Phần 2: Celebration

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Chapter 2: Celebration - Tiệc Mừng Công ]

❖ Tác giả: Hứa Nhất Thăng
» Translate: Js Art

TÌNH YÊU - VA CHẠM - HÒA HỢP - DỪNG LẠI.

PHẦN 2: CELEBRATION

Bạch Lộc được biết đến là một người rất dễ nhập tâm vào vai diễn.

Bản thân cô cũng hiểu rõ điều này, dù sao thì cũng không phải là không có bài học nào. Đặc biệt là khoảng thời gian cô đóng vai Giang Quân, khi một người đàn ông gần như hoàn hảo đứng ở trước mặt, nếu là một người bình thường thì khó mà có thể cảm thấy không rung động.

Tất nhiên, trừ khi bạn không phải là người bình thường.

Sau gần 6 tháng đóng máy Nửa Là Đường Mật Nửa Là Đau Thương, Bạch Lộc thường tự an ủi bản thân mình như thế.

Yêu Viên Soái là điều quá đỗi bình thường.

Cô thích cách mà anh ấy dụ dỗ cô ấy gọi mình là anh Viên Viên, cô thích khung cảnh sau khi đi làm về nhà, thì liền có thể nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đeo tạp dề và nấu một bàn đồ ăn mà toàn là những món cô yêu thích, cô thích ôm lấy cánh tay của anh ấy làm gối tựa đầu rồi ngủ một cách ngon lành trong đêm khuya tĩnh lặng.

Tất nhiên, đó đều là Viên Soái.

Nhiều năm sau, Bạch Lộc đã vô số lần tự an ủi bản thân mình như vậy.

Và rồi cái tên ấy đã được cô giấu kín trong lòng, không bao giờ nhắc đến nữa.

Hôm đó có tiệc mừng công, cô đã không chút do dự mà nhận lời tham gia ngay. La Vân Hi nhắn tin nói rằng anh có việc đến muộn, cho nên cô liền cùng với những người khác đã đến phòng KTV trước.

Ánh đèn mờ ảo, tiếng hát cuồng nhiệt và khí thế hừng hực của mọi người đã đẩy bầu không khí lên đến đỉnh điểm, Bạch Lộc vừa cầm micro vừa hát vừa nhún nhảy theo điệu nhạc. Ca hát nhảy múa, ăn uống linh đình, rất rõ ràng là ngày hôm nay cô đã rất vui.

Bởi vì anh ấy sẽ đến.

Một tiếng sau, cánh cửa hộp của phòng KTV cuối cùng cũng được người mở ra một lần nữa. Khoảnh khắc mà anh xuất hiện, tay của Bạch Lộc đang cầm micro bỗng nhiên khựng lại, ánh mắt của cô lập tức dõi theo bóng người ở cửa.

Ba tháng không gặp, hình như anh ấy gầy đi rồi.

Cô vui vẻ chạy đến, khoác lấy tay của anh một cách tự nhiên.

"Anh đến rồi, mọi người đã đợi anh lâu lắm rồi đấy." Đối mặt với khuôn mặt ngày đêm mong nhớ, Bạch Lộc chớp chớp mắt, cô khẽ ghé sát vào tai anh nói: "Em cũng đợi anh lâu lắm rồi."

Anh khẽ cong khóe mắt, rút tay lại và xoa đầu của cô, giọng nhẹ nhàng an ủi: "Xin lỗi em, anh có việc bận nên đến trễ." Sau đó anh lại hướng về phía của mọi người giơ tay xin lỗi, và nói rằng đã để mọi người đợi lâu.

Dưới ánh đèn mờ ảo của KTV, không ai để ý đến khuôn mặt và đôi má ửng hồng của Bạch Lộc, cô chỉ lặng lẽ đi theo anh đến bàn rượu. Mọi người cùng nhau ồn ào kéo anh ngồi xuống, và liên tục ép anh uống rượu.

Bạch Lộc thấy vậy liền ngồi xuống bên cạnh anh, rồi đưa tay ra chặn chiếc ly thủy tinh sắp được nhét vào trong tay của anh, sau đó cười trêu mọi người rằng: "Mới có mấy tháng không gặp, mọi người đã quên mất chuyện Hi ca không uống rượu rồi."

Trong lúc nói chuyện, cô liếc mắt thấy anh đang chăm chú nhìn mình, nói xong thì cô liền vội vàng lùi lại phía sau, yên lặng lắng nghe mọi người trêu chọc nhau.

Anh nghiêng về phía của cô, hơi thở ấm áp phả vào vành tai cô: "Cảm ơn."

Bạch Lộc quay đầu lại nhìn thẳng vào đôi mắt chứa chan tình cảm của anh, khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, cả hai đều hiểu ý của nhau nhưng không một ai nói ra.

Cô cố kìm nén sự bối rối, và tỏ ra vẻ mặt bình tĩnh bác bỏ nói: "Không đủ thành ý."

Anh cúi đầu mỉm cười, tự nhiên mà dang rộng vòng tay, sau đó thấp giọng hứa buổi tối sẽ đưa cô về nhà

Cũng may là căn phòng tối ôm, mọi người cũng không có thời gian để chú ý đến bên này, nếu không thì hai người họ đã trở thành mục tiêu chính để mọi người bàn tán rồi.

Sau khi kết thúc bữa tiệc náo nhiệt thì cũng đã gần sáng, anh thực hiện lời hứa đưa cô về nhà.

Trên xe, hai người ngồi ở hai bên, Bạch Lộc không uống nhiều rượu, nhưng chiếc túi nhỏ mang theo bên người không biết từ lúc nào đã được anh đeo ở trên vai. Suốt quãng đường đi, La Vân Hi cứ đưa tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, còn cô thì cứ lặng lẽ ngắm nhìn anh, cô chỉ thỉnh thoảng giả vờ ngủ thiếp đi khi anh thu hồi tầm mắt.

Xe dừng lại ở dưới lầu, Bạch Lộc ngoan ngoãn đứng nhìn anh vụng về tháo chiếc túi đang đeo trên người ra. Thời điểm đang định đưa lại túi, thì cô đã tiến đến ôm lấy anh. Tiết trời hiện tại là đang vào giữa mùa Đông, hơi thở nóng rần phả ra liền hóa thành từng làn khói trắng, làm cho bầu không khí lúc này trở nên có chút mờ mịt.

Cô cứ như vậy mà ôm lấy anh, mãi một lúc lâu sau anh mới lên tiếng nói: "Mau lên nhà đi, cẩn thận bị cảm lạnh đấy."

"La Vân Hi." Bạch Lộc vùi mình vào trong lòng của anh, thận trọng gọi tên anh.

"Anh có thích em không?"

------

CHƯƠNG 2: TIỆC MỪNG CÔNG

La Vân Hi vốn nổi tiếng là người có thể tách biệt công việc và cuộc sống ra một cách hoàn toàn.

Và đó là điều mà anh luôn tự hào, khi anh vẫn còn là Viên Soái, hình ảnh cô gái nhỏ tinh nghịch đó thỉnh thoảng lại hiện lên trong tâm trí của anh. Anh biết điều đó rất bình thường, bởi vì thật khó để tìm thấy một diễn viên có thể diễn sống động nhân vật như vậy, một vai diễn một kỹ năng diễn xuất đáng trân trọng luôn có thể thu hút được mọi ánh nhìn.

Yêu Giang Quân là điều quá đỗi dễ hiểu.

Anh thích vẻ ngượng ngùng của cô, khi cô nũng nịu gọi anh là anh Viên Viên, anh thích đôi má phúng phính khi cô nhồi nhét đầy một miệng đồ ăn ngon do anh nấu, anh thích cảm giác ấm áp mềm mại khi ôm cô vào lòng trong màn đêm khuya tĩnh lặng.

Tất nhiên, này đó điều không phải là cô ấy.

Nhiều năm sau, La Vân Hi thường khuyên bản thân mình như vậy.

Và rồi cái tên ấy đã được giấu kín trong lòng, anh không dám nhắc đến nữa.

Khi đó có tiệc mừng công, anh đã phải tốn thời gian rất lâu để điều chỉnh lịch trình của mình, anh nhất quyết phải tham gia buổi tiệc đó. Vì có việc trì hoãn nên anh chỉ có thể đến muộn, mặc dù lịch trình rất gấp, sự mệt mỏi không kiềm chế được khiến cho sắc mặt của anh hơi có chút khó coi, nhưng trong lòng của anh vẫn có chút mong đợi.

Có lẽ là vì cô ấy sẽ đến.

Sau khi kết thúc công việc anh đã vội vã chạy đến nhưng vẫn chậm một tiếng, anh đẩy mở cánh cửa hộp ra. Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, tầm mắt của anh theo bản năng liền hướng nhìn về phía có thân ảnh của cô.

Ba tháng không gặp, cô ấy có vẻ như không thay đổi gì mấy.

Thấy cô cười rạng rỡ rồi chạy đến khoác tay mình, anh cảm thấy có chút bất ngờ. Ngay sau đó, bên tai anh liền vang lên một giọng nói ngọt ngào quen thuộc.

"Em cũng đợi anh lâu lắm rồi."

La Vân Hi cúi đầu nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của Bạch Lộc. Cô vốn đã có hàng mi dài, lúc này dưới ánh đèn mờ ảo trong KTV lại càng có thêm vài phần long lanh. Thấy cô tươi cười vui vẻ, anh cũng không nhịn được mà mỉm cười theo.

Anh rút cánh tay đang bị cô khoác ra, sau đó sờ nhẹ vào đầu của cô, tay còn lại nhẹ nhàng móc vào đầu ngón tay của cô, nhẹ giọng an ủi đáp lại cô. Nhưng lại sợ mọi người nhận ra điều gì đó bất thường, nên anh đã vội xua tay tỏ ý xin lỗi.

Mọi người cùng nhau ồn ào kéo anh ngồi xuống, và liên tục ép anh uống rượu.

La Vân Hi bị đẩy vào giữa bàn rượu, lúc đi ngang qua Bạch Lộc, anh đã lặng lẽ ngước mắt nhìn biểu cảm trên mặt của cô. Trong lúc anh vươn tay ra định cầm lấy ly rượu, thì lại nhìn thấy cô ngồi xuống bên cạnh mình, rồi mỉm cười đưa tay chặn chiếc ly thủy tinh kia lại, sau đó thuyết phục mọi người.

Anh chưa bao giờ từ chối khi Bạch Lộc gọi anh là "Hi ca".

La Vân Hi nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ chắn trước mặt mình, từ góc nhìn này vừa vặn có thể thấy được vành tai đỏ ửng của cô. Dường như nhận ra được là có người đang nhìn mình, Bạch Lộc lùi lại một chút, sau đó ngồi im lặng.

Anh hiểu ý, nghiêng người lại gần và thì thầm vào bên tai của cô nói lời: "Cảm ơn."

Đột nhiên cô quay đầu lại, khiến cho anh và cô mặt đối mặt, ánh mắt ngượng ngùng nhưng linh động của cô, đã khiến cho La Vân Hi cảm thấy có chút mơ hồ. Khi ánh mắt họ chạm nhau, cả hai người điều hiểu ý nhau nhưng lại không một ai nói ra.

Sau đó anh chỉ nghe thấy cô đáp lại một cách trêu chọc: "Không đủ thành ý."

Anh cúi đầu cười, và biết rõ rằng cô cũng sẽ không ngoan ngoãn đồng ý, anh nói rằng sau khi kết thúc buổi tiệc sẽ đưa cô về nhà. May mắn thay, căn phòng tối ôm, mọi người không một ai để ý đến bên này, nếu không, thì cả hai sẽ trở thành mục tiêu chính để mọi người bàn tán.

Khi có cơ hội, anh luôn dễ dàng nói ra điều gì đó, sau khi kết thúc bữa tiệc náo nhiệt thì cũng đã hơn nửa đêm, anh đã thực hiện lời hứa và đưa cô về nhà. Trên đường đi, anh luôn lén nhìn cô, nhìn hình ảnh của cô gái nhỏ đang lẳng lặng ghé vào cửa sổ xe ngủ gật, sau khi say rượu trông cô cực kỳ ngoan ngoãn.

La Vân Hi nhanh chóng thu hồi tầm mắt và quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng của anh cũng đã loạn đến mức không tài nào tả được. Chiếc túi xách của cô được đeo ở trên vai của anh cũng lộ ra vẻ vô cùng chật chội. Anh cũng không biết vì sao trước khi rời khỏi KTV, anh lại cầm túi của cô một cách tự nhiên, rồi sau đó đeo lên vai, hành động này tựa như thể là anh đã làm rất nhiều lần rồi.

Xe dừng lại ở dưới lầu, thời điểm thấy cô im lặng không nói gì, anh đã sợ cô say rượu rồi bị gió đêm làm cho cảm lạnh, vậy nên anh đã vội vàng tháo chiếc túi xách đang đeo ở trên vai xuống, động tác tháo của anh gấp đến mức có chút vụng về.

Bởi vì anh chỉ muốn nhanh chóng đưa lại  túi cho cô, để cô sớm đi vào nhà, anh sợ cô đứng ở ngoài trời hứng gió đêm lâu sẽ bị cảm lạnh. Nhưng lời của anh còn chưa có kịp thốt ra, thì cô đã tiến đến ôm lấy anh trước.

La Vân Hi đã ngẩn người trong giây lát, hai tay của anh đặt ở sau lưng, lúc này anh cũng không biết phải làm sao. Nhưng dáng vẻ luống cuống này chỉ kéo dài khoảng 2 đến 3 giây, sau đó anh đã thuận thế vòng tay ôm lấy cô, lặng lẽ để cho cô dựa vào trong lồng ngực của mình.

La Vân Hi biết rằng mình không có lập trường, tâm sự của cô gái nhỏ như một tờ giấy mỏng, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ không thể giải quyết được.

"Mau lên nhà đi, cẩn thận bị cảm lạnh đấy." Nghĩ mãi một lúc, chỉ có câu này là phù hợp nhất.

"La Vân Hi."

La Vân Hi đã nghe thấy giọng nói của cô phát ra từ trong lòng của mình, cô đã thì thầm gọi tên của anh và nhẹ nhàng hỏi: "Anh có thích em không?"

[ Posting Date: 16.01.2024 ]

[ Triếp Chỉ - Celebration: Hết chương 2 ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro