Chương 9: Hắn là vương gia, dĩ nhiên sẽ có thông phòng a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm đã không còn, nắng chói chang , Lộc Hàm đại lười mới chậm rãi ngồi dậy. Sờ sờ tấm đệm bên cạnh đã lạnh từ lâu,  rất chi là thương xót thở dài, thầm nghĩ: Con trai Hoàng đế cũng không dễ làm a, trời còn chưa sáng đã phải xuất môn thượng triều, thật là vất vả!

Ăn sáng xong, liền bảo Tiểu Mộc dời cái bàn thấp đến trên tháp, nắm tay áo, cầm bút lông, bắt đầu hí hoáy viết viết vẽ vẽ trên tờ giấy tuyên một hồi. Cậu  đã tiếp quản một dãy cửa hàng ở phố buôn kinh thành,  phải tính tóan thật kĩ lưỡng,  phải lời to để sau này hưu tên mặt liệt kia không phải lo đói.

Lộc Hàm chậc chậc cái miệng nhỏ nhắn, đôi mày lúc thì nhăn lúc thì giãn, miệng tự lầm bầm, mặc dù trông bộ dáng thì có chút buồn cười, nhưng thần sắc trên mặt lại nghiêm túc hiếm thấy.

Tô tô vẽ vẽ chừng nửa canh giờ, Lộc Hàm mới quẳng cây bút lông trong tay xuống. Đương lúc thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Lục lại vén rèm cửa lên, cước bộ vội vã đi vào. Trên mặt của nàng có chút lo lắng lại có chút ấm ức, nhưng khi đến trước mặt Lộc Hàm thì mạnh mẽ thu lại toàn bộ, chỉ cẩn thận dè dặt nói:

- Chủ tử,  Lý di nương,  Triệu di nương,Tống di nương đến chào hỏi ngài

Lộc Hàm nghe vậy liền ngớ người, thế mà lại quên béng đi mất, tên mặt liệt kia cư nhiên cũng sẽ có thông phòng a,  một lát sau nói:

- Cho họ vào

- Tống di nương, Lý di nương, Triệu di nương, vương phi mời các vị vào.

Tiểu Lục  cười hì hì dùng tay ra dấu mời. Ba vị cách cách nhìn nhau một cái, nhấc chân bước vào trong.

- Tỳ thiếp Tống thị, Lý thị, Triệu thị, xin thỉnh an vương phi, vương phi vạn an cát tường.

- Các ngươi mau đứng dậy!

Tuy ba người bên dưới đều lớn tuổi hơn mình, nhưng Lộc Hàm thân là vương phi phải khép nép với họ??

Sau khi họ đứng dậy, Lộc Hàm không khỏi tinh tế đánh giá từ trái sang phải.

Tống thị là thiếp thất được nạp lúc Thế Huân còn là hoàng tử, tư lịch già nhất trong phủ,  chẳng qua nàng ta tuổi đã lớn, sớm qua giai đoạn đẹp nhất của người con gái, hơn nữa trên mặt còn mang bệnh ý, cho nên nhìn qua rất tiều tụy. 

Mà Lý thị bên cạnh nàng thì hoàn toàn trái ngược, y phục màu hồng nhạt thêu hoa mẫu đơn, trên đầu đội trâm vàng xoắn sợi, trên cổ tay trắng ngần là một đôi vòng vàng khảm hồng ngọc, cực kỳ bắt mắt. Khuôn mặt như dĩa bạc, chân mày lá liễu, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, khắp người tản ra loại hương vị nồng đậm của người phụ nữ. Có điều cặp mắt kia, Lộc Hàm nghĩ, chuyển động không chút che giấu, có loại cảm giác như lúc nào cũng đang tính kế gì đó. 

Cuối cùng, phóng tầm mắt đặt lên người Triệu thị,  đang ở độ tuổi đẹp của hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn dạng như hạt dưa, mang theo vẻ khép nép rụt rè, trông như tiểu bạch thỏ vô tội.

Triệu thị thì ngược lại, mặt đầy ngây thơ, xém chút nữa phun một câu: “Vương phi thật quyến rũ a!”.

Hai bên đánh giá nhau xong, Tiểu Mộc và Tiểu Lục liền phi thường tinh mắt đi tới. Một người bưng khay trà bằng gỗ tử đàn, một thì cầm đệm hương bồ trong tay lần lượt đặt trước mặt ba người họ.

Rốt cục ba nàng vẫn còn nhớ mục đích mình tới đây, thấy thế đều phi thường tự giác quỳ xuống lần lượt nhất nhất kính trà cho vị “Tân Vương phi” này.

Nhìn bọn họ bên dưới, giờ phút này Lộc Hàm cũng không biết tâm tình của mình là gì, sau khi âm thầm lẩm nhẩm vài đôi câu chua chua,  vẫn nhận lấy trà uống. Sau đó vẻ mặt lại “ung dung hiền thục” phát biểu một bài cảm tưởng nhậm chức. Nào là mọi người đều phải chung sống hòa thuận a, mặc dù cấp bậc ta cao hơn, nhưng chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn này, không làm trái quy củ này, ta sẽ không làm khó dễ các ngươi này... bla bla bla. Sau khi tràng giang đại hải nói toàn lời vô nghĩa không có dinh dưỡng, Lộc Hàm lấy “quà gặp mặt” đã chuẩn bị trước từ trong tay Tiểu Lục , đưa cho từng người họ.

Hiện tại cậu chưa nắm giữ khố phòng trong phủ, cho nên mấy thứ này đều là tiền riêng của mình , tiêu pha một phen như vầy, Lộc Hàm từ nhỏ sống trong gia đình thường dân, biểu tình cực kỳ đau lòng a,  trong đầu liền suy nghĩ nên làm cái gì để bù lỗ a.

Vì để cho quả tim của mình dễ chịu chút, Lộc Hàm quả quyết lấy tay nâng trán, tỏ vẻ tối qua ngủ không ngon, hiện tại có chút đau đầu.

Ba người kia đều thực tinh mắt, làm sao mà không hiểu ý, bèn lục đục đứng dậy cáo từ.

Bọn họ vừa ra khỏi Gia Hòa viện, Lý thị đột nhiên quay đầu nói với Triệu Giai thị bên cạnh:

- Hôm qua tỷ thêu được một mảnh khăn “bạch lộ phiên thủy , kỹ thuật thêu của muội muội giỏi nhất, không bằng đến viện tỷ xem giúp tỷ một chút nhé.

Triệu thị vẫn luôn xem Lý thị làm chủ, sai đâu đánh đó, làm sao có thể không đáp ứng, vội vàng gật đầu nói:

- Dạ được!

Dõi theo bóng lưng hai người sóng vai bước đi, trong vô tình hay cố ý, Tống thị bị bỏ lại sau, trong mắt thoáng vụt qua vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Nàng thầm nghĩ, sợ là lại sắp nổi gió rồi!

Hết chương 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro