[YulSic] Tôi Đã Yêu Một Thiên Thần - Au:Suca Jin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1st shot


PART 1: THƯƠNG HẠI....


Tình cảm???..Kể từ khi nào tôi đã xóa sạch hai từ này trong trái tim của mình,tôi đã bị tổn thương quá nhiều.Bạn bè ư?...người thân ư?...gia đình ư? TÔI KO CẦN!!


Tôi đã làm gì??? Tôi đã làm gì sai cơ chứ??? Tôi đã cố gắng rất nhiều,cố gắng để trở thành một con người hoàn hảo,nhưng rồi sao...vẫn như thế.Họ ghét tôi,họ coi thường tôi,họ xa lánh tôi,họ hắt hủi tôi.


Tủi thân...


Kìm nén...


Chịu đựng...


Giả tạo...


Tôi đã phải sống một cuộc sống như thế...


-BỐP!!! CÚT RA KHỎI NHÀ TAO,TAO KO CÓ ĐỨA CON NHƯ MÀY.ĐỒ VÔ DỤNG! MÀY CHẲNG KHÁC GÌ CHA CUẢ MÀY CẢ,TAO CHO MÀY TIỀN ĂN HỌC CHỈ ĐỂ MÀY ĂN NÓI CỘC LỐC NHƯ VẬY HẢ CON KIA.NẾU ÔNG TRỜI CHO TAO BIẾT SẼ SINH RA MÀY THÌ TAO ĐÃ GIẾT MÀY TỪ LÚC CÒN TRONG BỤNG RỒI 


Im lặng.


Im lặng.


Im lặng.


Cứ thế tôi âm thầm rời khỏi mái ấm đó.Cái “nơi” mà người ta gọi là “gia đình”


-------------------------------------


Thời gian ngày một trôi dần...


Tôi thay đổi..Ngoại hình,tính cách...Tôi hoàn toàn là một con người mới,một player chính hiệu,một DJ tài năng


*Tôi nổi tiếng-Chắc chắn là vậy


*Tôi xinh đẹp-Hàng tá người vây quanh


*Tôi make love-Với tất cả những cô gái và chàng trai


*Tôi yêu???


.


.


.


Sẽ ko bao giờ xảy ra!


Trái tim tôi đã khép kín từ mấy năm về trước rồi.Tôi ko còn là Kwon Yuri hiền lành,có nụ cười ấm áp..Mà! thay vào đó.Tôi chính là... một con người máu lạnh


-------------------------------------


XẬP XÌNH! XẬP XÌNH


Tiếng nhạc phát ra ầm ĩ trong đêm khuya.Quầy bar khách vô liên tục ko hở,ánh đèn laze xoay quanh


-WOW~~WOW~~ HÚ HÚ


Mọi người hò hét hưng phấn trước DJ có body quyến rũ nhất hành tinh,họ liên tục mời những ly rượu hạng nặng cho cô gái trẻ tuổi này


-HEY! Cô em làm một ly chứ?


-Ok


Cô nốc cạn chất lỏng màu nâu đó vào vòm họng


-Tiếp chứ?


-Of course



-Cô em rất sexy~-Một người đàn ông trong số bọn họ lên tiếng



-Sexy! Tôi nghe nhàm rồi



Bất chợt một cánh tay khẽ vuốt nhẹ lên cặp chân thon dài của cô gái ấy



-Muốn make love vs anh chứ? Anh bảo đảm trả đủ tiền để nuôi em cả đời đấy.HAHAHA!!!



-........



Cô im lặng và đáp trả bằng nụ cười nửa miệng xem như đó là sự đồng ý



-----------------------------------



Tôi và gã đó bước về khu căn hộ cao cấp.Chính là nơi mà tôi đang sống


-Vào trước đi.Phòng 2122,cứ chờ tôi ở đó.Tôi đi mua ít đồ


-Nhanh nhá,baby


Gì chứ? Hắn ta nghĩ mình là ai? Dễ chơi vs Black Pearl như tôi quá.Nói thật tôi đây ko hề thiếu tiền.Nếu như tiền của hắn nuôi tôi cả đời,thì tiền của tôi nuôi hắn cả 10 đời chưa hết.Chẳng qua tâm trạng tôi ko được tốt nên muốn để hắn ta thỏa mãn thôi,chứ thường ngày thì đứng có mơ!!!!


Bước đến quầy tạp hóa gần đó tôi mua vài lon bia


.


.


.


-Rột rột! Ưhm...ưhm~..cứ..cứu...cứu tôi...làm..ơn~


.


.


.


What happen????


Rõ ràng tôi nghe có ai đó kêu cứu.Thùng rác! Đúng rồi âm thanh phát ra từ đó


-Cạch!


Là em......


--------------------------


-Sao lâu vậy baby?


-Get Out!


-Cái gì?


-Anh điếc hả? TÔI BẢO ANH RA NGOÀI


Cố phát ra từng chữ một,tôi liếc hắn một cái sắt lém.Có lẽ hắn hiểu nên cũng ngoan ngoãn làm theo


.


.


.


Bathroom


Lần đầu tiên,phải nói thật là như vậy.Tôi..nhìn thấy..cơ thể..trần truồng..của cô gái.Mặc dù đã lên giường nhiều lần,nhưng toàn ở bóng đêm nên tôi chẳng biết thế nào gọi là “Nude”


-E hèm! Xin lỗi.Tôi ko cố ý làm vậy vs em...


20 phút sau


.IM LẶNG


.BẤT ĐỘNG


.LỖI NHỊP


Đây phải chăng là thiên thần??


Tôi có nhìn lầm ko? Em....thật sự thì em là ai?...Tôi có cảm giác sao?...Ko đời nào...Chỉ là....THƯƠNG HẠI


------------------------


Một vài tia sáng len lỏi qua khung cửa sổ...Chiếu rọi vào khuôn mặt tôi...Tôi bừng tỉnh


.


.


.


AAAAAAAAAAAAAA!!!!!


Tôi hốt hoảng vì...tôi đang nằm cạnh một....một cô gái


-C..ô l..à..ai??


-........


Cô ta chỉ im lặng rồi bỏ đi đâu đó....Tôi hơi khó chịu.Nhưng khi quan sát hết căn phòng và khung cảnh xung quanh,lẽ nào...tôi đã.... xuống trần gian


PART 2: HẬN


Cô ta trở về,tay cầm theo hai bịch chứa đầy thức ăn


-.........


Lại cái cử chỉ hồi nãy


.LẠNH LÙNG


.KO LÊN TIẾNG


-Cô tên gì?-Tôi hỏi


-.........


-Cô ko nói được sao?


.


.


.


Cô ta tiến lại gần tôi,càng ngày..càng gần


-Cô..cô định làm gì? Cô mà đụng vào tôi,tôi sẽ dùng phép thuật của mình biến cô thành heo đấy


-Hứz! Cô là tiên 


-........


-Tôi chỉ cho cô ở lại đây một ngày thôi.Ngày mai hãy biến mất khỏi đây.Hiểu chứ?


Cô ta quay lại bàn và lấy một ít thức ăn bày ra đĩa


.


.


.


Gì chứ?? Cô định ăn một mình sao? Cô vô tâm đến vậy à


-Cô..gì gì đó ơi?


-Yuri!


-Cô tên Yuri


-........


Một cái tên thật đẹp


-Yuri này


-Gì?


-Cô có... thể.. cho tôi một ít thức ăn được ko? Tôi đói lắm


-.......


-Làm ơn! Tôi đói lắm Yuri àh


-........


Thật hết chịu nối mà


-Đồ độc ác,cô có phải là người ko vậy.Tôi đã năn nỉ đến như thế rồi mà cô vẫn ko mảy may để ý là sao????


-Choang!!


-----------------------------


Bộ dạng của em lúc này...giống vs tôi 5 năm về trước...


Flashback


-Chú ơi! Cháu xin chú,chú có thể cho cháu dĩa thức ăn thừa ở đó được ko?


-Cút đi! Cái con nhóc bẩn thỉu này,sao ngày nào mày cũng ở đây xin ăn vậy hả? 


-Hức..làm ơn..cháu đã 2 ngày ko ăn rồi..hức


-Mặc kệ mày chứ! Mẹ mày đuổi mày rồi,tao cũng chả phải là chú của mày nữa,muốn ăn thì đến lục mấy cái thùng rác gần đó ấy


-Cầu xin chú..hức..chỉ một miếng thôi..hức..chú muốn cháu làm gì cháu cũng làm


-Buông tao ra,mày muốn chết sao?


-HỨC..HỨC..


-Có buông ko thì bảo?


-HỨC...HỨC..HỨC


-BỐP!!! BỊCH!!! BỐP!!


-Nếu còn đến đây một lần nữa,thì tao ko đánh mày nhẹ nhàng như thế đâu


End flashback


-PHẢI! TÔI LÀ QUÁI VẬT,TÔI KO PHẢI CON NGƯỜI,TÔI ĐỘC ÁC ĐẤY.CÔ ĐÃ HÀI LÒNG CHƯA!!!


-Ơ..tôi xin lỗi


-Thức ăn trong tủ lạnh,muốn ăn bao nhiêu tùy cô


Tôi với lấy chiếc áp khoác gần đó rồi mặc vào


-Cô đi đâu đấy????


-..........


Hôm nay lại bắt đầu một ngày ăn chơi sa đọa của tôi


-----------------------


2h....


Tôi ko ngủ được,tôi chờ cô ta.Sao tôi lại làm vậy??? Cô ta lạnh lùng,cô ta ko quan tâm đến những lời nói của tôi,nhưng sao...tôi vẫn cảm thấy ẩn sâu trong cái vỏ bộc đó,là một tâm hồn thánh thiện và ấm áp.Ánh mắt hồi sáng cô ta nhìn tôi,mặc dù con chút căm phẫn,tuy nhiên vẫn còn gì đó gọi là thương cảm..Cô ta ko hề xấu tính..Thật sự cô là người như thế nào...YURI?? Tôi là thiên thần,tôi được thượng đế sai xuống để cứu rỗi cô,đem cô ra khỏi cái đầm lầy của tội lỗi.Tôi sẽ làm được sao???


.


.


.


Cô đã về.Mùi rượu nồng nặc bốc lên cả căn phòng,đánh thức cả tôi


-Yuri! Cô say sao?


-......


Cô ta lại im lặng.Sao tôi ghét hành động này của cô ta quá


-Cô ổn chứ


-HỪ! HAHAHA!! Cô quan tâm tôi đấy à?


Ánh mắt đó,nụ cười đó.Ko hiểu sao nó lại chua chát đến thế.Màu đen sâu thẫm ấy xoáy thẳng vào mắt tôi,cô ta tiến lại gần tôi


-Yuri! Thật sự cô ko sao?


Câu nói của tôi vừa kết thúc cũng là lúc khuôn mặt cô ta chỉ cách tôi chỉ mấy milimet


-Cô đang thành thật... hay giả dối..hả?


-Cô nói gì vậy.Thấy cô như vậy sao tôi lại ko quan tâm được,cô say quá rồi


-Ko! Tôi...ko hề say


Mùi rượu liên tục phả vào khuôn mặt tôi.Phải nói là rất nồng


-Cô nên đi tắm đi.Người cô nặng mùi lắm đấy


-.........


-Á! CÔ LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ??


Cô ta..cô ta ôm tôi..ôm rất chặt,cô ta đang vùi mặt vào cổ tôi,hít hà lấy nơi ấy


-Xin cô! Tôi muốn tận hưởng cảm giác này,một lúc,một lúc...chỉ một lúc thôi..


.


.


.


-Yuri!


-......


-Yuri! Cô ngủ rồi sao?


-.....


Ấm.Ấm lắm,nhìn cô ta lúc này thật dịu dàng...Một viên ngọc trắng rơi xuống...Cô ta khóc,khóc trong khi ngủ??..Gì thế này?? Trái tim tôi.Đau.Khó chịu.Nhịp thở ko đều.


-Cầu x..in..xin hãy giú..p tôi,đừng để tôi một mình...tôi sợ..lắm


Lại một viên ngọc nữa rơi xuống,nhưng ko phải của cô ta.


-Đừng sợ! Tôi sẽ giúp cô.Yuri à! Tôi sẽ hàn gắn vết thương trong trái tim cô,tin ở tôi.Nhất định đấy 

2nd shot


PART 1: YÊU?????


Tôi thức dậy.Nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu.Yuri đã đi rồi sao???


-ỌC! ỌC!


Ôi! Cái cụng của tôi,nó đang biểu tình dữ dội.Có lẽ tôi nên tìm cái gì đó để ăn.Tiến tới tủ lạnh,tôi tính mở ra thì nhìn thấy một tờ stick nhỏ dán ở ngoài


“THỨC ĂN TÔI ĐÃ CHUẨN BỊ SẴN TRÊN BÀN,CÔ ĂN NHANH RỒI TRỞ VỀ NHÀ CỦA MÌNH ĐI.TÔI KO MUỐN BỊ NGƯỜI KHÁC HIỂU LẦM”


Tôi là thiên thần mà.Nhà tôi ở trển sao lên được,tôi đâu còn phép thuật,với lại tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình đâu.Thôi! Mặc kệ,phải ăn đã muốn làm gì tính sau


---------------------


Giờ này chắc em đã về rồi.Tôi bước vào nhà...


.


.


.


Chuyện quái quỷ gì thế này??? Khói đâu mù mụt vậy chứ.Chẳng lẽ cháy nhà???


-Yu...Yuri...cô về rồi sao?


-CÔ ĐANG LÀM CÁI GÌ THẾ HẢ???


.


.


.


Mặt mày lem luốc,áo quần đen thui.Bộ dạng của tôi sau khi dọn dẹp cái đống chiến trường mà em gây ra


-Xin..xin lỗi.Yuri à! Thật sự tôi chỉ muốn chuẩn bị cho cô một bữa ăn tử tế sau khi rời khỏi đây,tại vì tôi thấy cô hay ăn mì gói và thức ăn nhanh,mà mấy cái đó thì ko hề tốt cho sức khỏe tí nào nên tôi..tôi mới...


-Nên cô mới biến cái nhà tôi thành ra thế này phải ko?


-Thật sự xin lỗi,tôi ko hề cố ý


-Đừng nói nữa! Cô biến khỏi đây ngay cho tôi,việc của tôi ko cần cô giúp


-Được..được rồi..tôi sẽ đi.Dù sao thì hai ngày nay cũng cảm ơn cô vì đã cho tôi ở nhờ.


Em cởi chiếc tạp dề ra,rồi bước đi....


HỤT HẪNG.....NUỐI TIẾC


.


.


.


Thức ăn em chuẩn bị,vẫn còn nằm trên bàn.Cái vật thể đen đen này là gì?? Bò bít tết sao?? Có lẽ tôi nên nếm thử,dù gì cũng là công sức của em


1


2


3


Phụt!!!!


Đây là thịt ướp muối,hay là cao su.Thật sự kinh khủng! Vừa dai vừa mặn.Có lẽ tôi cần một ít bia


.


.


.


Lại chuyện gì nữa??? Bia của tôi biến đâu hết rồi,rõ ràng mới mua đây mà....


-Ơ! Tờ giấy....


“Tôi thấy cô uống bia quá nhiều rồi,đây là nước ép củ ma.Cô uống cái này sẽ tốt hơn đấy”


Thật là..vào nhà tôi,đảo lộn cuộc sống tôi.Em đúng là rắc rối mà


-------------------------


Đói ,đói bụng quá.Tôi vẫn chưa ăn gì.Bụng của tôi,nó ko nghe lời của tôi nữa rồi


-A! Quán ăn nè


.


.


.


-Tổng cộng hết 210 won,cô làm ơn thanh toán dùm


-Tôi ko có tiền


-Cái gì?? Cô đang đùa vs tôi à??


-Tôi nói thật,tôi ko có tiền


-Á À ko có tiền mà dám vào ăn sao? Cô chán sống rồi đó


Người đàn ông hung hăng đó định giang tay đánh tôi thì,một giọng nói quen thuộc vang lên


-Ngừng lại đi!


-Yul!


Ko hiểu sao tôi lại gọi cậu ấy như thế


-Ơ! Mày còn sống hả?


-Ông bất ngờ lắm phải ko?


-Khá khen cho mày đấy,con nhóc ngày nào còn lục thùng khác để kiếm ăn..Chậc


-Tôi sống đến ngày hôm nay là nhờ ông đấy,ông chú đáng kính ạ


Yul nhìn ông ta ánh mắt chứa đầy sự căm hận.Tôi ko dám nhìn vào nó,vì thật sự nó rất đáng sợ


-Xem ra.Ông vẫn là con người của trước đó


-Đừng nói nhiều! Mày ko có quyền dạy đời tao.Còn bây giờ biến khỏi đây để tao xử con bé này...


-Đau..đau buông tôi ra


.


.


.


-Thả cô ấy ra


-Tao ko thả thì mày làm gì được tao? Mày là người yêu nó à


-Đúng đó! Cô ta là người yêu của tôi


-Yul..


-HAHAHA thật là xứng đôi,hai con ăn mày lại là người yêu của nhau,tụi mày lâý nhau rồi cũng sinh ra những đứa con ăn mày mà thôi


-Rầm!!!


-Chừng này đủ rồi chứ


-Ờ ờ..đủ rồi..lần sau cháu nhớ đến nữa nhé,nhà hàng này sẽ luôn rộng mở chào đón cháu


Thật bất ngờ! Yul chỉ đưa cho ông ta một cọc tiền,là ông ta đã quay 360*.Thế giới loài người thật khó hiểu


-À còn nữa! Mẹ cháu đang bệnh nặng lắm,có lẽ sắp không qua khỏi.Cháu nên về thăm bà ấy lần cuối đi


-..........


Yul ko nói gì chỉ nắm tay tôi rồi bỏ đi,tôi nhìn sâu qua đôi mắt ấy.Tôi biết Yul đang kìm chế thứ chất lỏng đang trực trào trong đó,nhưng tôi ko dám nói gì,chỉ lẳng lặng bước theo....


-----------------------------


-A! Đau quá


Em rên nhỏ


-Cô bị gì sao?


-Ko..ko sao đâu chỉ là vết thương ngoài da thôi


-Lúc nào vậy?


-Hử??


-Ý tôi nói là cô bị thương như vậy lúc nào?


-À! Tôi sơ ý bị té đó mà


-Đúng là đồ ngốc! Mắc mũi cô để đâu vậy.Bị thương như thế mà nói ko sao


.


.


.


Gì nữa đây.Đừng nói vs tôi là em sắp khóc nhé.Tôi ghét nhìn thấy người khác khóc lắm


-E hèm! Tôi chỉ nói vậy thôi,cô ko cần phải nhạy cảm như vậy


-HỨC..HỨC..


-Tôi đã nói là ko cố ý mà


-HỨC..HỨC..HUHU


-Thôi được rồi! Tôi xin lỗi,đừng khóc nữa


-HỨC..HỨC..HUHU.. HỨC..HỨC..HUHU


Tôi thật ngốc khi nhượng bộ em,vì càng nhân nhượng thì em càng làm quá.Đúng là rắc rối


-Tôi phải làm gì thì cô mới hết khóc đây


------------------------------


Nhìn mặc Yul méo xệch thật dễ thương.Sao tôi lại ko biết Yul có khía cạnh này nhỉ??


-Cô đưa tôi đi chơi đi! Tôi muốn hiểu rõ hơn về thế giới loài người 


-Nhảm quá đấy!


-Tôi nói thật.Cô ko tin sao? Tôi là thiên thần,tôi xuống đây để giúp cô


-Giúp tôi??


-Ư HƯM


-Điều gì tôi muốn cô cũng sẽ làm


-Tùy chuyện 


.


.


.


-Ah....uwm~~....ah.


-Sao sảng khoái chứ


-Tuyệt..tuyệt lắm..


-Thường thì...nếu tôi ko uống bia thì tôi sẽ uống cái này


-À~~ cái này gọi là gì?


-Coca!


-Coca hihi cái tên vui quá


-Vui gì đâu.Cô có vẻ thích cười


-Thiên thần là vậy mà.Họ luôn cười,dù có gặp chuyện buồn


-Tôi ước mình được như cô


-Vì sao?


-Tôi ko thích cười


-Ai nói vậy chứ.Tôi có thể làm cô cười


-Bỏ đi! Cô ko làm được đâu


-Tôi hỏi cô nhé: Vì sao tóc của những thiên thần lại quăn


-Tóc cô ko quăn


-ER! Trừ tôi ra


-Ko biết


-Haizz đoán đi chứ


-Thì tại nó ko thẳng nên nó mới quăn 


-Sai.Muốn biết vì sao ko?


-.......


-Vì thiên thần ở trên thiên đàng,mà thiên đàng lại ở gần mặt trời,mặt trời lại rất nóng,cho nên tóc nó mới quăn.HAHAHA vui ko,vui ko


-HỜ..


-Ko vui thiệt hả??


-Lãng xẹt.Thôi! Cô về nhà đi,khuya rồi


----------------------


Em vẫn ở đó.Vẫn nhìn tôi cất bước,tôi bức rức,xoay người lại


-Cô ko về à?


-Tôi ko có nhà.Tôi đã nói vs cô tôi là thiên thần mà


-Haizz.Đừng có mãi lấy lí do đó.Cô ko về tôi mặc kệ cô đấy


1 bước 


2 bước 


3 bước


Cô ta nhất định tự lo cho mình được....


.


.


.


Biến mất,có lẽ tôi đã quá lo xa


-Á! Đừng,đừng


Giọng nói này....


-Thiên thần! Thiên thần à! Cô ở đâu??


-Yul cứu tôi!!!!!


----------------


Yul chảy máu,vết trầy do đánh con chó hoang đó để bảo vệ tôi.Tôi khóc...tôi sợ...Yul ôm vào lòng.Yul vỗ về tôi


-Đừng lo! Có tôi ở đây rồi,cô sẽ ko sao


Tôi bất chợt mỉm cười


-Yul có đau ko??


-Tôi ko sao?


-Sao Yul quay lại? Ko phải Yul nói sẽ mặc kệ tôi?


-À..ờ..Cô muốn ăn osi ko?


-Hử??


.


.


.


-Ngon quá!! Mà hồi nãy Yul nói cái này tên gì?


-Osi!


-HIHI~~~Tôi thích oca!! Tôi thích cosi!! 


Yul mỉm cười


-Ko phải oca,cosi mà là osi coca 


-A! Yul cười sao?


-Tôi đâu có!


-Rõ ràng tôi thấy Yul cười 


-Tùy cô.Sao cũng được


.


.


.


-Cô tên gì?


-Tôi ko có tên


-Vậy để tôi đặt tên cho cô nhé.Ưm để xem...Sica! Hay đó.Từ bây giờ tên cô sẽ là Sica


-HAHA cái tên ngộ quá! Nhưng sao Yul nghĩ ra nó vậy


-Đơn giản thôi.Cô thích ăn osi,thích uống coca ghép hai từ cuối lại sẽ thành Sica


-A! Hay quá! Cảm ơn Yul nhiều lắm


-Sao cô gọi tôi là Yul.Tôi tên Yuri mà


-Tôi ko biết nữa chỉ thuận miệng rồi nói ra thôi


------------------


HẠNH PHÚC


ẤM ÁP


Ko có nghĩa là tôi đã yêu em....


-Sica này!


-Ưm


-Có muốn ở chung nhà vs tôi ko?


-Yul muốn!


Tôi im lặng.Tôi ko muốn bộc lộ cảm xúc của mình.Nhưng em hiểu,em cười.Nụ cười đó thật ấm áp..Em bất chợt nhảy lên lưng tôi đòi cõng


-Á!


-Yul sao vậy?


Em vội buông ra,em lo lắng.Em lại chuẩn bị khóc nữa rồi


-Ko sao đâu.Cô đừng khóc


Đau.Tôi đau vì em,tôi ko thể chối bỏ,nước mắt em,nó làm tôi nghẹt thở


-Về nhà nhé


.


.


.


Tới nơi em liền kéo tôi ngồi xuống sofa,em vừa sát trùng vừa thổi nhè nhẹ vào vết thương của tôi


-Yul đau ko?


-Ổn mà! Đừng quá lo lắng


Tôi bất chợt vuốt nhẹ má em,em giật mình,nhưng rồi cũng bình tĩnh lại.Em nắm lấy tay tôi


-Hãy hứa sẽ ko tự làm đau mình lần nào nữa


Tôi gật đầu.Tôi biết em vui vì điều đó


PART 2: GHEN


1 tuần.Thời gian tuy ko dài nhưng tình cảm tôi dành cho Yul thì ngày một lớn dần.Tôi ko quan tâm Yul có yêu tôi? Tôi ko quan tâm Yul có ghét tôi.Chỉ mong rằng thời gian trôi chậm hơn nữa để tôi được ở gần Yul


-XOẸT!!!


Tôi đã hiểu được cái gọi là tiếng xét ái tình.Lúc Yul ôm tôi và câu nói đó:


-Xin cô! Tôi muốn tận hưởng cảm giác này,một lúc,một lúc...chỉ một lúc thôi..


Trái tim tôi đập điên cuồng.Tôi là thiên thần.Tôi có thể yêu Yul ko?? Và Yul sẽ chấp nhận tôi khi... cậu vẫn chưa lấp đầy được lỗ hổng bên trong tâm hồn mình 


-CỘP-CỘP-CỘP


Yul về.Tôi giả vờ ngủ


.


.


.


-HỨC! HỨC! HỨC


Yul khóc ư? Đừng như vậy.Tôi sẽ đau lắm


-Sica à!...HỨC...Tôi phải làm gì đây?... HỨC.. Ngừời mà tôi rất ghét,bây giờ lại khiến tôi cảm thấy hối hận.. HỨC...Bà ta đã khinh bỉ tôi,đã ruồng bỏ tôi... HỨC....Nhưng sao? Sao tôi lại muốn tha thứ cho bà ấy


Tôi cảm nhận được hơi ấm đang truyền qua đôi tay mình.Ấm áp pha chút lạnh giá.Tôi vẫn chưa hiểu hết con người Yul.Tôi nên mở mắt? Hay cứ giữ nguyên như vậy để Yul trút bầu tâm sự


-----------------------------


Gần.Nhưng lại rất xa.Chỉ cần 5 bước.Nhưng ko bao giờ tiến đến được.Đó là khoảng cách vô hình,nó ngăn cản tôi đến vs bà ta.Tôi hận,tôi hận cái con người đó.Ngừời đã đẩy tôi xuống địa ngục.


-BÁC SĨ! BỆNH NHÂN PHÒNG SỐ 9 NHỊP TIM ĐANG RẤT YẾU


-ĐEM MÁY SỐC TIM ĐẾN NGAY CHO TÔI


1..2..3 PHỊCH


1..2..3 PHỊCH


1..2..3 PHỊCH


-TÍT TÍT TÍT


-Nhịp tim đã đập trở lại


-Người thân của bệnh nhân đâu?


-Tôi cũng ko rõ.Nghe nói bà ta có đứa con gái nhưng đã bõ nhà đi rồi


-Chậc! Mẹ của mình đã gần đến cơn nguy kịch như vậy mà cũng ko đến thăm.Bà ta thật bất hạnh


-BỘP!!!


-Ai đấy???? Cô ra ngoài xem thử đi


-Ko có ai hết,thưa bác sĩ


.


.


.


Once again i’m longing...for your hungry touch...picturing you on me.I’m missing you so much... 


Tiếng nhạc được mở hết đát trong vũ trường khiến đầu óc tôi điên loạn,nốc cạn ly rượu trong tay,hơi cồn bốc lên cay sè sống mũi


1..2...3..5ly... tôi cứ thế uống ko ngừng,mặc cho dạ dày đang đau dữ dội.Tôi đã quen cái cảm giác này rồi.Sao chúng có thể đau bằng vết thương ở trong lòng được chứ


-Yul à! Sao hôm nay Yul uống nhiều vậy.Có cần em bầu bạn ko?


-Lại là cô...ấc..Goo Hara..Sao cô hay đeo bám tôi..ấc..vậy hả?


-Yul ko thích sao~~


Cô ta quyến rũ tôi.Hứ! Được thôi! Thích thì chìêu


-Xem mặc Yul kìa.Đỏ lên hết rồi! Ngừng uống đi.Tối nay em sẽ cho Yul “ăn tối” miễn phí.Muốn ko?


-HAHA! Ok tôi cũng đang đói lắm đây


---------------------------


12h rồi mà sao Yul vẫn chưa về.Tôi thấy lo quá.Mấy bữa trước Yul có hay như vậy đâu.Ko được! Tôi phải đi tìm thôi


.


.


.


Những chỗ mà chúng tôi thường đến,tôi đã tìm khắp.


-Yul à! Rút cuộc cô ở đâu chứ??


.


.


.


CẠCH!


.BÀNG HOÀNG


.NHÓI ĐAU


.NGHẸT THỞ


-BỘP!-Chiếc đèn pin trong tay tôi rớt xuống


Những gì hiện ra trước mắt tôi...Làm ơn...Đừng nói vs tôi đó là sự thật...Trái tim tôi sẽ vỡ vụn ra đó.Yul! sao cô có thể làm điều đó,ngay tại đây,nơi mà chúng ta đang sống....


-Sica! Cô về rồi sao?



-Làm ơn khép cửa lại và đừng làm phiền tụi tôi


Tôi là một con ngốc.Trời lạnh,đêm khuya,tôi một mình tìm cô.Mặc cho cái bụng đói đang kêu gào.Mặc cho cái lạnh cấu xé vào da thịt.Mặc cho sự nguy hiểm có thể rình rập bất cứ lúc nào.Tôi vẫn nuôi hi vọng tìm thấy cô.Để rồi những gì tôi đang thấy,những gì tôi đang nghe,nó khứa sâu vào trái tim tôi,nó rỉ máu ở bên trong.Được! Tôi sẽ rời khỏi đây...rời khỏi con người ghê tớm như cô.Đồ máu lạnh!


.


.


.


Chạy.Tôi chỉ biết chạy và chạy.Tôi ko để ý đến cảnh vật xung quanh.Tôi mặc kệc chúng.Dù sao tôi cũng chẳng thấy gì khi mọi thứ trước mắt đã bị mờ đi bởi lớp màng mỏng màu trắng che phủ.Tôi khóc....Sao tôi lại khóc.Khóc vì con người vô tâm đó ư?...Cô ta đã tổn thương tôi như vậy thì tại sao tôi phải khóc chứ.Chỉ là bụi..bụi bay vào mắt thôi.


-SICA!!!! CẨN THẬN!!!


KÉT!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

3rd shot




PART 1: HỐI HẬN


Tôi đuổi theo em.Sẽ kịp chứ???


.


.


.


-SICA!!!! CẨN THẬN!!!


KÉT!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!


Uỵch...


-Hai người này bộ muốn chết hả????


-Tôi xin lỗi!


.


.


.


RÀO!!! RÀO!!!


Những giọt nước rớt xuống...hòa quyện... Uớt đẫm mái tóc em ...đôi mắt ấy dấy lên sự đau đớn....Nó mờ nhạt,mông lung...Em khóc! Hay là..do mưa.Tôi đứng nhìn..


-Về nhà thôi!


-Buông ra! Sao tôi phải về với cô chứ!


-Thế cô muốn đứng đây cho đến khi nào nữa???


-Đó ko phải là chuyện cuả cô.


-Được! Cô ko muốn tôi cũng bắt cô về cho bằng được


Tôi nắm chặt lấy tay em rồi kéo đi


-Đau! Buông tôi ra


-......


-Cô có buông ko hả?


-......


-Á!


Em cắn mạnh vào tay tôi


-CÔ ĐIÊN SAO?????


-PHẢI TÔI ĐIÊN.TÔI ĐIÊN NÊN MỚI CHỜ CÔ CHO ĐẾN KHUYA MÀ KO HỀ HAY BIẾT LÀ BẢN THÂN MÌNH VẪN CHƯA ĂN GÌ,TÔI ĐIÊN NÊN MỚI TÌM CÔ GIỮA TUYẾT TRỜI LẠNH GIÁ ,TÔI ĐIÊN NÊN...ưm..ưm


Em nói.Nói nữa đi.Sao ko nói nữa.


-Ưm...agm..cô..đồ..tồi


BỐP!!!


-Thật kinh tởm! Cô ko có tư cách đụng vào người tôi


-Cô vừa nói cái gì? 


-Kinh tởm! Tôi kinh tởm con người cô


-Được thôi! Cô đang khiến tôi phát điên lên đấy


----------------------------------------



Yul bế thốc tôi lên,mặc cho tôi cựa quậy và đánh mạnh liên tục vào người.Ánh mắt đó,chính là ánh mắt mà Yul đã nhìn vs ông chú của mình.Tôi sợ lắm.Xin đừng làm tổn thương tôi thêm một lần nữa...


Cạch!


-Ụych


Yul ném mạnh tôi xin giường


-Tôi sẽ cho cô thấy thế nào gọi là kinh tởm


XOẸT!!!!


Chiếc áo len mỏng của tôi bị xé toạt một cách ko thương tiếc


-Chụt...chụt..chụt


Chiếc lưỡi ướt át ấy quét qua quét lại môi tôi liên tục.Tôi càng kháng cự chừng nào,nó càng mạnh mẽ chừng nấy.


-Ưm...agnn~~...ứ...


Tôi rên lên ko tự chủ khi Yul liếm mút cổ tôi,đôi khi lại cắn lên ấy để lại vết đỏ nhỏ


-Là..m..làm..ơn...tôi..a~~...xin...cô..ứ..ngừng...


-.........


Yul mặc kệ lời nói của tôi và đưa tay ra sau vuốt ve chà xát...


-Pựt!!


Móc khóa bra được mở và ném xuống nền nhà....


.


.


.


-Chụt...chút..chóp


Tiếng mút lưỡi vang lên.Yul bây giờ là con quái vật,một con quái vật khát máu...Chán chê với khuôn mặt hoàn toàn ướt đẫm của tôi,Yul di chuyển xuống phía dưới....phần ngực


-Aaaaaa~~~~....ứ~~..ưm...agrr.....hãy..ứ~~buông...t..h..a...cho..a~~..tôi


-Ko..phải..chụt..thứ...cô...muốn...chụt...là...nó...


-Tôi...xin...cô....đấy...ứm...đừng...làm...vậy


-Tôi...nói....rồi...chụt...tôi..phải...chụt..cho...cô...thấy...ch��


��


�t..thế..nào..là..ghê..tởm


----------------------------------



Ngấu nghiến,mút liếm bầu ngực của em.Tôi mặc kệ những lời van xin nài nỉ vô ích,nó chỉ khiến tôi thêm điên cuồng mà thôi...Rê một đương dài ẩm ướt từ khe ngực xuống vùng bụng phẳng phiu,tôi cắn mạnh ở đó vài cái...Chừng đó chưa đủ đâu,tôi phải khiến em thõa mãn nữa chứ.Con quỷ trong người tôi nó đã lấn ác và điều khiển tôi rồi.Em là thiên thần ư? Dùng phép thuật đi.Biến tôi trở thành một thứ gớm giếc nào đấy,hay là làm cho tôi sống dở chết dở xem nào!! Em có làm được ko???


-Roẹt!!!


Chiếc “phẹc mơ tya” kéo xuống một cách nhanh chóng...Bây giờ chỉ còn chiếc quần nhỏ..Rên đi,ngăn cản đi,sao em ko nói gì hết vậy...


-Tôi sẽ bắt cô phải cầu xin tôi,phải rên lên một cách đau đớn


Vùi mặt vào chiếc quần nhỏ,tôi dùng tay lướt nhẹ qua chỗ “nhạy cảm” ấy


IM LẶNG


Cứ chở xem...


Chiếc quần nhỏ biến mất.Tôi chà sát khuôn mặt mình vào giữa hai chân em,dùng tay vuốt dọc hai bên đùi


IM LẶNG


Tôi hôn và liếm láp lấy “nó” rồi đưa lưỡi mình vào trong


IM LẶNG


.


.


.


Chán.Tôi dừng lại.Ngước lên nhìn em...


.


.


.


Em khóc....Đôi mắt thờ thẫn......Khuôn mặt ướt nhòe.....Môi run bần bật......


Đau! Nhói lắm.Tôi đang làm gì thế này??? Tôi là đứa khốn nạn!!!! Tâm trạng hồi nãy đâu rồi...


.SUNG SƯỚNG....có ko?


.THÕA MÃN...có ko?


Nó đi đâu mất rồi?? Hay tại nước mắt của em đã khiến nó biến mất...Thật sự tâm trạng của tôi bây giờ là gì??


.HỐI HẬN ư...muộn rồi!!!!


Tôi tổn thương em như vậy?? Tôi làm nhục em như vậy??? Tôi đáng để em tha thứ ko??? 


Em trong trắng.Em tốt bụng.Em luôn cười.Em là thiên thần...Còn tôi! Tôi là ai??... Tôi nhơ bẩn...Tôi xấu xa...Tôi lạnh lùng...Tôi là ác quỷ..Liệu tôi có xứng để yêu em??? Ông chú của tôi đã nói đúng.Tôi là thứ cặn bã cuả xã hội,tôi đã nhuốm đen tâm hồn của em.Mặc dù! Tôi chưa cướp đi thứ quý giá cuả em,nhưng chừng ấy tội lỗi cũng đủ khiến tôi dằn vặt,kinh tởm bản thân mình


.


.


.


BỐP!!


Đấm mạnh vào tường..Tay tôi rỉ máu..Đau..Nhưng ko bằng 1/10 của em..


-SICA! Tôi xin lỗi


-...


-Tôi sai rồi!


-...


-Em đừng như vậy!


-...


-Tôi sợ lắm!


-...


-Hãy nói đi!


-...


-Chỉ một câu thôi!


-...


-Hức..Tôi...xin...em..hức


-Đừng khóc!


-Sica! Em...


-Yul ko có lỗi


-Ko!...Yul biết...Yul sai rồi...


-...


Em lại khóc...Đừng mà! Thà em lấy dao đâm vào tim tôi,còn hơn tôi nhìn thấy em khóc như lúc này....


-Yul xin lỗi em!


Tôi rướn nhẹ người hôn lên đôi mắt ướt đẫm của em.Mặn...Đắng...HƯƠNG VỊ CUẢ SỰ ĐAU KHỔ....


-Yul hứa sẽ ko bao giờ khiến em tổn thương thêm một lần nào nữa


-Em mong là Yul sẽ giữ lời 




PART 2: CÓ HAY KO??


Một buổi sáng bắt đầu.Nghe dự báo thời tiết nói là nhiệt độ hôm nay giảm mạnh...Nhưng! Sao tôi lại thấy người mình nóng quá.Hay là..tôi sốt.Nhíu mày một cách khó khăn,cơn đau đầu khiến tôi khó chịu,chắc tại tối qua uống nhiều quá.Đưa tay lên trán..Tôi ko hề nóng! Vậy tại sao..


-Yul..dậy khi nào vậy??...


-Sica! Em sốt rồi


-Em thấy hơi khó chịu...nhức đầu..ưm.. ưm...


Em chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh,tôi đuổi theo


-Sica! Em ổn chứ


-...ỌE..ỌE...


Tôi đúng là đồ khốn mà.Cả đêm qua em ko ăn gì,lại đứng dưới mưa,ko những vậy.Tôi còn... tôi kinh tởm cái lình hồn đang ngự trị trong thân xác mình,tôi ghét nó,tôi muốn giết nó...


-Cạch!


-Em sao rồi??? Em thấy trong người thế nào??


-Em..em..


-SICA! SICA!


-----------------------


Ê ẨM.NHỨC ĐẦU.KHÓ CHỊU.Cảm giác tôi mới trải qua lần đầu khi xuống trần gian.Đêm qua là một đêm kinh khủng! Tôi..ko muốn nhớ đến nó nữa.Đau! đau lắm..Thật sự tôi chẳng muốn tha thứ cho Yul...Yul lên giường với cô gái khác...ngay trước mặt tôi...Phải! tôi đâu có là gì cuả Yul.Thậm chí Yul chưa hề nói yêu tôi ....Khi Yul cưỡng tôi,tôi đã muốn mình chết ngay lúc đó.Nhục!...tôi cầu xin...tôi rên rỉ...Sao Yul vô tâm quá vậy,sao lại thờ ờ trước những hành động của tôi...Tôi mù quáng! Tôi mềm yếu khi nhìn thấy Yul khóc...”Yul ko có lỗi”..tôi dễ dàng tha thứ cho người khác...hay tại tôi yêu Yul quá nhiều...


.


.


.


-Sica! Dậy đi! Yul nấu cháo cho em này


-Em..mệt lắm..Yul để đó đi..tí em ăn cũng được


-Ko! Em ăn bây giờ kẻo nguội


-Nhưng em buồn nôn lắm


-Ngoan~ em ăn mới mau khỏi chứ


-Ưm..


-Để Yul đút cho em


Yul có biết là em hạnh phúc lắm ko? Cử chỉ ấy,nụ cười ấy,đôi mắt ấy..Yul bây giờ mới chính là người em yêu..Tình cảm em dành cho Yul có đúng ko?? Em nên dừng lại hay tiếp tục đây..


-Yul!


-Hử??


-Yul..có yêu em ko??


-...


-Yul ko yêu em!


-Xin lỗi....Hãy cho Yul thêm thời gian...Em biết đấy,trái tim Yul nó vẫn chưa lành hẳn..


-Em sẽ chờ!


.


.


.


“UH LÁ LÀ LA..LÁ LA LA LÀ..OH OH OH! OH OH OH! WE’RE GIRL,WE’RE GIRL GENERATION”


-Alo!...Ừ mình đây...được mình tới liền...


-Yul tính đi đâu sao?


Tôi nhìn Yul với ánh mắt nài nỉ,tôi muốn Yul ở cạnh tôi lúc này


-Chỉ một lúc thôi! Yul sẽ về sớm


----------------------


SooYoung.Cô bạn thân trong bar của tôi vừa gọi đến,tôi cần phải giải quyết một số chuyện..Tôi biết em đang ốm,em ko muốn tôi đi..Nhưng tôi sẽ ko xa em lâu đâu..


.


.


.


-Sica! Yul về rồi


-...


-Sica!


-...


Phòng tắm ko? Phòng ngủ ko? Phòng khách cũng chẳng thấy...


-Cạch! Cạch! Cạch


Âm thanh này...


-A!


-Sica! Em ko sao chứ??


-Yul về hồi nào vậy??


-Coi kìa! Tay em chảy máu rồi


-Ko sao đâu! Ơ Yul làm gì vậy


Tôi đưa ngón tay em lên miệng,mút lấy vết thương..


-Làm như vậy mới cầm máu được


-Yul àh


-Em chờ tí Yul vào lấy bông băng


.


.


.


-Sao lại vào bếp trong khi còn ốm vậy chứ


Tôi vừa nói vừa băng ngón tay em lại 


-Em chỉ muốn nấu cho Yul vài món.Từ sáng đến giờ Yul đã ăn gì đâu


-Ngốc à~Em đâu cần phải làm vậy


Tôi ôm em vào lòng....Ấm áp...Dễ chịu...THÌNH THỊCH! THÌNH THỊCH! THÌNH THỊCH!.... Tim ơi! Mày ko nghe lời tao nữa sao??


-Em yêu Yul lắm,Yul có biết ko??


-Yul biết! Yul sẽ cố gắng...Cố gắng để đưa em vào trái tim Yul...Hãy hứa đừng bao giờ tự làm đau mình


-Ưm...


PART 3: KỊP??


Những ngày nghĩ cuối tuần,tôi điều ở bên cạnh em như hình với bóng..Tôi bày trò,làm mặt ngố,chỉ để em vui...Tôi cười nhiều hơn,biết quan tâm đến người khác,tôi ko về trễ như trước,và đặc biệt là... tôi đã bỏ rượu,thứ mà trước đó tôi ko thể sống nếu thiếu nó...tôi thay đổi tất cả vì em...Tôi đã làm được!...Em nói đúng.Em là thiên thần.Em đã đưa tôi ra khỏi cuộc sống tẻ nhạt và đầy tội lỗi..Chỉ có một điều..Một điều duy nhất mà tôi chưa thể làm được..là Yêu em..và tha thứ cho bà ta


-Yul phải đi làm đây.Em ở nhà cẩn thận


-Ưh Yul nhớ về sớm


.


.


.


-Yuri! Cô làm với tôi vài ly chứ??


Thật là! Muốn bỏ mà cũng ko được.Ông ta là khách VIP nhất của bar,nếu từ chối tôi sẽ gặp rắc rối lớn..Thôi kệ! Chỉ lần này thôi


-Được! Nhưng chỉ lần này thôi nhé.Tôi bị đau dạ dày,uống nhiều sẽ ko tốt cho sức khỏe


-Ồ! Tiết thật đấy.Vậy vài ly cũng được


.


.


.


...CHOÁNG VÁNG...QUAY CUỒNG...Tôi say sao??...Trước đó tửu lượng tôi tốt lắm mà.Có lẽ do lâu rồi ko uống nên mới như vậy..


.


.


.


Cuối cùng cũng về đến nhà...Tôi vui mừng vì sắp gặp được em.Lạ quá! Sao tôi lại như thế??.....Ủa! cô gái đó là ai??...Hử?? Ôm.Hôn.Cười...Chuyện gì đang hiện ra trước mắt tôi vậy??..Tôi say nên nhìn lầm??..Ko thể nào! Tôi đâu có mù


-Cảm ơn Sica! Mình về nhé


-Ừ! Tạm biệt


.


.


.


-Sica! Cô gái đó là ai???


Tôi trợn mắt quát lớn


-Yul uống rượu!


-Em trả lời đi


-Cô ấy là Tiffany mới chuyển về khu chung cư


-Sao em lại nói chuyện với cô ta??


-Cô ấy cần em giúp một số chuyện


-GIÚP! GIÚP KIỂU GÌ MÀ LẠI ÔM HÔN CƯỜI NÓI VẬY CHỨ??


-Vào nhà rồi em giải thích


-KHỎI CẦN!!!


Tôi gạt tay em


-YUL BỊ GÌ VẬY??? EM VỚI CÔ ẤY ĐÂU CÓ GÌ


-ĐỪNG NÓI DỐI! YUL THẤY HẾT RỒI..NẾU EM YÊU CÔ TA THÌ CỨ NÓI..KO CẦN PHẢI LÉN LA LÉN LÚT NHƯ VẬY..


-TRƯỚC KHI PHÁN XÉT EM SAO YUL KO NGHĨ LẠI BẢN THÂN MÌNH ĐI..YUL CŨNG ĐÃ TỪNG LÊN GIƯỜNG VỚI CÔ GÁI KHÁC TRƯỚC MẶT EM ĐÓ THÔI..LÚC ĐÓ EM CÒN ĐAU HƠN YUL GẤP 1000 LẦN NỮA KÌA..


-YUL...


-EM ĐÂU CÓ LÀ GÌ ĐỐI VS YUL..THẬM CHÍ YUL CŨNG ĐÂU CÓ YÊU EM..


-AI NÓI YUL KO YÊU EM????


-Yul..


Tôi..Tôi đang làm gì thế này??? Tôi thổ lộ với em??? Sẽ kịp chứ???


-Yul nói...yêu em sao?


-Phải!


Tôi ôm chặt em


-YUL YÊU EM..RẤT YÊU EM..VÌ VẬY EM ĐỪNG YÊU NGƯỜI KHÁC..ĐỪNG BỎ RƠI YUL! YUL CẦN EM


Những viên pha lê nóng ẩm từ đâu lăn dài xuống gò má,ướt đẫm khuôn mặt.Tôi khóc..là nước mắt của sự hạnh phúc..hay..nước mắt của sự tội lỗi


-Yul vào nhà rồi tắm cho tỉnh táo đi! Người Yul nồng nặc mùi rượu quá à


-Ưm...


.


.


.


Tôi sẽ hạnh phúc chứ??? Tôi sẽ có được em mãi mãi??? Ý nghĩ đó cứ lặp đi lặp lại.Nó làm tôi đau đầu...Mặc kệ đi! Dù sao thì tôi cũng đã can đảm thổ lộ tình cảm của mình cho em biết...


.


.


.


Bước ra khỏi phòng tắm...


1


2


3


BẤT ĐỘNG


MỞ TO MẮT


LƯỢNG HOOCMÔN TĂNG CAO


Em..em đang nghĩ gì vậy?? Sica..sao em lại “NUDE” trên giường thế chứ.Ko! ko được tôi phải kiềm chế..


-Yul đắp chăn lại cho em


-Ko! 


Em lấy tay ngăn lại rồi kéo phăng tôi nằm xuống giường


-Chẳng phải Yul nói yêu em??


-Ừ! Nhưng mà...


-Đừng! Em tự nguyện.Em muốn trao cho Yul thứ quý giá nhất của mình,chỉ duy nhất Yul...Hãy yêu em!


Câu nói vừa dứt em đã trèo lên người tôi và mút môi tôi ngấu nghiến


-Ưm~~ Sica..ưm~~


-Em muốn Yul..a~~..yêu em bằng..ứ~~ hành động..ưm~


Chịu hết nỗi rồi.Em làm tôi...


-XOẸT!!!!


-Ứ~~...Àaaaa....ưm~~...Yul...em...


-Yul sẽ...uwm~~..yê..u...em..agrhh..theo cách..này


.


.


.


Cứ thế...Từng nụ hôn ướt át...từng cử chỉ gợi tình...từng hành động nóng bỏng...từng tiếng rên thõa mãn..Căn phòng nóng dần lên..


-AAAAAAAAAAAAA!!!!!


Tôi đã yêu theo đúng nghĩa của em


-Yul~~hã..y...ch..o..em...nếm..mùi vị...của “lần đầu tiên”


Em nói trong hơi thở đứt quãng.Thật sexy đó!


-Chụt...Y..ul..sẽ..lấy..chụt..cho...em..chụt


Tôi vùi mặt vào nó và liếm mút liên tục...Em ngưỡng người qua lại một cách đê mê.


-Ưm! Yummy~~ Sica à


-Cho..em..ứ~~~..agrhhh..tiếp tục đi Yul...đừng ngừng lại..á~~..đã quá..ưm


Tôi muốn “ăn” nó một mình thôi.Nhưng mà em đã cầu xin vậy thì..


-Ưm...ưm..ng..on..chứ..ưm


-Tuyệt...ưm~~

PART 4: CHIA LY... 


-Bà ta khó qua khỏi! Vì thế cô nên đến gặp trước khi quá muộn..


CHOẢNG!!


-ÔNG TRỜI ƠI! SAO ÔNG LẠI KHIẾN TÔI TRỞ THÀNH THẾ NÀY..HỨC..KIẾP TRƯỚC TÔI ĐÃ LÀM GÌ SAI CƠ CHỨ...HỨC


Bầu trời sông Hàn về đêm thật yên tĩnh..Gió nhè nhẹ thổi lôi kéo mái tóc tôi bay theo..Hơi thở lạnh lẽo phả ra điều đặn...Nước mắt cứ thế tuôn trào...Tôi phải chịu đựng nỗi đau ấy đến bao giờ nữa đây..Em.Phải! Chỉ có em mới giúp tôi vượt qua nó..Tôi cần em..SICA!!


.


.


.


-------------------------



12h rồi mà Yul vẫn chưa về,tôi thấy lo quá


-CỘP! CỘP!


-Yul về rồi sao??


-...


-Yul! Yul sao vậy nè??


-Sica...hãy ôm Yul...


-Ừ! Em biết rồi..


Tôi vuốt dọc lưng Yul,thật nhẹ nhàng..Ấm..Là hơi ấm từ áo tôi..Hay là..


-Đừng khóc! Em sẽ đau đó


-Yul xin lỗi...Yul đã khiến em lo..hức..


-Ko sao đâu! Vì Yul em có thể làm tất cả mà..


-Sica! Em hứa đi...


-Hứa gì??


-Ở bên Yul mãi mãi.Yul rất cần em...Yul ko thể sống thiếu em??


-Em..


-Làm ơn!


-Em hứa...


Tôi cảm nhận đươc Yul đang siết chặt tôi hơn.Đã sảy ra chuyện gì?? Sao Yul lại như vậy???...Nhưng mà..lời hứa đó..tôi e..mình ko thể...Nhiệm vụ của tôi đang dần hoàn tất.Tôi sẽ phải quay về,nơi mà tôi tồn tại


.


.


.


Sáng hôm sau...


Tôi dậy sớm hơn thường ngày.Bởi vì! Tôi cần làm một việc rất quan trọng


=Bệnh viện=


-Cô y tá!


-Vâng! Cô cần tôi giúp gì?


-Tôi muốn gặp bệnh nhân XXX


.


.


.


-Chào bác!


-Ơ!...c..ô..là..


-Cháu là bạn của Yuri


-Cô..gặp tôi..có..chuyện..gì???


-Cháu muốn biết sự thật 5 năm về trước.Hãy nói cho cháu biết! Cháu sẽ giúp Yuri tha thứ cho cô...


-...


.


.


.


Mọi chuyện đã rõ.Tôi biết! Ko có người mẹ nào lại ko thương con mình..Bà Kwon cũng vậy..Yul cần biết mọi chuyện..và cũng đã đến lúc tôi..RỜI KHỎI ĐÂY...


---------------------------



Lần mò hơi ấm của em.Tôi cần một cái hôn chào buổi sáng.Đây đã là thói quen rồi...Nhưng! Em đâu


-Sica! Sica! Em đâu rồi


Tôi chạy tìm khắp nhà.Một linh cảm nào đó nói vs tôi rằng...tôi có thể... mất em


-Cạch!


-Yul dậy rồi sao??


-SICA!!!


Tôi ôm chầm lấy em.Thật chặt! Tôi sợ mất em lắm


-Yul trẻ con quá đó.Buông em ra nào!


-Ko! Yul sợ em sẽ bỏ Yul mà đi


-Sao..sao Yul lại nói vậy??


-Yul ko biết linh cảm mách bảo Yul


-Ngốc à! Ko có chuyện đó đâu


-Đền Yul 


Kể từ lúc nào tôi lại làm nũng em thế này


-Chụt!


-Được chưa! Bây giờ thì ăn sáng thôi.Tụi mình còn có việc quan trọng phải làm đó


-Việc gì???


-Ăn xong em nói 


Em nháy mắt.Tôi cười..Sao hôm nay em lạ thế nhỉ??? 


.


.


.


-Yul ăn xong rồi em nói đi


-...


-Khó nói lắm à! Hay là..chuyện mờ ám..em muốn bây giờ sao?


-Đừng giỡn nữa! Em ko đùa đâu


-Vậy em nói đi


-Chuyện mẹ Yul...


-Đừng nhắc đến bà ta.Yul ko muốn nghe..


-Yul à! Nghe em nói..


-...


-Mẹ Yul ko phải vì ghét Yul mà đuổi Yul ra khỏi nhà đâu


-Thế em nói tại sao?? Một người mẹ..mà lại để con mình đi ăn xin..để con mình sống trong thùng rác hôi hám..Em nghĩ Yul dễ tha thứ cho bà ta à???


-Em biết.Em hiểu mà...Mẹ Yul! Bà ấy thật sự rất đáng thương,bà ấy đã hy sinh cho Yul rất nhiều..


-Em nói vậy nghĩa là sao??


-...


*Flashback*


RẦM!!! CHOANG!!! XOẢNG!!


-Làm ơn! Tôi cầu xin mấy người


BỐP!!!


Tên mặc bộ đồ đen tống thẳng một cú vào bụng người đàn bà ốm yếu


-BÀ CÒN DÁM MỞ MIỆNG CẦU XIN À!!! KHÔN HỒN THÌ TRẢ HẾT SỐ NỢ ĐI


CHOANG!!! CHOANG!!


-Đừng!! Hức...Tôi cần những thứ ấy..hức...Làm ơn! Tôi phải nuôi đứa con còn đi học..hức


-SAO BÀ KO TRÁCH THẰNG CHỒNG CỦA BÀ ẤY.NÓ NGU NÊN MỚI VÁC XÁC ĐẾN TÌM ĐẠI CA TỤI TAO...ĐẾN NƯỚC NÀY THÌ CĂN NHÀ BÀ ĐANG Ở CŨNG NÊN BÁN ĐI RỒI ĐẤY


-Tôi sẽ trả...tôi sẽ trả mà..đừng bán nó...


-BÀ TRẢ??? HAHAHAHAHA!!! SỐ TIỀN LỚN NHƯ VẬY BÀ NỔI SAO????


-Tôi sẽ cố!


-GIẤY TỜ NHÀ ĐÂU???


-...


CHÁT!!!


-BÀ CÂM HẢ??


-Tôi ko biết...


-ĐƯỢC! NGON LẮM...TỤI BAY LỤC TÌM KHẮP NHÀ CHO TAO,THỨ GÌ LẤY ĐƯỢC THÌ VÉT SẠCH HẾT


-Làm ơn..hức..tôi xin ông..hãy cho tôi thêm thời gian


Người đàn bà tiều tụy ôm chặt chân của tên cầm đầu,mặt cho người bầm tím và máu chảy khắp khóe miệng


-BUÔNG RA!!


-...hức...


-CÓ BUÔNG KO???


-...hức...hức...


BỐP!!!


-Á!!!


Một bức ảnh rơi ra...


-MUỐN CỨNG ĐẦU VỚI TÔI Ư?? ĐÂU CÓ DỄ...ỦA! CON GÁI BÀ SAO?


-Đưa nó cho tôi!


-ÁI CHÀ~ XINH ĐẤY!! BẢO ĐẢM ÔNG CHỦ SẼ THÍCH CON NHỎ NÀY CHO XEM


-Ông..ông định làm gì??


-Đại ca! Đã tìm thấy giấy tờ nhà


-OK! TỐT LẮM.HẸN GẶP NGÀY THỨ 7..


-Ko! Trả lại cho tôi.....


.


.


.


-SAO! TIỀN ĐÃ CHUẨN BỊ HẾT CHƯA??


-Tôi..tôi ko đủ.Nhưng mà tôi sẽ trả hết,ông tin tôi đi


-TÔI CÓ CÁCH NÀY,BÀ SẼ TRẢ NỢ MỘT CÁCH NHANH CHÓNG??


-Tôi...


-GIAO NỘP CON GÁI BÀ CHO ÔNG CHỦ..MỌI CHUYỆN SẼ ĐƯỢC GIẢI QUYẾT DỄ DÀNG


.


.


.


-Xin lỗi con Yuri! Mẹ ko thể để con đánh mất cuộc sống vào tay kẻ xấu được,mẹ sẽ thay thế con làm điều đó,mẹ biết con sẽ rất hận mẹ...nhưng chỉ còn cách này thôi.Hãy sống tốt! Mẹ yêu con..


Bà nhìn đứa con mình ra đi mà lòng đau như cắt,những giọt nước mắt âm thầm rơi..cứ thế..trời đổ mưa!


*End flashback*


-Sica...sao em biết??


-Em đã giấu Yul đến gặp bà ấy


-...


-Bà ấy cần Yul


-Ko! Yul ko tin


-Nghe em...hãy tha thứ cho bà ấy...đừng để mọi chuyện diễn ra quá muộn


-Yul ko thể...


Em áp nhẹ hai bàn tay vào mặt tôi


-Em tin Yul sẽ làm được...Hãy đến gặp bà ấy và yêu thương theo đúng bổn phận một người con...


-Thế còn em..ai sẽ chăm sóc??


-Đừng lo! Ko sao đâu,em đâu phải con nít


.


.


.


=Bệnh viện=


Tít..tít..tít..


Tiếng âm đồ vang lên khô khốc.Trái tim tôi quặng lại khi nhìn thấy hình ảnh người mà tôi đã từng rất hận...GẦY GÒ..TÍM TÁI..


-Tại sao?


Một dòng chảy ấm nóng rơi xuống sàng...


-Tại sao phải nói dối tôi?


Lại tiếp tục dòng chảy khác...


-Tại sao phải hy sinh bản thân để cứu tôi?


-...


-Tôi ko hề muốn một cuộc sống như thế!!


-...


-Bà có biết tôi đã đau đớn đến mức nào ko??


-...


-Tỉnh lại đi!!! Bà phải giải thích cho tôi hiểu chứ!!


-...


-Đừn..g..hành..hạ..t...ôi..bằng..cách..này..


Tôi gục xuống...Nhưng rồi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc đang truyền qua bàn tay mình,vội lau dòng nước mắt,tôi ko muốn bà ta nhìn thấy


-Y..u...l...Yul..


-M.ẹ....Bà tỉnh rồi sao?


-Cuối cùng..con..cũng đến gặp mẹ


-Đừng hiểu lầm! Tôi chỉ tiện đường thôi


-...dạo này con vẫn...sống tốt chứ??


-Ưm..tôi ổn..


-Yul...con còn giận..mẹ..ko?? khụ khụ!!


-Bà bệnh như vậy ko cần phải nói nhiều đâu


-Mẹ biết..sẽ rất khó để..khụ khụ..con tha thứ cho mẹ


-Đã bảo đừng nói nhiều rồi mà!!


-Mẹ..ko..sao đâu?? Khụ khụ!! Khụ khụ!!


-Bà như vậy mà nói ko sao hả?? Ở yên đấy,tôi gọi bác sĩ 


-Đừng! Đừng **.


.


.


.


“MẸ” một từ..chỉ với hai kí tự..nhưng sao lại khó nói đến như thế....Đã bao lâu từ khi tôi rời khỏi mái ấm của mình??? Tôi bơ vơ giữa chốn người...Nhìn những đứa bạn được đến trường,được bố mẹ yêu thương,được quan tâm chăm sóc.Tôi tủi thân nép mình dưới gốc cây mà khóc,nhiều khi tôi đã có ý định tự tử,tôi ko còn hi vọng...Nhưng rồi! Tôi nghĩ đến bà ta.Tôi phải trả thù,tôi phải cho bà ta hối hận vì đã ruồng bỏ tôi,tôi đã từng thề như vậy...Tôi cố gắng làm tất cả mọi việc,bán hàng rong,giao sữa,phát báo..rồi ông trời cũng ngó mắt nhìn tôi.Trong một lần giao hàng tại quán bar,tôi quen được ông chủ ở đấy.Ông ta đã cho tôi làm bartender..dần dần tôi tôi lấy lòng được mọi người nên được ông ta cho làm DJ.Tôi bắt đầu giàu có,và chính những đồng tiền mà tôi kiếm được đã khiến tôi trở thành một con người khác...Tôi thành công! Đồng nghĩa với việc tôi đã có cơ hội trả thù..Nhưng! mọi chuyện thật trớ trêu khi tôi hiểu rõ mọi chuyện..


.


.


.


Bà ta đã ngủ...tôi lẳng lặng quan sát..đôi mắt..gò má...Thật sự thay đổi hoàn toàn...Hầu như khác trước quá nhiều đến nối tôi thấy bà ta như người xa lạ..Nỗi buồn,đau đớn,dằn vặt nó hiện lên rất rõ trên gương mặt ấy...Sao lại tiều tụy như vậy,đáng lẽ bà phải sống tốt hơn tôi chứ!!.. Hãy xem những vết bầm tím trên người bà,là do lũ khốn ấy gây ra phải ko??...Bà khiến tôi hận,rồi bây giờ lại khiến tôi muốn tha thứ là sao??...Tôi phải làm gì mới xứng đáng cho sự hy sinh này đây??


1 ngày trôi qua...


Ngày thứ 2...


Thứ 3...


Thứ 4...


Cũng chỉ những câu hỏi hang từ một phía..Tôi im lặng,tôi ko muốn bộc lộ cảm xúc của mình,tôi ko trả lời lại bất cứ câu nào...Tôi ước mình có thể cất tiếng gọi “mẹ”,tôi ước mình có thể trò chuyện một cách thoải mái với bà,tôi ước có một cái ôm ấm áp từ bà...


Và rồi...Hôm nay...khi tôi thức dậy..tay bà lạnh một cách kì lạ..ko còn hơi ấm nắm tay tôi mỗi đêm nữa...


-Tỉnh..tỉnh dậy


-...


-Bà tỉnh dậy đi chứ!!!


-...


-BÁC..BÁC SĨ


.


.


.


-Tôi xin lỗi! Cô nên đến gặp bà ấy lần cuối...


Đùng!!


Tiếng sét đánh xuyên qua trái tim tôi..những gì vừa nghe được,phải chăng chỉ là giả dối,nó ko đúng đâu...ko! ko thể được!!!!!


-M..ẹ..mẹ


-Yul...cu..ối..cùng..con..hộc hộc...cũng..đã..gọi..ta..l..à..là mẹ


-Đừng nói nữa! Con xin mẹ


-Con của mẹ...mẹ..x..in..lỗi..vì..đã..tổn thương..con


-Ko!..chính con..hức..chính con mới là người có lỗi


-Yul ngoan..của..mẹ..hộc hộc..con đừng khóc..


-Con sẽ cười..con sẽ cười..


Tôi nắm chặt tay bà,thật chặt..


-Con rất đẹp..


-Mẹ...


-Vì thế..hãy luôn cười..mẹ..hộc..muốn..nh..ìn..thấy con cười..trước..khi..rời..khỏi..


-Ko!..mẹ sẽ ko sao..mẹ phải sống vs con..con còn chưa cho mẹ thấy con..kết hôn nữa mà...


-Yul...m..ẹ..mẹ yêu con...hộc hộc hộc..con có tha... thứ ch..o...hộc hộc hộc..mẹ..ko??... hộc hộc hộc.. hộc hộc hộc


TÍT!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!


-MẸ!!!!!!!!!!


-...


-MẸ KO ĐƯỢC CHẾT...MẸ CÒN CHƯA NGHE CÂU TRẢ LỜI CỦA CON NỮA MÀ...


-...


-CON YÊU MẸ..CON SẼ THỨ CHO MẸ..VÌ THẾ...MẸ HÃY TỈNH LẠI..TỈNH LẠI ĐI..MẸ MUỐN LÀM GÌ CON CŨNG LÀM..ĐỪNG RỜI XA CON


-....


-MẸ!!!!!!!!!!!!!!


.


.


.


RÀO!!RÀO!!


Mưa lại rơi...Cứ bất chợt đến..rồi lại đi...Cơn mưa đã chứng kiến cảnh tôi rời khỏi bà..và rồi lại một lần nữa..nó chứng kiến bà rời xa tôi...Nó có thể cuốn trôi mọi thứ,rửa trôi mọi vật...Nhưng sao! Nó ko thể đem nỗi buồn của tôi biến mất...Tôi đổ mình trên chiếc giường,nơi chỉ còn vương vấn hơi ấm của bà.Linh hồn tôi như bị tản đá nặng ngàn tấn đè lên,thẩn thờ nhìn qua khung cửa..Những giọt nước vẫn cứ rơi..rơi hoài..rơi mãi..Tôi hối hận,tôi khóc,tôi gào thét..nhưng trễ rồi! Bà đã đi,rời xa tôi mãi mãi,cảm giác mất đi một phần quan trọng thật sự rất đau đớn...Nó rất lớn,bà dường như lấy đi 80% sự sống của tôi....tôi đã muộn để kịp nhận ra sự thật....Tôi tuyệt vọng và ngất đi...một vòng tay ấm áp nào đó đã đỡ tôi..tôi kịp nhận ra đó là em..Phải tôi mất đi người mẹ mình yêu thương..nhưng vẫn còn em bên cạnh..cảm ơn thượng đế đã mang em đến với tôi,em chính là một phần trong linh hồn tôi..tôi cần mẹ..tôi cũng cần em..hãy đến bên tôi...đừng khiên tôi phải đau khổ hơn nữa..hãy lấp đi lỗ hổng lớn trong trái tim tôi..


.


.


.


1 tuần sau


Tôi đã vơi bớt nuỗi buồn..nhờ em..Sau khi ngất đi,em luôn ở bên chăm sóc tôi..Hầu như em thức trắng đêm để an ủi mỗi khi tôi gặp ác mộng.Em chính là thiên thần của đời tôi..Khoảng thời gian ít ỏi ấy khiến cho tình cảm chúng tôi ngày một lớn dần,tôi yêu em nhiều hơn và em cũng vậy.Những lúc em gọi điện,em nói em buồn,em nhớ tôi..Tôi vứt bỏ mọi thứ chạy đến bên em,chỉ cần em vui..tôi cũng vui...Thế nhưng! Tôi cảm thấy em hơi khác trước,ko phải tình cảm em dành cho tôi..mà là..nụ cười của em..nó ko được vui vẻ như trước.Em gượng cười..Tôi biết..chỉ là tôi ko muốn em khó chịu,tôi cần em thoải mái khi ở bên tôi...


-Sica này!


-Hửm??


-Tối này tụi mình...


-Ko được đâu


-Tại sao?? 


-Hôm nay em hơi mệt


Tôi lo khi nghe em nói vậy


-Em ốm à?? Lại đây Yul xem thử


-Ko! Chỉ là thời tiết khiến em cơ thể khó chịu


Ôm em vào lòng tôi hôn nhẹ lên trán


-Nếu có vấn đề gì cứ nói cho Yul biết,Yul ko muốn em chịu đựng một mình...Em hiểu chứ??


-Ưm...


-Ngủ thôi.Yul yêu em!


----------------------------



Thời gian...Hãy ngừng trôi...Tôi chỉ mong ước như thế...Kể từ lúc nào tôi đã quên đi chính bản thân mình,có lẽ tôi yêu Yul nhiều đến nỗi ko quan tâm đến bất cứ việc gì.Tình yêu Yul dành cho tôi càng ngày càng sâu đậm..Tôi hiểu nên cũng ko muốn cho Yul biết rằng Yul sắp phải xa tôi..Tôi sợ Yul sẽ đau đớn..và..khoảng thời gian cuối cùng chúng tôi bên nhau sẽ ko còn trọn vẹn..Tôi cần Yul hạnh phúc trước khi tôi quay trở về...


.


.


.


-Yul à~~


-...


-Dậy đi nào~~~


Chiếc lưỡi nhỏ thò ra ngoài của Yul thật dễ thương..tôi phải ghi nhớ hình ảnh này..Đưa tay vuốt nhẹ nó..Tôi giật mình khi Yul thức dậy và nhìn tôi với ánh mắt...


-Em muốn à???


-Er..đâu có...em chỉ


-Babo~ Yul đùa thôi


-Hứz! 


-Sao vậy??


-...


-Giận Yul hử??


-...


-Hề..đừng vậy chứ


Yul lại trưng bộ mặt cún con nhìn tôi rồi..Sao Yul bắt chước giống tôi vậy nhỉ??


-Chụt!


-Em giả vờ đấy


-Á à..lợi dụng để hôn Yul hả?? Yul sẽ cho em biết tay


-Haha..nhộ..t...nhột...em


Phải!...Tôi cần một buổi sáng với đầy nụ cười như thế..Cả Yul..và tôi


-----------------------------



Sau khi đánh chén xong buổi sáng,tôi và em lại chui vào giường để...ngủ.Tôi thật sự rất thích cảm giác này,cảm giác được ôm em vào lòng,hít hà lấy mùi hương tỏa ra từ em,nó như một thứ gây nghiện


-Yul! Hôm nay tụi mình hẹn hò nha


-Em...


Tôi hơi bất ngờ....Sao lại vậy?? Đáng lẽ tôi nên vui mới phải chứ?? Tôi cảm nhận được rằng có điều gì đó đượm buồn trong đôi mắt em,nó làm tôi lo


-Yul ko muốn à?


-Ko phải! Chỉ là..Mà sao em lại đề nghị như vậy??


-Cô hàng xóm Tiffany bảo đấy hihi


Tôi bị em bỏ bùa mê thật rồi..Chỉ cần nụ cười ngây ngô ấy thôi là tôi đã mềm nhũn và ko còn suy nghĩ được gì..Đúng! đừng bi quan như vậy Kwon Yuri


-Xem ra em quen bạn cũng có lợi cho Yul nhỉ


-Haizz~ thế mà ko hiểu sao bữa trước lại có người ghen 


-Bỏ đi! Em nhắc lại làm Yul xấu hổ chết


-Gì chứ!! Em cũng bị Yul hành cả đêm đó thôi


Ôi cái miệng của em! Khi nào dỗi cũng chu chu như thế,tôi phải kiềm chế nhiều lần lắm rồi đấy


-Á! Yul làm gì thế??


-Cắn em!


-Hing..đau đó


-Tại em đáng yêu quá mà,lần sau nếu ko muốn vậy thì đừng có ‘’sicachu’’ trước mặt Yul nhá


-Ghét!! 


Bộp bộp bộp!!


-Đừng..đánh..đau..đau


-Ai vẽ Yul gây sự trước


-Ái!! Em đánh nữa Yul bế em vào “phòng tắm” 


-Yul dám!!


-Sao lại ko??


Tôi bế phốc em lên mặc cho em cào,cấu,cắn,xé...


-Dừng lại đi ứm~~..đây là..phòng tắm..đấy..arggg~~


.


.


.


-WOA!!!!!!!!!!!!! Đẹp quá


-Yul thường hay đến đây lắm


-Sao lại ko dẫn em tới sớm hơn chứ???


Em nói với giọng đấy hờn dỗi.Đáng yêu thật!...Tôi từ lâu đã muốn dẫn em đến,nhưng mà mọi chuyện cứ sảy ra cùng một lúc khiến tôi ko có tâm trạng..Bây giờ thì quá tốt rồi,chẳng phải chúng tôi sẽ vui hơn khi hẹn hò thoải mái như thế này sao


-Thôi mà~ hôm nay chúng ta hẹn hò đấy,phải cười lên chứ đừng xụ mặt như vậy


-Em biết rồi~


-Nào! Hãy bắt đầu một ngày lãng mạng....


.


.


.


HẠNH PHÚC..VUI VẺ...tôi nắm chặt tay em...


*Cùng đi dạo phố...


-Chỗ này đông vui quá...Cái này lạ hoắc à,em muốn xem thử...Cả cái đó nữa..Cái kia nữa...


*Cùng mua những món đồ dễ thương..


-Tụi mình có áo đôi rồi giờ mua nhẫn đôi đi


-Em muốn nó sao??


-Ưm!


-Ok! Chiều theo ý em


-Ta-dang!!! Dễ thương quá,Yul nhớ phải lun mang đấy nhé


-Of course


*Cùng chơi hết mình tại công viên


-AAAAAAAAAAAA!!!! 


-NẮM CHẶT TAY YUL VÀO VÀ HÉT TO LÊN 


-NÓ..CHẠY NHANH QUÁ...GIỐNG TÊN LỬA VẬY


-NHƯNG MÀ GIẢM STRESS HIỆU QUẢ


-ƯM...HÚ!!!!!!!!!!!!...EM...YÊU...YUL...


-ME TOO!!!!!!!!


*Cùng ăn những món lề đường


-Ui! Nóng quá


-Cẩn thận,để Yul thổi cho..Phù phù!! Há miệng ra nào


-Aaaa...oam...ngon quá


-Đút lại cho Yul


-Hihihi nè~~


Có lẽ nó sẽ là khoảnh khắc đáng ghi nhớ của chúng tôi....Thật tốt khi có em bên cạnh..Sica àh


***


Ven sông Hàn


-Uống coca nhé! 


-Yul vẫn nhớ??


-Tất nhiên! Vì một phần của nó là tên em mà


-...


-Sica này!


-Hử??


-Em sẽ mãi ở bên Yul chứ??


Ko hiểu sao giây phút cuối cùng này tôi lại cảm thấy bất an.Tôi sợ...sợ rằng sẽ mất em!


-Tụi mình về đi! Hình như trời sắp mưa rồi


-------------------------------



-Sao em chưa ngủ??


-À..tự nhiên em muốn ngắm Yul 


-Yul đẹp quá phải ko??


Yul cười..Tôi biết Yul đang rất hạnh phúc vì thế...tôi sẽ.... lặng lẽ... ra đi...


-Ưm! Rất đẹp,mọi thứ của Yul điều đẹp..Từ chân mày..đôi mắt..chiếc mũi..và cả...


Tôi cúi xuống hôn lấy bờ môi kia.Yul bất ngờ..đơn giản vì Yul luôn là người chủ động,mà nếu tôi có hôn trước thì cũng chỉ là những nụ hôn phớt qua môi.Thế nhưng..lần này nó lại là nụ hôn nồng nàng và ngọt ngào nhất 


-Em lạ lắm Sica


-Ko có gì đâu! Chỉ là em muốn yêu Yul nhiều hơn nữa


-Yul vui khi nghe em nói điều đó.Tụi mình sẽ mãi bên nhau đúng ko??


-Ưm..sẽ..mãi bên nhau


-Yul yêu em!


-Em cũng vậy


Chụt!


-Ngủ ngon


Nụ hôn cuối cùng...Thời gian cuối cùng ở cạnh Yul....Tôi sẽ mãi khắc sâu trong lòng...Khuôn mặt ấy..Nụ cười ấy...Vòng tay ấy...Phải! Tôi nên trân trọng nó...vì ngày mai...tôi phải rời khỏi Yul,rời xa con người ấy mãi mãi...Yul à! Hãy tha thứ cho em..Cố gắng quên em đi..rồi một ngày nào đó Yul sẽ tìm thấy một nửa của mình và hạnh phúc bên cô ấy...EM YÊU YUL...


------------------------------------



ĐÙNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!


Âm thanh phát ra từ đâu khiến tôi giật mình tỉnh giấc...Trời mưa sao???...Lạnh.Lạnh quá! Lần mò xung quanh chiếc giường tôi cần hơi ấm của em....Thế nhưng!...Trống trãi....


-Sica!! 


Hoảng hốt khi chẳng thấy em đâu,tôi bước vội ra khỏi giưởng,tìm khắp nhà....vẫn ko thấy em...em mất tích..bị bắt cóc..hay là...EM BỎ RƠI TÔI..Ko! Ko thể như vậy được


.


.


.


SICA!!! EM Ở ĐÂU...RA ĐÂY ĐI...ĐỪNG TRỐN NỮA...EM TỪNG NÓI SẼ MÃI Ở BÊN YUL MÀ....SICA!!!


1 tiếng


2 tiếng


3 tiếng


...


Tôi như kẻ điên gào thét tên em giữa đêm khuya..Thế nhưng đáp lại đó chỉ là sự im lặng...em ko thể nghe...hay tại cơn mưa đã lấn át tiếng nói phát ra từ tôi...Mưa! Tôi ghét nó..tôi hận nó..chính nó đã đưa mẹ rời xa tôi,rồi bây giờ là em...Là mày! Tất cả là tại mày! Cơn mưa độc ác kia..sao mày lại nỡ nhẫn tâm chia cắt những người thân yêu của tao,sao lại xuất hiện mỗi lần trái tim tao tan nát,mày chình là thuốc độc...một loại thuốc độc vô hình...mày đang làm thối rửa tâm hồn tao...


Tìm em...


Tìm em...


Tôi nhất định sẽ tìm thấy em....


.


.


.


Tít! Tít! Tít! Tít!


Tôi đang ở đâu?? Sao tôi lại nằm đây?? 


-Đau đầu quá


-Cậu tỉnh rồi!


-Soo Young! Sao mình lại ở đây??


-Hôm qua cậu ngất xỉu bên dọc đường,người ta nhìn thấy nên đưa cậu vào bệnh viện,cũng may là ko bị gì,chỉ là sốt nhẹ thôi


-Si..Sica đâu??


-Cậu nói gì??


-Ko được mình phải đi tìm cô ấy


Tôi giựt phăng những sợi dây vướn bận trên người và bước thật nhanh ra khỏi phòng


-Yuri! Cậu điên sao? Cậu như vậy phải nằm nghỉ để hồi phục chứ


Soo Young ngăn tôi lại,đáng lẽ thường ngày thì tôi có thể dễ dàng vật ngã cậu ấy,nhưng trong tình trạng thế này thì khó mà làm được.Trận mưa tối qua nó làm tôi đuối sức


-Làm ơn Soo Young,mình cần tìm cô ấy,mình ko thể để cô ấy rời khỏi mình


-NGHE MÌNH NÀY! CẬU CỨ Ở ĐÂY..NẾU CÔ ẤY THẬT LÒNG YÊU CẬU THÌ TỰ CÔ ẤY SẼ TÌM ĐẾN ...


-...


Phải! SooYoung nói đúng.Em sẽ quay lại,em sẽ ko bỏ tôi mà đi..


1 năm


2 năm


3 năm


Tôi vẫn chờ em...Nhưng sao! em ko đến,em đã thật sự rời xa tôi...Tôi đã mù quáng chăng??? Mù quáng khi quá yêu em,yêu nhiều đến nỗi quên mất em chính là thiên thần...Sao tôi lại quên điều đó??..Tôi là người phàm..Sẽ ko có tình yêu nào tồn tại giữa hai người sống ở mỗi thế giới khác nhau..Và tôi ko thể thay đổi được quy luật đó...Tôi đã thật sự mất em...



Tôi là cơn mưa thu...em là cơn gió lạ.Gió và mưa hòa quyện...thổi bay bao muộn phiền...gột sạch những âm u...cuốn đi dòng nước mắt... để lại nụ cười ấm..Rồi gió chợt cất bước...chỉ còn mưa ngồi đây... ôm nỗi nhớ vô vọng...Gió đi xa thật rồi... làm sao quay về đây??...Mưa tự nhủ mình rằng :” Gió chỉ tạm xa mưa ”...


Tôi là con mưa thu... em là cơn gió lạ...Nếu em là mặt trời,tôi nguyện là trái đất...Nếu em là hằng nga,tôi ước mình chú cuội...Tôi muốn chạy theo em...để được gần bên em...chiều nay mưa chợt ghé...cơn mưa phùn buốt rát...Tôi tự hỏi mình rằng: “Mưa có đem gió theo??”...”Và có cơn mưa nào.. mang em về bên tôi??”...Giọt mưa lạnh buốt giá... làm trái tim tôi đau...cơn mưa buồn cuốn trôi...mang em đi xa dần...gieo lòng kí ức xưa...cứa sâu vào tâm hồn...vết thương ko thể lành...in hằn vào trái tim


Tôi là cơn mưa thu...em là cơn gió lạ...tôi muốn nói một điều..mà em chưa thể nghe ”Cơn gió ơi xin hãy...quay trở về bên mưa...dù trái đất ngừng quay... mưa vẫn mãi yêu gió...chỉ mình gió mà thôi”...


END.

BONUS: Dành cho các rds iu HE (trong đó có au)


Tôi đã trở về con người lúc trước.. lạnh lùng... vô tâm....và tôi..sẽ ko yêu một ai khác???...Phải!! Tôi đang đạp đổ cái công sức mà em đã hoàn tất đây..Tôi sẽ là con quái vật ko có tình cảm nếu thiếu em...Cuộc đời có là gì khi những người mình yêu thương lần lượt rời đi..Tôi phải khiến em quay về bên tôi,và đưa tôi ra khỏi cuộc sống tội lỗi này..một lần nữa...


.


.


.


-Yuri! Đừng uống nữa!!


-Mặc kệ mình!!


-Thật là..Cậu muốn chết sao?? Đây là ly thứ bao nhiêu rồi??


-Im đi!! Ko cần cậu quan tâm


Tôi uống,uống rồi lại uống...Tôi cần chuốc say bản thân mình,chỉ có thể tôi mới ngăn cho bản thân mình ngừng nhớ em...Gục trên chiếc bàn khi đầu óc đã ko còn hoạt động được,mọi thứ trở nên mờ nhạt...Và cuối cùng là buổi sáng sau khi tỉnh giấc,tôi đã nằm trên giường của mình.Có lẽ là Soo Young,cô bạn thân của tôi đã đưa tôi về.Cô ấy thật tốt,từ khi em đi,chính cô ấy đã chăm sóc tôi.Tôi biết,tôi biết chứ,nhưng sao tôi lại hay nóng giận với người luôn luôn giúp đỡ mình...Tôi thật tệ có đúng ko??? Chính em đã khiến tôi mù quáng như vậy.Em là một thiên thần độc ác! Nếu biết trước tình cảm của chúng ta sẽ có một ngày trở nên như thế thì sao lại khiến tôi yêu em làm gì??? Em đưa tôi lên tầng cao,rồi lại dìm tôi xuống vực thẳm..Tôi đau đớn quằng quại..Sao em lại ko quay về??? Tôi đã ăn chơi xa đọa đến mức này mà em vẫn ko mảy may là sao???...


***


Đã 4 năm...


Thời gian trôi thật nhanh,nhưng đối với tôi nó là một quãng đường quá dài và chậm chạp...Tôi tự hỏi rằng:”Liệu em vẫn còn nhớ đến tôi?”..Có ko nhỉ?? Thật nực cười! Tôi đang mơ mộng viễn vông như một con ngốc.Thời gian bấy nhiêu đó chưa đủ để chứng tỏ em đã quên đi một người như tôi sao??...Một cuộc sống quá vô vị,tất cả mọi thứ...Em đã đánh cắp nó,đánh cắp đi hương vị cuộc sống của tôi...


.


.


.


Đùng!!


Rào!!! Rào!!!


Trời mưa...Và cũng là lúc căn bệnh của tôi quay trở về...Lạnh lẽo...Hiu quạnh...Cô đơn...Tôi sợ nó!! Mỗi lần âm thanh va chạm giữa mặt đường và cái thứ nước kia phát ra là tôi trái tim tôi như muốn vỡ vụn...Kí ức theo nó mà ùa về...Em bỏ đi...Mẹ cũng vậy...Chẳng còn ai bên cạnh tôi nữa rồi.Tôt bật khóc...khóc cho đến khi ko thể khóc nữa,tôi chỉ muốn nấp mình đưới cái bóng tối kinh hoàng giữa đêm khuya,chỉ mình tôi thôi.Tự cố nhắc mình là sẽ ko sao..Nhưng! Nó quá khó.Tôi ko làm được...Phải làm sao để tôi bớt đau khổ đây chứ???...Nhiều lần soi mình trong gương,tôi tự khiếp sợ khi nhìn thấy bộ dạng của chính mình..Gầy gò,hốc hác,bơ phờ..Ko còn là một con người xinh đẹp như ngày xưa mà thay vào đó mà một con linh hồn đã chết...Tôi còn sống?? Tôi cũng chẳng biết,chỉ có một điều tôi dám khẳng định là trái tim tôi,nó đã ngừng đập từ lúc em bỏ rơi tôi...


.


.


.


“Sẽ có một cơn bão đổ bộ vào nước ta tối nay.Đề nghị các tàu thuyền đánh bắt xa bờ nhanh chóng cập bến.Những người dân còn lại trong thành phố,chuẩn bị sẵn những thứ cần thiết,để phòng tránh kịp thời.Chúng tôi thành thật xin lỗi vì thời tiết chuyển biến quá đột ngột,nên ko thể thông báo sớm như thường lệ.Mong mọi người thông cảm và chú ý lắng nghe những tin tức mà chúng tôi cập nhật ở những giờ tiếp theo.Xin cảm ơn!”


Một cơ hội tốt dành cho tôi...Đừng hỏi vì sao???...Tôi đã quyết định rồi...Và tôi sẽ thực hiện nó...


.


.


.


ĐÙNG!! ĐOÀNG!! VÙ VÙ!!! CÓT KÉT!!


“Cơn bão sẽ đổ bộ vào đất liền trong vòng vài phút nữa.Mọi người hãy ở yên trong nhà và khóa cửa cẩn thận.Đừng đi ra ngoài cho đến bão tan...”


Baby don’t leave me.I cant live without you.Please come back to me.I need you...-Tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên


-Alo! Có gì ko Soo Young


-...


-Mình ko sao cậu đừng lo


-...


-Thôi! Cậu qua đây làm gì?? Nguy hiểm đó


-...


-Mình biết rồi mà,sẽ ko có chuyện gì sảy ra đâu


-...


-Ừ bye cậu


Tôi biết mình nói dối như vậy là có lỗi với cô ấy,nhưng còn cách nào nữa chứ,nếu nói hết sự thật chắc chắn cô ấy sẽ ngăn cản kế hoạch của tôi...”SooYoung,mình biết cậu sẽ đau.Hãy tha thứ cho mình,mình cần phải thoát khỏi cái cuộc sống này...”


.


.


.


VÙ!! VÙ!!


Gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn và thời tiết cũng xấu thấy rõ.Tốt thôi! Tôi cần vậy,lần đầu tiên trong đời tôi dám đối mặt với nó...Ko hẵn là cơn mưa,vì bây giờ nó là bão...Nỗi sợ sẽ tăng lên gấp bội...Tôi để những giọt nước buốt giá tát thẳng vào mặt..Rát! nhưng nó giúp tôi bớt đau một phần trong tim.Hình như mưa cũng ko có gì là đáng sợ,tôi thấy người nhẹ bớt phần nào...Lần lượt đi qua những nơi mà em và tôi đã từng đến,mọi thứ thay đổi nhiều hơn tôi nghĩ.Cũng đúng thôi,tôi đâu có tâm trạng để để ý đến mọi thứ quanh mình.Trong mắt tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ về hình bóng của em...


=Cầu sông Hàn=


Tôi sẽ gặp em trong vài phút nữa...Có phải đây là quyết định đúng đắn của tôi? Tôi biết khi đã chọn cách giải quyết như vậy thì sự thành công chỉ đếm được trên đầu ngón tay.Có lẽ tôi sẽ bị thiêu rụi bởi ngọn lửa ko bao giờ tắt ở địa ngục...Nhưng! Nếu tôi may mắn thì sao??...Dù gì thì nếu cuộc sống này thiếu tôi,tôi cũng chẳng khác gì sống ở địa ngục.Thậm chí tôi nghĩ rằng nó còn đau hơn nữa ấy chứ...Ko sao đâu?? Cái chết chẳng là gì cả,tôi phải đánh liều thôi...Một tôi sẽ gặp em...Hai tôi sẽ vĩnh viễn mất em...


-SICA!!! EM CÓ NGHE YUL NÓI GÌ KO???


-...


-YUL CHỜ EM QUÁ LÂU RỒI! THẬT SỰ YUL CHẲNG KIÊN NHẪN ĐỂ CHỜ THÊM NỮA 


-...


-EM ĐÃ CỐ RUỒNG BỎ YUL,THÌ BÂY GIỜ YUL SẼ TỰ ĐẾN TÌM EM


-...


-NẾU ĐỊNH MỆNH CHÚNG TA LÀ CỦA NHAU THÌ...YUL SẼ GẶP ĐƯỢC EM SỚM THÔI...CÒN KO THÌ...


-... 


-YUL YÊU EM.SICA!!!!!!!!


Khẽ đưa mắt đảo quanh khung cảnh ở đây lần cuối cùng.Tôi sắp thoát khỏi nơi này rồi...Nhích lại gần thành cầu,tôi trèo qua khung chắn...Và rồi...Kí ức bất chợt ùa về...


-HIHI~~~Tôi thích oca!! Tôi thích cosi!! 


-Ko phải oca,cosi mà là osi coca 


-A! Yul cười sao?


-Tôi đâu có!


-Rõ ràng tôi thấy Yul cười 


-Tùy cô.Sao cũng được


***


-Tụi mình có áo đôi rồi giờ mua nhẫn đôi đi


-Em muốn nó sao??


-Ưm!


-Ok! Chiều theo ý em


-Ta-dang!!! Dễ thương quá,Yul nhớ phải lun mang đấy nhé


-Of course


***


-AAAAAAAAAAAA!!!! 


-NẮM CHẶT TAY YUL VÀO VÀ HÉT TO LÊN 


-NÓ..CHẠY NHANH QUÁ...GIỐNG TÊN LỬA VẬY


-NHƯNG MÀ GIẢM STRESS HIỆU QUẢ


-ƯM...HÚ!!!!!!!!!!!!...EM...YÊU...YUL...


-ME TOO!!!!!!!!


***


Đau quá Sica à! Sao đến lúc tôi sắp được gặp em,thì những mảng kí ức này lại muốn níu kéo tôi??? Phải chăng em đã nghe được những lời tôi nói và muốn ngăn cản tôi làm điều ngu ngốc này...Đừng! đừng vậy chứ...Tôi sẽ ko mềm lòng đâu...Nó đã là quá khứ rồi...


1 bước


2 bước


3 bước


Cánh cửa đó bắt đầu xuất hiện trước mặt tôi rồi...


BỎM!!


Hộc hộc khó thở quá,mọi thứ cứ mờ nhạt dần.Phổi chẳng thể đưa nổi một tí oxi nào vào cơ thể tôi hết,mọi thứ cứ cuộn cào bên trong,cảm giác như bị ai đó đấm thẳng vào tim cả ngàn cái.Đau đớn ko tả được..Tôi ko chịu nổi nữa rồi...


.


.


.


Một cái gì đó thật ấm áp...Một cái gì đó thật an toàn...Nó quá đỗi quen thuộc.Cơ thể tôi như được nhất bổng lên bởi một bàn tay nào đó.Một màu trắng tinh khiết,một màu vàng long lanh...Nó là thứ tôi đang khao khát...Cố đưa tay nhưng chẳng thể chạm vào...Cố nhận biết nhưng mọi thứ quá mông lung...Chỉ biết rằng tôi vừa được đưa ra khỏi cánh của tử thần chỉ cách tôi một khoảng rất nhỏ...Là em sao?? Có thật đó là em ko??...


.


.


.


Chói quá! Mặc dù chưa mở mắt nhưng mà tôi vẫn cảm nhận được có cái tia sáng nào đó đang rọi thẳng vào mặt mình...Nhưng sao! lại có mùi nước biển thoang thoảng bốc lên nhỉ??


-Mẹ ơi!! Hình như cô gái ấy tỉnh rồi


-Con chắc chứ??


-Vâng! Con vừa nhìn thấy cô ta cử động nhẹ ở tay mà


Giọng nói này...Vừa quen lại vừa lạ...Khoan đã!! Tôi còn sống sao??? Chuyện quái quỷ gì đang sảy ra thế này???..Nhớ lại,nhớ lại đi...Rõ ràng là tôi đã thấy tên áo đen cầm lưỡi liềm chờ sẵn mình ở cánh cửa đó rồi mà...Sao lại vậy chứ???...Càng suy nghĩ càng đau đầu...Khó chịu quá...


.


.


.


-Kh..át..khát..nước...là.m..ơn..cho..tôi..nước


-Mẹ ơi! Cô ta tỉnh thật rồi này...Chờ tôi tí để tôi lấy nước cho cô


Những gì tôi nhìn thấy trước mắt là một cô gái...Thật giống em cả ngoại hình lẫn giọng nói,chỉ khác cái cảm giác mà thôi...


-Cô uống đi 


-Ực! Ực! Ực!


-Ổn hơn rồi chứ??


-Ưm.Mà cô gì ơi..


-Tôi là Hyomin.Còn cô?


-Tôi là Yuri


Tôi chỉ muốn cô ta biết tên thật của mình thôi.Còn Yul thì...tôi chỉ muốn đó là cái tên mà chỉ em và mẹ được gọi


-Cái tên hay nhỉ


-Nhưng mà tại sao tôi lại nằm ở đây??


-Cô ko nhớ gì hết à??


-Ko


-Chả là hôm đi đánh bắt cá ở bờ biển tôi tình cờ gặp cô nằm bất tỉnh bên bụi cây nên mới đưa về nhà


-Vậy đây là đâu??


-Tỉnh Busan


-Ko lẽ mình lại trôi xa đến như vậy?


-Cô lẩm nhẩm cái gì thế?


-À ko..ko gì hết


-Yuri này..Ừm..cô có thể cho tôi biết tại sao cô lại rơi vào hoàn cảnh như vậy ko??


-...


-Nếu khó trả lời thì thôi vậy


-Tôi muốn tự tử


-ER..


-Tôi ngốc lắm đúng ko??


-Chưa hẳn vậy?? Tôi nghĩ chắc cô có lí do nào đó nên mới làm như thế?? 


-Cô có vẻ hiểu tôi


-Ko phải..chỉ là tôi cũng từng trải qua một quá khứ rất đau buồn...lúc bố tôi mất,tôi suy sụp rất nhiều.Cô biết đấy,làm nghề đánh cá chẳng khác gì chơi trò đùa với tử thần,sự sống rất dễ đánh mất...Chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi...


-Vậy giờ cô sống với mẹ à?


-Ừ! Thế gia đình cô???...


-Tôi mồ côi


-Xin lỗi..Tôi ko cố ý


-Ko sao đâu.Có lẽ cuộc sống ở đây sẽ hợp với tôi hơn là thành phố Seoul vừa đông đúc vừa chất chứa nhiều kỉ niệm buồn


-Thế thì cô cứ ở đây.Nhà cũng chỉ có hai mẹ con nên buồn lắm


-Lỡ mẹ cô ko đồng ý thì sao?


-Cô đừng lo.Mẹ tôi mừng ko hết nữa ấy chứ


-Cảm ơn...Hyomin


-Nhìn cô kìa.Ko cần phải biết ơn tôi như vậy đâu.Mà cô đói chưa? 


-Một tí..


-Đừng khách sáo làm gì?? Chờ tôi tí tôi mang thức ăn đến cho


.


.


.


Có lẽ ông trời cũng ko quá phụ lòng người.Hyomin và mẹ cô ấy đối xử với tôi rất tốt,họ luôn làm cho tôi cảm thấy ấm áp.Hyomin bằng tuổi tôi,tuy vậy cô ấy lại rất chín chắn.Nhiều khi ở bên cạnh cô ấy,tôi lại cảm thấy chúng tôi giống nhau vài điểm,ngay cả nói chuyện cũng rất hợp nhau,hầu như mọi ưu tư trong lòng tôi cũng được giảm bớt phần nào.Thế nhưng khi ở một mình,cảm giác nhớ em lại dâng lên bất chợt,tôi biết sẽ rất khó để có thể quên được em,vì có lẽ cái tên ấy đã in hằn trong trái tim tôi rồi.Nó là một vết xăm ko thể xáo bỏ được,cứ mỗi lần nhìn Hyomin,tôi lại thấy khuôn mặt em ẩn trong cô ấy,hai người quá giống nhau,chỉ là cái cảm giác ko như tôi hằn mong đợi.Có đôi lần,tôi tự nói với bản thân mình hãy để Hyomin thay thế em,vì tôi biết Hyomin cô ấy cũng yêu tôi,chẳng qua cô ấy ko dám nói,nhưng mà tôi ko làm được...ko thể...


***


Trăng hôm nay thật đẹp,những ngôi sao cũng sáng lấp lánh hơn bình thường,khung cảnh này lôi kéo tôi ra ngoài đã chơi đùa cùng nó.Hôm nay Hyomin và mẹ cô ấy đi thăm bà con dưới quê nên chỉ có tôi ở nhà.Haizz có lẽ tôi nên đi dạo một vài vòng...


Gió thoảng nhè nhẹ,phiêu du qua từng ngọn lá,chúng tiến lại mái tóc tôi và khẽ đưa theo chuyển động nhẹ nhàng.Thật dễ chịu,hương vị của biển kết hợp với mùi hương của vài bông hoa,len lõi vào sống mũi tôi, Đã lâu rồi,tôi thấy lòng mình nhẹ đến như thế.Đặt chân trên nền cát mát lạnh,cái cảm giác những hạt cát nhỏ li ti chạm vào lòng bàn chân khiến mọi nơron trên người tôi hoạt động tích cực hơn,dễ dàng tận hưởng được mọi thứ.Ko giống như lúc trước,một cuộc sống quá tẻ nhạt và cô đơn...Ưóc gì bây giờ,em ở bên cạnh tôi..chỉ một điều ước nhỏ nhoi này thôi.Tôi muốn được một lần cùng em ngắm cảnh này,một phút cũng được...


KWON YURI MÃI MÃI YÊU SICA..MY ANGLE


Dòng chữ ý nghĩa tôi muốn viết cho em thấy trên nền cát này...Liệu em có nhìn thấy???...


-Sica à sao em lại cứu Yul?? Sao ko để Yul đến với em?? 


Thật điên khùng khi tôi đứng hét một mình trên bãi biển.Tôi biết em sẽ nghe thấy những gì tôi nói,tôi biết em luôn quan sát tôi,chỉ là giữa em và tôi đang có một khoảng cách vô hình,một khoảng cách khó phá vỡ được...Mặc dù vậy tôi vẫn sẽ hy vọng...


-Yul biết! Em ko muốn Yul kết thúc cuộc sống của mình như vậy?? Nhưng mà Yul hết cách rồi


-...


-Hãy trở về bên Yul.Cứu Yul thì phải sống cùng Yul chứ,em đang nuôi hi vọng cho Yul đấy


-...


-Yul nghĩ em làm vậy thì em cũng có ý của em rồi


-...


-Có phải em sẽ quay trở về ko??


-...


-Trả lời Yul đi mà...hức...em yêu Yul như thế thì..hức..sao lại ko đáp ứng nguyện vọng nhỏ bé này của Yul hả??..hức


Tôi gục xuống...Tay ôm lấy trái tim đau nhói ở bên trong.Chẳng biết đây là lần thứ mấy tôi khóc vì em...Và rồi...Em..em thấy tôi khóc sao?? Trời đổ mưa kìa...Có phải em cũng khóc khi nhìn thấy tôi như vậy ko?? Phải rồi! Những lần tôi gặp chuyện...tất cả...điều kèm theo cơn mưa...Sao tôi lại ngốc đến vậy?? Sao lại ko nghĩ mưa chính là nước mắt của em?? 


*Lần thứ nhất em khóc...là lúc mẹ ruồng bỏ tôi


*Lần thứ hai em khóc...là lúc tôi tổn thương em


*Lần thứ ba em khóc...là lúc tôi gục ngã khi mẹ qua đời


*Lần thứ tư em khóc...là lúc em rời xa tôi


*Lần thứ năm em khóc...là lúc tôi muốn thoát khỏi cuộc sống này


Và lần cuối cùng...ngay lúc này đây...khi em thấy tôi khóc...


-Sica!! Có phải em khóc vì Yul ko?? Nếu vậy thì hãy cho Yul câu trả lời...


Và quả thật đúng như vậy,em đã cho tôi hi vọng cuối cùng....


Một vỏ chai thủy tinh từ đâu trôi dạt vào bờ...Bên trong kèm theo tờ giấy...Tôi vội mở ra...


“ĐẾN MỘT LÚC NÀO ĐÓ...KHI YUL HOÀN HẢO VỀ MỌI MẶT...THÌ CHÚNG TA SẼ ĐƯỢC Ở BÊN NHAU.HÃY THỰC HIỆN ƯỚC NGUYỆN CỦA EM,YUL CÒN NHỚ NÓ CHỨ??”


-Ước nguyện?? Em có ước nguyện gì sao???


*Flashback*


-Yul nấu cơm cho em ăn đi.Sáng giờ chỉ nằm ôm nhau như vậy,em đói muốn xỉu lun ấy


-Ko thích ôm Yul à? Vậy thôi...Hôm sau Yul dậy sớm,ko làm gối ôm cho em nữa


-Gì chứ? Dỗi em sao?...


-Yul đâu dám


-Xem cái mặc vậy mà nói ko??


-...


-Thôi ~~ Sica đói rồi nè.Nấu cho Sica ăn đi mà~~


-...


-Ứ ừ tối Sica đền cho... Đừng dỗi nữa ha...nha nha nấu cơm đi ~~


-Haizz thiệt là,chưa có thiên thần nào vừa đáng ghét lại đáng yêu như em hết


-Hihi...Yul hết giận rồi


-Dậy nào! Chúng ta cùng nấu với nhau


---


-WOA!!! Qúa trời đồ ăn lun.Yul số zách


-Thế là em chưa hiểu hết tài nấu ăn của Yul rồi


-Ưm..ngon quá.Tuyệt! ko thể chê vào đâu được


-Thế thì ăn nhiều vào


-Yul này!


-Sao??


-Ước gì Yul đừng làm ở bar nữa mà trở thành đầu bếp nổi tiếng nhỉ


-Em thích vậy hả??


-Tất nhiên rồi! Vì khi Yul trở thành đầu bếp thì ngày nào em cũng được ăn món mà Yul nấu.Ăn cho đã đời luôn


*End Flashback*


Đúng rồi! Sao tôi lại quên điều này thế ko biết


-Sica!!! Cảm ơn em đã nhắc nhở Yul.Nhất định!!! Yul sẽ thực hiện nó cho em.Yul hứa đấy.Yul sẽ trở thành người hoàn hảo để xứng đáng cho tình yêu của chúng ta...


Ko có gì diễn tả được cảm giác của tôi lúc này.Một hạnh phúc thoáng qua chăng?? Có lẽ là vậy.Dù gì tôi cũng có lí do để sống tiếp và cố gắng vượt qua cái thử thách này.Tôi tin vào bản thân mình...


---------------


Tôi đang nổ lực hết sức mình để hoàn thành sứ mệnh cần phải làm.Tôi đã bàn bạc với Hyomin và mẹ cô ấy.Chúng tôi dự định sẽ dựng một quầy bán nhỏ.Hyomin và mẹ cô ấy sẽ đánh bắt hải sản trên biển,còn tôi thì nấu ăn và phục vụ.Quầy ăn chúng tôi vừa mở cũng đông khách lắm.Họ khen tôi nấu ăn ngon,giống như cách mà em thường bày tỏ mỗi khi ăn đồ do tôi nấu vậy.Thật sự tôi rất vui.Lần đầu tiên tôi hiểu rằng,khi mình phục vụ cho ai đó.Mình cần tận tình bằng tất cả trái tim,một nụ cười niềm nở là ko thể thiếu,tôi bắt đầu thấy rằng đây chính là công việc yêu thích của mình.Và tôi sẽ cố gắng hết sức...


.


.


.


Thời gian thấm thoát trôi đi.Chúng tôi đã đưa quầy ăn nhỏ trở thành nhà hàng nổi tiếng nhất Busan,càng ngày lượng khách đến càng đông.Chúng tôi phải mở nhiều chi nhánh,và tôi đã đặt tên cho nhà hàng là Yulsic.Một cái tên thật ý nghĩa có đúng ko??


*Flashback*


-Bác Hyo à! Như bác biết đấy.Bây giờ chúng ta cũng đã xây hẳn nhà hàng rồi.Vậy cháu có thể đặt tên cho nó được ko??


-Ồ! Tất nhiên rồi.Cháu ko cần phải hỏi ý kiến bác đâu


-Đúng rồi đó.Yul đâu cần phải làm vậy


-Dù gì thì đây cũng là công sức của bác và Hyomin nên cũng cần phải thảo luận để đưa ra quyết định đúng đắn chứ ạ.Cái tên sẽ còn tồn tại dài dài mà..


-Haizz ko ngờ Yul càng ngày càng chín chắn đấy nhé!


-Thế cháu định đặt tên là gì?


-Yulsic ạ! Đối với cháu cái tên này thật sự rất có ý nghĩa


-Ưm vậy cứ đặt tên là vậy đi.Bác thấy nó cũng hay đó chứ


-Vâng cháu cảm ơn bác nhiều


-Có điều bác nghĩ cháu nên tách riêng ra để làm ăn


-Tại sao ạ?? Ko lẽ cháu làm gì phật lòng bác


-Ko! Ko phải vậy.Chỉ là bác thấy cháu có khả năng tiếp quản tốt nhà hàng này.Nên bác muốn nhường lại nó cho cháu


-Ko được đâu.Cháu ko thể làm vậy được


-Nghe lời bác.Công sức cháu bỏ ra cũng rất nhiều mà,nên ko cần phải ái ngại gì đâu.Vả lại chúng ta vừa mở thêm mấy chi nhánh,bác cũng cần người quản giúp nữa chứ một mình bác làm sao xuể


-Cháu...


-Yul đồng ý đi.Mình thấy Yul làm việc rất tốt mà


-Hyomin nói phải đấy


-Vâng! Thế cháu sẽ cố gắng làm việc thật chăm chỉ để ko phụ lòng bác và Hyomin


*End flashback*


.


.


.


Bùm!!


-Hãy chúc mừng cho lần chiến thắng thứ 22 của nhà hàng Yulsic nào


-Cạn ly!!


Phải nói là mọi người rất vui mừng vì tháng nào có cuộc thi về ẩm thực nhà hàng của tôi luôn luôn đứng nhất.Tôi biết đây chính là mồ hôi và công sức của mình,thật ko dễ gì để có được kết quả như vậy


-Yul này! Chú..ức..muốn hỏi cháu một..ức..việc


-Dạ chú cứ hỏi


-Sao còn chưa..ức.. kết hôn vậy hả??


-Ừ! Đúng rồi đó,cháu xinh như vậy,giỏi giang như vậy,lại hiền lành nữa,thiếu gì người đeo đuổi cơ chứ


Mọi người ùa vào bàn tán


-Dạ...cháu..


-Sao ko..ức.. thử hẹn hò với Hyomin..ức..con bé tốt thế cơ mà..


-KẾT HÔN! KẾT HÔN! KẾT HÔN!


-Mọi người đừng giỡn nữa.Cháu với Yul chỉ là bạn thôi


-Hèy Hyomin..ức.. sao lại nói vậy chứ??..ức..chú biết là cháu thầm yêu Yul mà...


-Cháu..cháu đâu có


-Er..Sao lại bỏ chạy..ức.. thế kia.Yul cháu đuổi..ức.. theo đi chứ


-Haizz chú làm cô ấy xấu hổ rồi đó


Tôi vội đuổi theo Hyomin ra ngoài sân


-Hyomin cậu ở đâu??


-...


-Hyomin à!!


-...


-Ra đây đi mình biết cậu đang đứng ở gần đây thôi


-Mình ở bên này


-Phù!! Mình biết cậu nấp mình mà


-...


-Xin lỗi nhé!


-Tại sao??


-Vì chú ấy đã trêu cậu với mình


-Nếu như đó là thật thì sao??


-À..ờ..mình..


-Mình biết câu trả lời là gì rồi


-Thật sự xin lỗi...Hyomin àh


-Cậu lại dùng ánh mắt đó nhìn mình nữa rồi


-Mình...


-Mình chỉ đùa thôi,cậu đừng lo


-Xin lỗi cậu


-Đây là lần thứ 3 rồi đấy,mình nghe phát ngán rồi này...Thôi đừng có ủ dột như vậy chứ tên Đen kia


-Yah cậu dám gọi mình là Đen sao??


-Plè..Sao hả?? Làm gì được mình


-Cậu đứng đó Park Hyomin


Tôi thầm cảm ơn ông trời,vì dù em có tạm xa tôi,thì ông lại mang đến cho tôi một người bạn,một người chị em rất tốt bụng.Quãng thời gian vừa rồi,thật khó mà vượt qua,nhưng nhờ có cố ấy,tôi thấy mình khá hơn rất nhiều.Xin lỗi cậu Hyomin! Tình yêu rất khó để ràng buộc,mà trái tim mình thì chỉ đủ chỗ để chứa một người...Cậu là một ngừời tốt,mình tin cậu sẽ tìm được người mà cậu thật sự yêu...


***


Sica!! Em có thấy những thành quả mà Yul đạt được?? Yul thành công rồi.Yul cũng đã thay đổi bản thân,trở thành một người hoàn hảo.Ai cũng mến Yul hết...Làm được một điều như vậy tất cả cũng chỉ nhờ câu nói của em đó...Bây giờ Yul chỉ việc đợi em quay về...Sẽ sớm mà đúng ko??


.


.


.


=Yulsic Restaurant=


-Cô chủ chưa về sao? Nghe dự báo thời tiết bảo chiều nay trời mưa to đấy


-Ồ vậy hả? Cám ơn em nhé.Cứ về trước đi.Tôi dọn dẹp mớ lộn xộn này đã rồi sẽ về sau 


-Vậy em đi trước


-Ừm bye


Phù!! Cuối cùng cũng đã kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi...Tiến đến bàn làm việc,tôi nhìn lướt qua cái đồng hồ..


-Mới có 4h chiều


Có vẻ hôm nay khách đông hơn mọi khi nên thức ăn mới bán hết nhanh như vậy...Hay là..có chuyện gì nhỉ?? Haizz làm việc nhiều quá nên đầu óc tôi nó cứ xoay như chong chóng,tưởng tượng đủ thứ chuyện.Phải uống một tách cà phê để tinh thần minh mẫn mới được???


.


.


.


Hương thơm thoảng bốc lên từ cốc cà phê,khiến tôi như lạc vào mê cung,thật lôi cuốn và có cái gì đó bí ẩn...Nhấm nháp từng ngụm...Ngọt ngào hơn bình thường...Sao tim tôi lại có cảm giác lâng lâng thế này.Một cái gì đó gọi là bồn chồn pha lẫn hào hứng...Lạ quá!...Liếc mắt nhìn qua khung cửa sổ.Trời lớt phớt vài giọt mưa pha lẫn ánh nắng nhẹ vào buổi chiều,nó làm nổi bật khung cảnh ở đây,lung linh huyền ảo...


Cốc! Cốc! Cốc!


-Xin lỗi quý khách.Hôm nay nhà hàng đóng của sớm,mời đến vào lúc khác


Tôi nói vọng ra thật lớn để người khách ấy có thể nghe thấy.Thật sự có chút bực,khi đang cảm nhận mọi thứ một cách dễ chịu như vậy mà lại có người làm phiền...Tôi cũng đã để tấm bảng “CLOSE” rồi mà.Ko lẽ bị mù


Cốc! Cốc! Cốc!


Tôi chịu hết nổi người khách hàng rắc rối ấy rồi đây...Định bụng rằng mở cửa ra sẽ sổ hết cơn tức lên người này mà sao,tôi cảm thấy bước chân mình nặng hơn thường ngày,đến một bước chân thôi mà nhấc cũng chẳng nổi.Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?? Tôi bị bệnh hay là làm việc nhiều quá nên mức sức???


THÌNH THỊCH! THÌNH THỊCH! THÌNH THỊCH!


Cả trái tim cũng chẳng nghe lời...Nó cứ đập loạn xạ...Rốt cuộc thì người đó là ai mà lại khiến tôi trở nên như vậy...Chết tiệt thật! Cánh cửa bị mờ đi bởi những giọt nước tôi vẫn chưa thể nhìn thấy khuôn mặt của người đối diện.... Hồi hộp đưa tay lên cái nắm cửa....


Két!


Tôi chỉ đẩy nhẹ,cửa vẫn chưa mở hoàn toàn...Thế nhưng! Mùi hương của người đó len lỏi vào...Quen thuộc...Ấm áp đến lạ thường...Một mùi hương mà tôi từng mê mệt,một mùi hương mà tôi từng khao khát đến chết lên chết xuống...


Két!!!!!


.Thịch


.Thịch


.Thịch


Khuôn mặt này...Mái tóc này...Dáng người này...Đây ko phải là người phàm trần... mà chính là một thiên thần...Một thiên thần giáng thế vào buổi chiều mưa nhẹ...Bừng sáng cả khung cảnh trước mắt tôi...Cuối cùng thì ước nguyện nhỏ bé của tôi đã trở thành hiện thực...Em đã quay trở về...



END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro