ytryrty

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

drtyrdhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhngười luôn đặt ra những quy định ngớ ngẩn và có cách giáo dục học sinh theo kiểu phương tây. Những học sinh ở đây đều đến từ những gia đình giàu có nhưng có 1 ngoại lệ đó là tôi - Vũ An 1 cô gái ko may mắn mất đi cả cha lẫn mẹ, bây giờ sống cùng mẹ kế và 2 em. Người mẹ kế chiếm đoạt cửa hàng đẩy tôi lên gác xép ở. Sau 1 thời gian đấu tranh, tôi đã được cho 1 dàn vi tính cổ cũng may nó được nối mạng. Từ đây tôi kết bạn vs rất nhiều người, trong đó có 1 người làm tôi ấn tượng nhất có nick là " nobita_boy city". Sau khi trò chuyện 1 vài lần tôi quyết định tìm hiểu thêm về cậu ấy qua người bạn thân là Trần Đình. Cậu ta là 1 người trầm tĩnh ít giao tiếp vs mọi người và có biệt danh là "kẻ lập dị đến từ thế kỉ 20".

-Trần Đình cậu giúp tớ tìm hiểu người này được ko ?- tôi gọi cho cậu ta luc 11h30'                               - Có chuyên gì hả công nương ?-giọng Trần Đình ngái ngủ                                                                       - cậu giúp mình vs !-giọng tôi khẩn khoản.                                                                                                 -ai cơ ?-Trần Đình ko hiểu gì cả.                                                                                                                    - 1 anh chàng có nick "nobita_boycity", tớ mới quen trên mạng.                                                                   -sao cậu biết đó là con trai, nhỡ đâu là con gái lừa cậu thì sao ?-Trần Đình hơi do dự.                                             - ko cậu ấy đã cho tớ xem ảnh nhưng tớ ko đủ can đảm để cho cậu ấy biết mặt mình - tôi lo lắng.                                                                                                                                                                                 - được rồi để mình tìm hiểu cho - Trần Đình suy nghĩ rồi cũng đồng ý.

            Ngày chủ nhật, tôi phải tới cửa hàng bánh để giúp đỡ bán hàng. Những đôi giày patin đáng ghét làm tôi ngã ụp mặt vào chiếc bánh mà chú đầu bếp mới làm đã làm mọi ngườ lại được 1 trận cười vỡ bụng.Tôi mặt mày ủ dột chạy vào phòng WC để rửa mặt. Những giọt nước lăn dài trên mặt tôi hòa cùng vs những giọt nước mắt của sự xấu hổ. Giows đây chỉ có những giọt nước mắt là biết an ủi tôi.Sau 1 hồi do dự ko biết nên ra ngoài hay ở lại trong này, tôi quyết định phải đối mặt vs hiện tại. vừa bước ra tôi đã gặp ngay khuôn mặt hớn hở của Trần Đình. cậu ta có vẻ rất vui. tôi nghĩ rằng cậu ấy đã nhìn 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro