1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.「Ánh trăng rơi trên thân người, tiếng đàn rơi vào lòng ta」

   Trên đường đi tới Kinh Thành chân Châu Kha Vũ bị đông cứng, khi hắn xuất phát lại đúng vào mùa đông khắc nghiệt, tuyết ở Giang Nam vẫn chưa qua đầu gối mà năm nay lại lạnh khác thường, hắn cũng chẳng bao bọc, che chắn kỹ nên khiến chân bị thương tổn, nhưng nha dịch lại hối thúc liên tục, hắn chỉ đành không quản ngày đêm mà gấp rút đi đến Trường An, còn chưa gặp được Hoàng Thượng thì đã ngã bệnh.

   Đợi hắn tỉnh lại, thứ đầu tiên ánh mắt hắn chạm phải chính là cây mơ tàn lụi cô quạnh ở một góc khuất trong sân của Âm Đồ Cung.

   Châu Kha Vũ biết, có lẽ thân thể bệnh tật này của hắn đã khiến đương kim Hoàng Thượng không hài lòng, quay đầu liền thẳng tay tống cổ hắn vào Âm Đồ Cung, hắn hít lấy không khí mang theo mùi mơ còn sót lại trong sự lạnh lẽo của mùa đông khẽ lắc đầu, nghĩ, như vậy cũng tốt.

   Thuở niên thiếu hắn đã lưu lạc khắp nơi, nói khó nghe một chút, chẳng qua cũng chỉ là bán nghệ mưu sinh, sau đó nhận được sự tán dương của quý nhân mới được vào Kinh, từ trước đến nay Châu Kha Vũ luôn dễ thích nghi với mọi thứ, hắn lướt nhẹ qua cây cổ cầm đặt trên đùi, vẻ mặt nhàn nhạt, chỉ mong có thể sống một cuộc sống an an ổn ổn.

   Đáng tiếc trời không chiều lòng người, trong ngoài Âm Đồ Cung đều biết, đương kim Thiên Tử đã nhìn trúng một tên cầm sư.

   Trương Gia Nguyên thích nghe Châu Kha Vũ gảy đàn.

   Nguyên nhân không phải bởi vì tài nghệ của Châu Kha Vũ cao siêu cỡ nào, dù rằng bao năm nay thực quyền nằm trong tay kẻ khác, Trương Gia Nguyên chẳng khác gì bù nhìn, nhưng y cũng là Hoàng Đế tôn quý nhất Doanh Triều, muốn một nhạc sư nhỏ nhoi thì có gì khó khăn chứ? Chỉ là do Châu Kha Vũ rất trầm tĩnh, dù cho Trương Gia Nguyên có mắng chửi gian thần trong triều trước mặt hắn, hắn cũng không khuyên bảo lấy nửa câu.

   Trương Gia Nguyên cũng không sợ Châu Kha Vũ sẽ lan truyền những lời nói nặng này ra ngoài, mỗi khi tâm tình phiền muộn, y lại đi đến Âm Đồ Cung, tìm cầm sư đàn một khúc nhạc thanh tịnh, rồi trút bỏ hết nỗi uất ức trong lòng một phen, thời gian lâu dần, trong cung bắt đầu dấy lên tin đồn khắp nơi.

   Có kẻ nói Châu Kha Vũ quyến rũ mê hoặc Hoàng Thượng, có kẻ thì nói Hoàng Đế trầm mê trong mỹ sắc, tin đồn kiểu nào cũng có, Trương Gia Nguyên lại chỉ cười nhẹ một chút, hoàn toàn không để trong lòng. Có một hôm trời đổ mưa lớn, y một mình tự che ô chạy đến Âm Đồ Cung, cả người bị mưa tạt cho ướt sũng, run cầm cập bày ra vẻ mặt tươi cười với Châu Kha Vũ, nói muốn nghe hắn đàn khúc nhạc mới luyện. 

   Châu Kha Vũ run rẩy cởi áo ngoài ra khoác lên người Trương Gia Nguyên, muốn nói gì đó nhưng môi chỉ mở ra khép vào mà không nói ra lời nào.

   Trương Gia Nguyên duỗi bàn tay phải ra, lòng bàn tay đều là vết cấu véo loang lổ máu.

   Y thấp giọng nói: "Chỗ ngươi có thuốc trị thương không, thoa cho ta một ít thuốc đi."

   Châu Kha Vũ mở to hai mắt, miệng hơi há ra nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào, Trương Gia Nguyên thấy dáng vẻ của hắn như vậy, cảm thấy có chút buồn cười, nếu Châu Kha Vũ không phải là một kẻ câm, đã biết được nhiều bí mật của y như vậy......

   Y sẽ không để hắn sống đến ngày hôm nay đâu.

   Lần đầu tiên Trương Gia Nguyên gặp được Châu Kha Vũ là vào Tết Nguyên Tiêu, y ngồi trong yến hội với tâm trạng chán nản, nhìn các đại thần từng người từng người một tranh nhau tiến cử con gái của mình, nhiều lần y muốn đứng dậy phá vỡ tình thế này, nhưng khi ánh mắt của mẫu hậu quét qua, y liền không dám nói thêm một lời nào nữa. Quyền lực hiện tại của y đều do mẫu hậu ban cho, y không được làm chủ bất kỳ chuyện gì, kể cả hôn sự của bản thân.

   "Gia Nguyên Nhi, con có thể đi rồi."

   Mẫu hậu luôn yêu chiều gọi y là Gia Nguyên Nhi, xem y như một đứa trẻ không biết gì, không cho y can thiệp vào bất kỳ chuyện chính sự nào, Trương Gia Nguyên biết rõ, mẫu hậu lại đang tìm cách đẩy y đi để nói tới những chuyện mà y không được nghe.

   Trương Gia Nguyên mở miệng, cuối cùng vẫn không thốt ra bất kỳ câu nào, lặng lẽ đứng dậy rời khỏi yến tiệc.

   "Ta cũng chẳng phải là trẻ con nữa, ta cũng có thể chấp chính, có gì mà không thể để ta nghe chứ?" Trương Gia Nguyên bực bội bất bình đá những viên sỏi ven đường, y vừa nói vừa đi mà không hề hay biết mình đã đi tới cửa cung.

   Trương Gia Nguyên phất tay, ra hiệu cho người hầu rời đi, rồi tiến về phía cửa cung, y muốn xem thử Tết Nguyên Tiêu ở dân gian sẽ diễn ra như thế nào.

   "Hoàng Thượng, người không thể ra ngoài được, Thái Hậu nương nương đã căn dặn chúng nô tài phải trông chừng người."

   "Ngươi là Hoàng Thượng, hay ta là Hoàng Thượng?" Trương Gia Nguyên rút thanh kiếm bên hông thị vệ gần đó nhất, chỉ vào tiểu thái giám vừa ngăn cản y: "Nếu không muốn chết, thì cút cho ta, hôm nay, ta nhất định phải ra khỏi cửa cung này."

  Tiểu thái giám vội quỳ xuống, ngay sau đó thị vệ cùng hầu cận cũng đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh nói: "Hoàng Thượng, xin người hãy suy xét lại."

  Trương Gia Nguyên nhìn đám người quỳ trước mặt, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi bi thương, y biết người mà những kẻ này sợ không phải là y, mà là mẫu hậu.

  Cuối cùng, y cũng không nỡ hạ thủ, không giết tiểu thái giám kia, chỉ phất tay bảo bọn họ rời đi: "Các ngươi đều lui cả đi, để ta một mình yên tĩnh một lát, yên tâm, ta sẽ không nghĩ tới chuyện ra ngoài nữa."

  Mọi người nhìn nhau, không biết phải làm sao, cuối cùng tiểu thái giám lên tiếng: "Hoàng Thượng đã ra lệnh vậy rồi, mọi người đều lui xuống hết đi."

  Trương Gia Nguyên chầm chậm đi dọc theo bờ tường của hoàng cung, đầu óc y hoàn toàn trống rỗng, y như một con hươu lạc lối không biết nên đi đâu về đâu. Đột nhiên, y nghe thấy tiếng đàn, không kìm lại được mà lần theo âm thanh đó bước tới trước một cánh cửa, y ngước lên nhìn – Âm Đồ Cung.

  Y đẩy cửa bước vào trong, chỉ thấy một nam tử ngũ quan như tạc tượng vô cùng khôi ngô, môi mỏng hơi lành lạnh, đôi tay đặt trên Thất Huyền Cầm, đôi mắt rũ xuống trầm lắng và xa xăm. Ngón tay hắn khẽ động, tiếng đàn tao nhã, thanh thoát tràn ngập khắp sân, sự xuất hiện của Trương Gia Nguyên chẳng mảy may làm hắn phân tâm, hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm nhiên gảy đàn.

  Khúc đàn vừa dứt, nam nhân đó mới từ từ ngẩng đầu lên, quan sát vị khách không mời. Trương Gia Nguyên xoa xoa cổ, có phần lúng túng nói: "Ngươi đàn nghe hay thật đó, ngươi tên là gì?"

  Nam nhân đó không nói lời nào, bẻ xuống một cành mơ bên cạnh, ngồi xuống đất cẩn thận viết ba chữ "Châu Kha Vũ ", sau đó mỉm cười với Trương Gia Nguyên, áy náy chỉ vào cổ họng của bản thân, tỏ ý hắn không thể nói chuyện được.

  Người câm?!

  Trương Gia Nguyên mở to mắt ngạc nhiên, y không biết từ khi nào trong cung lại có thêm một nhạc sư câm, chắc có lẽ là do mẫu hậu đã đưa hắn vào cung.

  Không hiểu sao, y đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh Châu Kha Vũ, tự mình nói chuyện.

  "Thật ra á, ta muốn trở thành một kiếm khách rồi rong ruổi khắp thiên hạ, trong cung thật sự quá mệt mỏi."

  "Ngươi biết không, cái ông thừa tướng kia lòng dạ thật sự rất hiểm ác, mưu mô xảo quyệt, lần trước muốn hại ta, nhưng ta may mắn tránh được."

  "Còn mẫu hậu ta nữa, nếu bà muốn làm hoàng đế, thì tự mình làm đi chứ."

  Trương Gia Nguyên không nhớ ngày đó mình đã nói bao lâu, chỉ nhớ đêm đó trăng rất tròn, có một người bên cạnh lặng lẽ lắng nghe y tâm sự.

  Kể từ ngày hôm đó, dù Trương Gia Nguyên không có việc gì cũng sẽ chạy đến Âm Đồ Cung còn tiện tay mang theo đủ loại kỳ trân dị bảo tặng cho Châu Kha Vũ. Việc này bị người có ý tứ truyền đến tai Thái Hậu, Thái Hậu không giận mà chỉ cười: "Gia Nguyên Nhi cũng có ngày để tâm đến người khác như vậy sao."

  Nhưng ngay chiều hôm sau, Thái Hậu liền triệu Trương Gia Nguyên đến cung của mình.

  "Mẫu hậu, hôm nay người gọi con đến có việc gì sao?"

  "Ta còn cho rằng trong lòng con đã tự biết rõ rồi chứ."

  Trương Gia Nguyên siết chặt lòng bàn tay, cúi đầu, im lặng.

  "Ồ, nhìn bộ dạng này của con chắc là chưa biết rõ nhỉ, vậy thì để ta nói cho con biết, mấy tháng nay con chìm đắm trong nam sắc, bỏ bê triều chính, tội này phải xử thế nào?"

  Trương Gia Nguyên nhìn chằm chằm Thái Hậu ở trước mặt, bà vẫn xinh đẹp như xưa. Mẫu Thân y đã qua đời từ lâu rồi, Phụ Hoàng cũng chẳng ngó ngàng tới y, Thái Hậu khi đó là cung nữ thân cận chăm sóc y, vì tuổi tác của hai người cũng xấp xỉ nhau, y gọi bà là "A tỷ". Nhưng bà lại lợi dụng y trèo lên giường Phụ Hoàng, một đường thăng tiến đến vị trí Thái Hậu hiện tại. Dĩ nhiên, cũng nhờ có bà nên Trương Gia Nguyên mới có thể lên ngôi hoàng đế như ngày hôm nay.

  Nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt Thái Hậu , Trương Gia Nguyên biết không còn đường quay lại nữa rồi, bà đã khao khát quyền lực đến mức điên cuồng, bà không còn là A tỷ dịu dàng ngày xưa rồi.

  "Mẫu hậu, cảm thấy nên làm thế nào?"

  "Tuổi tác của con cũng không còn nhỏ nữa, nên thành gia lập thất rồi, nữ nhi nhà thừa tướng ta thấy rất tốt, hôn sự của hai con sẽ được ấn định vào Tết Nguyên Tiêu năm sau nhé."

  "Tất cả nghe theo ý mẫu hậu, nhi thần cáo lui trước."

  Trương Gia Nguyên biết Thái Hậu và thừa tướng đã âm thầm cấu kết với nhau từ lâu, nhưng không ngờ bà lại đưa người của mình đến bên cạnh y nhanh như vậy, đúng thật là không coi y ra gì.

  Trương Gia Nguyên vô tri vô giác bước ra khỏi cung Thái Hậu, mùa thu vừa mới đến, thân thể y dưới ánh mặt trời bên ngoài vẫn ấm áp, nhưng tận sâu bên trong y lại cảm thấy bản thân đang ở giữa trời đông tuyết phủ. Y như người mất hồn trở về cung điện của mình, vừa về đến cung, y liền lệnh cho tất cả lui xuống.

  Nhìn dáng vẻ của y, không ai dám nói gì thêm, lần lượt từng người lui ra ngoài. Trương Gia Nguyên cứ ngồi mãi trên giường, chẳng biết đang nghĩ gì, vậy mà lại mơ màng ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, khi cung nữ đến tìm Trương Gia Nguyên, thứ họ nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.


-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro