4 (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.「Nếu gió Nam thấu hiểu lòng ta, cớ sao lại vắng bóng cố nhân tấu nhạc

  Trương Gia Nguyên không biết làm sao bản thân có thể bước ra khỏi Âm Đồ Cung. Y cảm thấy máu huyết toàn thân như bị đông cứng lại, tay nắm chặt bức thư của Châu Kha Vũ, loạng choạng quay trở về cung điện của mình. Y tự nhốt mình trong cung suốt ba ngày ba đêm.

  Y trốn trong những mảnh ký ức vụn vỡ, tìm kiếm những kỷ niệm đã qua của hai người. Y không dám đặt chân vào Âm Đồ Cung, y rất hối hận, nếu như đêm ấy không rời đi, thì Châu Kha Vũ có phải sẽ không chết rồi đúng không? Trương Gia Nguyên chìm sâu trong sự tự trách, hối hận đến mức không thể thoát ra.

  Cho đến khi Lưu Chương xông thẳng vào giáng cho y một cú thật mạnh.

  "Trương Gia Nguyên! Đệ nhìn lại bản thân mình xem, đệ muốn vì một kẻ họ Châu mà bỏ mặc cả triều đình và bách tính sao?"

  "Ta... ta... ta không biết, Lưu.. Lưu Chương, ta không biết nên làm gì nữa" Cổ họng Trương Gia Nguyên như bị một thứ gì đó chặn lại, mọi âm thanh đều nghẹn lại nơi cổ họng, chỉ có thể phát ra những tiếng đứt quãng mơ hồ. Ngay sau đó, cảm xúc bị dồn nén trong lòng y vỡ òa như lũ tràn, tiếng khóc của y cũng đột ngột bật ra, xé ruột xé gan như thể muốn nhấn chìm cả thế gian trong nỗi đau vô tận.

  "Trương Gia Nguyên! Ta và Lưu Chương cực khổ dốc hết sức giữ biên cương cho ngươi, mà ngươi nỡ đối xử với chúng ta như vậy sao? Ngươi có xứng đáng với chúng ta, với những sĩ binh canh giữ ở biên cương kia, với bách tính muôn dân hay không?" Lâm Mạc đứng bên cạnh, không chịu nổi nữa lớn tiếng nói, cậu biết rõ những lời này rất tàn nhẫn, nhưng đó là con đường mà một minh quân phải đi qua, những ngày qua đã có không ít kẻ lòng đầy dã tâm, đang ngấm ngầm dòm ngó quyền vị rồi.]

  "Ta cho đệ một ngày để suy nghĩ kỹ càng, hy vọng ngày mai có thể thấy được một Trương Gia Nguyên hoàn toàn mới." Lưu Chương thốt ra những lời này xong liền kéo Lâm Mặc rời đi.

  Trương Gia Nguyên ngồi bệt trong phòng, lặng lẽ khóc rồi chầm chậm ngừng rơi lệ, ánh mắt của y cũng trở nên kiên định hơn. Y mở cửa phòng, đôi mắt giấu dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, tôn lên gương mặt góc cạnh, cấp bách ác liệt, tỏa sáng rạng rỡ, chấn động lòng người. Trong đôi mắt sâu thẳm ấy, tựa như một con thú dữ đang ẩn nấp, chỉ chực chờ thời cơ phá lồng xông ra, quét sạch mọi chướng ngại.

  "Hoàng Thiên Hậu Thổ, phù hộ cho vương triều ta, quốc thái dân an, đời đời truyền thừa."

  "Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Những người đứng ngoài cửa đồng loạt quỳ xuống hô vang.

  Lưu Chương và Lâm Mạc nhìn nhau, cảnh tượng trước mắt không rõ là phúc hay họa, chỉ mong Gia Nguyên sớm vượt qua chuyện này.

  "Hai người yên tâm đi, ta... ta không thể quên được hắn, nhưng ta cũng sẽ không bỏ mặc bách tính của ta. Ta sẽ dốc hết sức để bảo vệ vương triều này. Hai người hãy bảo trọng, đi đường bình an."

  "Ngươi cũng vậy, đi đây."

  Trương Gia Nguyên nhìn theo bóng dáng hai người đang khuất dần, cười khổ. Đến cuối cùng, vẫn chỉ còn lại một mình y.

  Châu Kha Vũ, có lẽ vận mệnh chỉ cho chúng ta tương ngộ mà thôi.

  "Nhạn về có thời, triều dâng có tin, duy chỉ minh nguyệt là không còn nữa."


-Hoàn chính văn-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro