Phần 7: The Final Call

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Chapter 7: The Final Call - Cuộc Gọi Cuối Cùng ]

❖ Tác giả: Hứa Nhất Thăng
» Translate: Js Art

TÌNH YÊU - VA CHẠM - HÒA HỢP - DỪNG LẠI.

PHẦN 7: THE FINAL CALL

Thời gian dường như lại quay ngược trở về một năm trước, khi ấy cô và La Vân Hi cũng đứng đối mặt nhau như thế này ở dưới lầu, cả hai lẳng lặng nhìn nhau mà không nói một lời. Điểm khác biệt duy nhất của hiện tại và khi ấy chính là, nhiệt độ ngày đó lạnh đến mức đủ để cho cô có lý do ôm anh, còn hiện tại thì đang là tháng 9.

Và lúc này cô cũng không có ý định đó.

La Vân Hi vẫn ngây ngô đứng ở trước mặt của cô, và lúng túng đeo túi xách của cô. Bạch Lộc vươn tay ra lấy, nhưng lại bị anh không để ý đến một lúc. Cô thở dài một hơi, bước tới định lấy túi thì lại bị anh kéo vào trong lòng

Thực ra tháng 9 cũng là một tháng rất đẹp.

Lúc này, nhiệt độ cũng không còn oi bức như cái nóng của mùa Hạ, và sự ảm đạm của mùa Thu cũng chưa ghé thăm, có thể vừa đủ để tạo nên sự lãng mạn, hoặc cũng có thể vừa đủ để trở thành sự tiếc nuối. . .

Có nghĩa là, nó có rất nhiều khả năng sẽ xảy ra.

Bạch Lộc đã tưởng tượng ra vô số khả năng cho cái ôm này, nhưng cuối cùng cô vẫn định nghĩa nó lại thành một lời tạm biệt.

"Nửa năm qua em sống có tốt không?" La Vân Hi vùi đầu vào hõm cổ của cô mà thì thầm, hơi thở ẩm nóng phả vào bên gáy.

Bạch Lộc nhẹ nhàng đặt hai tay lên eo anh, cố nén nước mắt đáp lại rằng: "Rất tốt."

"..."

"Anh thì sao?"

La Vân Hi không nói gì, anh chỉ ngẩng đầu nhìn sang hướng khác.

"La Vân Hi?" Bạch Lộc một lần nữa lùi lại, cô rời khỏi vòng tay của anh và nhìn anh.

Không giống như lần trước, cô không dám nhìn thẳng vào anh. Lúc đó cô chỉ ngoan ngoãn nép vào lòng anh, nghĩa rằng như vậy sẽ được anh bảo vệ mãi mãi. Trong lúc nói chuyện, chỉ cần nhìn chăm chú vào đôi mắt đó, cũng đã đủ để khiến cho cô rung động biết bao nhiêu lần. Nhưng thực ra cô lại có thể giữ được bình tĩnh đến mức, chính cô cũng cảm thấy ngạc nhiên.

"Lần cuối cùng, em muốn nghe anh nói một câu nữa."

Một, hai, ba. . . Chín mươi chín!

Anh vẫn im lặng.

Nhưng lần này cô không phải đếm đến giây thứ 100 nữa. Cô vẫn nở một nụ cười tươi với anh, chỉ là lần này nước mắt không kìm được mà lăn dài trên khóe mắt. . .

"Hi ca, giữ gìn sức khỏe nhé."

Anh hơi há miệng nhưng lại không nói nên lời, khi đưa chiếc túi xách lại cho cô, bàn tay lạnh ngắt của anh đang có chút run rẩy.

"Trời bắt đầu trở lạnh rồi, nhớ đừng để bị cảm."

Đó có lẽ là lời dặn dò quan tâm cuối cùng của anh, tai Bạch Lộc nghe không rõ vì có quá nhiều tạp âm, cô chỉ là mơ hồ nghe thấy anh đã nói gì đó.

Thang máy đang lên tầng 22 dường như đã chậm hơn nhiều so với lần trước, bên trong không gian chật hẹp và kín mít chỉ có tiếng nức nở đau thương của Bạch Lộc. Cô cũng không thể nhớ được là mình đã mở cửa như thế nào, cũng không nhớ được là mình đã nằm khóc ở trên giường như thế nào, cô chỉ nhớ được là mình đã khóc rất lâu, rất lâu.

Tiếc nuối sao? Tất nhiên rồi!

Chúng ta luôn có quá nhiều mong muốn.

Mong muốn có được sự nhớ nhung vào lúc 1h sáng, mong muốn sự mơ hồ trong chính sự thấu hiểu ngầm, mong muốn một lời hứa mà không có điểm dừng, mong muốn có được sự lựa chọn kiên định của anh ấy.

Cô hiểu rõ mọi thứ về La Vân Hi.

Trong khoảng thời gian xa nhau, cô luôn dùng chứng mất ngủ để lừa anh gọi điện thoại đến, cho dù cô biết rõ là ngay cả khi mình không bị mất ngủ, thì anh cũng có thể tìm đủ lý do để gọi điện đến cho cô.

Con người chính là như vậy, khi yêu thì im lặng không nói.

Nắm tay hôn môi một cách thân mật, không muốn cúp điện thoại cũng làm cho cô cảm thấy La Vân Hi không tính là một người tốt.

Nếu như anh ấy nói hi vọng cô có thể tiến lên, hi vọng cô đi lên ngọn núi cao nhất để xua mây ngắm ánh Mặt Trời, vậy thì anh ấy không thể trở thành người ngăn cản cô.

Anh ấy luôn cảm thấy mình không xứng đáng, anh cho rằng cô xứng đáng gặp được một người tốt hơn ở trên đỉnh núi cao để sánh đôi, vậy nên anh ấy sẽ chọn cách từ bỏ và để cho cô có thể nhẹ nhàng tiến lên.

Vậy thì khi ấy cô sẽ ôm lấy anh và nói với anh rằng: Chỉ cần một La Vân Hi là đủ.

Thật đáng tiếc là anh ấy chẳng nói gì cả.

Thà rằng không cần đến thể diện mà níu kéo một cách đàng hoàng, vậy thì giờ đây làm gì phải tiếc nuối từng giây từng phút khi nghĩ về mối tình cũ.

Người ta thường nói rằng, màn đêm thích hợp dành cho những kẻ thích hoài niệm.

Bạch Lộc không thích.

Đến tận giây thứ 18 của 1h sáng, tiếng chuông báo thức vẫn vang lên bên tai, nhưng lần này cô nhìn mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ, lẳng lặng nghe tiếng máy đĩa hát nhạc phát ra những giai điệu trầm lắng của Robert Schumann, cũng không có đi đến tiếp máy.

Không có nghĩa là cô đã ngủ ngon giấc, thật trùng hợp là đêm nay cô bị mất ngủ.

Đây cũng chính là lần đầu tiên Bạch Lộc bị mất ngủ, trong suốt thời gian dài vừa qua.

Nếu có lần sau, đừng va chạm để phù hợp, chỉ cần lướt qua nhau rồi dừng lại là đủ rồi.

Hoặc là, không có lần sau.

------

CHƯƠNG 7: CUỘC GỌI CUỐI CÙNG

Thời gian cứ như quay trở lại thời điểm một năm trước, anh và Bạch Lộc cũng đứng đối mặt nhau dưới tầng như thế này, lẳng lặng nhìn nhau và không nói một lời.

Có đôi lúc La Vân Hi cảm thấy tình yêu của anh rất mơ hồ, tựa như những giọt nước mắt sắp rơi của cô khi nhìn vào anh, đắng cay và chua xót, nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn lại. Nó cũng giống như việc anh đang khắc ra cho mình một con dao găm sắc bén, việc đâm hay không đều là một ván cược.

"Nửa năm qua em sống có tốt không?"

Câu trả lời của cô chính là điều mà anh mong muốn nghe, nhưng nó lại không trọn vẹn. Anh mong cô có được hạnh phúc, nhưng không phải là bởi vì người khác. La Vân Hi đã kéo cô vào lòng của mình, sự ấm áp quen thuộc này cứ như là một chất xúc tác.

Vạt áo trước của anh có chút ướt, anh biết cô đã khóc.

"La Vân Hi? Lần cuối cùng, em muốn nghe anh nói một câu nữa." Cô rời khỏi vòng tay của anh và lùi lại, nhìn thẳng vào mắt anh.

Trên thế gian này, chẳng còn điều gì có thể lay động được anh nữa.

La Vân Hi chăm chú nhìn vào Bạch Lộc đang rưng rưng nước mắt ở trước mặt, anh đã thầm nghĩ như vậy.

Trước kia, anh từng do dự không dám mở lời nói ra, nhưng trái tim lạnh giá của anh đã dần tan chảy vì cô. Nhưng anh lại lo lắng rằng mình sẽ một lần nữa đi vào vết xe đổ, trong bóng tối anh đã từng lần trao gửi đi sự chân thành, để rồi lại bị vứt bỏ.

Cuộc sống của anh đầy rẫy bóng tối và chông gai, con đường tương lai phía trước của anh gập ghềnh đầy thăng trầm, không biết rõ sống chết như thế nào. Trong mùa mưa dầm ẩm ướt không ngớt ấy, chỉ có một mình anh, cô đơn và cố chấp. Thật ra anh không thực sự quan tâm đến bất cứ điều gì, mãi cho đến khi cô xuất hiện.

Chỉ có duy nhất Bạch Lộc, là anh không muốn mất.

Câu nói yêu em, cuối cùng cũng được anh thuyết phục để nói ra. Nhưng cô lại nở một nụ cười với anh, nụ cười ấy không còn gần gũi nữa.

"Hi ca, giữ gìn sức khỏe nhé."

------

Khi con người không thể cảm nhận được tình yêu, họ thường sẽ trở nên bất lực.

Đặc biệt là tình yêu đang dâng trào và sâu đậm hơn.

Giống như việc nói với nhau rằng: Tôi hiểu, tôi biết, không sao đâu. Vậy thì nỗi đau bên trong khoảnh khắc tan vỡ này, đã được trở nên lành lặn hơn, viên mãn hơn.

Là một người "anh trai" lịch sự, anh sẵn lòng từ bỏ mà buông tay. Ngay cả khi anh hạ mình và mong muốn được thổ lộ tình cảm ra, thì anh cũng không còn dám mong đợi hay hi vọng mọi việc sẽ được diễn ra suôn sẻ với mình.

Nhưng anh vẫn hi vọng, mọi việc vẫn sẽ luôn diễn ra suôn sẻ với cô.

Anh vẫn giống như một năm trước, dặn dò cô nhớ đừng để bị cảm, vì thời tiết đang bắt đầu trở lạnh rồi. Chỉ khác nhau ở chỗ là lúc vào cuối buổi chia tay, anh sẽ nói thêm vào một câu xin lỗi.

Từ đầu đến cuối vang vọng biết bao câu nói, nhưng hóa ra, cuối cùng tình yêu chỉ còn lại lời xin lỗi và sự tiếc nuối.

La Vân Hi chưa bao giờ ở dưới ánh đèn mà nhìn thẳng vào Bạch Lộc đang khóc như thế.

Ánh mắt của anh vẫn dõi theo thân ảnh nhỏ bé của cô đang ngồi gục xuống ở cửa thang máy, khoảnh khắc đó, tầm mắt của anh tựa như là bị níu chặt lấy và dừng lại ở trên người cô. Anh vẫn nhớ rõ là mắt mình hơi cận thị, nhưng anh lại nhìn thấy rõ ràng hơn bao giờ hết.

Tất cả mọi nỗi buồn dường như đang muốn trút ra hết khỏi lồng ngực, nhưng cô ấy vẫn cố gắng cắn chặt môi để kìm nén cảm xúc, nước mắt vẫn tiếp tục lăn dài và rơi xuống sàn nhà.

La Vân Hi có thể nhìn thấy được rất rõ ràng, anh cảm thấy chua xót, trong miệng anh có vị đắng nhẹ, tựa như thể là anh đã nếm được nước mắt của cô. Anh đưa tay chạm vào thì mới biết được, hóa ra đó là nước mắt của chính mình. Cảm giác hít thở không thông, xấu hổ, tội lỗi và tự trách, tất cả đều giống như những giọt nước mắt của cô, hòa lẫn vào nước mắt của anh, một giọt cũng không có rơi xuống đất, mà là nhỏ thẳng vào trong tim.

Trận mưa ướt đẫm ở trong lòng, mãi cũng không thể ngừng lại được nữa.

Người ta vẫn thường nói rằng, những người cô đơn luôn thích màn đêm.

La Vân Hi không còn thích nữa.

Mặc dù máy hát đĩa nhạc vẫn đang phát ra giai điệu Sol thứ nhẹ nhàng của Bach, và tiếng mưa rơi tí tách vẫn còn đang vang vọng bên ngoài khung cửa sổ kính cao tầng, nhưng anh lại không còn thích sự tĩnh lặng của màn đêm nữa.

Anh vẫn gọi điện thoại cho cô vào lúc 1h sáng, nhưng chuông điện thoại vang lên rồi yên tĩnh trở lại, không có người nhấc máy. . .

Ít nhất thì điều này đã nói cho anh biết rằng, có lẽ là cô ấy đã có được một giấc ngủ ngon.

Đây là cuộc gọi cuối cùng của La Vân Hi.

Tôi chúc em bình an và hạnh phúc, và có được một người dũng cảm hơn ở bên làm bạn.

Khi yêu, tôi không bao giờ hiểu được tình yêu là gì, tôi nghĩ tình yêu là sự hồn nhiên vĩnh cửu. Nhưng suy nghĩ thuần túy đó nó đã không thể đến, và cũng không thể chờ đợi.

"Tôi sẽ không yêu cô ấy nữa." La Vân Hi đã lặp đi lặp lại điều này với chính mình.

Nếu có lần sau, đừng va chạm để phù hợp, chỉ cần lướt qua nhau rồi dừng lại là đủ rồi.

Hoặc là không có lần sau.

HẾT.

[ Posting Date: 07.03.2024 ]

[ Triếp Chỉ - Dừng Lại: Hoàn Toàn Văn ]

PR: Thời gian 07:00 - Day 2: Tứ Thời [ Tuyển tập: Vân Lộc - Nguyệt Lạc Khanh An: Lan Dạ 24 Canh Giờ ]

Link xem: https://www.wattpad.com/story/357272304-yunlu-vân-lộc-tứ-thời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro