chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Khương Ngọc Hoài là khi ở trên sân thượng của trường học.

Anh  dựa vào lan can, cúi đầu, không nhìn rõ nét mặt.

Ánh mặt trời lặn chiếu xiên, giống như bột phấn vàng rơi vỡ trên người anh, kéo ra một cái bóng dài cô độc.

Bên cạnh có một chiếc bánh nhỏ, lớp kem đang tan chảy, những quả anh đào đang dần chìm trong đó.

Hôm nay là sinh nhật thứ mười bảy của anh ấy.

Trước đây, anh và thanh mai Dụ Mộ  thường đón sinh nhật cùng nhau.

Sau khi tan học, bọn họ lẻn lên sân thượng của trường, cầm bánh ngọt cùng nhau ngắm hoàng hôn.

Vào ngày sinh nhật lần trước của anh, Dụ Mộ mỉm cười và nói rằng:

"Khi anh mười bảy tuổi, chúng ta sẽ cùng ăn bánh anh đào!"

Khương Ngọc Hoài đã làm được nhưng cô ấy lại thất hứa.

Bởi vì nam chính Phó Vũ Hoành xuất hiện, cốt truyện chính thức bắt đầu.

Thế giới này là một cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường kinh điển.

Nhân vật nam chính Phó Vũ Hoành chuyển từ trường học khác tới,  trở thành oan gia ngõ hẹp với nhân vật nữ chính Dụ Mộ.

Mưa dầm thấm lâu, mối quan hệ giữa hai người ngày càng sâu đậm hơn, Dụ Mộ đã phải lòng nhân vật nam chính đẹp trai cao ngạo, lại có chút ngỗ ngược.

Cuối cùng, cô ấy càng ngày càng xa cách với trúc mã Khương Ngọc Hoài.

Cuốn tiểu thuyết này rất nổi tiếng, nhưng độc giả nhất trí cho rằng Phó Vũ Hoành và Dụ Mộ không xứng đôi.

Anh ta là một phú nhị đại và là một lãng tử đào hoa, còn có chút lăng nhăng.

Sau khi chính thức yêu đương với  Dụ Mộ, anh còn dây dưa không rõ với những cô gái khác.

Cả hai cũng nhiều lần chia tay rồi lại tái hợp.

Dụ Mộ vẫn còn giận dỗi và cố tình ở bên Khương Ngọc Hoài để trêu tức  Phó Vũ Hoành.

Nhân vật nam chính lại phải trải qua một màn truy thê nảy lửa, trải qua bao nhiêu ngăn trở, cuối cùng cả hai mới hạnh phúc viên mãn bên nhau.

Chỉ có Khương Ngọc Hoài bị mắc kẹt trong tình yêu điên cuồng của tuổi trẻ, cầu mà không được.

Độc giả rất đau lòng cho anh và mong tác giả cho anh ấy một cái kết thật hoàn mỹ.

Tôi cũng là một trong số đó.

Đột nhiên có một ngày, một cuộc bỏ phiếu thăm dò ý kiến không thể giải thích được xuất hiện trên giao diện điện thoại di động.

Chủ đề là: [Bạn có nguyện ý cứu rỗi Khương Ngọc Hoài không? 】

Tôi đã chọn [Có] mà không do dự.

Sau một thời gian, tôi đã đến thế giới này.

Một giọng nói nói với tôi rằng chính ý chí của thế giới đã chọn tôi trong số rất nhiều người đã bỏ phiếu.

Bởi vì tôi là trẻ mồ côi, tình cảm của tôi dành cho Khương Ngọc Hoài rất trong sáng.

Nếu nhiệm vụ cứu rỗi thành công, tôi có thể lựa chọn có ở lại thế giới này hay không.

Và đặc biệt là tôi sẽ nhận được một khoản tiền kếch xù.

Này, vấn đề cũng không phải nhiều tiền hay không, chủ yếu là tôi đau lòng cho Khương Ngọc Hoài!

Hơn nữa, tôi thật sự thích nhân vật này.

Trong mắt tôi, Khương Ngọc Hoài hiền lành, dịu dàng và một lòng chung thủy với nữ chính còn tốt hơn nam chính lãng tử kia gấp bội.

Có lẽ khiến Dụ Mộ hồi tâm chuyển ý mới chính là sự cứu rỗi lớn nhất đối với Khương Ngọc Hoài.

Vì vậy tôi quyết định sẽ trở thành bà mối tác hợp họ với nhau!

2

Tôi kìm nén sự hưng phấn khi được gặp trực tiếp  nhân vật yêu thích của mình.

Chậm rãi đi về phía trước, vươn tay về phía anh ấy:

"Chào bạn học, tôi là học sinh mới chuyển trường!"

Anh ngẩng đầu lên, ánh chiều tà  theo làn gió phất qua mái tóc đen trên trán.

Ánh sáng phản chiếu trong mắt tôi, phác họa ra hình dáng thamh tú của thiếu niên này.

Bốn mắt nhìn nhau, mọi thứ xung quanh chúng tôi như đóng băng.

...

Ngày hôm sau, chủ nhiệm lớp  giới thiệu tôi trên bục giảng.

"Đây là học sinh mới chuyển trường, bạn học Ôn Sênh Sênh."

Trong lớp vang lên tiếng vỗ tay như sấm, ai nấy đều rất nhiệt tình.

Ngoại trừ hai nhân vật chính.

Tôi liếc mắt một cái, liền thấy nam chính quả nhiên không giống người thường.

Anh ta ánh mắt không rõ, nhìn tôi một cái, sau đó liền nghiêng đầu nói gì đó với nữ chính Dụ Mộ.

Khóe miệng khẽ nhếch lên khinh thường, có chút kiệt ngạo pha lẫn sự lưu manh.

Dụ Mộ ái ngại nhìn hắn một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hơi phiếm hồng, nhìn rất đáng yêu.

Khương Ngọc Hoài ở trong góc, nhìn chằm chằm cảnh tượng cười đùa của bọn họ, ánh mắt có chút ảm đạm.

Anh từ từ cụp mắt xuống, hàng mi dài cụp xuống, che khuất tia chua xót nơi đáy mắt.

"Chỉ có chỗ ngồi cạnh bạn học Khương Ngọc Hoài là còn trống, em ngồi ở đó nhé."

Chủ nhiệm lớp mỉm cười nói.

Đôi mắt tinh tường của tôi nhìn thấy Dụ Mộ đột nhiên dừng lại một chút .

Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi vài giây, mang theo ý vị không rõ quan sát.

Trực giác mách bảo tôi rằng tâm trạng cô ấy đã chùng xuống khi nghe thấy lời cô giáo nói.

Nhưng tôi thì lại rất vui nha!

Điều này chứng tỏ cô ấy đang có cảm giác nguy cơ.

Cho nên mối tình thanh mai trúc mã mà tôi muốn tác hợp vẫn còn cơ hội!

Tôi lập tức đi thẳng về phía Khương Ngọc Hoài.

Anh vô thức nhìn về phía Dụ Mộ, phát hiện cô ấy và Phó Vũ Hoành vẫn đang cười cười, nói nói vui vẻ.

Cứ như thể không quan tâm việc ảnh sẽ ngồi cùng bàn với ai.

Tôi nhìn thấy anh ấy vịn mép bàn, lòng bàn tay siết chặt đến trắng bệch nhưng vẫn lịch sự cho tôi đi vào như một quý ông.

"Lại gặp mặt rồi, bạn học Khương Ngọc Hoài!"

Tôi mỉm cười ngây thơ, mắt như có những vì sao lấp lánh ánh sáng.

Trong mắt người khác, đây hoàn toàn là biểu hiện của sự ái mộ.

Ngay tức khắc, tầm mắt của Dụ Mộ quả nhiên đã đảo qua.

Khương Ngọc Hoài khẽ gật đầu, dừng một chút, lại hỏi:

"Không phải cậu nói cậu là tiên nữ sao?"

Nhiệt độ trên mặt đột nhiên tăng lên, tôi gần như không thể duy trì được nụ cười.

"Ahem, chỉ là đùa thôi mà, đừng để ý!"

Hôm qua, tôi đã cậy thân phận là một người xa lạ mà dễ dàng lừa dối anh ấy.

Tôi chỉ vào chiếc bánh sắp tan chảy và mỉm cười hỏi:

"Cái này dành cho bạn gái cậu phải không?"

Anh lắc đầu, như đang nhớ lại điều gì đó, dáng vẻ lạnh lùng dịu đi đôi chút.

"Cho người tôi thích."

Tôi hơi ngạc nhiên, thẳng thắn vậy sao?

"Cậu có muốn tâm sự  với tôi một chút không, không chừng tôi có thể giúp gì cho cậu đó?"

Khương Ngọc Hoài nhếch môi giễu cợt.

Có lẽ là tình yêu đơn phương  thầm kín, không có chỗ nói ra, cũng có thể là bởi đã đè nén tình cảm trong lòng quá lâu.

Anh ấy thực sự đã tiết lộ bí mật sâu kín nhất trong trái tim mình.

Tôi hỏi anh tại sao lại không thổ lộ.

Anh nói rằng Dụ Mộ luôn coi anh như một người bạn tốt, và anh sợ việc bày tỏ tình cảm của mình sẽ đẩy cô ra xa hơn.

Thật sự là tức chết mà, giá như anh ấy không lo sợ nhiều như thế, có lẽ anh và nữ chính đã thành đôi rồi!

Tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn anh một cái: "Đừng lo, tôi sẽ giúp anh."

Khương Ngọc Hoài liếc nhìn tôi: " Cậu là ai?"

Tôi ưỡn ngực kiêu ngạo: "Cậu có thể gọi tôi là tiên nữ."

Khương Ngọc Hoài: "..."

...

Khương Ngọc Hoài hỏi tôi sẽ giúp anh ấy thế nào.

Tôi thần bí nói: "Sơn nhân tự có diệu kế."

3

Bước đầu tiên: Làm cho Dụ Mộ sinh ra cảm giác nguy cơ.

Điều này rất đơn giản.

Lúc đi lấy nước ở hành lang, tôi đi tới bên cạnh Dụ Mộ.

Giả vờ ngây thơ, hỏi cô ấy về một số sở thích của Khương Ngọc Hoài với tư thế của một người yêu thích nhưng vẫn còn ngại ngùng.

Nụ cười của cô trở nên có chút miễn cưỡng.

Quả nhiên, nhận nước xong, cô liền đi tìm Khương Ngọc Hoài.

Qua cửa kính, lần đầu tiên tôi nhìn thấy đôi mắt của Khương Ngọc Hoài sáng ngời như vậy.

Bước đầu tiên đã thành công.

Bước thứ hai: làm những gì nữ chính thích.

Tan học, tôi dẫn Khương Ngọc Hoài đến một cửa hàng thời trang.

Anh cầm một chiếc quần rách và áo khoác da, vẻ mặt có chút khó tả.

"Cái này  không hợp với tôi lắm?"

"Hợp chứ, sao lại không hợp được! Dụ Mộ khả năng sẽ thích loại này!"

Dù sao thì đó cũng là phong cách của Phó Vũ Hoành.

Khi Khương Ngọc Hoài bước ra, hai mắt tôi sáng ngời.

Tôi càng chắc chắn rằng Dụ Mộ thích phong cách soái ca nổi loạn này.

Nếu không thì tại sao cô lại yêu Phó Vũ Hoành?

Khương Ngọc Hoài hoàn toàn có thể áp đảo hắn!

Một đôi chân dài miên man, cộng thêm chiếc áo khoác da làm nổi bật bờ vai rộng và vòng eo hẹp, khiến anh trông có phần mạnh mẽ hơn một chút.

Dưới những lời khen ngợi không ngừng của nhân viên bán hàng, lỗ tai anh hơi đỏ lên, như thể cả người đều cảm thấy không được tự nhiên.

Tôi nở nụ cười rạng rỡ, trời ơi, bộ dạng anh ấy đáng yêu quá!

Sau khi đi ra, Khương Ngọc Hoài sờ sờ chóp mũi:

"Vậy tôi đưa cậu về nhà trước nhé? Tối nay là sinh nhật mẹ tôi nên tôi phải về sớm một chút."

Lời từ chối trong nháy mắt nghẹn lại trong cổ họng.

Tôi chợt nhớ ra, vào ngày sinh nhật của mẹ Khương, Phó Vũ Hoành dẫn Dụ Mộ đến quán bar.

Nụ hôn đầu tiên của họ là vào ngày hôm nay.

Khó trách hôm nay Dụ Mộ không cùng Khương Ngọc Hoài về nhà.

Sau khi xác nhận Khương Ngọc Hoài biết vị trí quán bar, tôi kéo anh chạy như điên.

Anh ấy hỏi tôi đến đó để làm gì.

Tôi điên cuồng oán thầm: Đương nhiên là vì hạnh phúc của anh rồi!

Rốt cuộc, sau ngày hôm nay, mối quan hệ giữa nam nữ chính sẽ có những bước nhảy vọt.

Đến lúc đó Khương Ngọc Hoài  thật sự không còn cơ hội.

Lúc tới cửa quán bar, tôi thở hổn hển.

"Bây giờ cậu có thể cho tôi biết cậu đang muốn làm gì ở đây không?"

Tôi gần như không thở được và chỉ vào quầy bar.

Anh nhìn sang, lông mi run rẩy dữ dội, ngây ngốc tại chỗ.

Ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử của tôi cũng chấn động.
Trong con hẻm cạnh quán bar, Phó Vũ Hoành đang Kabedon (dồn người khác vào vách tường) với Dụ Mộ!

Họ đã rất gần, và càng ngày càng gần hơn, môi họ gần như chạm vào nhau.

Tôi vội hét lên: "Khoan đã!"

Hai người đều sững người và nhìn sang bên này.

Khi Dụ Mộ nhìn thấy Khương Ngọc Hoài, sắc mặt trắng bệch.

Ánh mắt cô né tránh, vô thức núp sau lưng Phó Vũ Hoành.

Phó Vũ Hoành cười nhạo một tiếng, kéo Dụ Mộ lại gần và nhìn Khương Ngọc Hoài với ánh mắt trịch thượng.

"Thế nào, cậu nghĩ rằng bắt chước tôi thì Dụ Mộ sẽ thích cậu ư?"

Tôi nhịn không được châm chọc: "Bắt chước? Người có mắt đều nhìn ra được Khương Ngọc Hoài đẹp trai hơn anh rất nhiều nhé?"

Phó Vũ Hoành nhìn tôi không vui.

"Cô là ai?"

Dụ Mộ  kéo hắn: "A Hoài và tớ chỉ là bạn bè thôi, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi."

Phó Vũ Hoành thản nhiên vòng tay ôm vai cô.

"Làm sao tôi có thể không hiểu suy nghĩ của một người đàn ông? Bất quá, tôi không để ý đến một kẻ hèn nhát thậm chí không dám nói lời tỏ tình."

Khương Ngọc Hoài hoàn toàn không để ý đến sự khiêu khích của anh ta, anh cứng rắn kéo cổ tay Dụ Mộ
"Mộ Mộ, về nhà đi."

Nhưng Phó Vũ Hoành đã ngăn cản.

"Cậu có nghĩ cô ấy sẽ rời đi với cậu mà không có sự đồng ý của tôi không?"

Tôi cau mày, nam chính này cũng quá thiếu tôn trọng người khác.

Khương Ngọc Hoài một quyền mạnh mẽ đánh hắn ngã xuống đất, dưới cơn thịnh nộ, gân xanh trên trán nổi lên.

"Cô ấy cần sự đồng ý của mày sao? Mày coi cô ấy là cái gì? Mày muốn làm gì với cô ấy!"

Tôi vội vàng kéo anh ấy ra, Dụ Mộ  hoảng sợ đỡ Phó Vũ Hoành đứng dậy.

Anh ta xoa xoa vết thương trên khóe miệng, không giận mà còn cười.

"Nếu không tin thì hãy tự hỏi cô ấy đi."

Khương Ngọc Hoài nhìn về phía  cô, giống như một con thú bị thương chồng chất, rơi vào bẫy đang nhìn chằm chằm vào tia sáng cuối cùng.

"Mộ Mộ, em có thể quay về cùng anh được không? Hắn không phải là người tốt!"

Dụ Mộ tránh ánh mắt của anh và lùi lại một bước.

"A Hoài, chúng ta chỉ là bạn bè thôi, chuyện của em không cần anh lo lắng."

Tôi thậm chí còn không dám nhìn vẻ mặt của Khương Ngọc Hoài.

Anh ta sững người ngay tại chỗ, đôi mắt đột nhiên đỏ bừng  và giọng nói trở nên run rẩy.

"Bạn ư? Anh không tin là em không biết..."

"Khương  Ngọc Hoài, đủ rồi! Chúng ta chỉ là bạn bè, anh về nhà đi!"

Vừa nói, cô vừa kéo Phó Vũ Hoành về hướng ngược lại như muốn trốn tránh điều gì đó.

Phó Vũ Hoành xoay người, nhếch khóe miệng tỏ ra khiêu khích và giễu cợt.

Ngay lập tức, tôi lườm và giơ ngón giữa với anh ta.

Được rồi, hắn đã ngừng cười.

4

Khương Ngọc Hoài đứng ở nơi đó, hai tay siết chặt đến mức nổi gân xanh.

Mái tóc rối bù che đi đôi mắt anh, một dòng nước mắt rơi xuống.

Tôi hoảng hốt: "Sao vậy? Dụ Mộ hẳn là tức giận nên mới nói như thế, cậu đừng để trong lòng..."

Càng nói, giọng tôi càng nhỏ lại, dường như mọi thứ đã rối tung lên.

Than ôi, việc cứu rỗi sẽ trở nên khó nhằn hơn nếu anh ấy  ghét tôi.

"Xin lỗi......"

Khương Ngọc Hoài quay đầu, tùy tiện lau nước mắt đi, còn nở nụ cười với tôi.

"Cậu không làm gì sai cả, đó là vấn đề của tôi. Để tôi đưa cậu  về nhà, nếu không bố mẹ cậu sẽ lo lắng."

Tôi chua xót  lắc đầu: "Tôi  tự về được rồi.  Tôi không có bố mẹ nên cậu đừng lo lắng."

Anh sững sờ một lúc rồi nhẹ nhàng nói lời xin lỗi.

Tôi nhận ra mình đã nói sai và vội xua tay.

"Ý tôi không phải vậy, ý tôi là tôi là trẻ mồ côi, ấy không phải..."

Càng nói càng thấy sai, sao bây giờ tôi lại mồ côi được cơ chứ?

Khương Ngọc Hoài chợt mỉm cười, khóe mắt vẫn đỏ bừng.

Tôi vô thức nuốt khan, má ôi, đẹp quá!

"Nếu không phiền thì hôm nay tới nhà tôi ăn tối. Mẹ tôi thích náo nhiệt."

Tôi sửng sốt: "À, được, được chứ."

Đây là lần đầu tiên một người bạn mời tôi đến nhà anh ấy ăn tối.

Cảm giác này thật mới lạ.

...

Gia đình anh ấy rất ấm áp, có thể thấy Khương Ngọc Hoài lớn lên trong một gia đình tốt.

Đó là lý do tại sao anh ấy rất tử tế và xuất sắc.

Vừa ăn, mẹ Khương vừa nhìn Khương Ngọc Hoài hỏi:

"Sao hôm nay Mộ Mộ không đến?"

Anh dừng lại và định nói điều gì đó thì cánh cửa đột ngột mở ra.

"Dì, con ở đây!"

"Ồ, Mộ Mộ đến rồi, nhanh vào đi, dì đang đợi cháu!"

Nụ cười ngọt ngào của Dụ Mộ chợt cứng đờ khi cô ấy nhìn thấy tôi.

Cô nhấn mạnh giọng điệu của mình với một chút khó chịu.

"Tại sao cậu lại ở đây?"

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt có phần chán ghét.

Có thể người khác không nhìn thấy nhưng tôi là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác.

Tôi nhất thời không biết trả lời thế nào.

Nếu cô ấy có tình cảm với Khương Ngọc Hoài thì việc cô ấy không thích tôi là chuyện bình thường.

Nhưng cô rõ ràng đã từ chối anh, lại hành động như vậy, có ý gì?

Có lẽ cô ấy coi Khương Ngọc Hoài là vật chiếm hữu của riêng mình.

Cô ấy có không muốn thì người khác cũng đừng mơ nhặt lại .

Tôi bực mình một cách khó hiểu, lần đầu tiên tôi cảm thấy nữ chính không ngây thơ như trong sách viết.

(*Từ đoạn này đổi xưng hô của Khương Ngọc Hoài với Dụ Mộ từ anh em thành tôi em nhé)

Khương Ngọc Hoài bình tĩnh nói: "Sênh Sênh là tôi đưa tới bằng hữu, chỉ là cùng nhau dùng bữa thôi."

Dụ Mộ khó có thể tin nhìn hắn, mắt dần dần đỏ lên.

Khương Ngọc Hoài cầm chiếc cốc lên, đầu ngón tay khẽ run, buộc mình không được nhìn cô.

Tình yêu là sự kiềm chế, và anh đã chọn cách rút lui về vị trí của một người bạn để đối phương hạnh phúc.

Tôi thở dài trong lòng.

Có vẻ như tôi không thể can thiệp vào chuyện đang diễn ra giữa họ.

5

Ăn tối xong, Khương Ngọc Hoài đưa tôi về nhà, Dụ Mộ vội đuổi theo.

Có vẻ  cảm xúc của cô không ổn, rưng rưng nước mắt, hét lên với Khương Ngọc Hoài:

"Anh đã yêu cô ấy rồi phải không?"

Khương Ngọc Hoài đầu ngón tay khẽ cử động, sau đó lại đặt xuống, giả vờ thờ ơ.

"Em nói, chúng ta chỉ là bạn bè thôi, em có thể thích Phó Vũ Hoành, tại sao tôi không thể thích người khác?"

Khi các nhân vật cốt lõi tranh cãi, đừng kéo diễn viên quần chúng như tôi ra chứ!

Dụ Mộ nhìn anh, nước mắt từng giọt rơi xuống.

"Em không quan tâm, anh không thể ở bên cô ấy, nếu không chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ!"

Khương Ngọc Hoài chăm chú nhìn nàng, tuyệt vọng xen lẫn một tia hi vọng cùng cầu xin.

"Tôi không thể ở bên ai, vậy em có thể không ở bên hắn không?"

Dụ Mộ cụp mắt xuống và không nói gì.

Không khí ngột ngạt làm tôi khó chịu.

Khương Ngọc Hoài nhắm chặt mắt lại, cười một mình.

"Tôi hiểu rồi."

Anh nắm lấy cổ tay tôi và quay đi mà không nhìn lại.

Tôi ngơ ngác nhìn khuôn mặt anh ấy, cảm thấy cổ tay hơi nóng.

Dường như, có một giọng nói trong trái tim tôi vang lên.

Khương Ngọc Hoài xứng đáng được những điều tốt hơn.

Vì vậy, tôi không muốn tác hợp họ nữa.

...

Sau đêm đó, Khương Ngọc Hoài và Dụ Mộ rơi vào chiến tranh lạnh.

Tin đồn dần dần lan truyền trong lớp.

Họ nói rằng tôi thích Khương Ngọc Hòai nên đã buộc Dụ Mộ phải tránh xa anh.

Các bạn cùng lớp bắt đầu giữ khoảng cách với tôi và nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.

Tôi không quan tâm, là một đứa trẻ mồ côi, bị bắt nạt và coi thường là chuyện thường tình.

Những điều này không có ý nghĩa gì với tôi.

Nhưng mối quan hệ của tôi và Khương Ngọc Hoài ngày càng tốt hơn.

Anh mang bữa sáng cho tôi, ăn trưa cùng tôi và đưa tôi đi học về.

Và cách Dụ Mộ nhìn tôi ngày càng trở nên đen tối hơn.

Trong mắt cô ấy, đây chính là bằng chứng cho thấy Khương Ngọc Hoài thích tôi.

Nhưng thật ra, anh chỉ thấy thương hại cho tôi.

Một đứa trẻ mồ côi, lại bị cô lập.

Đối với tôi rõ ràng đây là một sự thương cảm.

6

Tôi đi học về và đang định mở cửa.

Bọn côn đồ trẻ tuổi đột nhiên lao ra khỏi con hẻm bên cạnh, dẫn đầu là Phó Vũ Hoành.

Họ vây quanh tôi, Phó Vũ Hoành cười tàn nhẫn, cúi xuống nhìn tôi.

"Cô đã dụ dỗ con chó phiền toái của Khương Ngọc Hoài. Theo lý mà nói, tôi nên cảm ơn cô.

"Nhưng Mộ Mộ  của tôi ghét cô, cho nên tôi chỉ có thể dạy cho cô một bài học!"

Tôi tức giận nhìn anh, thầm hận vì sao thiên đạo không cho tôi một ngón tay vàng!

"Này, vẫn là có chút nhan sắc!"

Phó Vũ Hoành  cười khẩy, vẫy tay, bọn côn đồ bước tới với nụ cười tà ác.

Tôi nhìn sang tấm thảm và thấy một con dao làm bếp giấu dưới nó.

Đây là thói quen của tôi từ khi còn nhỏ, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ nó sẽ có ích.

Ngay khi tôi cúi xuống để lấy nó, một tên xã hội đen đột nhiên hét lên.

Tôi nhìn lên và đồng tử của tôi đột nhiên co lại.

Là Khương Ngọc Hoài!

Anh lấy một viên gạch và lao vào đánh nhau với họ.

Bị áp đảo về số lượng, anh ấy nhanh chóng bị ép lại phía sau.

Phó Vũ Hoành tàn nhẫn đá một cước, Khương Ngọc Hoài đau đến sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa.

"Mày còn dám tới, tao đã thấy mày  không vừa mắt lâu rồi, hôm nay tao sẽ đánh chết mày!"

Tôi rút con dao làm bếp ra lao tới bảo vệ anh.

"Nào, xem ai chết trước. Dù sao tôi là trẻ mồ côi nên tôi không sợ!"

Họ lập tức lùi lại vài bước, không dám lại gần.

Phó Vũ Hoành sắc mặt âm trầm: "Cứ chờ đấy cho tao!"

Nói xong một nhóm người ba chân bốn cẳng chạy mất hút.

...

Tôi đỡ Khương Ngọc Hoài vào nhà và đưa thuốc cho anh ấy.

Anh khẽ kêu một tiếng, ánh mắt chúng tôi chạm nhau khi xử lý vết thương trên trán anh.

Tim tôi lỡ nhịp, cục bông gòn trong tay rơi xuống đất.

Tôi hoảng sợ nhìn đi chỗ khác.

"S-sao cậu lại ở đây?"

Anh lấy từ trong túi ra một chiếc bùa hình gấu.

"Cái trong cặp của cậu đã rơi trên đường.  Tôi mang nó đến cho cậu và sau đó đã nhìn thấy bọn họ.

"Sống một mình nguy hiểm lắm, cậu phải cẩn thận."

Tôi cười: "Anh không thấy tôi cầm dao làm bếp sao? Ai có thể ức hiếp tôi?"

Khương Ngọc Hoài chợt cười một tiếng, thanh âm không lớn, lại nặng nề rơi vào tai tôi.

"Ừ, cậu rất mạnh mẽ."

Nhịp tim của tôi ngày càng nhanh hơn và tôi thậm chí không dám nhìn anh ấy.

Một cảm xúc kỳ lạ bắt đầu lớn dần trong lòng tôi.

Tôi hy vọng khoảnh khắc này có thể ngưng lại mãi mãi.

7

Phó Vũ Hoành đang định đưa Dụ Mộ ra nước ngoài.

Dụ Mộ quyết tâm rời đi, cô ấy thậm chí  sẽ tuyệt thực nếu bố mẹ không đồng ý.

Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài thỏa hiệp.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Khương Ngọc Hoài trông chán chường như vậy.

Trên sân thượng, anh yếu ớt dựa vào lan can, tấm lưng thẳng  đứng thường ngày giờ đã hơi cong xuống.
"Tôi phải làm gì để giữ cô ấy lại..."

Giọng nói  khàn khàn nhỏ đến mức tôi tưởng mình nghe lầm nhưng lại đánh mạnh vào trái tim tôi.

Tôi cũng cảm thấy đau lòng.

Hóa ra tôi thực sự không thể hờ hững được.

Tôi chậm rãi bước tới và hỏi anh:

"Cậu thích cô ấy đến thế à?"

Khương Ngọc Hoài chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy thống khổ, nhưng không chút do dự.

Anh ây nói :Phải"

...

Tôi đến gặp Dụ Mộ và nói với cô ấy rằng tôi không liên quan gì đến Khương Ngọc Hoài.

Tất cả những gì chúng tôi làm chỉ là hành động với hy vọng cô ấy sẽ thay đổi quyết định.

"Khương Ngọc Hoài rất quan tâm cô, hy vọng cô có thể cân nhắc cẩn thận."

Ánh mắt cô chuyển sang thương hại và giễu cợt.

"Cô thực sự thích Khương Ngọc Hoài phải không?"

Cổ họng tôi nghẹn lại và tôi không thể nói được gì.

"Muốn thì cứ việc theo đuổi, tôi không ngăn cản, sao cô lại đến bắt cóc  đạo đức tôi?

"Tuy nhiên, Khương Ngọc Hoài có thích cô hay không lại là chuyện khác. Dựa trên sự hiểu biết của tôi về anh ấy, cô tốt nhất đừng lãng phí công sức của mình."

Nhìn thấy thái độ đắc thắng của cô ấy, tôi chợt cảm thấy rất tức giận.

Tại sao cô không đồng ý ở bên Khương Ngọc Hoài nhưng lại có lòng tin chà đạp lên sự chân thành của anh?

Như thể Khương Ngọc Hoài chỉ là một công cụ để cô khoe khoang với người khác.

Tôi nhìn cô ấy: "Vậy thì cứ chờ xem".

Bỏ qua ánh mắt bối rối của cô ấy, tôi quay người và bước đi.

Lúc này tôi mới nhận ra thứ cảm xúc lạ lùng gọi là "thích".

Tôi thích Khương Ngọc Hoài,  không còn là sự thích đơn thuần với nhân vật hợp gu mình mà là thứ tình cảm nam nữ kia.

Vì vậy, lần này tôi muốn ích kỷ.

Tôi muốn đích thân cứu rỗi cho anh ấy.

8

Vì vậy, suốt mười năm, tôi đã ở bên anh.

Người cùng đón sinh nhật với anh ấy hàng năm đã trở thành tôi.

Tôi bước vào cuộc đời anh từng bước một.

Cha Khương và mẹ Khương thương tôi như con gái của họ.

Đồng nghiệp gọi chúng tôi là nam thanh, nữ tú, xứng đôi vừa lứa.

Bạn bè thầm hỏi khi nào chúng tôi dự định đến với nhau.

Tôi có thể cảm nhận được Khương Ngọc Hoài càng ngày càng đối xử tốt với tôi.

Nhưng lần này, nó không còn là sự đồng cảm nữa.

Hình ảnh phản chiếu của tôi trong mắt anh ngày càng rõ ràng hơn.

Chúng tôi cùng nhau xem phim, cùng nhau ngắm bình minh, cùng nhau đi vòng đu quay...

Vô số người đến với nhau để hình thành tình bạn nhưng không đủ để thành người yêu.

Mọi thứ dần rơi vào quỹ đạo.

Chỉ còn cần một bước đột phá để xuyên thủng lớp giấy mỏng manh này.

Trong một lần gặp mặt nhóm bạn ở quán bar, tôi quyết định chính thức công khai tình yêu của mình với anh ấy.

Tôi uống hơi nhiều và bước đi loạng choạng.

Khương Ngọc Hoài một tay cầm túi của tôi, một tay đỡ tôi.

Giọng điệu của anh vừa bất lực vừa dịu dàng, có chút nuông chiều.

"Anh đã bảo em uống ít đi,  em cứ muốn thể hiện làm gì."

Say vào liền bạo dạn, tôi đẩy anh vào tường.

Khoảng cách gần đến nỗi hơi thở của chúng tôi quấn quýt.

Cơ thể anh cứng đờ, yết hầu của anh cuộn tròn và giọng anh khàn khàn.

"Sênh Sênh, có chuyện gì vậy?"

Tôi hít một hơi thật sâu: "Khương Ngọc Hoài, em..."

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí ám muội.

Anh liếc nhìn thông báo cuộc gọi, đôi mắt chợt run lên, đầu ngón tay cũng run theo.

Tôi buông ra, còn anh thì nhanh chóng bước sang một bên và trả lời điện thoại.

Cốt truyện cuối cùng vẫn tiếp tục khi Dụ Mộ trở về Trung Quốc.

Phó Vũ Hoành đang qua lại với người phụ nữ khác, cô đau lòng, quay về Trung Quốc và cố tình ở lại với Khương Ngọc Hoài chỉ để khiến nam chính ghen tị.

Cuối cùng, Khương Ngọc Hoài  chỉ là một công cụ bị vứt đi sau khi vô giá trị.

Tôi cong ngón tay lại.

Lần này tôi sẽ không để điều đó xảy ra lần nữa.

Sau khi Khương Ngọc Hoài nghe điện thoại, vẻ mặt có chút lo lắng.

"Xin lỗi, anh có thể nhờ Tiểu Hổ đưa em về được không?"

Tôi hỏi: "Dụ Mộ đã về rồi à?"

Anh dừng lại một giây và gật đầu, cảm giác áy náy hiện lên trong mắt anh.

"Cô ấy ở sân bay một mình, anh muốn tới đưa cô ấy về nhà."

Tôi nhìn anh và nói nhẹ nhàng: "Vậy anh đi đi."

Khương Ngọc Hoài âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh về phía bãi đậu xe.

Đúng lúc đó tôi nhận được một tin nhắn:

[Anh ấy sẽ chỉ là của tôi. 】

Tim tôi chợt có cảm giác như bị ai đó nắm lấy, cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

Trong đầu tôi chợt vang lên tiếng nói của ý chí thế giới:

[Nhân vật nữ chính được tái sinh. 】

9

Cuốn tiểu thuyết kết thúc bằng đám cưới của Dụ Mộ và Phó Vũ Hoành.

Nhưng sau khi [toàn văn kết thúc], cuộc sống thực sự bắt đầu.

Sau khi kết hôn, Phó Vũ Hoành quả thực có vẻ như đã thay đổi, kiềm chế sự đào hoa và trở thành một người chồng tốt.

Sau khi Dụ Mộ mang thai, cô trở nên nhạy cảm.

Cô đi theo Phó Vũ Hoành và phát hiện ra rằng anh ta đang ngoại tình với thư ký của mình.

Trong lúc tranh chấp, Phó Vũ Hoành đã vô tình đẩy cô, khiến Dụ Mộ chảy nhiều máu và phải đối mặt với nguy cơ sinh non.

Trong phòng sinh, nữ chính cuối cùng cũng hiểu rằng kẻ lăng nhăng sẽ không quay đầu lại mà chỉ giả vờ khá hơn. Ngoại tình một lần, ắt có lần tiếp theo.

Cô bắt đầu nhớ nhung những điều tốt đẹp về Khương Ngọc Hoài và cảm thấy hối hận.

Cứ như thế, cô ấy đã được trùng sinh đến điểm cốt truyện này.

...

Tôi ngồi trên ghế sofa cả đêm, cảm thấy một cảm giác bất lực sâu sắc bao trùm lấy mình.

Khi cốt truyện thay đổi, nữ chính cuối cùng cũng nhận ra sự tốt bụng giàu tình cảm của nam thứ và mọi chuyện hướng đến một cái kết viên mãn.

Giống như ông trời không thể chịu đựng được tình yêu của Khương Ngọc Hoài một mình héo mòn nên đã gửi vận may đến.

Nhưng may mắn chưa bao giờ mỉm cười với tôi.

...

Tôi và Khương Ngọc Hoài đã hoàn thành một dự án lớn.

Như thường lệ, chúng tôi sắp xếp dành cả ngày để thư giãn cùng nhau.

Nhưng lần này lại có thêm một Dụ Mộ.

Cô ấy vẫn tỏ ra ngây thơ như vậy, như thể thời gian vẫn chưa để lại dấu ấn cho cô ấy.

"Sênh Sênh, đã lâu không gặp, cậu càng xinh đẹp hơn rồi!"

Dụ Mộ mỉm cười không chút gượng ép, như thể chúng tôi chưa từng có mâu thuẫn nào.

Tôi mỉm cười gật đầu: "Cám ơn."

Khương Ngọc Hoài lấy vé xem phim xong liền đi về phía chúng tôi.

"Lần này người rất nhiều, chỉ có hai người ngồi cùng nhau."

Không hề do dự, Dụ Mộ cầm lấy hai tờ vé và nhếch mép cười với anh.

"Chúng ta lâu ngày mới gặp, đưa cái ở giữa cho Sênh Sênh đi. Nó có tầm nhìn tốt hơn."

Cô ấy đưa nó cho tôi mà không giải thích gì, kéo Khương Ngọc Hoài về phía cổng soát vé.

Khương Ngọc Hoài liếc nhìn tôi, nhưng rốt cuộc cũng không đẩy cô ấy ra.

Cô bé kiểm tra vé sáng lên khi nhìn thấy chúng tôi.

"Lâu rồi tôi không thấy cô và bạn trai cô ở đây!"

Tôi đang định trả lời thì Dụ Mộ đã cướp lời trước.

"Họ chỉ là bạn tốt thôi, đừng hiểu lầm!"

Cô bé cười ngượng ngùng và hơi đỏ mặt.

Từ khóe mắt, ánh mắt của Khương Ngọc Hoài trong giây lát rơi vào tôi.

Dụ Mộ kéo anh về phía trước, mỗi cử động đều tràn đầy năng lượng.

Trong thoáng chốc, tôi nhìn thấy bóng dáng thời đi học của họ trong đó.

Độc giả sẽ rất vui nếu nhìn thấy cảnh này.

Cầm lấy vé, trong mắt cô gái nhỏ lộ ra vẻ đồng tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu