2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2.「Đèn Khổng Minh bay cao, tựa ngân hà ngàn dặm chốn nhân gian」

   "Châu Kha Vũ! Chúng ta lén lẻn ra ngoài cung đi" Sau khi Trương Gia Nguyên được cung nữ đánh thức liền vội vã chạy thẳng đến Âm Đồ Cung.

   Châu Kha Vũ đang ngồi trong sân gảy đàn, nghe thấy Trương Gia Nguyên hớt hải xông vào nói câu này, bèn quay sang nhìn Trương Gia Nguyên với ánh mắt ngờ vực.

   Trương Gia Nguyên thản nhiên ngồi xuống cạnh Châu Kha Vũ, có phần phiền muộn nói: "Mẫu hậu đã định hôn cho ta vào Tết Nguyên Tiêu rồi, ta còn chưa được ra khỏi cung lần nào, đợi có..." Trương Gia Nguyên ngập ngừng một hồi, không biết nên gọi nữ nhi nhà thừa tướng là gì, dường như gọi gì cũng thấy không thích hợp.

   "Dù sao thì hôm nay ta nhất định phải ra khỏi cung! Đợi lát nữa ta sẽ tới tìm ngươi, giờ ta đi chuẩn bị một chút đã." Nói xong, Trương Gia Nguyên phóng nhanh ra ngoài.

   Đợi đến khi Châu Kha Vũ gặp lại Trương Gia Nguyên lần nữa, trên tay y còn cầm theo hai bộ y phục tới, một bộ là nam trang bình thường, còn bộ kia là... nữ trang?

   "Ngươi thật sự quá cao nên không có bộ nữ trang nào phù hợp với ngươi cả, nếu không ta thật sự rất muốn nhìn thấy dáng vẻ ngươi mặc nữ trang đó." Nói xong  nhanh chóng kéo Châu Kha Vũ vào gian bên trong, bắt đầu cởi y phục của mình ra.

   Châu Kha Vũ mặt thoáng ửng đỏ, Trương Gia Nguyên là kiểu người khi mặc y phục vào thì gầy, cởi y phục ra thì lại rất cường tráng. Đột nhiên, Châu Kha Vũ liếc thấy trên bụng Trương Gia Nguyên có một vết sẹo dài, không kìm được mà khẽ chạm tay vào, ánh mắt tràn đầy vẻ xót xa. Hắn rất muốn hỏi có đau không, nhưng lại không thốt nên lời.

  Trương Gia Nguyên như nhìn thấu tâm tư của Châu Kha Vũ, cười nhạt nói: "Đã không còn đau nữa rồi, năm xưa bị người ta đẩy xuống hồ, vô tình đập vào tảng đá dưới hồ, rồi bị cắt rách một vết lớn, nhưng tiểu gia ta mệnh lớn, không phải vẫn còn sống đây sao."

  Mặc y phục xong, Trương Gia Nguyên đứng trước gương dặm phấn, thoa son, vẽ mày, động tác thuần thục, nhanh nhẹn như nước chảy mây trôi.

  "Cái... Cái này là do a tỷ ta dạy ta, trước đây tỷ ấy thường lén dẫn ta ra khỏi cung chơi, hóa trang cho ta thành một tiểu cô nương, nhưng sau này tỷ ấy chê phiền bảo ta tự mình học cách trang điểm."

  "Thôi thôi, không nói nữa, chúng ta mau đi thôi."

  Trương Gia Nguyên nắm tay Châu Kha Vũ, quen cửa quen nẻo kéo hắn đi đến trước một cánh cửa bí mật trong cung, cánh cửa này là do a tỷ dẫn cậu đến năm xưa.

  "Ngươi biết không? Tết Nguyên Tiêu năm nay ta vốn định lén ra khỏi cung từ đây, nhưng rồi lại nghe được tiếng đàn của ngươi, nên từ bỏ ý định. Ngươi nhớ kỹ đó, ngoại trừ lần này thì ngươi còn nợ ta một lần xuất cung nữa đấy."

  Châu Kha Vũ xoa đầu Trương Gia Nguyên, mỉm cười gật đầu đồng ý. Tuy hắn biết rõ khi đó Trương Gia Nguyên không xuất cung là vì cãi nhau với bọn người hầu, nhưng tiểu hoàng đế nên chiều thì vẫn phải chiều, cái nồi này hắn đội cũng được.

  "Công tử, mua cho phu nhân một cây trâm đi, nhìn trên đầu phu nhân chẳng có gì cả này, phu nhân xinh đẹp như vậy, nếu cài thêm cây trâm của ta nữa chắc chắn sẽ càng xinh đẹp hơn đó."

  Trương Gia Nguyên mỉm cười, dừng bước, trong lòng nảy sinh ý muốn trêu đùa, y níu tay áo Châu Kha Vũ, làm nũng: "Phu quân, người ta thật sự rất thích cái đó, mua cho người ta đi mà."

  Châu Kha Vũ không dám cử động, mặt đỏ bừng như quả táo, hắn vỗ nhẹ vào Trương Gia Nguyên, bảo y đừng làm như vậy nơi đông người.

  Ai ngờ Trương Gia Nguyên càng diễn sâu hơn, chu môi nói: "Phu quân, có phải chàng không còn yêu thiếp nữa rồi không? Đến một cây trâm cũng không muốn mua cho thiếp." Vừa nói xong y liền dậm chân rồi chạy biến đi, khiến Châu Kha Vũ phải vội vã đuổi theo.

  "Ngươi bị ngốc à? Vừa nãy ngươi thật sự định mua thật sao? Cây trâm của tiệm đó nhìn là biết chất lượng kém, cũng chẳng đẹp gì mấy, đi, ta dẫn ngươi đi xem hàng tốt mà giá rẻ."

〔Lần thứ 2 nắm tay〕

  Trương Gia Nguyên dẫn Châu Kha Vũ luồn lách qua khắp các ngõ phố, quẹo trái rẽ phải một hồi mới đến trước một cửa tiệm. Trương Gia Nguyên đẩy Châu Kha Vũ một cái: "Nào, ta chọn cho ngươi một miếng ngọc bội, ngươi chọn cho ta một cây trâm, xem ai thích món quà mà đối phương chọn hơn nhé, bắt đầu thi!"

  〔Đồ ngốc, trò chơi này ta đã thua ngay từ đầu rồi, dù người có tặng gì thì ta cũng sẽ thích thôi〕

  Châu Kha Vũ bắt đầu nghiêm túc lựa trâm cài trong tiệm, còn Trương Gia Nguyên thì chẳng biết đã chuồn đi đâu mất

   "Châu Kha Vũ! Nhìn miếng ngọc bội này xem có đẹp không nè, ta đã tốn rất nhiều công sức mới chọn được cho ngươi đấy."

  Miếng ngọc bội chỉ lớn bằng nửa bàn tay, tổng thể ôn nhu, bên trên có khắc đôi rồng tranh nhau xoay quanh mặt trời, còn mặt trăng nhô ra một chút, phủ lớp sơn xanh nhạt. Khi nhẹ nhàng chạm vào, sẽ phát hiện hình mặt trời đó không phải được phủ sơn xanh, mà là màu xanh tự nhiên của ngọc cổ, trong suốt và lấp lánh, vô cùng đẹp mắt.

  "Thích không, trâm của ta đâu, đã chọn xong chưa?"

  Châu Kha Vũ gật đầu, lấy một cây trâm gỗ từ trong ngực ra đưa cho Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên cẩn thận nhận lấy, mỉm cười nói khẽ: "Ngươi thắng rồi, Châu Kha Vũ."

  Đó là một cây trâm gỗ rất bình thường, nhưng Trương Gia Nguyên chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng biết, đây là do chính tay Châu Kha Vũ khắc, chẳng trách mấy ngày nay không nghe thấy tiếng đàn của hắn.

  Trương Gia Nguyên nắm lấy tay Châu Kha Vũ, quả nhiên trên tay hắn có vô số vết dao lớn nhỏ chằng chịt.

  "Ngươi thắng rồi, ta sẽ thực hiện một điều ước cho ngươi, ngươi có muốn điều gì không?" Trương Gia Nguyên chăm chú nhìn vào mắt Châu Kha Vũ hỏi.

  Châu Kha Vũ kéo tay Trương Gia Nguyên đến trước mặt mình, viết ba chữ "Đèn Khổng Minh"  vào lòng bàn tay Trương Gia Nguyên.

  "Ồ! Ta cũng chưa từng thả đèn Khổng Minh bao giờ! Mau đi thôi, ta sắp không thể đợi được nữa rồi." Đôi mắt Trương Gia Nguyên sáng lên.

  Hai người tìm rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy nơi nào bán Đèn Khổng Minh.

  "Cái quái gì vậy chứ? Rốt cuộc thì chỗ nào bán đèn Khổng Minh hả!" Trương Gia Nguyên hét lớn, đá mạnh vào viên đá bên đường, bất kỳ ai chạy hết ba con phố mà không mua được món mình thích cũng sẽ phát điên lên thôi.

  "Tiểu cô nương tìm đèn Khổng Minh sao? Ta đây vừa khéo có hai cái, mười hai lượng bạc, bán rẻ cho cô đấy." Một gã đàn ông mặt mày gian xảo bỗng xuất hiện sau lưng Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ.

  "Ngươi nằm mơ à, mười hai lượng bạc, sao ngươi không trực tiếp đi ăn cướp luôn đi, chỉ có kẻ ngốc mới  mua!"

  Gã đàn ông cũng không cưỡng ép, quay đầu bỏ đi.

  "Này, đợi chút." Cuối cùng Trương Gia Nguyên vẫn phải làm kẻ ngốc, cam chịu bỏ mười hai lượng bạc mua hai cái Đèn Khổng Minh.

  "Chủ yếu là do không đủ thời gian thôi, ngươi biết mà, chúng ta sắp phải về cung rồi, con người ta lúc bình thường cũng rất thông minh mà, đúng không?" Trương Gia Nguyên vừa đi vừa lầm bầm nói với Châu Kha Vũ. Y xoa xoa mũi, thầm nghĩ: Hỏng bét rồi, mất hết hình tượng luôn, vừa nãy mình nói ra mấy lời đó trước mặt Châu Kha Vũ làm gì cơ chứ.

  Châu Kha Vũ khẽ nắm lấy tay Trương Gia Nguyên, tỏ ý bảo y đừng bận lòng. Chút gượng gạo trong lòng Trương Gia Nguyên cũng theo đó mà tan biến ngay tức khắc.

  "Chúng ta tìm một chỗ trống trước đã, rồi sau đó kiếm hai cây bút, viết điều ước lên đèn Khổng Minh. Mẫu thân ta từng nói, chỉ cần thành tâm thì mọi ước nguyện chắc chắn đều sẽ trở thành hiện thực."

  Trương Gia Nguyên dựa vào da mặt dày của chính mình mà mượn được hai cây bút từ một sạp hàng bên đường: "Đây, ngươi đến chỗ kia viết đi, tuyệt đối không được lén nhìn điều ước của ta đấy, nếu để người khác thấy thì điều ước sẽ không linh nghiệm nữa đâu."

  Đèn Khổng Minh từ từ bay lên, tựa như những vì tinh tú sáng lấp lánh, kết thành một dải ngân hà rực rỡ nối liền bầu trời và hồ nước. Hai người ngước nhìn theo chiếc đèn Khổng Minh đang chầm chậm bay lên cao, không hẹn mà cùng cầu nguyện cho đối phương, trong lòng thầm nhủ:

【Hy vọng Châu Kha Vũ bình an khỏe mạnh, sống thọ trăm tuổi!】

【Nguyện cho quãng đời còn lại Trương Gia Nguyên có thể ở bên người mình thương!】


-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro