Chap 21:"Yoshi...cậu..đừng bỏ rơi tớ được không?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả thân em bủn rủn khi nghe câu nói đó .

Nhưng vẫn cố gắng đứng vững hết sức có thể.

"Chú xin lỗi,... nhưng đó là sự thật.."_Chú Min

"Đó..đó là 1 tai nạn do rơi máy bay.."_Chú Min

"Cháu hãy bình tĩnh đừng nghĩ quẩn nhé."_Chú Min

Em không nói gì , tắt máy rồi thẩn thờ đi ra khỏi quán.

Em cứ thế , cứ đi lang thang mãi , đi mãi , dường như em chẳng biết mỏi là gì vậy.

Đến 1 đoạn đường vắng chẳng thèm lấy 1 bóng người nào cả .

Em mới gục xuống mà khóc nấc lên như một đứa bé...

Tại sao? Tại sao vậy? Sao nó lại xảy ra với em?

Bao nhiêu câu hỏi xảy ra trong đầu em . Tự hỏi tại sao bố mẹ lại rời xa em vậy?

Bỏ lại em 1 mình nơi này...không em còn anh hai mà nhỉ...

Em đâu thể nói rằng tại sao bố mẹ em lại là người mất mà không phải người khác.

Đâu chỉ mình bố mẹ em , còn nhiều người khác nữa mà...

Có khi là những đứa bé nhỏ hơn em còn trải qua nỗi đau này, sao em mong manh vậy?

Không. Chỉ là nó đến quá nhanh, em còn đang vô tư cười đùa mà giờ lại gục ở vệ đường khóc lớn thế này .

Có 1 cuộc gọi lại đến với em

"Cháu gái, cháu đang ở đâu? Ông đến rước cháu.."_Ông nội Y/n

Qua điện thoại em chẳng nói lời nào cả , ông chỉ nghe được tiếng thút thít của em mà thôi .

Em cúp máy , bàn tay run rẩy gửi định vị cho ông .

Cố chấn tịnh lại bản thân , em cứ thế ngồi

Vừa ngừng khóc đc 2-3p lại òa khóc tiếp , cảm giác bất lực mà cứ khóc và khóc

5p sau ông đến nơi , vội kêu người của mình dìu em lên xe .

"Ô..ông"_Y/n

"Ông đây, cháu gái ngoan đừng khóc nữa nhé"_Ông Y/n

Em cũng bình tĩnh lại hơn .

Ông chở em đến nhà tang , lúc em tới thì bố mẹ em đã được nằm ngay ngắn trong quan tài rồi.

Em trách tại sao vẫn chưa được nhìn mặt bố mẹ lần cuối mà..

Nó đến quá nhanh...

Ông đưa em đến hàng ghế gần đó ngồi xuống, bản thân mình thì làm giấy tời .

Lại có 1 cuộc gọi đến với em .

Của anh

"Y/n ! Mày đi đâu vậy? "_Seok

Em không nói gì , im lặng,

1-2p sau thì

"Mày-.."_Seok

"B..bố...mẹ...m..mất rồi.."_Y/n

"Cai...cái gì vậy? Y/n em đang ở đâu?"_Seok

Em tắt máy rồi gửi định vị.

Bản thân lại ngồi co rúm người ngồi 1 góc.

Em không khóc được nữa, em không muốn bố mẹ thấy em như thế này.

Bình tĩnh lại nào Y/n...

___
"Có chuyện gì vậy Seok?"_Jihoon

Seok không nói gì đứng lên , còn ngươi như đông cứng

Nửa tin nửa không tin lời em gái mình nói.

Nhưng...anh biết là em gái mình sẽ không bao giờ đùa như này đâu...

Do Yoshi ngồi gần Seok nên cũng nghe được cuộc hội thoại đó .

Seok nhìn vào định vị trên điện thoại rồi nhanh chóng rời đi

"Dụ j z bây?"_Hyunsuk

"Bố mẹ Y/n và Seok mất..."_Yoshi

Yoshi nói rồi nhanh chóng chạy theo Seok .

Cậu 1 phần không tin tưởng bạn mình sẽ ổn khi nghe chuyện đó xảy ra, phần còn lại là cậu lo cho em , nghe giọng nói em lúc đó là cậu biết em thật sự đang không ổn . Rất không ổn , chả ai ổn khi mà chuyện này xảy ra với bản thân cả .

Cả 2 bắt 1 chiếc taxi nhanh chóng kêu bác tài xế chạy nhanh đến địa điểm đó .

Cả vừa tới liền chạy ùa vào trong.

Khung cảnh trống vắng, chỉ có lác đác vài người ở đây, ông nội thấy anh tới nhanh chóng đi lại.

Anh cũng tiến tới chỗ ông, đỡ ông khi đã đến gần ..

"Cháu trai,..."_Ông nội

"Cha..cháu nghe ẻm kể rồi ... tại sao vậy ạ?"_Seok

"Tai nạn...tai nạn"_Ông nội

Ông vừa dứt câu thì có người tới gọi ông .

Anh đứng thẩn thờ nhìn 2 chiếc quan tài đang đặt trước mặt.

Từng bước chân nặng nề đặt xuống sàn , tiến tới 2 chiếc quan tài.

Anh nhìn 2 chiếc quan tài mà 2 dòng nước mắt lại chảy ra ,

Anh chóng lâu nước mắt rồi đi tới chỗ em .

Cậu thấy thế cũng đi theo .

Em ngồi co rúm một góc, không phát ra tiến động nhưng vẫn thấy 2 dòng nước mắt của em vẫn cứ chảy, chảy mãi .

Anh thấy thế, lại thêm đau lòng

Quay qua nói với bạn mình.

"Yoshi mày đưa em gái tao về nhà đi, ở đấy 1 đêm nếu được"_Seok

Cậu không nói gì gật đầu đi tới chỗ em , bế em lên .

Ra ngoài bắt 1 chiếc taxi để về nhà .

Trên đoạn đường em và cậu chẳng ai nói với ai , chỉ có hành động xảy ra thôi . Cậu tay nắm tay em liên tục xoa xoa , chấn an em .

2 mắt em đã đỏ chót lên từ lâu rồi. Do khóc quá nhiều.

Về đến nhà em tự xuống xe , cậu dìu em vào nhà sau khi trả tiền xe , đưa em lên phòng, thấy em nằm ngoan ngoãn trên giường thì mới yên tâm rời đi .

Lúc cậu quay đi thì đã bị kéo lại.

Cậu thấy bàn tay nhỏ bé của em đang víu vào gấu áo cậu .

Cậu quay lại, nhìn em .

Em cũng nhìn cậu, ngồi dậy rồi kéo cậu ngồi xuống kế mình

Mắt em rưng rưng miệng ấp úm nói.

"Yoshi...cậu..đừng bỏ rơi tớ được không?"_Y/n

Câu nói khiến tim cậu ngừng 1 nhịp .

Rồi cậu mỉm cười xoa đầu em nói .

"Um tất nhiên , Yoshi của cậu sẽ không bao giờ bỏ rơi hay rời bỏ cậu đâu"_Yoshi

Mắt em lại tiếp tục khóc .

Ấm áp quá....em muốn thời gian ngưng lại để được chữa lành.

Cậu thấy em khóc liền ôm em vào lòng .

Xoa đầu vỗ về nói .

"Cậu cứ khóc đi , cứ khóc nếu thấy nó khiến cậu như chút bỏ đi thứ tồi tệ gì đó , có tớ ở đây rồi , cậu sẽ không cô đơn đâu...Tớ vẫn sẽ mãi ở đây với cậu mà..."_Yoshi

Những từ cậu nói khiến em cảm thấy ấm áp, cứ thế mà lại òa khóc lớn hơn .

Nức nở trong lòng cậu .

Cậu hiểu mà , cậu hiểu cảm giác của em . Bố cậu cũng mất khi cậu học lớp 7 . Nó đau đớn biết bảo nhiêu , đã vậy em còn mất cả 2 người quý giá nhất cuộc đời cùng 1 lúc .

Nỗi đau nào thấu nổi đây chứ?

Cứ thế mà khóc , tận 30p mới ngừng , à ra là do em ngủ, mệt quá mà.

Cậu cũng khóc , khóc vì nhớ tới nỗi đau ngày đó vì thương xót em .

Đặt em xuống giường nhẹ nhàng rồi rời đi, cậu qua phòng anh ngủ.

Về phòng cậu cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ . Mơ 1 giấc mơ thật đẹp nhé?

Sáng hôm sau , em tỉnh dậy , đưa tay lên mắt tính dụi thì dừng lại vì cơn đau từ mắt do em khóc quá nhiều vào tối qua.

"M* nó rát vãi"_Y/n

Em xuống giường vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà .

"Cậu dậy rồi sao?"_Yoshi

"Um"_Y/n

"Sao không ngủ thêm miếng nữa đi "_Yoshi

Cậu nói rồi lại gần em , cúi xuống nhìn thẳng vào mắt em .

"Còn rát không?"_Yoshi

"Hơi hơi"_Y/n

"Um cậu ăn đi"_Yoshi

Cậu rời khỏi mắt em đi lại bàn ăn .

Em cũng đi theo .

Ngồi xuống

"Cậu nấu hả?"_Y/n

"Uk ăn ik . Tớ không bỏ gì nguy hiểm vào đâu."_Yoshi

"Mà anh tớ đâu rồi"_Y/n

"Bận 1 vài việc chưa về được ."_Yoshi

Em không nói gì nữa .

___

Anh thì trông mạnh mẽ vậy đó , vẫn không khóc suốt quá trình làm giấy tờ .

Nhưng... tới lúc ông nội tới ôm anh thì anh mới bật khóc như một đứa trẻ cần sự vỗ về .

Người ít khóc , mạnh mẽ như nào thì sao mà chịu đựng được nỗi đau tin thần thấu tận xương tủy như này chứ?.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro