yewo1234

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: if_rchanluvsj@LJ

Translator: may_gio_nang aka Xu

Pairing: YeWon

Rating: PG- 13

Category: general

Ðã ðýợc sự cho phép của tác giả!

Winter

Siwon thở dài khi nhìn thấy tuyết rõi ngoài cửa sổ. Một mùa ðông nữa ðã lại về. Cậu không hề thích ðiều ðó. Tuyết, hiển nhiên là không sao cả, nhưng cái giá lạnh ðến mức dễ khiến ngýời khác ðóng bãng của mùa ðông mới là ðiều mà Siwon không thể nào ýa nổi. Thở dài một lần nữa, cậu với lấy quyển Kinh thánh của ḿnh, ngồi xuống và bắt ðầu ðọc. Hiển nhiên, Siwon hiểu rõ mùa ðông là món quà của Thýợng Ðế, tuy nhiên, mùa hè ðối với Siwon vẫn luôn tuyệt vời hõn rất nhiều.

Siwon ngồi ðó, tự hỏi tại sao mùa ðông lại tồn tại, cho ðến khi một ṿng tay ai ðó nhẹ ôm lấy cậu từ phía sau. Cậu mỉm cýời, nhận ra mùi hýõng quen thuộc của ngýời ḿnh yêu và cả cánh tay nhỏ nhắn ðang choàng quanh cổ.

-Siwonnie~ - Yesung khẽ gọi.

Siwon ðặt quyển Kinh Thánh của ḿnh xuống, và vẫn nụ cýời trên môi, cậu hỏi:

-Uhm… Yesungie, anh muốn ǵ nào?

Yesung ngồi xuống bên cạnh, khẽ khàng:

-Hemn… không có ǵ…

Chàng trai nhỏ bé trả lời. Yesung bao giờ cũng nhý vậy. Lúc nào anh cũng ðến bên cạnh Siwon, chỉ ðể ôm hoặc hôn cậu, nhýng với Siwon, ðiều ðó quả thật tuyệt vời và thú vị.

Cậu âu yếm nhìn xuống ngýời ḿnh yêu, nhýng rồi lại cảm thấy không hài ḷng chút nào với những ǵ mà ḿnh ðang thấy.

-Sunggie! Tại sao anh lại chỉ mặc một chiếc quần mỏng nhý vậy cõ chứ? Thời tiết bây giờ rất lạnh, và nếu cứ ãn mặc thế kia thì anh sẽ bị ốm ðấy!

Yesung chỉ mỉm cýời. Tiến lại gần cậu hõn, anh nhanh chóng ngồi lên ðùi Siwon, choàng tay ôm lấy chiếc cổ mạnh mẽ và ðàn ông của cậu.

-Nếu vậy thì… em có muốn sýởi ấm cho anh không? – anh hỏi, ngýớc nhìn Siwon bằng ðôi mắt cún con vô tội.

Yesung không nhận ðýợc câu trả lời nào từ Siwon cả, mà thay vào ðó, cả cõ thể anh ðã ðýợc ṿng tay cậu bao bọc trong cái ôm ngày càng thắt chặt. Mỉm cýời hạnh phúc, anh ngả ðầu ḿnh tựa lên bờ vai Siwon rắn rỏi. Vẫn luôn luôn là vậy, khi bên cạnh Siwon, Yesung cảm thấy cuộc sống thật bình yên và ấm áp, ðể rồi… trong ðôi tay cậu, anh lặng lẽ ði vào giấc ngủ.

Siwon nở một nụ cýời hạnh phúc. Vẫn giữ nguyên ṿng tay siết chặt, dù Yesung ðã thiếp ði tự bao giờ, cậu lặng lẽ nhẹ nhè vuốt lấy tấm lýng của anh, và rồi bắt ðầu tìm một thú vui yên bình trong tṛ ðùa nghịch ngợm trên mái tóc nâu của Yesung rối bời. Ðó cũng là khi Yesung ðã tìm về miền ðất của những giấc mõ – những giấc mộng bình yên výõng vất bóng hình cậu.

Và giờ ðây, với Siwon, mùa ðông ðã không còn là ðiều tồi tệ nữa…

The end.

Author: may_gio_nang (Xu)

Rating: T

Disclaimer: Yesung là của Siwon, và ngược lại. Không bao giờ thay đổi.

Category: General

Pairing: Yewon

Thiên mệnh

“Tại sao cậu lại biết tôi…?”

“Vì chúng ta là thiên mệnh.”

Những ngày đầu tiên… Từng giọt mưa giữa thu nhẹ nhàng thấm vào mái tóc anh ướt lạnh. Mưa mùa thu… và về bên anh, là em giữa mùa thu ấy…

Là thiên mệnh thật sao…?

“Tại sao em yêu anh…?”

Siwon im lặng. “Tại sao” không phải là thói quen hỏi của Yesung. Và câu trả lời lần này cũng không nằm trong khả năng trả lời của cậu.

“Tại sao em không trả lời…?”

“Vì trả lời đồng nghĩa với việc tình yêu em dành cho anh không đủ để can đảm ở cạnh anh cả cuộc đời.”

“….”

Mọi câu trả lời cho tình yêu đều chỉ là những lí do vụn vặt vô nghĩa. Tình yêu không cần câu trả lời. Lý do tại sao yêu cũng không là gì cả. Chỉ cần, cả hai đều là thiên mệnh của nhau, cho và nhận, trong suốt cuộc đời này.

Tuyết mùa đông trắng xóa cả đất trời… Và giữa màu trắng ấy, anh đã là của em, trong những đêm ấm áp…

“Tại sao….?”

Ráo hoảnh trong từng giọt nắng mùa xuân, cậu tự hỏi tại sao ánh mắt anh khi ấy lại bình thản đến vậy. Cứ như thể cách đây vài phút, không hề có một lời chia tay nào thốt ra giữa 2 người cả.

Bình thản như mùa xuân nhảy múa trên những nhành loa kèn trắng bên ngoài ô cửa sổ…

“Vì như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn cho cả 2 sao?”

“Không! Sẽ chỉ tồi tệ hơn thôi. Với anh…” – đôi mắt đen mở to nhìn xoáy vào khuôn mặt nhợt nhạt của cậu – “…và cả với em nữa”

“Tại sao…?”

“Vì em là của anh. Vì chúng ta là của nhau, mãi mãi.”

“Không!” – cậu gào lên. Con tim nhức nhối trong lồng ngực. – “Đó chỉ là nói dối! Không có gì là mãi mãi cả, anh kiểu không?”

Chia tay, hóa ra là đau đến vậy sau… Cả kẻ nói lẫn người nghe, đều đau như nhau cả…

Chỉ là, hình như với Siwon, kẻ thực sự đau hơn, không phải là anh, mà là cậu…

Chẳng vì lý do gì cả.

“Không có sao, Wonnie?” – anh bình thản nhìn cậu. Không một giọt nước mắt. Không một lời cầu xin. Cứ như thể chưa bao giờ trong đời này, giữa anh và cậu đã có một tình yêu thật đẹp - “Tại sao lại không?”

“Đừng bao giờ hỏi em thêm một điều gì nữa. Chúng ta kết thúc tại đây, được chứ?”

Cậu đứng dậy. Màu nắng chói chang sau lưng. Xuôi dòng nắng, sẽ chẳng bao giờ thấy đôi mắt mình mệt mỏi cả.

Cậu đẹp như một vị thần, và nắng nghịch ngợm kia là hào quang mà Chúa trời ban cho cậu.

Cũng như Chúa đã ban cậu cho anh…

“Em đi đi… Anh sẽ ngồi lại một chút… À không…” – anh mỉm cười. Nắng chiếu vào đôi mắt thẳm sâu đầy ý niệm – “… anh sẽ ngồi đây, mỗi chiều, cho đến bao giờ em quay về với anh.”

Mùa xuân với em không là gì cả. Héo úa mất cả một màu trời thanh thoát, khi trong em, nụ cười anh giữa nắng rạng rỡ đến lạ lùng.

Phố dần chiều. Cà phê nguội lạnh.

Cậu nhìn anh. Đáy mắt nâu nổi những đợt sóng xáo động. Hoang mang và sửng sốt. Nỗi đau đông đặc trong từng mạch máu.

“Tại sao…?”

“Vì chúng ta là thiên mệnh”

“Thiên mệnh? Cả khi 2 tuần sau, em sẽ cưới một người khác, không phải là anh?”

“Đúng vậy, dù là ai mang em đi khỏi anh, thì cũng vô ích. Vì chúng ta là thiên mệnh, và không ai có đủ khả năng để phá vỡ thiên mệnh ấy cả.”

Là thiên mệnh… như em đã trả lời anh, trong cơn mưa mùa thu ấy…

Thiên mệnh bắt đầu giữa những giọt mưa thu…

Anh không tin một mùa xuân nào có thể mang thiên mệnh của anh đi cả…

… vì ngoài mùa thu ra, em không thể có một thiên mệnh nào khác.

Mùa thu của thiên mệnh, và anh là thiên sứ…

… thiên sứ của em, cũng như, trong anh, em là vị thần của số phận. Em hiểu chứ, Wonnie…?

Những câu hỏi “tại sao” rơi vào dĩ vãng…

Thời gian trôi…

Xuân mỏng manh. Cậu đã cưới người con gái ấy.

Hạ vàng nắng. Anh vẫn ngồi bên tách cà phê, giữa màu nắng hoàng hôn u uẩn.

Màu nắng nhuộm áo anh vàng vọt. Giữa dòng người vào ra trong quán. Giữa những nỗi nhớ không lời. Giữa niềm tin. Giữa những yêu thương nắng không thể làm phai đi nỗi.

Và giữa ánh nhìn dõi theo của cậu…

Ân hận, xót xa và đau đớn…

“Chúng ta li hôn…”

“Tại sao…?”

Lý do…? Chỉ là một mớ nỗi đau hỗn loạn.

“Xin lỗi. Nhưng em bên anh, sẽ là nỗi đau. Và chia tay là để giải thoát.”

“Đừng! Siwon, em yêu anh! Đừng, làm ơn đừng bỏ rơi em! Em van anh đấy, được không?”

Cầu xin, và nước mắt.

Cô ấy không phải là anh, Sunggie à. Cô ấy khóc lóc vì em. Cô ấy van xin em…

…còn anh, thì không bao giờ, trong buổi chiều hôm ấy.

Anh chỉ lặng lẽ chờ đợi em, không nước mắt, bình thản và tin tưởng.

Nước mắt của cô ấy chỉ khiến em cảm thấy tội lỗi…

…còn đôi mắt bình lặng của anh mới thực sự khiến em ân hận.

Cầu xin ư…?

“Anh xin lỗi. Không thể, xin lỗi em…”

Đừng khóc nữa. Anh không muốn làm em đau đâu, cô bé à.

Chẳng lẽ anh phải nói rằng, anh đã không cưới em vì tình yêu, thì em mới chịu thôi khóc lóc và van xin sao…?

Đám cưới giữa 2 ta, là sai lầm. Ngay từ đầu đã là sai lầm.

Con người ta không ai đến với nhau hạnh phúc bằng toan tính cả. Cả em. Cả anh. Cả 2 gia đình chúng ta. Toan tính nhiều, sai lầm nhiều, và giờ, đau đớn là phần cả 2 phải chấp nhận.

Anh không yêu em… Anh chỉ yêu anh ấy.

Đừng van xin…! Hàng trăm lời van xin của em, cũng chẳng thể đổi lấy một nụ cười của anh ấy giữa cái nắng mùa xuân chiều hôm ấy.

“Thiên mệnh…”

Em không phải là thiên mệnh của anh.

Thiên mệnh của anh không phải là mùa xuân, với em.

Anh chỉ có duy nhất một thiên mệnh, là anh ấy, với mùa thu trong cơn mưa kì diệu.

Em hiểu chứ…?

“Xin lỗi… thực sự xin lỗi…”

Nắng hạ tàn phai. Mùa thu thổi những đợt gió nhẹ trên hàng phong vàng lá.

Tí tách.. tí tách…

Những cơn mưa thu…

Thiên mệnh…

Anh vẫn ngồi, lặng yên nhìn mưa rơi ngoài ô cửa…

Những nhánh loa kèn rung rinh nhè nhẹ. Màu trắng đong đưa. Đã một năm anh gặp em, yêu thương, khổ đau và chờ đợi.

Cà phê nguội lạnh theo hơi mưa. Những giọt nước kìm nén trên mi mắt. Không khóc, vì anh tin em sẽ quay về.

Vì chúng ta là thiên mệnh.

“Sunggie ah ~”

“…”

“Đừng khóc, Sunggie… Em đã về rồi đây.”

Nước mắt ư…? Là mưa thu đấy chứ…!

Khóc rồi à…?

Hay nước mắt của anh, sau bao khổ đau và chờ đợi, với mưa thu cũng là một thiên mệnh…?

Giống như em và anh vậy…

Thiên mệnh bắt đầu giữa những giọt mưa thu…

The End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro