Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Party chấm dứt đã hai giờ khuya. Không khí ngày lễ vẫn đậm như cũ, người người qua lại trên đường, vẻ mặt hạnh phúc. Đậu bên đường là xe thể thao sang trọng của Tyler, Trịnh Tú Nghiên hơi say được bạn trai ôm vào ngực, hôn môi và thì thầm ở bên môi:

"Đêm nay về với anh nha?" Nàngcười duyên, tay khoát trên vai dày rộng của hắn, thần trí có chút không tỉnh táo.

"Tú Nghiên." Một đôi bàn tay kiên định nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng. Con ngươi mê ly nhìn về phía khuôn mặt mỹ lệ.

".....Duẫn Nhi." Ngọt ngào cười.

"Mẹ em bảo chị mang vài thứ đến cho em, hiện tại em có thể đến chỗ chị lấy được không?" Rất lễ độ hỏi.

"Hôm nay đã trễ thế này, ngày mai không thể sao?"

Tyler nhìn cô, biết đây là bạn thân của Trịnh Tú Nghiên ở Đài Loan, một người rất kỳ quặc. Suốt một đêm cô ngồi một mình, lạnh lùng nhìn mọi người, không nói chuyện với bất kỳ ai cũng không khiêu vũ.

Tới tham dự tiệc lại ngồi một mình còn không kì quái sao?

Tuy cô cũng rất đẹp nhưng không phải khẩu vị của Tyler. Lâm Duẫn Nhi vuốt cổ tay áo khoác, thản nhiên nói:

"Ngày mai tôi không có thời gian"

"Vậy sau......"

"Tyler." Tiếng nói đáng yêu mềm mại vang lên, có vài phần ngọt, vài phần khéo léo.

"Anh về đi".

"Nhưng mà Jessica......" hắn muốn cùng nhau vượt qua đêm Giáng Sinh đầu tiên của bọn họ, kế hoạch của hắn đã được chuẩn bị chu đáo...

"Em muốn đi lấy đồ." Xoay người, có phần không đứng vững, nhưng mà tửu lượng của nàng vẫn còn có thể tiếp tục uống.

"Jessica......"

"Em muốn." Nhìn vẻ mặt không cam lòng của bạn trai, nàng nở nụ cười, bàn tai vỗ nhẹ tay hắn trấn an:

"Trở về đi, trên đường cẩn thận." Mặc dù không muốn, nhưng vì biết tính tình Trịnh Tú Nghiên nói một không hai, Tyler đành phải đi.

"Duẫn Nhi, chúng ta đi thôi." Vẫy xe taxi, đi thẳng đến khách sạn nàng đang ở. Quẹt thẻ vào cửa rồi, nhìn khuôn mặt bị rượu làm hồng của nàng:

"Tôi đi lấy nước cho em".

Mở tủ lạnh nhỏ, lấy ra một chai nước, mở nắp rồi đưa cho nàng. Lẩm bẩm cảm ơn, cổ họng khô khan vừa đúng đang cần làn nước mát làm dịu. Áp chai nước lạnh vào bên má, thoải mái thở ra.

"Duẫn Nhi, mẹ em gửi chị mang gì đến cho em vậy? Thật hy vọng là món thịt bò em thích, chị có biết em nhớ nhất là món thịt bò từ tay mẹ làm? Nghĩ đến mà muốn chảy nước miếng". Đôi mắt lấp lánh bộ dạng tham ăn thật không giống hình tượng xinh đẹp không gì sánh được của nàng.

"Đồ ăn không được qua hải quan."

"Đúng nha."

Cười cười, ngã vào trên giường, kéo cái gối ôm qua ôm, giường mềm mại thật là thoải mái làm cho nàng cảm thấy buồn ngủ quá, mí mắt hơi nặng, buồn ngủ mơ màng.

"Đó là cái gì?" Lâm Duẫn Nhimở hành lý ra, chậm rãi tìm kiếm, sau một lúc lâu, mới chép miệng.

"Hình như chị quên mang qua đây." Nàng chớp chớp mí mắt, ngáp dài, có chút tính ngây thơ trẻ con.

".....A, ngay cả chị cũng quên......"

Nói cũng không rõ ràng, liền nhanh chóng ngủ luôn, đối với cô, nàngrất rất yên tâm. Ngô Triết Hàm đóng nắp vali lại, nhìn dung nhan của cô lúc ngủ say, vừa kiều vừa mỵ lại giống như một đứa trẻ.

Mái tóc đen bóng như tơ lụa mềm mại rối tung ở trên đệm giường trắng noãn, lông mi thật dài khép lại thành bóng mờ đậm, đôi môi xinh đẹp khẽ cong lên, đỏ thắm sáng bóng. Làn da nàng rất tốt, tinh tế mềm mềm không có chút tỳ vết, trắng noãn no đủ giống như bấm nhẹ sẽ ra nước, má phấn hồng kiều diễm làm động lòng người.

Bàn tay nàngđể bên má, ngón tay thon dài, mềm mại. Từng móng tay mảnh khảnh trong suốt, cắt gọn sạch sẽ, không quét sơn, khỏe mạnh phấn hồng giống như đóa hoa nở rộ trên mỗi ngón tay. Mặc dù Trịnh Tú Nghiên đang ngủ, vẫn rất động lòng người.

Lâm Duẫn Nhi vẫn còn nhìn cô, đôi mắt tự nhiên trở nên thâm sâu. Sau một lúc lâu, trong không gian yên tĩnh vang lên một tiếng thở dài, nàng xoay thắt lưng, nhẹ nhàng cởi giày của nàng, ôm lấy nàngđặt trên giường lớn, kéo chăn bằng lông mềm mại đắp cho nàng không một khe hở, rồi tắt đi đèn lớn, chỉ để lại đèn ngủ mờ mờ.

Nàng quay đầu, khuôn mặt cọ cọ vào chăn mềm, trong phòng mở máy sưởi còn có giường lớn thoải mái làm miệng nàng khẽ nhếch lên vừa lòng, ngủ càng sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoonsic