Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

💥Chương này xen lẫn hiện tại và quá khứ nên ĐỌC KĨ để tránh nhầm tình tiết nha, câu trong ngược đơn ( ) là lời nói thầm trong lòng💥

Thành phố tập trung ở kinh thành, Tiểu Tán Tử đang cùng tiểu hoàng đế cải trang ăn mặc trả tiền trước quầy hàng hồ lô đường phèn.

Vương Nhất Bác với mái tóc dài màu đen, một thân trường bào gấm mây trắng, thiếu niên tràn đầy khí sắc thanh xuân, nhưng không che giấu được quý khí từ trong xương tủy.

Tiểu Tán Tử đi theo bên cạnh Vương Nhất Bác, vóc dáng so với chủ tử của mình còn cao hơn nửa phần, áo dài màu đen tuy không phải là vải vóc tinh xảo thượng đẳng, nhưng đủ để xóa đi hương vị nô tài của hắn trong cung.

Hai mỹ thiếu niên một đen một trắng, cứ như vậy tùy tiện dạo trên đường cái, đã là một đạo phong cảnh mỹ lệ.

"Công tử, sắc trời dần tối, chúng ta nên trở về."

Rêu rao khắp nơi, bọn họ không tiện dùng quy củ trong cung xưng hô.

Nghe được một tiếng nhắc nhở thì thầm, Vương Nhất Bác nhai hồ lô đường phèn không cao hứng quay đầu nhìn người nói chuyện.

"Khó được đi ra ngoài một chuyến, đừng mất hứng như vậy chứ. Ngươi đang nhìn cái gì vậy? "

Vương Nhất Bác phát hiện Tiểu Tán Tử bình tĩnh nhìn y một hồi lâu, ánh mắt quái dị, liền nhịn không được hỏi.

Y tất nhiên là không biết trong miệng mình nhét đầy hồ lô đường phèn đáng yêu đến mức nào, y càng không biết, chỉ là trong chốc lát ngắn ngủi này, đầu của tiểu thái giám trước mặt này đã quay cuồng trăm chuyển ngàn hồi.

Kỳ thật hắn, rất thích Vương Nhất Bác.

Kể từ ngày được giải cứu sáu năm trước.

Lúc hắn mở mắt, đầu trống rỗng, chỉ nhìn thấy một đứa trẻ xinh đẹp và sạch sẽ trước mặt hắn mỉm cười và nói với hắn: "Cuối cùng ngươi đã tỉnh dậy rồi."

Nụ cười đó, lấp đầy trái tim trống rỗng của hắn, mặc dù không thể nhớ bất cứ điều gì, nhưng hắn không sợ hãi.

Một tháng ở trong túp lều nhỏ là ngày hạnh phúc nhất của họ.

Đứa nhỏ mười tuổi không hiểu phần vui vẻ kia là cái gì, nhưng thiếu niên mười sáu tuổi lại rõ ràng.

Nhất là một tháng sau Vương Nhất Bác đột nhiên biến mất, hắn càng hiểu rõ mình cần cái gì.

Hắn muốn đi tìm y, nhưng mới chợt phát hiện, thì ra hắn hoàn toàn không biết gì về Vương Nhất Bác.

Hắn không có cách nào khác ngoài việc chờ đợi.

Hắn không biết phải chờ bao lâu, hắn biết phần chờ đợi này là mù quáng, thậm chí có thể không có kết quả.

Hắn có thể chọn để rời khỏi túp lều nhỏ này, bước vào thế giới chưa biết, kết thúc cuộc sống của ếch đáy giếng, bắt đầu một cuộc sống mới.

Nhưng hắn không làm vậy.
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55

Hắn căn bản không nghĩ tới rốt cuộc phải đợi bao lâu, không nghĩ tới nếu như vẫn không đợi được thì hắn nên làm cái gì bây giờ.

May mắn thay, hắn chỉ chờ đợi ba tháng.

Nhưng những ngày chờ đợi quá khó khăn, mỗi ngày sống trong bất an và vô vọng, hắn không muốn trải qua một lần nào nữa.

Vì vậy, hắn đã đi với y mà không có bất cứ điều gì.

Hắn sẽ lớn lên với y bằng bất kể giá nào.

Bây giờ tiểu hài tử đã trưởng thành, ngũ quan càng ngày càng tinh xảo, mỹ nhân hoàng đế xinh đẹp như vậy, ai mà không thích nhìn chứ?

Hắn thích tiểu hoàng đế, tất nhiên cũng nhịn không được, thậm chí ánh mắt nhìn y càng ngày càng không đơn thuần.

Chỉ là ở trong hoàng cung, hắn ngay cả liếc mắt nhìn y một cái cũng không có tư cách, chỉ có lúc ra khỏi cung, hắn mới dám ngẫu nhiên làm càn nhìn thêm hai lần.

Ví dụ, bây giờ.

Vương Nhất Bác trời sinh làn da trắng nõn, hồ lô đường phèn trong miệng căng phồng đến phồng lên, làm cho người ta thật muốn chọc chọc một cái, còn có đôi môi dính đầy đường phèn, hồng nhuận trong suốt lại đầy đặn, làm cho người ta thật muốn hôn lên, nếm thử hương vị kia rốt cuộc ngọt ngào đến mức nào.

Tiểu thái giám đã được coi là một nam tử trưởng thành, chính là bị đôi môi sáng bóng kia hấp dẫn đến không muốn dời tầm mắt.

Hắn thậm chí có chút sững sờ nuốt nước miếng, yết hầu theo đó lăn qua lăn lại.

"...... Ngươi đang nhìn cái gì vậy? "

"Ừm... Chính là... Trên mặt công tử dính chút đường phèn. "

Trong thực tế thì làm gì có.

Tiểu Tán Tử lấy khăn tay ra, làm bộ lau trên má sữa nhỏ kia.

"Công tử, chúng ta..."

"Biết rồi biết rồi, chúng ta nên trở về có phải không? Nhất định lại là mẫu hậu vụng trộm ra lệnh cho ngươi muốn mang ta về cung trước giờ Dậu chứ gì? Được rồi, đi thôi, miễn cho ngươi không dễ khai báo. "

Tiểu hoàng đế ăn xong ngụm cuối cùng, bĩu môi liền trở tay đem tăm tre ném vào trong đống rác.

Câu cuối cùng kỳ thật Vương Nhất Bác cũng không có ý trào phúng, nhưng Tiểu Tán Tử nghe trong lòng lại có chút không có tư vị, dù sao đêm trước Vương Nhất Bác rất tức giận ném ra chất vấn "Các ngươi rốt cuộc có rõ ràng ai mới là chủ tử của các ngươi hay không".

Tuy rằng rất nhanh Vương Nhất Bác liền thanh minh nói không phải trách hắn, nhưng hắn biết, nội tâm thiếu niên đối với thân phận hoàng đế hữu danh vô thực ít nhiều cũng có phản ứng.

Mười sáu tuổi không còn là trẻ con nữa.

Tuy rằng tiểu hoàng đế nhìn vẫn rất mù mờ, nhưng trong lòng y kỳ thật cũng có ngạo khí cùng tôn nghiêm của mình.

Y có suy nghĩ của mình, có lẽ là thống nhất thiên hạ đạt được thành tựu vĩ đại, có lẽ là thoát khỏi hoàng cung từ nay về sau hải giác thiên nhai* tự do bay lượn, nhưng tuyệt đối không phải giống như bây giờ, ở trong cái lồng giam hoàng cung này làm một con rối gỗ bị giật dây.
*Hải giác thiên nhai: chân trời góc biển

"Công tử, kỳ thật nương nương cũng là quan tâm ngài mà thôi, mười năm một lần đại điển tế thiên, Tam vương gia cùng Lục vương gia vẫn bất an đều nhân cơ hội trở về kinh thành sớm, nương nương lo lắng bọn họ sẽ có động tác nhỏ nào gây bất lợi cho công tử, cho nên mới dặn dò nô sớm bồi công tử hồi cung."

"Tiểu Tán Tử, ta biết tâm tư ngươi đơn thuần, cái gì cũng nghĩ đến phương diện tốt, nhưng mẫu hậu nếu thật sự đối tốt với ta, cũng không phải đến bây giờ một chút cũng không cho ta chạm vào chuyện triều đình. Bà coi như là lo lắng cho ta, cũng là vì chính mình đi, dù sao nếu ta xảy ra chuyện, vị trí thái hậu của bà cũng không giữ được. "

Vương Nhất Bác đi ở phía trước một chút, Tiểu Tán Tử đi theo phía sau, không thấy rõ biểu tình của Vương Nhất Bác, nhưng chỉ cần nghe giọng điệu của y cũng biết y có bao nhiêu cô đơn.

Vương Nhất Bác đột nhiên thở dài, lại nói: "Kỳ thật ta đều biết, từ triều đình xuống dân chúng, không ai để ý tới ta, ta bất quá chỉ là một cái bài trí, cho dù là ngày nào đó đột nhiên chết, đại khái cũng không ai khổ sở cho ta. "

"Ngươi nói cái gì vậy Vương Nhất Bác, không được nói chữ chết!"

Tiểu Tán Tử có chút kích động che miệng tiểu hoàng đế, hơn nữa theo bản năng gọi ra tên tiểu hoàng đế, còn là gọi cả họ lẫn tên.

Đó là một tội chết.

Nhưng khi người phạm tội tử vong phản ứng lại, lời nói đã nói ra, không kịp thu hồi.

Nếu là ở trong cung, hắn tất nhiên là trước tiên quỳ xuống thỉnh tội, nhưng trong thành phố này người dày đặc, như vậy thỉnh tội khẳng định là không thích hợp.

Hắn phải làm sao đây?

"Công tử, thực xin lỗi, nô... Ta... ta đáng chết. "

Tiểu Tán Tử không thể quỳ xuống gấp đến đỏ mắt, đột nhiên lại nghĩ đến đánh miệng mình cũng được.

Tay đang muốn hung hăng đánh vào mặt mình thì bị Vương Nhất Bác giữ lại.

Tiểu Tán Tử đỏ mắt làm cho người ta có cảm giác nhu nhu nhược nhược, khiến người ta thương tiếc.

"Người" trong này đương nhiên cũng bao gồm Vương Nhất Bác.

Huống hồ Vương Nhất Bác biết, Tiểu Tán Tử sẽ vội vàng nói ra lời như vậy, cũng là bởi vì không muốn y nói những lời không may mắn, cho nên y làm sao có thể trách hắn đây?

Y cao hứng còn chưa kịp đâu.

"Tiểu Tán, ngươi đã bao lâu rồi chưa gọi tên ta như vậy? Sau này khi có hai người, ngươi gọi nhiều hơn đi, ta thích nghe. "

Vương Nhất Bác một tay kéo tay đối phương đang muốn dùng tay "tự sát" kia xuống, tay kia thì vuốt ve mặt đối phương, lau đi nước mắt tràn ra trong mắt thụy phong.

"Sáu năm rồi."

"Ừm."

Sáu năm rồi, từ khi vào hoàng cung, hắn không xứng gọi tên y như vậy nữa.
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55

Chỉ có trong giấc mơ, hắn mới dám lớn tiếng gọi tên y, sâu trong đó là tình cảm không được chấp nhận.

("Vương Nhất Bác, tâm ta duyệt ngươi.")

Đó là bao nhiêu giấc mơ nửa đêm thức giấc, những lời độc thoại của mình.

Có thể giống như bây giờ, nhận được sự đồng ý của Vương Nhất Bác, cho dù hắn cũng sẽ không thật sự có việc để làm, hắn cũng sẽ gọi tên Vương Nhất Bác nhiều hơn, vậy cũng đã khiến hắn cảm thấy thỏa mãn.

Ít nhất, đối với Vương Nhất Bác, hắn là đặc biệt, vậy cũng đủ rồi.

"Công tử, nghe người ta nói bánh nướng này rất ngon, ngài có muốn nếm thử không?"

"Nghe người ta nói là nghe ai nói?"

"Chỉ là nghe cung nhân khác nói."

"Nào, ngươi cũng nếm thử một cái."

"Tạ công tử."

Đột nhiên, "veo" một tiếng, một mũi tên từ giữa hai người nhanh chóng bay qua, phá vỡ bầu không khí có chút hài hòa trên đường hồi cung, thậm chí có chút ngọt ngào.

"Cẩn thận!"

May mắn Vương Nhất Bác đẩy Tiểu Tán Tử một chút, hai người tách ra một chút khoảng cách, nếu không mũi tên kia tất nhiên sẽ thấy máu.

Trong cung, Vương Nhất Bác có học võ, hơn nữa học cũng không tệ lắm.

Tất nhiên, điều này là tương đối, bởi vì về phương diện đọc sách, y thực sự học quá tệ.

Nếu không phải mẫu hậu y thường xuyên dùng nỗi đau da thịt khổ sở để uy hiếp y, y ngay cả lật sách cũng không chịu.

Hơn nữa trước mười tuổi, y cho dù bị đánh cũng không học.

Mười tuổi ngược lại bị uy hiếp.

Bởi vì nỗi khổ uy hiếp da thịt của y, đánh không phải là y, mà là Tiểu Tán Tử y quan tâm nhất.

Bất quá người khác không yên lòng, học thế nào... Ồ, có thể tưởng tượng được.

Theo một mũi tên bay xuống từ không trung là một đám hắc y nhân che mặt lục tục vây quanh.

Nhân số không ít, ít nhất có hai mươi người xuất đầu, nhìn tư thế cầm kiếm cùng bước chân của bọn họ, hiển nhiên không phải là tay kiếm bình thường, mà là giống sát thủ chuyên nghiệp được huấn luyện qua.

Vương Nhất Bác có võ công, nhưng Tiểu Tán Tử thì không.

Tuy rằng y cũng từng nghĩ tới, có lẽ Tiểu Tán Tử trước khi còn chưa mất trí nhớ đã luyện võ, thái y trong cung cũng từng nói qua, người mất trí nhớ bình thường chỉ là quên đi một ít chuyện đã từng xảy ra, nhưng thói quen lâu nay cùng kỹ năng đều còn ghi nhớ trong lòng, cho dù mất trí nhớ cũng sẽ vô thức sử dụng ra, ví dụ như khát nước sẽ nghĩ đến muốn uống nước, lúc ăn cơm nên cầm đũa như thế nào, những thứ này đều không cần người khác nhắc nhở hoặc dạy lại.

Cho nên y cũng từng thăm dò qua, trong một lần xuất cung, phân phó mấy ám vệ tập kích.

Kiếm của ám vệ cơ hồ đâm vào trái tim, tiểu thái giám tránh không thể tránh, tựa như con thỏ nhỏ bị thợ săn bắt được lỗ tai, tuyệt vọng chờ chết.

Mà Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối nắm cổ tay thỏ con, hoàn toàn không cảm giác được có nội lực vận hành, cho dù một khắc kia có bao nhiêu mạo hiểm.

Từ đó về sau, Vương Nhất Bác liền xác nhận Tiểu Tán Tử không biết võ công.

Trước mắt, đối phương nhân số đông đảo, Vương Nhất Bác muốn lấy một địch nhiều, còn phải bảo vệ con thỏ nhỏ kia, tính như thế nào cũng là chịu thiệt, tuy rằng y đọc sách không tốt, nhưng vấn đề lợi nhuận thua lỗ về mặt tính toán cũng không tệ lắm.

Y tự nhiên sẽ không hiếu chiến.

Giao thủ mấy chiêu, bắt được cơ hội, y liền lôi kéo Tiểu Tán Tử chạy.

Tiểu Tán Tử không có võ công tất nhiên là chạy không nhanh, mắt thấy đám hắc y nhân phía sau sắp đuổi kịp, Vương Nhất Bác cảm thấy đau đầu.

Cứng rắn không phải là biện pháp tốt, nhưng nếu thật sự trốn không thoát, cũng chỉ có thể ra hạ sách này.

"Tiểu Tán, ngươi trốn một bên chờ ta, rất nhanh sẽ có thể giải quyết."

"Bọn họ nhiều người, chúng ta nên cùng nhau trốn một chỗ đi."

Tiểu Tán Tử tuy rằng võ công không được, nhưng muốn chính hắn trốn một bên làm người ngoài cuộc, hắn cũng không làm được.

Hắn tinh mắt nhìn thấy phía trước cách đó không xa có một con đường hẹp không dễ dàng phát hiện.

Ngay sau nháy mắt, hắn nhanh tay lẹ mắt đẩy Vương Nhất Bác vào bên trong, chính mình cũng đi theo.

Con hẻm này rất nông là một ngõ cụt, may mắn có một ít bàn ghế nhàn rỗi chất đống ở đó, có thể yểm hộ một chút.

Tiểu Tán Tử đè Vương Nhất Bác lên tường, tận lực để cho thân thể hai người đều có thể bị che chắn sau những yểm hộ kia, không bị hắc y nhân phát hiện.

Theo tiếng bước chân liên tục đi qua lại rời xa, nguy cơ tựa hồ đã qua.

"Bệ hạ, bọn họ hẳn là đều đi rồi."

Tiểu Tán Tử xoay mặt nhìn Vương Nhất Bác, tư thế thân thể cũng không thay đổi, hai tay vẫn đặt trên tường phía sau Vương Nhất Bác, khoảng cách giữa hai người gần như chạm vào chóp mũi, có thể vừa vặn cảm nhận được khoảng cách hoàn mỹ của hơi thở đối phương.

Lúc này hắn mới phát hiện, Vương Nhất Bác mặt đỏ đến nhỏ máu.

Vừa rồi hắn chỉ nghĩ làm thế nào để đưa Vương Nhất Bác thoát khỏi nguy hiểm, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến tư thế như vậy có bao nhiêu ấm áp.

Hiện tại tỉnh táo lại, mới phát hiện, dưới thân mình thế nhưng rất không hiểu tự chế "cứng" lên.

Mà làm cho hắn bất ngờ chính là, tiểu hoàng đế cũng "cứng".

Tệ quá!

Tiểu Tán Tử cảm thấy đại sự không ổn, đang muốn lui về phía sau, lại nghe thấy Vương Nhất Bác giống như đang nhỏ giọng nói thầm cái gì đó.

Ngươi có sợ không?

Với sự hiểu biết của hắn đối với tiểu hoàng đế, Vương Nhất Bác ở phương diện động võ này chưa từng sợ qua, huống hồ vừa rồi y vốn định một mình ứng chiến, làm sao có thể sợ chứ?

Vậy chính xác thì cái gì?

Tiểu Tán Tử tò mò, vì thế hắn vẫn duy trì bất động, tính toán trước tiên nghe rõ ràng tiểu hoàng đế của mình rốt cuộc đang nói cái gì.

Chỉ thấy Vương Nhất Bác nhắm chặt hai mắt, trong miệng không nhanh không chậm lẩm bẩm, không ngừng lặp lại năm chữ, nghe như ma chú tẩy não.

"Hắn là thái giám, hắn là thái giám, hắn là thái giám..."

"......"
----------Dãy phân cách----------
Tán (nheo mắt): Ý của ngươi là gì khi nói một tên thái giám nhỏ có thể được coi là một người đàn ông trưởng thành? Là một người đàn ông trưởng thành hay một tiểu thái giám? Hửm? Mời tác giả giải thích rõ!

Tác giả (sợ hãi): À cái này ... để độc giả tự tìm hiểu xem?
-------------------------------

Ờ thì.... Fic này có H đó mọi người 😌

Mọi người hiểu "cứng" là gì mà hả, khỏi giải thích he 😂

Lâu hết biết mới thấy fic có cảnh hỏny vậy đó trời 🥳


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro