-Yêu-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Joshua chưa bao giờ nghĩ rằng chuyến đi này sẽ để lại cho cậu nhiều kỷ niệm đến vậy. Đây không phải lần đầu tiên Joshua trở về Mỹ, nơi cậu đã sinh ra và lớn lên, nhưng lần này lại có một điều gì đó khác biệt. Có lẽ bởi vì cậu không về đến thăm gia đình, mà còn là để khám phá thêm về bản thân mình, và đặc biệt hơn cả, cậu không hề chuẩn bị cho việc gặp một người như anh.

_______

Joshua đã rất háo hức khi trở lại Mỹ trong chuyến du lịch ngắn ngày này. Sau nhiều năm sống ở Hàn Quốc, trở về quê hương mang lại cho cậu cảm giác vừa lạ lẫm vừa thân thuộc. Cùng với nhóm bạn, Joshua lang thang qua các con phố, thưởng thức âm nhạc đường phố và tận hưởng không khí nghệ thuật sống động của thành phố. Buổi chiều hôm ấy, họ quyết định dừng lại tại một khu phố nghệ thuật nổi tiếng để thư giãn.

Khi đang lang thang trên con phố, Joshua chợt nghe thấy bản nhạc nhẹ nhàng vang lên từ một góc phố, một bài hát cũ mà cậu yêu thích. Tiếng nhạc lôi cuốn cậu tiến gần hơn, và đó là lúc Joshua nhìn thấy Jeonghan. Anh đứng bên ngoài một quán cà phê nhỏ, lưng tựa vào tường, mắt nhắm lại như đang tận hưởng từng giai điệu. Jeonghan mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng lại nổi bật giữa khung cảnh ấy với vẻ đẹp thanh thoát và dịu dàng.

Cỏ vẻ như Joshua đã bị cuốn hút bởi hình ảnh của ấy. Hình như đang có ai đó gọi tên cậu, bạn cậu chăng? Cậu cũng không rõ nữa nhưng cậu không thể rời mắt khỏi người con trai kia. Trái tim cậu đập nhanh hơn khi thấy dần Jeonghan bước vào vòng tròn nhỏ nơi mọi người đang khiêu vũ theo nhịp điệu bài hát.

Như có một lực hấp dẫn vô hình, Joshua tiến gần hơn và hòa mình vào nhóm người. 

Khi cậu bước vào vòng tròn, bất chợt Jeonghan xoay người lại, và ánh mắt hai người chạm nhau. Khoảnh khắc đó như một điều kỳ diệu – như thể họ đã quen biết từ lâu, dù đây chỉ là lần đầu tiên họ gặp nhau.

Không ai nói một lời, Joshua nhẹ nhàng đưa tay ra và Jeonghan nắm lấy, không chút do dự.

Hai người bắt đầu di chuyển theo nhịp điệu của bài hát, từng bước nhảy nhẹ nhàng nhưng lại khiến Joshua cảm thấy như đang bước đi trong mơ. 

Jeonghan mỉm cười, nụ cười như nắng mai làm tan biến mọi bối rối trong lòng cậu.

Joshua không phải là một người nhảy giỏi, nhưng điều đó dường như không quan trọng. Khi tay cậu đặt nhẹ lên vai Jeonghan, và tay Jeonghan chạm hờ vào eo cậu, mọi thứ xung quanh như tan biến.

Chỉ còn lại họ, cùng nhau hòa mình trong điệu nhạc dịu dàng ấy.

Một vài phút trôi qua, bài hát kết thúc, nhưng Joshua không muốn buông tay. 

Lạ lùng, chỉ một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi mà cậu đã cảm thấy như muốn kéo dài khoảnh khắc này mãi mãi. Nhưng rồi Jeonghan nở một nụ cười ngọt ngào, rút tay ra và cúi đầu chuẩn bị chào tạm biệt.

"Would you like to step into the café?" (Cậu có muốn vào quán cà phê không?) Jeonghan hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng với Joshua thì nó như đang mời gọi cậu vậy.

Joshua gật đầu, cảm thấy lòng mình rung động bởi giọng nói của anh. Họ cùng bước vào quán cà phê gần đó và chọn một góc yên tĩnh để ngồi xuống. Sau khi gọi đồ uống, họ bắt đầu trò chuyện. Jeonghan chia sẻ rằng anh đang là sinh viên trao đổi tại Mỹ và chỉ còn vài tháng nữa là hoàn thành chương trình học. Joshua nói rằng cậu là sinh viên nghệ thuật và hiện đang sống ở Hàn Quốc.

Cuộc trò chuyện của hai người diễn ra tự nhiên hơn, giống như hai người bạn cũ lâu ngày gặp lại.

Jeonghan có cách nói chuyện vừa nhẹ nhàng, vừa sâu sắc, khiến Joshua cảm thấy thoải mái và được lắng nghe. Họ cười đùa, chia sẻ về những sở thích, cuộc sống học tập, và cả những ước mơ.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, và trước khi Joshua nhận ra, bầu trời đã bắt đầu nhá nhem. Cậu biết rằng mình đã rời đi không hề báo trước với bạn mình và cậu phải quay về ngay lập tức, nhưng không muốn rời khỏi đây.

Một chút cũng không.

Trước khi ra về, Joshua lấy hết can đảm để hỏi thông tin liên lạc của Jeonghan.

Jeonghan đưa cho Joshua một tấm danh thiếp đơn giản, chỉ ghi tên và email. "Nếu có dịp, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Hàn Quốc," anh nói với nụ cười trên môi.

Joshua cầm lấy tấm danh thiếp, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Jeonghan và cảm thấy tim mình như lỡ một nhịp.

"Nhất định rồi" cậu đáp lại, dù trong lòng vẫn không chắc chắn liệu điều đó có thực sự xảy ra hay không.

Khi Joshua rời khỏi quán cà phê, ánh đèn đường đã bắt đầu bật sáng. Cậu quay đầu lại nhìn Jeonghan lần nữa, anh vẫn ngồi đó, mỉm cười với cậu. Khoảnh khắc ấy, Joshua biết rằng mình sẽ không bao giờ quên được buổi chiều hôm nay – và nhất là không quên được người con trai đã cùng cậu nhảy múa dưới ánh nắng cuối ngày đó.

Một tuần sau khi trở về từ Mỹ, Joshua vẫn không thể quên được buổi chiều kỳ diệu hôm ấy – khi cậu và Jeonghan cùng khiêu vũ dưới ánh nắng dịu nhẹ. Hình ảnh Jeonghan với nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt sâu thẳm luôn hiện diện trong tâm trí cậu. Tấm danh thiếp mà Jeonghan đưa vẫn nằm gọn trong ví của Joshua, như một lời nhắc nhở về cuộc gặp gỡ đặc biệt đó.

Trở lại trường học, Joshua cố gắng tập trung vào việc học nhưng không thể xua tan được cảm giác lạ lùng.

Cậu tự hỏi liệu mình có nên gửi email cho Jeonghan không, nhưng rồi lại do dự, sợ rằng điều đó có thể phá vỡ sự yên tĩnh của ký ức đẹp đẽ ấy. Mặc dù Jeonghan đã nói rằng họ có thể gặp lại nhau ở Hàn Quốc nhưng Joshua biết rằng đất nước này quá rộng lớn để mong chờ một sự tình cờ.

Một buổi chiều, Joshua quyết định đến thư viện để tìm tài liệu cho bài báo cáo. Cậu chọn một góc yên tĩnh trên tầng hai, nơi ít người lui tới để có thể tập trung hơn.

Thư viện của trường cậu vốn rất rộng và thường không quá đông, đặc biệt là vào giờ này. 

Khi đang tìm kiếm cuốn sách mình cần, Joshua chợt dừng lại vì cảm giác có ai đó đang nhìn mình.

Joshua quay lại và điều đó khiến cậu sững người.

Ở phía bên kia của giá sách, cách cậu chỉ vài bước chân

Là Jeonghan. 

Jeonghan đang mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, tay cầm một cuốn sách và đôi mắt của anh thì mở to nhìn Joshua như thể không tin vào những gì mình đang thấy. 

Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc đó.

Joshua cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, không thể tin rằng định mệnh lại đưa đẩy họ gặp nhau một lần nữa.

"Jeonghan?" Joshua gọi tên anh, giọng nói vang vọng trong không gian yên tĩnh của thư viện.

Jeonghan khẽ mỉm cười, bước về phía Joshua. 

"Joshua? Sao cậu lại ở đây?"

"Tôi đang tìm tài liệu cho bài báo cáo" Joshua trả lời, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh. "Nhưng... sao anh lại ở đây? Không phải anh vẫn đang ở Mỹ sao?"

Jeonghan gật đầu, nụ cười vẫn hiện trên môi. "Tôi vừa về Hàn Quốc ngày hôm qua. Chương trình trao đổi của tôi kết thúc sớm hơn dự định, và tôi cần phải hoàn thành luận văn tốt nghiệp tại đây."

Joshua đứng đó, vẫn chưa thể tin rằng mình lại gặp Jeonghan một cách ngẫu nhiên như vậy. Thư viện trường có vô số phòng và tầng, nhưng họ lại tình cờ gặp nhau ở một góc khuất. 

"Anh học ở đây à?" Joshua hỏi, vẫn chưa hết ngạc nhiên.

Jeonghan gật đầu lần nữa. "Ừ, tôi học khoa Công nghệ Thông tin. Còn cậu thì sao?"

"Tôi học Quản lý Nghệ thuật," Joshua trả lời, cảm nhận một sự ấm áp kỳ lạ lan tỏa trong lòng. "Anh... thật sự đã gặp lại rồi."

"Phải" Jeonghan đáp nhẹ nhàng, ánh mắt anh trở nên dịu dàng hơn khi nhìn Joshua. 

"Tôi không nghĩ mình sẽ gặp lại cậu sớm như vậy. Đúng là duyên số."

Họ nhìn nhau và cả hai đều bật cười. Đây đúng là một sự tình cờ không thể ngờ tới, nhưng lại khiến Joshua cảm thấy hạnh phúc lạ thường.

"Anh có muốn ngồi lại với tôi một chút không?" Joshua đề nghị, cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

Jeonghan không chần chừ mà gật đầu. "Tất nhiên rồi."

Họ tìm một góc yên tĩnh và ngồi xuống cùng nhau. Cuộc trò chuyện giữa họ diễn ra tự nhiên như không có khoảng cách nào. Joshua kể cho Jeonghan nghe về những ngày vừa qua ở Hàn Quốc, về những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu kể từ khi gặp anh ở Mỹ. Jeonghan cũng chia sẻ về việc anh đã phải chuẩn bị thế nào để quay lại và hoàn thành chương trình học.

Trong không gian tĩnh lặng của thư viện, thời gian như chậm lại. Những cảm giác Joshua từng có về Jeonghan trong lần gặp đầu tiên trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Anh không chỉ cuốn hút về ngoại hình mà còn sở hữu sự sâu sắc và tinh tế. 

Họ ngồi đó, đối diện nhau, từng chút một, hiểu thêm về đối phương.

Cuối cùng, Joshua không thể kiềm chế nữa và hỏi Jeonghan: "Anh có nghĩ rằng chúng ta gặp nhau hai lần như thế này là một dấu hiệu không?"

Jeonghan nhìn Joshua, đôi mắt anh phản chiếu một sự ấm áp và gần gũi. 

"Tôi không tin vào số phận," anh đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định. "Nhưng tôi tin vào những cơ hội mà cuộc sống trao cho chúng ta."

"Và tôi nghĩ, gặp cậu là một cơ hội như vậy."

Lời nói của Jeonghan khiến trái tim Joshua rung động. 

Cậu không biết phải làm gì tiếp theo, nhưng cậu biết rằng mình không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Cảm giác rằng có một điều gì đó đặc biệt giữa họ càng trở nên rõ ràng hơn.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, và như lần đầu họ gặp nhau, trước khi họ nhận ra thì trời đã tối. Mọi người ở thư viện đã bắt đầu ra về, và cả hai đều biết rằng họ cần phải trở về. 

Trước khi rời đi, Jeonghan nhìn Joshua và nói, "Joshua, tôi rất vui khi gặp lại cậu. Nếu có dịp, chúng ta có thể đi uống cà phê cùng nhau được chứ?"

Joshua cười, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. "Tất nhiên rồi, tôi rất mong chờ điều đó."

Họ trao đổi số điện thoại trước khi tạm biệt, và khi Jeonghan bước đi, Joshua biết rằng lần này, cậu sẽ không để cơ hội trôi qua. 

Đêm đó, sau khi trở về phòng, Joshua không thể ngừng nghĩ về Jeonghan – về cách anh khiến cậu cảm thấy đặc biệt và thoải mái đến vậy. Họ đã gặp nhau lần thứ hai, và Joshua biết rằng đây chỉ là khởi đầu cho một điều gì đó còn sâu sắc hơn.

Sau cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ tại thư viện, Joshua và Jeonghan bắt đầu liên lạc thường xuyên hơn. 

Anh và cậu nhắn tin, trò chuyện và thỉnh thoảng cùng nhau đi uống cà phê. Mỗi lần gặp gỡ, cảm giác thân quen và gần gũi giữa hai người lại càng trở nên rõ ràng hơn.

Joshua luôn cảm thấy đặc biệt khi ở bên Jeonghan. Anh là người thông minh, sâu sắc, và dường như luôn biết cách khiến Joshua cảm thấy thoải mái. Mỗi lần họ gặp nhau, Jeonghan luôn tạo ra những khoảnh khắc bất ngờ – một lời nói, một cử chỉ nhẹ nhàng, hoặc chỉ đơn giản là một nụ cười ấm áp – khiến Joshua không khỏi rung động.

Về phía Jeonghan, anh dường như cũng cảm nhận được điều gì đó đặc biệt trong mối quan hệ giữa họ. Mỗi lần Joshua nói hay làm điều gì đó dễ thương, Jeonghan chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và đôi khi là cái nhìn ẩn ý, như muốn nói nhiều hơn nhưng lại không thành lời. Sự mập mờ trong cách hành xử của Jeonghan khiến Joshua vừa bối rối vừa cảm thấy như đang bị cuốn vào một trò chơi tình cảm đầy thú vị.

Một buổi tối, khi hai người đang cùng nhau đi dạo trong khuôn viên trường sau những tiết học muộn, Joshua ngập ngừng hỏi: "Jeonghan, anh có bao giờ nghĩ rằng... giữa chúng ta có gì đó khác biệt không?"

Jeonghan dừng lại, ánh đèn đường chiếu lên gương mặt anh, khiến đôi mắt anh như sáng lên trong màn đêm. Anh nhìn Joshua một lúc lâu trước khi trả lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có phần nghiêm túc: "Anh không chắc em đang muốn nói gì, nhưng anh nghĩ rằng giữa chúng ta có một sự kết nối rất đặc biệt."

Joshua cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cậu biết rằng mình đang đứng trước một bước ngoặt quan trọng, nhưng lại không dám tiến thêm bước nào. "Em chỉ... em cảm thấy rất vui khi ở bên cạnh anh" Joshua nói, mắt nhìn xuống, không dám đối diện với ánh mắt của Jeonghan.

Jeonghan mỉm cười, bước lại gần hơn, đặt một tay lên vai Joshua. "Anh cũng vậy, Joshua," anh nói khẽ. "Anh luôn cảm thấy thoải mái và hạnh phúc khi ở bên em."

Khoảnh khắc ấy, Joshua cảm thấy mọi thứ như chững lại. 

Không gian xung quanh dường như bị thu nhỏ lại, chỉ còn lại hai người họ. 

Jeonghan bước thêm một bước, khoảng cách giữa họ giờ đây gần đến mức Joshua có thể cảm nhận được hơi thở của anh. 

Trái tim Joshua như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhưng rồi, Jeonghan nhẹ nhàng lùi lại, giữ khoảng cách vừa phải giữa hai người. Anh nở nụ cười nhẹ và nói: "Chúng ta nên tiếp tục đi thôi, đêm nay gió lạnh lắm."

Joshua gật đầu, cảm thấy có chút hụt hẫng nhưng cũng nhẹ nhõm. 

Cậu biết rằng Jeonghan đang giữ cho mối quan hệ của họ ở mức an toàn, nhưng trong lòng cậu vẫn hy vọng rằng một ngày nào đó, cả hai sẽ có thể thẳng thắn với nhau hơn về những gì họ thực sự cảm thấy.

Thời gian trôi qua, họ tiếp tục gặp nhau, mỗi lần gặp gỡ lại khiến Joshua càng thêm bối rối về tình cảm của mình. Những lần Jeonghan nhẹ nhàng chạm vào vai cậu, hay những ánh mắt ấm áp mà anh dành cho cậu, tất cả như một lời nhắc nhở liên tục rằng giữa họ có một điều gì đó đang dần lớn lên. Một ngày nọ, khi Joshua đang ngồi trong thư viện, Jeonghan bất ngờ xuất hiện với hai cốc cà phê.

"Em muốn nghỉ ngơi một chút không?" Jeonghan hỏi, đặt một cốc xuống trước mặt Joshua.

Joshua mỉm cười cảm ơn, cảm thấy ấm áp vì sự quan tâm của Jeonghan. Cậu và Jeonghan ngồi đối diện nhau, nhấm nháp cà phê và trò chuyện về những dự định tương lai. Mặc dù cuộc trò chuyện chỉ xoay quanh những chủ đề bình thường, nhưng Joshua luôn cảm nhận được một điều gì đó sắp thay đổi giữa họ.

Khi buổi chiều dần trôi qua và thư viện bắt đầu vắng người, Jeonghan đột nhiên hỏi: "Joshua, em đã bao giờ nghĩ về tương lai của chúng ta chưa?"

Joshua hơi ngạc nhiên trước câu hỏi, nhưng cậu nghĩ mình cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc nói chuyện nghiêm túc. "Em nghĩ về tương lai rất nhiều, Jeonghan. Em không biết cụ thể nó sẽ như thế nào, nhưng em biết rằng em muốn anh ở bên trong đó."

Jeonghan im lặng, nhìn Joshua với đôi mắt sâu thẳm. 

"Anh cũng đã nghĩ về điều đó," anh nói khẽ. 

"Có lẽ chúng ta đã gặp nhau chỉ là ngẫu nhiên. Nhưng anh cũng muốn chúng ta có thời gian để hiểu rõ hơn về nhau, để biết chắc chắn rằng đây là điều mà cả hai thực sự muốn."

Joshua gật đầu, đồng ý với suy nghĩ của Jeonghan. Cậu biết rằng tình cảm không nên vội vàng, và rằng cả hai cần thời gian để khám phá xem mối quan hệ này có thể đi xa đến đâu.

Nhưng trong lòng Joshua, cậu không thể ngừng hy vọng rằng ngày đó sẽ đến sớm hơn cậu mong đợi.

Cậu nhìn Jeonghan, cảm thấy rằng mỗi khoảnh khắc bên anh đều quý giá và đáng trân trọng. Và hơn hết, cậu biết rằng mình sẵn sàng chờ đợi, nếu điều đó có nghĩa là họ sẽ có được hạnh phúc lâu dài bên nhau.

Sau cuộc trò chuyện trong thư viện, Joshua và Jeonghan tiếp tục gặp nhau thường xuyên. Dù tình cảm giữa họ ngày càng rõ ràng, cả hai vẫn giữ một khoảng cách nhất định, không ai dám tiến thêm bước nào để xác định rõ ràng mối quan hệ của mình. Sự mập mờ đó khiến Joshua nhiều lúc cảm thấy bối rối, nhưng cậu cũng không muốn phá vỡ sự hài hòa hiện tại.

Trời bắt đầu vào thu, khi lá vàng bắt đầu rơi, Joshua và Jeonghan quyết định đi dạo trong công viên ở gần sông Hàn. Gió nhẹ thổi qua những tán cây, mang theo hương thơm của đất trời, tạo nên một khung cảnh lãng mạn nhưng cũng không kém phần tĩnh lặng.

"Thời tiết hôm nay thật tuyệt," Jeonghan nói, mắt anh nhìn lên những tán cây đung đưa theo gió. "Anh luôn thích mùa thu, nó mang lại cảm giác yên bình và thư thái."

Joshua mỉm cười, nhìn Jeonghan. "Em cũng vậy. Mùa thu luôn khiến em nhớ về những kỷ niệm đẹp, giống như khoảng thời gian chúng ta đã trải qua."

Jeonghan quay lại, ánh mắt anh chạm mắt Joshua, một cái nhìn sâu thẳm và đầy ý nghĩa.

"Joshua," anh bắt đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng,

"em có nghĩ rằng chúng ta nên nói rõ về tình cảm của mình chưa?"

Câu hỏi của Jeonghan khiến Joshua bất ngờ, trái tim cậu đập mạnh trong lồng ngực. Đây là lần đầu tiên Jeonghan trực tiếp nhắc đến vấn đề mà cả hai đều đã ngầm hiểu nhưng chưa bao giờ nói ra. 

Joshua hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh để trả lời.

"Em đã nghĩ rất nhiều về điều đó," Joshua thú nhận. 

"Em không biết anh cảm thấy thế nào, nhưng... em biết rằng em thích anh, Jeonghan. Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở Mỹ, em đã cảm nhận được một điều gì đó đặc biệt giữa chúng ta. Và khi gặp lại anh ở đây, em càng chắc chắn hơn rằng sự rung động của em dành cho anh là thật."

Jeonghan lặng im nghe từng lời Joshua nói, gương mặt anh dường như trở nên dịu dàng hơn.

"Anh cũng cảm nhận được điều đó, Joshua," Jeonghan nói sau một lúc im lặng. "Anh đã do dự rất nhiều, không phải vì anh không thích em, mà vì anh sợ rằng chúng ta đang tiến đến quá nhanh. Anh muốn chắc chắn rằng cả hai đều hiểu rõ tình cảm của mình trước khi tiến thêm bước nào."

Joshua gật đầu, hiểu rằng Jeonghan chỉ muốn bảo vệ mối quan hệ của họ khỏi những rủi ro không đáng có. 

"Em hiểu mà, Jeonghan," cậu đáp, giọng nói nhẹ nhàng. "Em cũng không muốn vội vàng. Nhưng em nghĩ rằng điều quan trọng nhất là chúng ta không nên giấu giếm cảm xúc của mình. Nếu chúng ta thực sự thích nhau, em nghĩ chúng ta nên đối diện với nó."

Jeonghan mỉm cười, một nụ cười đầy yêu thương. "Em nói đúng, Joshua. Chúng ta đã quá lâu không nói thật với nhau về điều này. Anh thích em, và anh không muốn tiếp tục mập mờ nữa."

Nghe những lời ấy từ Jeonghan, Joshua cảm thấy một làn sóng ấm áp tràn ngập trong lòng. Cuối cùng, sau bao ngày chờ đợi và hy vọng, cậu đã nghe được những lời này từ người mà cậu muốn.

"Cảm ơn anh vì đã nói ra điều đó, Jeonghan," Joshua nói, không giấu nổi nụ cười hạnh phúc. "Em cũng muốn chúng ta tiến thêm một bước. Chúng ta không cần phải vội vã, nhưng ít nhất bây giờ em biết rằng chúng ta có cùng cảm xúc."

Jeonghan bước lại gần Joshua hơn, họ chỉ còn cách nhau vài bước chân. "Joshua, anh rất vui khi có em bên cạnh. Chúng ta sẽ cùng nhau bước đi chậm rãi, nhưng anh tin rằng chúng ta sẽ tìm thấy hạnh phúc ở cuối con đường này."

Joshua cảm nhận được sự ấm áp từ đôi mắt của Jeonghan, đôi mắt đã từng khiến cậu bối rối, nhưng giờ đây chỉ còn lại sự chân thành và tình cảm. Cậu bước lên một bước, và lần đầu tiên kể từ khi họ gặp lại nhau, Joshua chủ động nắm lấy tay Jeonghan.

Trong khoảnh khắc ấy, giữa khung cảnh mùa thu đầy lãng mạn, Joshua và Jeonghan biết rằng họ đã sẵn sàng để cùng nhau bước vào một chương mới của cuộc đời – một chương sách đầy hứa hẹn, nơi tình cảm của họ sẽ được nuôi dưỡng và phát triển.

___________

Tôi chỉ viết ngắn như vậy thôi, lúc đầu định là chia làm hai chương nhưng thế thì mỗi chương hơi ngắn nên tui gộp vào luôn=)))). Cái plot này tui lên idea rồi viết siêu vội nên chắc là nhiều chỗ còn lỗi á, mọi người thông cảm nhe. Một chiếc extra nho nhỏ sẽ úp trên blog nha. Cảm ơn cả nhà nhiềuuuuu

/2024_08_30/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro