Chap 2: ký ức buồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"ta không chấp nhận đứa cháu này tại vì nó mà mẹ nó mới chết "

"con xin appa đừng nói vậy sinh Yeonie chính là nguyện vọng  cuối cùng của cô ấy, Tae Hee cô ấy biết mình không còn sống được bao lâu nữa nên..."

"thôi đi đừng gọi ta là appa chưa 1 giây nào ta chấp nhận anh là rể Kim gia cả nếu không phải tại vì yêu anh thì con bé đã đồng ý sang mỹ điều trị rồi như vậy thì con bé sẽ không chết"

"appa con xin lỗi tất cả là lỗi của con nhưng đứa bé này vô tội, con không biết phải làm sao cả yeonie nó... cũng bị bệnh tim như umma nó con xin appa hãy cứu lấy nó"

"được rồi ta sẽ suy nghĩ nhưng anh hãy để nó lại đây và về đi ta không muốn gặp mặt anh"

....

"huhuhu appa ơi appa đâu rồi con sợ, con muốn về nhà"

"khóc khóc cái gì đồ vô dụng, mày được sống trong cuộc đời này nhưng ta lại mất đi đứa con gái duy nhất ta mới là người muốn khóc nè"

"hức hức ông ơi cho con về nhà đi"

"phiền chết được nhốt nó vào phòng cho ta"

...

"Appa ơi ở đây tối quá con sợ, appa cứu con..."

...

"yeonie...yeonie dậy đi con, con mơ gì mà la hét um sùm vậy"-tôi mở mắt ra bắt gặp ánh mắt lo lắng của appa

"dạ không có..."-tôi ngồi dậy cả người ướt đẫm mồ hôi giọng vẫn còn run run

"lại là giấc mơ đó phải không đã hơn 10 năm rồi mà con vẫn không quên được à"

"dạ không phải đâu appa đi nấu bửa sáng đi con chuẩn bị đi học"-tôi lái sang chuyện khác để tránh câu hỏi của appa.

"thôi được rồi, à mà hôm nay con tự nấu bửa sáng nha appa có việc đi gấp rồi"-nói rồi appa thở dài đi ra khỏi phòng.

Tôi vừa chuẩn bị vừa nhớ lại giấc mơ hồi nãy đúng thật là mười mấy năm nay tôi vẫn thường mơ lại giấc mơ đó, nói đúng hơn nó như 1 thước phim 1 vết sẹo khó phai trong ký ức của tôi. Tôi vẫn nhớ như in appa tôi đã quỳ xuống năn nỉ người ta để cứu lấy mạng sống của tôi như thế nào và những lời mắng nhiếc nặng nề đó, mặc dù lúc đó tôi chỉ là đứa bé 5 tuổi nhưng tôi hiểu rất rõ. Cứ vài ngày tôi lại mơ thấy nó như nhắc nhở rằng mạng sống này rất quý giá và tôi phải sống như thế nào để đền đáp lại những người đã luôn yêu thương tôi.

Khi tôi vừa nấu xong thức ăn thì nhỏ IU cũng vừa tới chưa thấy người mà đã nghe tiếng nó ý ới , tôi vừa mở cửa là nó chạy ào ngay vào bếp miệng xuýt xoa :

"hôm nay cậu nấu ăn hả thơm quá hà, cho tớ ăn ké với nhe "

"gì chứ  sao cậu không ăn ở nhà đi qua đây ăn chực hoài vậy"-tôi giả vờ trêu ghẹo chứ tôi biết thế nào nó cũng qua ăn nên nấu rất nhiều.

"tại nhà cậu ai cũng nấu ăn ngon cả, nhà tớ có ai nấu cho ăn đâu tớ chỉ toàn ăn tiệm hoặc đồ hộp thôi, bạn Dino yêu dấu cho ăn đi mà thức ăn nhiều quá mình cậu sao ăn hết"-IU long lanh mắt nhìn tôi.

"Yahh... cậu đừng có làm mấy cái aegyo thấy ghê đó nữa ăn thì ăn đi"-thật là tôi không bao giờ chịu nổi bản mặt này.

"hahaha ăn thôi ăn thôi sau này ngày nào tớ cũng qua ăn hehe"-con nhỏ này lúc nào ăn cũng mất nết vậy đó.

"à au ửa ay ìn ắc ặt ậu ông ược ốt (mà sau bửa nay nhìn sắc mặt cậu không được tốt)"-miệng nhét đầy thức ăn IU ú ới hỏi.

"ệ ớ ăn ẹ i ăn ua ông (kệ tớ ăn lẹ đi ăn đua không)"-tôi cũng bận nhai thức ăn nên khó trả lời.

Hoàn tất bửa sáng tôi lại cùng IU đi học, suốt đoạn đường từ nhà tới trường chốc chốc nhỏ đó lại nhìn tôi chăm chăm bực mình tôi đứng lại 

"sao cậu cứ nhìn tớ hoài thế mặt tớ dính gì à"

"không chỉ là cũng câu hỏi hồi nãy cậu chưa trả lời tớ"

"haizz... không có gì đâu bạn tôi ơi tại tối qua thức khuya nên còn buồn ngủ"-tôi thở dài 

"thật không uhm... nếu có gì phải kể tớ nghe đó"

"biết rồi, biết rồi đi nhanh đi để trể"-vì tôi cao hơn nó cả cái đầu nên dễ dàng xoa đầu nó.

"đồ Dino cẳng cao"-nó gạt tay tôi ra hét lên.

Hai chúng tôi cứ thế vừa cãi nhau vừa đi, khi đến cổng trường tôi thấy hyomin đứng nói chuyện với một người lùn lùn nhưng xinh xắn.

"hyomin unnie!!! a em chào chủ tịch"-IU gọi hyomin sau đó chào cái người lùn lùn đó.

"chào em Jieun, còn đây là?"-tôi cuối đầu chào khi người đó nhìn tôi.

"à đây là bạn của em Jiyeon, học cùng lớp với em và hyomin unnie, Jiyeon đây là Soyeon unnie "

"Jiyeon-shi"-đột nhiên Soyoen gọi tôi

"nae"-tôi giật mình

"em rất xinh đẹp, gặp lại sau"-Soyeon buông một câu rồi lắc butt bỏ đi.

"unnie ấy hiện đang là chủ tịch hội học sinh trường mình"-IU thì thầm.

"Soyeon unnie học lớp nào vậy?"-mắt vẫn nhìn con người vừa bỏ đi tôi hỏi

"lớp 11-vip2 bộ có gì hả?"-IU khiều khiều hỏi lại

"không nhìn unnie ấy thật kỳ lạ không biết là..."-tôi chưa kịp nói thì nghe tiếng ho khan

"e hèm... không được nói sau lưng người khác nhất là nói trước mặt em gái người ta"-thì ra Hyomin nãy giờ đứng nghe chúng tôi nói chuyện chen vào.

Rengggggggg......tiếng chuông báo vang lên chúng tôi vội vã chạy vào lớp

"em gái là sao?" -vừa vào đến lớp vẫn còn thở hổn hển tôi thắc mắc

"babo thì Hyomin unnie là em ruột của Soyeon unnie, mà hồi nãy cậu định nói gì nữa á"-IU

"không có gì định nói là unnie ấy xinh đẹp và dễ thương thôi"

"đừng nói là cậu trúng tiếng sét ái tình nha, fan của Soyeon unnie nhiều lắm với lại unnie ấy cũng có đối tượng rồi"-IU

"tầm bậy không hà chỉ là khen thôi"

"thầy vào rồi kìa nhiều chuyện hoài"-Hyomin bàn trên quay xuống nhắc nhở.

Giờ ra chơi trong khi tôi uể oải nằm ra bàn thì IU bên cạnh cái miệng vẫn thao thao kể chuyện tình gian nan của Soyeon unnie với cái người bí ẩn gì gì đó, rồi còn khuyên tôi đừng mơ mộng nữa kẻo té đau nữa chứ, người ta chỉ thấy dễ thương nên khen thôi chứ đâu phải dạng dễ dãi gặp là yêu liền đâu (mà ai biết đâu được).

Đang nghĩ cách để stop cái miệng nhỏ này lại thì một gói quà to đùng hiện ngay trước mắt tôi, tôi ngước lên nhìn thằng con trai đang khoe răng cười chìa gói quà vào mặt tôi, nhìn hắn cũng đẹp trai nhưng mỗi tội vô duyên tặng quà ngay lúc tôi đang bực mình.

"tặng em, anh là Lee Dong Gun lớp 11, anh nghe nói em mới vừa chuyển đến lại rất xinh đẹp, gặp rồi mới biết còn hơn cả xinh đẹp nữa"

"uhm..."

"anh có 2 vé xem phim tối nay em có rảnh đi chơi với anh không"-hắn nở nụ cười lừa tình làm mấy đứa con gái gần đó dính đạn.

"xin lỗi tối nay em bận kèm IU học rồi"-tôi chỉ vào IU rồi nhìn hắn.

"hihi vậy cho anh học chung với anh học cũng được lắm anh chỉ 2 em"-hắn vẫn mặt dày

"tôi nhớ không lầm Lee Dong Gun lớp 11-Vip3 thì phải"-hyomin xen vào(các bạn đọc chap 1 sẽ biết vip3 chỉ dành cho những đứa lắm tiền nhưng đầu rỗng)

"em là?"-hắn nhướng mắt nhìn hyomin

"Park Hyomin lớp trưởng lớp này em gái của Park Soyeon"-IU lanh chanh giới thiệu dùm.

"Park Soyeon!!! xin lỗi anh có việc về lớp gấp"-hắn xanh mặt bỏ đi.

"cụp đuôi rồi nhé lè..."-IU le lưỡi khi hắn mới quay đi. 

Ba đứa tôi cùng bật cười, lúc này tôi mới thấy có thiện cảm với hyomin.

"Hyomin unnie em cám ơn uhm...chuyện hôm qua ờ...em xin lỗi"-tôi lí nhí những từ cuối

"haha babo chuyện hôm qua unnie đã quên rồi"-Hyomin phì cười xoa đầu tôi.

"yahh... sao lại xoa đầu em rối tóc hết rồi"-hyomin lại bật cười và IU khúc khích bên cạnh

"bây giờ cậu đã hiểu cảm giác của tớ rồi đó"-IU chọc tôi

"khác nhau chứ cậu lùn hơn tớ nhiều nên cảm giác cũng khác"-tôi đá đểu lại làm đụng chạm đến nổi đau của nó, thế là 1 cuộc rượt đuổi diễn ra cho đến khi chuông báo vào lớp.

"hừ tạm tha cho cậu lần sau mà vậy nữa thì chuẩn bị có món khủng long nướng mỡ hành ngay"-dù giáo viên đã vào IU vẫn nhe răng hăm dọa tôi.

Tôi không thèm nhìn tới nó chỉ chú tâm học làm nó càng tức hơn, không hiểu sao nhìn bộ dạng nó như vậy rất buồn cười nên tôi càng khoái chọc nó hơn.

Kết thúc một ngày học mệt mỏi tôi leo lên giường tận hưởng sự nghỉ ngơi, nhìn đồng hồ chỉ mới 19h còn sớm quá nhưng thôi kệ nhắn tin cho người đó rồi hãy ngủ.

From Dino to...

"unnie hôm nay của em có vẻ vui vẻ thú vị hơn hôm qua, unnie có còn nhớ con nhỏ này không, em rất nhớ unnie"

khẽ thở dài khi ngày nào mình cũng nhắn một nội dung như vậy mà không có hồi đáp, cảm giác như là mình không hề tồn tại vậy.

tinggg... đang buồn buồn tủi tủi chợt tiếng tin nhắn vang lên thắp sáng niềm tin sắp tàn lụi trong tôi

"ngủ ngon yeonie, unnie xin số em từ IU, ký tên: Hyomin"-làm tôi tưởng người đó trả lời nhưng đọc nội dung tin nhắn tôi mỉm cười đáp lại.

"unnie cũng vậy ngủ ngon"

"yahhh...yahhh...yahhh sao cậu dám tùy tiện cho số tớ vậy hả mai cậu chết chắc rồi"- tôi gọi điện cho IU chửi một tràng rồi cúp máy không đợi nghe trả lời.

tingggg..."Dino đại nhân con biết lỗi rồi tha thứ cho con"-IU gửi tin nhắn cầu xin

Tôi không thèm trả lời vứt máy sang một bên trùm mền ngủ, còn chuyện xử lý nhỏ kia mai tính.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đoạn này là suy nghĩ của người khác không phải của Jiyeon nha.

"giờ này mà thấy đèn thư viện còn sáng biết ngay cậu đang ở đây mà, cậu không nghỉ ngơi cũng phải cho cô thủ thư nghỉ chứ"-Soyeon đứng tựa ở kệ sách gần đó nói.

"tớ có vài thứ cần tìm hiểu, cậu đợi mình từ chiều giờ luôn à"-không ngước mặt lên tôi hỏi.

"à tớ bỏ quên đồ nên quay lại lấy, cũng 7h tối rồi cậu có muốn đi ăn gì không?"-Soyeon đi đến cạnh bàn nhẹ nhàng nói.

Rõ ràng là đợi mình mà nói dối, tôi định vạch tội cậu ta thì "Bíp Bíp..." là tiếng tin nhắn, lại là người đó tuy mỗi lần nhận được tin nhắn đều thấy hạnh phúc nhưng cũng đau khổ và không dám trả lời dù rất muốn, không sao chỉ cần biết người đó vẫn sống hạnh phúc là được.

"cậu đang nghĩ ngợi gì đó, ai nhắn tin mà cậu không trả lời đi"-Soyeon tò mò

"không có ai hết, tớ cũng xong rồi về thôi, à mà tớ nhớ không lầm đây là lần cậu quên đồ thứ 101 rồi"-tôi vừa thu dọn vừa nói nhưng Soyeon chỉ cười hihi.

"Sáng nay tớ gặp được một bé rất xinh mới chuyển đến hình như học chung với Hyomin"-Soyeon kể lể

"uhm xong rồi đi thôi"

"cậu không thắc mắc đó là ai à nhỏ đó dễ thương lắm á, nếu cậu gặp coi chừng yêu luôn "-Soyeon nói với theo.

"không quan tâm"-tôi lạnh lùng nói rồi lướt đi nhanh

Là ai xinh đẹp tới mức nào mà khiến cho một Soyeon bình thường rất hiếm khi khen ai hôm nay lại tíu tít kể hoài, trong đầu tôi đột nhiên lướt qua hình ảnh của người đó, đối với tôi trên thế gian này người đó là xinh đẹp nhất, một vẻ đẹp thiên thần thuần khiết mà không bao giờ tôi có thể với tới. 


P/s: cáo lỗi đã khiến mọi người chờ nhưng 2 ngày nay mạng nhà mình bị hư mới sửa xong nên up chap chậm xin lỗi nhiều nhiều











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro