Chương 2: Nhiệt Độ Không Đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Chapter 2 - Hằng Ôn - 恒温 ]

❖ Tác giả: Hứa Nhất Thăng
» Translate: Js Art

Nguyệt Doanh Khuy, Thủy Mãn Dật.

"Hựu đắc phù sinh nhất nhật lương[1]." Bạch Lộc vừa lướt xem điện thoại, vừa lẩm bẩm đọc lại câu thơ trong điện thoại không ngừng.

Đông Pha[2] thực sự có khả năng phán đoán và suy đoán thời cơ suốt hàng nghìn năm, ông hiểu rõ về cái nóng oi bức của thời tiết vào mùa hè, nên đã dạy cho mọi người cách vượt qua cái nóng nực của mùa hè bằng một tâm hồn an lạc.

[1]Tạm dịch: Lại có được một ngày mát mẻ trong kiếp phù sinh - Nguyên tác: 又得浮生一日凉. Trích từ tác phẩm: Giá Cô Thiên - Tô Thức.

[2] Đông Pha: Là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng thời Tống, sinh ra tại Mi Sơn, nay thuộc tỉnh Tứ Xuyên. Tên thật 蘇軾 (Tô Thức: 1037-1101) hiệu Đông Pha cư sĩ, nên còn gọi là Tô Đông Pha.

Nhưng thật sự phải nói rằng, so với thời tiết mưa nhiều đến bất thường của năm ngoái, thì năm nay lại không có lấy một trận mưa nào bất thường nào cả. Mùa mưa dầm và mùa lũ của năm nay vẫn đến như thường lệ, nhưng kỳ lạ thay ở chỗ. . .

Bầu không khí vào những ngày mưa lũ như thế này, đáng lẽ ra phải là ẩm ướt đến khó chịu thì mới đúng, đằng này bầu không khí lại trong lành đến mức vô cùng ôn hòa và dễ chịu.

Tiểu mãn tiểu mãn, giang hà tiệm mãn[3].

Mùa Hoàng Mai là thời điểm có lượng mưa lớn nhất trong năm, đối với Giang Nam - Tô Hoài mà nói, thì thường là những ngày sông hồ đầy nước. "Mãn" không chỉ là giá trị thặng dư của lượng nước mưa, mà nó còn có nghĩa là có đầy đủ về mặt lương thực, thực phẩm. Vì lúc này các loại cây trái hoa màu đang vào lúc kết hạt, trổ quả, bước vào giai đoạn thu hoạch, tượng trưng cho mùa màng bội thu, và mưa thuận gió hòa hàng năm.

[ Mùa Hoàng Mai: Là mùa mưa phùn. ]

[3] Tiểu mãn tiểu mãn, giang hà tiệm mãn: "Tiểu" là nhỏ, chưa hoàn thiện, "Mãn" là đầy đủ, lượng nước dồi dào. Tiểu Mãn có nghĩa là trận lũ nhỏ nhưng có thể làm mực nước sông dần dần lên cao. Tiểu Mãn: Là tiết khí 8 trong số 24 tiết khí trong 1 năm. Tiểu Mãn thường rơi vào ngày 21-22/5 hoặc 5-6/6 trong năm. Đây là lúc chấm dứt tình trạng khô hạn, thiếu nước do các đợt nắng nóng oi bức của mùa Hạ, nhiệt độ và độ ẩm lúc này sẽ tăng cao, khí áp đại dương hoạt động xuyên suốt, và xuất hiện nhiều cơn mưa rào tạo nên những đợt lũ nhỏ ở khu vực sông suối.

"Ding ~ !" Điện thoại thông báo có tin nhắn mới.

Là của La Vân Hi gửi đến, nội dung là: [ LuLu, anh đang ở Hoành Điếm, tối nay chúng ta đi ăn lẩu cùng nhau có được không? ]

Chỉ một dòng tin nhắn ngắn như vậy thôi, nhưng cũng đã đủ để làm cho Bạch Lộc kích động đến mức từ chỗ sofa nhảy cao lên ba thước.

Đã ba bốn tháng trôi qua, kể từ lần cuối cô và La Vân Hi gặp nhau.

"Mặc áo phông? Nhưng mà chiếc váy này cũng không tệ. . ."

"Nhưng mà làm gì có ai mặc váy dạ hội đi ăn lẩu chứ?"

"Mình nên đi giày gì đây?"

"Đi giày cao gót, hay là vẫn nên đi giày thể thao?"

"Có vẻ như thỏi son mình mua lần trước vẫn chưa được sử dụng thì phải. . ."

Khi Bạch Lộc đã chuẩn bị xong xuôi và bước ra khỏi căn hộ của mình, thì cũng đã được một tiếng rưỡi trôi qua kể từ khi La Vân Hi gửi tin nhắn đến, lúc này chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ hẹn. Ngồi ở chỗ cửa thay giày, Bạch Lộc vẫn còn đang cân nhắc xem là mình có nên mang theo một chiếc ô hay không.

Mặc dù trong khoảng thời gian gần đây trời không mưa nhiều, nhưng cô vẫn muốn chuẩn bị đề phòng trước.

------

Tuy nhiên, đến khi gặp được La Vân Hi, thì Bạch Lộc vẫn không che giấu được sự ngượng ngùng của mình.

Anh mặc đồ rất thoải mái, chiếc áo sơ-mi màu tối gọn gàng khoác bên ngoài chiếc áo phông trắng, và chiếc mũ lưỡi trai màu trắng tôn lên vóc dáng hoàn hảo của anh, ngón tay thon dài của anh lướt xem menu trên máy tính bảng.

Khi La Vân Hi nhìn thấy cô, trong đôi mắt sâu thẳm của anh ánh lên một nụ cười, giọng nhẹ nhàng nói với cô rằng: "LuLu, đã lâu không gặp."

Bạch Lộc ngồi xuống vị trí đối diện anh, cười cười ngập ngừng nói: "Đã lâu không gặp, La lão sư."

La Vân Hi nói rằng anh đã gọi những món nhúng lẩu mà cô thích, đó là những món mà anh đã nghe cô nhắc đến trong lần trò chuyện trước đó. Nói xong, anh lấy một chiếc hộp gấm nhỏ từ trong túi xách ra và đưa cho cô.

"Đây là chuỗi hạt mà anh mua ở Đại Lý, trông có vẻ rất hợp với em, cho nên anh đã chọn cho em một chiếc, cũng không biết là em có thích không."

Bạch Lộc nhận lấy chiếc hộp gấm từ tay anh và mở ra, chỉ thấy bên trong là một chuỗi hạt đá mã não xanh được kết hợp với đá fluorite và pha lê, tông màu tuy tươi tắn nhưng vẫn mang theo vài phần khí chất trầm tĩnh.

[ Đá fluorite: Huỳnh thạch. ]

Cô đeo chuỗi hạt đá lên cổ tay và ngắm nhìn nó nhiều lần, rồi thấp giọng thì thầm rằng: "Rất thích ạ."

La Vân Hi nghe thấy vậy, thì anh liền không thể che giấu được nụ cười ở nơi khóe miệng. Nhưng lúc này tầm mắt của anh lại chạm đến chiếc ô mà cô mang theo.

"Gần đây trời không có mưa, sao em lại mang theo ô?"

Bạch Lộc vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui vì món quà, câu hỏi bất ngờ của anh đã khiến cho cô bừng tỉnh trở lại, đợi đến khi cô phản ứng lại thì nói: "À. . . Anh nói về cái ô đúng không? Khoảng thời gian này đang vào mùa mưa, vậy nên em mang theo một cái, đề phòng dùng cho trường hợp cần thiết ấy mà."

Không biết vì sao câu trả lời này của cô lại khiến cho anh không vui, chỉ thấy La Vân Hi nhẹ nhàng gật đầu, rồi hỏi: "Không phải năm ngoái em bảo, em thích những ngày nắng sao?"

Bạch Lộc bật cười trước câu hỏi vô cớ này của anh, cô cười nói: "Còn nhớ ngày đầu tiên gặp nhau, em đã nói với anh là: Nếu như ai đó thực sự có khả năng kiểm soát được thời tiết, vậy thì người đó chắc hẳn là sẽ không vui không? Đó là bởi vì họ không thể làm gì được với cái năng lực siêu nhiên đó của mình, và tâm trạng của họ cũng sẽ bị làm ảnh hưởng đến sự thay đổi của thời tiết! Anh nhìn xem. . . Thời tiết của năm nay chẳng phải là rất tuyệt vời sao? Bầu không khí trong lành, mưa thuận gió hòa."

Bạch Lộc nháy mắt với La Vân Hi, cười nói: "Tin em đi, sau này nhất định sẽ có rất nhiều ngày nắng đẹp."

Rốt cuộc thì La Vân Hi cũng đã kịp phản ứng lại tình hình của nồi lẩu hiện tại, và anh cũng nhớ ra là mình đã ăn hai gói mì, khi anh đang định thả gói mì thứ ba vào nồi lẩu, thì Bạch Lộc đã giữ chặt tay của anh lại.

"La lão sư, hôm nay là tiết Tiểu Mãn, không nên ăn quá nhiều."

La Vân Hi mỉm cười vẫy vẫy tay, anh để gói mì vào khay lại, rồi đặt đũa xuống bàn, sau đó đưa hai tay lên làm ra tư thế đầu hàng và hỏi: "Có vẻ em rất am hiểu về tiết khí?

Bạch Lộc ngẩng đầu với vẻ mặt đầy kiêu hãnh: "Tất nhiên rồi, em rất am hiểu nữa là đằng khác."

Lúc tạm biệt nhau trước khi đi vào nhà, La Vân Hi đã mở cửa xe cho cô, dặn dò cô là phải chú ý an toàn.

Bạch Lộc vẫy tay chào tạm biệt với người ngồi trong xe, vừa định xoay người đi thì bị anh gọi lại: "LuLu, tầm cuối năm nay em có thời gian không?"

Bạch Lộc gật đầu hiểu ý của anh.

Người ngồi trong xe thấy cô trả lời, anh mỉm cười chỉ vào áo của mình nói: "Đừng quên bộ trang phục của anh."

Bạch Lộc đứng trước xe của La Vân Hi làm một cái động tác OK, rồi sau đó đi vào thang máy lên tầng.

------

"HeHe, cậu có biết ý nghĩa của Tiểu Mãn là gì không?" Bạch Lộc không để ý đến ánh mắt trợn tròn của cô bạn Hà Hạm Đan ở đầu bên kia điện thoại.

Cô cúi đầu ngắm nhìn chuỗi hạt trên cổ tay, rồi cười nói tiếp: "Trước đây mình luôn tự hỏi rằng, tại sao lại có Tiểu Hàn và Đại Hàn, Tiểu Thử và Đại Thử, nhưng lại không có Tiểu Mãn và Đại Mãn? Gần đây, à không. . . Nói chính xác hơn thì đến tận hôm nay mình mới hiểu được. Ông bà ta đã nói rằng: Nguyệt doanh khuy, thủy mãn dật[4]. Con người phải biết trân trọng và biết đủ, chỉ khi chúng ta biết đủ thì mới có được hạnh phúc lâu dài."

[4] Nguyệt doanh khuy, thủy mãn dật: Trăng có lúc khuyết, nước có lúc tràn. Câu này được trích từ lời dạy của Cổ nhân: "Thủy mãn tắc dật, nguyệt mãn tắc khuy". Có nghĩa là nước đầy tất sẽ tràn, trăng tròn tất sẽ khuyết. Nếu như lúc còn trẻ không biết khắc chế dục vọng, thì đến khi về già có hối hận cũng đã muộn.

"Phải biết đủ mới có thể hạnh phúc. . ." Bạch Lộc thì thầm lặp lại câu này.

Mặt Trời di chuyển đi từ Đông rồi sang Tây, Mặt Trăng xuất hiện lúc tròn rồi lại khuyết. Cuộc sống này có quá nhiều nuối tiếc và khát vọng chưa thể chạm tới, nếu tất cả chúng ta đều hiểu được đạo lý "đủ nhưng không quá", thì trên đời này sẽ không còn có bài hát bi thương nào nữa.

Bạn đã nghe về định luật bảo toàn nhiệt độ chưa?

"Tiểu Mãn" có nghĩa là mọi thứ nhỏ bé đến mức đầy đủ.

Tựa như một mầm cây đang lớn dần vậy, vào thời điểm diễn ra tiết này, hạt giống cây trồng dần dần trưởng thành từ chưa phát triển đầy đủ cho đến phát triển toàn diện, vậy nên được gọi là Tiểu Mãn.

[ Writing Date: 03:04 - 08.12.2023 ]

[ YunLu - Nhiệt Độ Không Đổi: Hết Chương 2 ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro