Chap15: Hãy mơ một giấc mơ dài, niềm tin sẽ giúp ta thực hiện mong muốn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-An An! Em tham quan xong rồi hả? Thế nào? Em cảm thấy thích không?
An An ánh mắt vô định:
-Cũng...được ạ. Em cảm thấy hơi mệt. Em xin phép về trước, xin lỗi mọi người.
-An An! Em không sao chứ?
Hạ Mai lo lắng hỏi. An An gượng cười nhẹ:
-Em không sao đâu? Chỉ hơi mệt một chút thôi.
-Vậy chị đưa em về nha.
-Không cần đâu ạ. Mọi người cứ tiếp tục bữa tiệc đi. Em xin phép.
Nói rồi An An rời khỏi club. Cô lang thang trên đường, những trang giấy ố vàng cứ lẩn quẩn mãi trong đầu cô. Tại sao cô lại không hề biết đến những chuyện này? Một TCH biết đến cậu trong khoảng thời gian tươi đẹp nên mới nghĩ từ trước cho đến nay cậu luôn vui vẻ, an nhiên. Vì vậy mới không biết cậu đã phải trải qua những chuyện gì.
An An đến một trạm xe buýt và ngồi ở đó. Cô không muốn về nhà nhưng cũng không biết đi đâu. Vậy nên, cứ ngồi ở đấy.
-Bộ dạng bây giờ của em trông giống như là người bất hạnh nhất thế giới vậy.
              ***********
* 3 năm trước *
-Này anh, bộ dạng của anh bây giờ trông giống như là người bất hạnh nhất thế giới vậy.
Một cô nhóc với mái tóc đen mượt phủ dài qua vai, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú cùng đôi mắt to tròn long lanh ngấn nước. Mũi và má ửng lên màu đỏ hồng, tôi nghĩ cô bé vừa mới khóc.
-...
-Haiza...vài phút trước tôi còn nghĩ mình là người bất hạnh nhất. Bây giờ nhìn thấy anh, thật là được an ủi...
-Này, em đem nỗi buồn của người khác làm sự an ủi cho mình sao?
-Có sao đâu chứ. Cũng đâu phải việc sai trái gì...
-Em không thấy lương tâm cắn rứt à?
-Không, tôi với anh đâu có là gì của nhau.
Cô bé vẫn bướng bỉnh đáp lại tôi khiến tôi không sao nhịn được mà bật cười:
-Vậy tại sao vài phút trước, em lại nghĩ mình là người bất hạnh nhất?
-Vì tôi đã bị phản bội? Bị người bạn mà mình tin tưởng nhất phản bội, đó không phải là điều bất hạnh nhất sao?
-Ừm, đáng buồn thật. Nhưng dù sao em cũng từng có bạn. Vậy cũng may mắn hơn ai đó rồi.
-Ai đó...là anh sao?
-Có lẽ...
Cô bé ngồi xuống bên cạnh tôi, đôi mắt vẫn long lanh:
-Vậy tôi...sẽ là bạn của anh...nên đừng ở đây mà ủ rũ nữa.
-Hả?
Tôi ngây người. Cô bé cười tươi, ánh mắt bây giờ rực sáng đẹp đẽ:
-Tôi sẽ là bạn của anh. Một người bạn thật sự. Nhưng là khi chúng ta gặp lại được nhau. Khi đó, tôi sẽ thực hiện lời hứa.
-...
-Thật đó, nếu không tin thì nghéo tay đi.
Nói rồi cô bé đưa tay ra. Tôi chẳng thể nào nhịn được cười. Cứ nhìn cô bé rồi cười như tên điên. Đó là lần đầu tiên tôi được cười thoải mái như vậy. Và tôi tin chắc rằng, tôi sẽ gặp lại cô ấy. Từ khoảnh khắc ấy, tôi luôn tin vào cái gọi là số mệnh.
Ba năm sau, tôi gặp lại cô ấy ở trường cấp 3 mình đang học. Thế nhưng, thay vì là cô bé lém lỉnh với nụ cười rạng rỡ ngày đó thì bây giờ lại là một người lạnh lùng và xa vời đến mức chẳng thể chạm đến. Dù tôi có cố gắng như thế nào, tôi vẫn không thể lại gần cô ấy.
                   *******
*Hiện tại*
-Sở...Tại?
An An ngạc nhiên. Sở Tại ngồi xuống bên An An.
-Chúng ta đã gặp lại được rồi. Em đừng ở đây ủ rũ mà thực hiện lời hứa của mình đi.
-Ai ủ rũ chứ?
An An quay mặt đi chỗ khác, tránh ánh mắt Sở Tại.
-Lại vì người đó nữa hả? Lí do khiến em ngồi đây ủ rũ.
-Không liên quan gì đến anh.
-Vậy là đúng rồi.
An An thôi né tránh ánh mắt Sở Tại:
-Anh...là người ở trạm xe buýt lúc đó sao?
-Ừm.
-Sao anh không nói?
-Em sẽ cho tôi cơ hội để nói sao?
-Cái đó...? Thôi, tôi không nói nữa.
-Lần này lại vì chuyện gì nữa. Cậu ta lại bị ai đó anti nữa à?
-Đã nói là không liên quan tới anh rồi mà.
An An kích động đứng lên, nói.
-Em để tâm đến cậu ta như vậy, cậu ta có biết không?
-Đương nhiên là biết rồi. Cậu ấy chắc chắn là biết TCH lúc nào cũng quan tâm đến cậu ấy.
-TCH sao?
-Ừm, chỉ cần cậu ấy biết như vậy là đủ rồi.
Nói rồi An An bỏ đi, để lại Sở Tại vẫn ngồi đó.
*Em lúc nào cũng vậy. Thế nhưng đây lần cuối cùng tôi để em đi dễ dàng như vậy. Emngười bước đến bên tôi trước nên em không được phép làm điều đó với tôi. Tin tôi đi, số mệnh đã nói như vậy.*
                    *******
-An An! Sao cậu lại thất thỉu như vậy? Vì chuyện đó nữa hả?
An An trông có vẻ mệt mỏi, thở dài nói:
-Ừm, mình chẳng thể nào quên được chuyện đó.
-Aiya, cậu thôi cái vẻ mặt đó đi. Chẳng phải bây giờ cậu ấy đã rất tốt rồi sao.
-Ừm, nhưng mà...
-Thôi mà...đừng nghĩ đến nó nữa, nha!
Sở Ngân trưng vẻ mặt làm nũng khiến An An rùng mình.
-Cậu thôi cái biểu cảm nổi da gà đó đi.
Sở Ngân cười tươi:
-Hì. À, mà tối nay cậu có rảnh không?
-Để làm gì?
-Cậu đến lễ hội đêm với mình đi. Ở đó vui lắm.
-Lễ hội đêm?
-Ừm. Là con phố chợ đêm. Ở đó hằng năm sẽ tổ chức một lễ hội cho các sinh viên giao lưu với nhau qua việc để các sinh mở các cửa hàng nhỏ buôn bán. Rất vui đó, cũng có nhiều...anh đẹp trai nữa.
Sở Ngân hào hứng.
- Hả? Bây giờ mình mới biết cậu cũng là người mê trai đấy.
An An tỏ ý trêu trọc.
-Mình chỉ mê trai đẹp thôi.
-Hay quá ha? Không mê trai đẹp chẳng lẽ đâm đầu vào trai xấu.
-An An! Đi với mình đi mà.
Sở Ngân lại làm nũng, năn nỉ An An.
-Thôi được rồi, mình đi. Cậu mau cất cái vẻ mặt đó đi. Nổi hết cả da gà.
-Yeh! Vậy tối mình gặp nhau ở trạm xe buýt.
-Ừm.
*Sở Ngân nói tôi nên quên những bất công của cậu ấy đi. Thế nhưng, TCH chúng tôi mới người cần phải nhớ những điều đó. như vậy, chúng tôi mới thể không ngừng yêu thương cậu ấy một giây phút nào. Hãy cứ luôn mỉm cười như bây giờ, Thiên Thiên! TCH sẽ mãi bên cậu.*
                 *********
Khu chợ đêm nằm khuất trong một con hẻm, tuy quy mô nhỏ nhưng lại rất đông đúc. Hôm nay tổ chức lễ hội nên lại càng đông đúc hơn. Nghe nói hôm nay tất cả các sạp hàng đều nhường cho các sinh viên bán.
-Woa! Tuyệt thật. Ở đây còn có những quán cà phê nữa này.
Sở Ngân vui vẻ chỉ tay về phía một quán cà phê nhỏ.
-Ừm, giống như một khu chợ thu nhỏ vậy. Cũng thú vị.
An An vừa nói vừa đảo mắt nhìn xung quanh.
-Đấy, mình đã nói mà. Cậu sẽ thích thôi.
Sở Ngân cười tít mắt, làm An An cũng cười theo.
-An An, mình vào quán cà phê đó nghỉ chân một chút đi.
-Thôi, mình chỉ mới tới đây chưa được vài phút mà.
-Đi đi mà, mấy quán cà phê đó toàn mấy anh đẹp trai.
Sở Ngân cười ranh mãnh. An An cốc đầu cô:
-Thôi đi. Cậu chỉ được mỗi vậy.
-Đi mà.
-Cậu vào một mình đi. Mình đi xung quanh một chút. Lát nữa mình sẽ tới chỗ quán cà phê. Cậu nhớ là đừng đi lung tung á.
-Cậu không vào thật sao?
-Ừm. Cậu vào đi.
Nói rồi An An đi sâu vào con hẻm. Những sạp hàng bày bán đủ các loại đồ được trang trí rực rỡ, bắt mắt. An An đi sâu hơn vào trong nữa. Đến cuối con hẻm, An An nhìn thấy một căn nhà cũ kĩ và có phần hơi đổ nát. Trông có vẻ rất kì quái. Trên cửa có một tấm bảng ghi vỏn vẹn một chữ: "BÓI".
-Bói? Là bói toán sao?
Đang thắc mắc thì cánh cửa đột nhiên mở ra. Có lẽ vì đã rất cũ nên khi cánh cửa mở phát ra âm thanh chói tai. An An có hơi giật mình, nhưng cũng hiếu kỳ nhìn vào bên trong. Âm u và tối đen như mực. Toan quay lưng trở ra thì có một tiếng nói phát ra:
-Này cô bé, chẳng phải cô đang muốn thay đổi điều gì đó sao?
An An quay lại, không hiểu vì sao, cô cứ thế bước vào trong. Bên trong được bày trí những thứ đồ rất cổ quái, trước nhà là một cái bàn mà bên trên là những tờ bùa và những vật An An chưa nhìn thấy bao giờ. Ngồi giữa bàn là một người mang áo choàng đen phủ kín cả đầu.
-Cô bé xinh xắn của chúng ta, cô đang muốn thay đổi điều gì vậy?
Qua giọng nói, An An có thể đoán được đó là giọng của một bà lão:
-Bà có thể đọc được suy nghĩ của người khác?
-Có lẽ vậy.
-Vậy thì sao? Bà muốn nói điều gì đây?
-Dòng thời gian giống như một chiếc xe không phanh, chỉ có thể tăng tốc và lao về phía trước. Chỉ có thể là về phía trước. Quay đầu lại ư? Đó là khi chúng ta muốn chết.
-Bà nói với tôi điều này làm gì?
-Nhưng không phải là không có cách. Nếu như cô có đủ niềm tin. Tôi sẽ giúp cô.
-Giúp tôi?
-Đúng vậy? Số mệnh đã cho phép cô làm điều đó. Chỉ cần đừng làm xáo trộn hiện tại và tương lai.
-Ý của bà...
-Đúng vậy. Ta có thể giúp cô đến được nơi đó.
Nói rồi bà ta đưa ra một cái đồng hồ cát làm bằng gỗ đã cũ.
-"Hãy mơ một giấc mơ dài, niềm tin sẽ giúp ta thực hiện mong muốn." Hãy lật ngược chiếc đồng hồ và đọc câu thần chú này, cô sẽ thực hiện điều cô mong muốn. Nên nhớ, đừng làm xáo trộn hiện tại và tương lai. Nếu không, cô sẽ tan biến mãi mãi.
                  ********
An An đã trở về nhà, lời bà lão trong căn nhà cũ lúc nãy cứ văng vẳng bên tai. Thực sự là có thể sao. Cô có nên tin tưởng không. Nhưng cô không thể làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến tương lai. Chỉ một sơ xuất nhỏ thôi, cô có thể sẽ không tồn tại trên thế giới này nữa. Nhưng, cô muốn quay về thời điểm đó. Niềm tin biến những bất công của cậu ấy thành những động lực lớn hơn sự sợ hãi kia. Đúng vậy, cô phải mau chóng trở về thời điểm đó. Cô không thể đợi thêm được nữa. Cô có 10 tiếng để ở đó. Bây giờ là đã là 9h. Cô phải thức dậy trước 6h, nếu không...cô không thể trở về nữa.
An An lên giường nằm, lật ngược chiếc đồng hồ và nhắm mắt, đọc câu thần chú:
"Hãy mơ một giấc mơ dài, niềm tin sẽ giúp ta thực hiện mong muốn."
An An thấy một luồng ánh sáng lướt nhanh qua cô. Cô có cảm giác mình đang chạy ngược trên dòng thời gian.
Ồn ào quá. Là tiếng người nói. Có cả tiếng vali kéo trên nền gạch và tiếng phi cơ hạ cánh cất cánh. An An mở mắt, một dòng chữ hiện lên trên không khí:
"Sân bay Trùng Khánh, ngày...tháng...năm 2013."
                 *********

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro