Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tiểu bảo bối của ta không vui, ta phải dỗ dành y trước."

----------Dãy phân cách----------

Mắt thấy hai người đều trốn không được.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hai thân ảnh một nam một nữ xuất hiện, cùng hắc y nhân trong nháy mắt hỗn chiến cùng một chỗ.

Thì ra là Viên Sách đi ra đón thê tử hái thuốc của ông, đi qua đường núi bên này trùng hợp gặp được bọn họ.

Viên Sách ra tay tất nhiên không cần lo lắng, hơn nữa thê tử của ông hình như cũng không phải dễ đối phó.

Nhưng Vương Nhất Bác giờ phút này cũng không có tâm tư gì ở trên người người khác, thừa dịp có người hỗ trợ, đỡ Tiểu Tán Tử lên liền rời đi.

Ngay từ đầu, Tiểu Tán Tử còn có chút khí lực chống đỡ, bị Vương Nhất Bác kéo còn có thể miễn cưỡng đuổi kịp vài bước, nhưng cuối cùng hắn bị thương nghiêm trọng, mặc dù ý thức có thể bảo trì một chút thanh tỉnh cuối cùng, nhưng khí lực vẫn dần dần xói mòn.

Cảm giác trọng lượng rơi vào người mình càng ngày càng nhiều, thời gian dài Vương Nhất Bác cũng có chút vất vả, mà mấu chốt nhất là y phát hiện Tiểu Tán Tử trúng độc, cái này phải lập tức xử lý, không kéo dài được.

Vào một sơn động, y bảo Tiểu Tán Tử dựa vào ngồi trước vách đá, không nói hai lời liền ngồi bên cạnh hắn bắt đầu cởi nút áo của hắn.

Trên vai đã sớm bị vải vóc rách nát dính vào máu thịt, chỉ là bị nhẹ nhàng động một chút, chủ nhân vết thương liền đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"A..."

"Rất đau phải không? Nhịn một chút. ”

Tiểu hoàng đế rất ít khi hầu hạ người khác liền đem động tác thả nhẹ hơn, xốc quần áo rách nát một bên lên, đem nó kéo xuống khuỷu tay người nọ.

Cánh tay gầy gò của Tiểu Tán Tử làm Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc.

Tuy rằng gầy, nhưng cũng không phải da bọc xương, một tầng thịt mỏng phủ trên đó, chặt chẽ mà hơi lộ ra đường cong, cơ bắp nhìn như không đặc biệt lại ẩn chứa một loại lực lượng khó nói thành lời.

Loại lực lượng này thể hiện ở trên người hắn rất hài hòa, nhưng lại tựa hồ có cái gì không ổn.

Vương Nhất Bác lập tức không nghĩ thông suốt, nhưng cũng không có quá nhiều tinh thần suy nghĩ, dù sao gương mặt tái nhợt như giấy trước mắt kia không cho phép y phân tâm thêm một giây phút nào nữa.

Nhìn một mảng vết thương lớn không đành lòng nhìn, nghe thấy Tiểu Tán Tử hô hấp yếu ớt vẫn cười nói "Không đau", Vương Nhất Bác vừa tức vừa khổ sở.
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55

"Ai bảo ngươi cậy mạnh hả? Lần sau xem ngươi còn dám hay không. ”

Hai tròng mắt Vương Nhất Bác lấp lánh, nước mắt lung lay sắp đổ treo trên hốc mắt, nghẹn không khóc hình như đặc biệt khó chịu, khó chịu đến mũi đều đỏ lên, bộ dáng thương tâm kia làm cho Tiểu Tán Tử vừa đau lòng vừa vui mừng.

Đôi môi mất đi huyết sắc run rẩy nói: "Nếu lần này may mắn không chết được, lần sau còn dám. ”

"Ngươi sẽ không chết, ta nói rồi, sẽ không để cho ngươi chết, nhưng nếu lần sau ngươi dám, ta sẽ không để ý tới ngươi nữa."

"Ngươi sẽ không làm vậy đâu."

Tiểu Tán Tử cười khẽ, cả người rõ ràng đã rất suy yếu, nhưng nụ cười kia lại rất tự tin.

"Ngươi... Ngươi là muốn gây khó dễ cho ta, phải không? ”
Hạt đậu vàng đáng giá nhất thiên hạ từ hốc mắt Vương Nhất Bác lăn xuống.

Y đột nhiên muốn khóc, khóc đến không thể kiểm soát được.

Tuy rằng y từ nhỏ đã lớn lên dưới sự khống chế của Thái hậu, nhưng cũng chưa từng có cảm giác bất lực như vậy.

Y cái gì cũng không thể chi phối được, hiện giờ ngay cả Tiểu Tán Tử cũng không muốn nghe y.

Y không phải là người khống chế dục cường, ở trong thâm cung lạnh lùng, y đã sớm tiếp nhận sự thật rằng có nhiều việc thân bất do kỷ.

Phụ hoàng y là người nhân duy nhất cho y cảm thụ được tình yêu, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng làm cho y quý trọng, đáng tiếc người phụ thân này yêu y chỉ có được đến năm sáu tuổi, mẫu hậu y chỉ coi y là lợi khí nắm quyền, chưa từng một khắc suy nghĩ qua y rốt cuộc cần cái gì.

Y ngay cả một chút tình thân tiện tay có được của hài tử nhà người khác cũng không tranh thủ được, sao dám nghĩ xa còn có thể khống chế cái gì?

Chỉ là sau khi thoát chết trong gang tấc, không biết vì cái gì, chính là cảm thấy rất ủy khuất, y chỉ muốn có được một đáp án thuận lòng, được an ủi.

Loại không được tự nhiên này, không phải bởi vì y thiếu chút nữa bị bắt mà bị dọa ra, mà là bởi vì y nhìn người mình thích ở trước mặt mình thiếu chút nữa mất mạng, mà y lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cái gì cũng không làm được, y thật sự không thể trải qua một lần nữa.

Y sẽ nghẹt thở.

"Không khóc, tiểu bảo bối của ta, không khóc được không? Ta hứa với ngươi, ta không dám, ngươi phải hạnh phúc, được chứ? ”

Tiểu Tán Tử gần như bất tỉnh không có cách nào điều khiển đầu óc, nghe thấy tiếng nức nở của tiểu nhân nhi*, hắn chỉ có thể tùy tâm ý dỗ dành người trước mắt.
*Tiểu nhân nhi: bé yêu (gọi yêu trẻ em) (không biết dùng từ cổ trang nào thay thế cho hợp nên giữ nguyên tiểu nhân nhi 😅)

"Ngươi có mệt không? Nói nhiều như vậy..."

"Mệt a, nhưng tiểu bảo bối của ta không vui, ta phải dỗ dành y trước."

Tiểu bảo bối của người nào đó rốt cục rơi nước mắt cười, còn thuận tay lau nước mắt.

"Được rồi, đừng nói nữa, ta muốn xử lý vết thương cho ngươi trước."

Tuy rằng Vương Nhất Bác đột nhiên có chút không khống chế được cảm xúc, nhưng lúc y vừa nói chuyện với Tiểu Tán Tử, cũng một bên bắt mạch cho hắn, đồng thời cũng quan sát vết thương.

Cũng may Tiểu Tán Tử không biết võ công, không có nội lực vận hành khiến tốc độ lưu động độc tố chậm, hơn nữa cũng không phải sáu lỗ răng đều có dấu hiệu dịch độc xâm nhập, xem ra độc này chỉ ẩn trong một trong sáu răng trảo, lượng độc không tính là nhiều.

Vương Nhất Bác cúi đầu, nhẹ nhàng hôn vết thương, lập tức bắt đầu hút ra độc huyết bên trong.

Máu tím đến đen càng thêm dày đặc, từng chút từng chút bị hút vào đôi môi đầy đặn kia, lại từng chút từng chút bị phun trên mặt đất.

Máu tươi hút ra dần dần khôi phục màu đỏ thẫm, cảm giác rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm, miệng Vương Nhất Bác đã có chút tê dại, hơn nữa môi cũng bởi vì dính độc mà tím tái.

Xem ra độc tính so với tưởng tượng còn mạnh hơn.

Y vừa rồi lại tiêu hao không ít thể lực, mang theo Tiểu Tán Tử nhất thời khẳng định đi không nổi, cho dù miễn cưỡng đi ra ngoài, không biết tình hình bên ngoài chỉ gia tăng thêm nguy hiểm.
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55

Y cần chờ độc tính tiêu tan, khôi phục thể lực, mới có thể mang Tiểu Tán Tử rời đi.

Y nhìn quanh bốn phía một chút, cửa vào sơn động này hơi khuất, hẳn là sẽ không dễ dàng bị người tìm được như vậy, nghỉ ngơi một thời gian hẳn là coi như an toàn.

Từ trên quần áo xé ra mảnh vải, băng bó vết thương cho Tiểu Tán Tử, tiểu hoàng đế có chút mệt mỏi dựa vào tường, cùng Tiểu Tán Tử ngồi cạnh nhau.

Vừa quay đầu, y liền có thể nhìn thấy Tiểu Tán Tử khẽ nhắm hai mắt nghiêng mặt.
Người này, sao bị thương nghiêm trọng như vậy mà còn cười được a?

Còn cười ngọt ngào như vậy.
Nếu như không phải khuôn mặt kia thật sự tái nhợt đáng sợ, thật đúng là có loại ảo giác đang ngủ say mơ mộng.

"Tiểu Tán Tử..."

Y thăm dò gọi tên hắn.

"Ừ?"

Đáp lại rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy, ý thức của hắn đã đi trên bờ vực hôn mê.

"Tiểu Tán Tử, câu hỏi của ngươi, hiện tại ta sẽ trả lời ngươi."

"Câu hỏi gì?"

"Ngươi nói ngươi thích ta, lại hỏi ta có thể không thích ngươi hay không."

"Ừ..."

"Ngươi nói xem, ngươi đưa ra yêu cầu như vậy, có phải rất ích kỷ hay không, rất quá phận?"

"Ừ..."

Tiểu Tán Tử đã ở trong trạng thái hỏi hắn cái gì hắn cũng nghe không rõ, chỉ biết phát ra ngữ khí trợ từ biểu thị mình còn sống.

Nhưng Vương Nhất Bác lại mặc kệ, mặc kệ đối phương có thể nghe được hay không, mặc kệ đối phương có thể nghe được bao nhiêu, y chỉ muốn vào giờ khắc này nói ra suy nghĩ của mình, một lát cũng không muốn chờ.

Y đưa tay ra, miêu tả đường nét khuôn mặt hoàn hảo.
Trán, mũi, môi, cằm, hầu kết...

"Đã quá muộn, Tiểu Tán Tử. Yêu cầu của ngươi, ta làm không được, bởi vì..."

"Ta đã thích ngươi rồi."

----------Dãy phân cách----------

Độc giả (Mắt sao): Yêu cầu tác giả giải thích "một bức tượng cơ bắp dường như không đặc biệt ẩn chứa một sức mạnh không thể diễn tả"? 🤩🤩

Tán (giơ tay lên): Câu hỏi này ta biết, là "hormone nam không có nơi nào để đặt"! 😏😏
-------------------------------
Hôm nay chắc mọi người đi học lại hết rồi ha?😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro