Chương 1: Những Ngày Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều Hà Nội đầy gió. Tay cầm một que kem đã ăn hết nửa, tay kia gõ nhịp loạn xạ theo "Gangnam Style", tôi đang tận hưởng buổi chiều đẹp trời của mình.

Bờ Hồ hôm nay đông vui hơn, như thể người dân thành phố đang cố thu vén những cơn gió Thu êm đềm này trước khi chúng biến mất và nhừng chỗ cho những ngọn gió xám của mùa Đông. Góc ghế đá quen thuộc cho phép tôi nhìn ngắm hầu hết mọi người. Một đứa bé chạy qua chỗ tôi, ngước mắt nhìn tôi rồi cười. Tôi cũng cười lại với nó. Buổi chiều hoàn hảo.

Chỉ một lát nữa thôi, Duy sẽ xuất hiện. Anh sẽ lại mặc sơ mi caro khoác ngoài một chiếc pull đen, tôi đoán thế. Đôi mắt dài của anh sẽ nheo lại trong khi anh dáo dác ngó xung quanh để kiếm tìm tôi giữa đám đông, và tôi sẽ lại đúng bật dậy chạy tới chỗ anh, cười rạng rỡ. Tay đan vào nhau, dạo bước, và hẹn hò.

Tôi yêu Duy, ngay từ lần đầu tiên, khi anh ngồi xuống đối diện tôi và với một ánh mắt quả quyết, anh nói như chỉ đủ để tôi nghe thấy:

-Anh thích em. Chúng ta hẹn hò đi.

-Xin lỗi, anh là...

-Anh là Duy, nếu như em cần một cái tên. Anh thích em, được hai tiếng đồng hồ rồi, từ khi em bước vào đây. Nếu em tin vào cái gọi là dự cảm, hãy bắt đầu với anh. Nếu em nói không, anh sẽ biến mất ngay trong ba giây. Anh chỉ muốn nói thế thôi.

Tôi nhìn anh chăm chăm. Nếu là một gã râu ria xồm xoàm với hàm răng ám khói thuốc, có thể tôi đã hét và bỏ chạy. Nhưng với đôi mắt nâu dài đang gợn sóng và khuôn mặt thanh tú này thì ...

Tôi nhìn xuống đất, suy nghĩ mất hơn một phút, dưới ánh mắt tha thiết của chàng trai kì quặc, rồi chợt ngẩn mặt lên, cười:

-Đi ăn gì ngon ngon rồi nói tiếp, anh.

Chúng tôi quen nhau từ ấy. Có những khoảng khắc kì lạ xảy ra chỉ một lần trong đời và nếu bạn không nắm giữ nó, bạn sẽ không có cơ hội biết rằng nó tuyệt vời như thế nào để mà hối hận. Duy có tất cả những thứ mà một đứa con gái như tôi cần. Anh dịu dàng, đôi khi cương quyết, thú vị vừa đủ để không nhàm chán, bí ẩn vừa đủ để tôi tò mò, và những cử chỉ yêu thương của anh luôn làm tôi ấm áp đến tận tim. Đôi khi thấy mệt mỏi, tôi thích đứng tim trong vòng tay ôm từ phía sau của anh, khẽ nhắm mắt tận hưởng cái cảm xúc lặng lẽ bình yên nào đó dâng lên và khiến tim tôi dịu lại. Không phải chàng trai nào cũng làm được như thế. Và tôi yêu anh ấy vì điều đó.

Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa hiểu được cái gì đã khiến anh bị thu hút lại phía tôi, trong cái quán cafe nhộn nhịp người hôm ấy. Có lẽ chỉ là đơn giản như thế, bỗng một hôm, chúng tôi tìm thấy nhau, và yêu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro