mịn màng không cầm được liền vẽ ra một nụ cười
- Khụ khụ khụ... Hai vị ma ma cực khổ, những ngày này giúp thụ lợi rất nhiều, lúc này xin cảm tạ!

Lộc Hàm  hơi hơi cúi hạ người. Hai vị ma ma nghiêng cúi người không dám nhận, chỉ nói:

-Vương phi quá lời, là chúng nô tỳ nên làm.

Về phần Lộc Hàm, sau khi hưng phấn rốt cục có thể thoát khỏi lồng giam, ngược lại nổi lên tí ti ý nghĩ không nỡ. Nghĩ nghĩ một lúc, sai Tiểu Lục móc ra hai cái hà bao từ dưới gối, lễ vật tuy nhỏ, cũng coi như là một chút tâm ý của mình đi

Sau khi hai vị mama hồi cung thì ngày đại hôn cũng tới,  Lộc Hàm mấy ngày này vẫn thảnh thơi lâu lâu lại nghe ngóng tin tức của Liễu Lộc Linh chuẩn bị được gả đi.  Hắc.. Hắc cho nàng ta vỡ mộng làm vương phi nga

Hết chương 4





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro