Chương 16: Sống chung ngột ngạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ầm! Một tiếng súng vang lên, khẩu súng của Vương Nhất Bác rơi xuống trên mặt đất, bàn tay cầm súng kia nhuộm đỏ máu tươi, là Vu Bân đứng ở cửa phòng khách, tay cầm khẩu súng chĩa thẳng vào, nòng súng vẫn còn chưa hết khói trắng.

Thấy Vu Bân đã nổ súng ngăn cản Vương Nhất Bác tự sát, tâm hắn vừa nãy căng thẳng đột độ lúc này mới thanh tĩnh lại, vì mất quá nhiều máu nên thân thể bắt đầu lảo đảo, cuối cùng quỳ một chân xuống đất, ý thức sắp rơi vào hôn mê.

Triển Duy mang theo bác sĩ tư nhân của hắn chạy vào, hắn suy yếu ra lệnh “Trước hết hãy cứu Tiểu Bác, em ấy cũng trúng đạn rồi…”

Cậu nắm chặt cổ tay bị trúng đạn, đau đớn khiến cậu nhíu chặt mi tâm, trái tim đã mất đi hết thảy niềm tin, cậu đau thương nở nụ cười, cầm lấy con dao vừa nãy đã đâm Tiêu Chiến bị thương, hướng vào trong lòng mình đâm tới.

Vu Bân bước thật nhanh cấp tốc chạy đến trước mặt Vương Nhất Bác đấm mạnh sau gáy cậu một cú khiến cậu trực tiếp bất tỉnh, gục đầu trên sàn đất.

Cảnh tượng bi thương này khiến cho Tiêu Chiến đột nhiên có cảm giác như thế giới của hắn đã đến tận thế, đau đớn khôn cùng vẫn cứ liên tục nhói lên ở ngực, nhìn Vương Nhất Bác ngất xỉu trên mặt đất, lần đầu tiên hắn bắt đầu cảm thấy hối hận vì tình yêu này của hắn.

Nếu như hắn vẫn không có tình yêu, vẫn là kẻ lãnh huyết vô tình đối xử lạnh lùng với tất cả mọi người, cho dù cuộc sống có tối tăm lạnh lẽo, cũng sẽ không phải thống khổ đến mức độ này như bây giờ.

Trước khi Vương Nhất Bác xuất hiện, Tiêu Chiến chưa từng nghĩ đến thế giới của hắn sẽ trở nên như vậy, hắn vốn không phải là một tên đàn ông mềm yếu biết ôn nhu dịu dàng trong tình cảm, thế nên hắn đã vô tình làm ra nhiều chuyện tàn nhẫn đối với cậu, đến khi hắn muốn quay đầu lại, muốn dùng sự ôn nhu dịu dàng để yêu, thì đã quá muộn rồi.

Kỳ thực, khi tình yêu của hắn cùng Vương Nhất Bác đi đến giai đoạn bình yên hạnh phúc ấm áp, hắn đã không phạm sai lầm nữa, hắn đã bắt đầu biết cách cẩn thận từng chút từng chút một che chở phần tình yêu này.

Chỉ là không ngờ, báo ứng của hắn, đến quá không đúng lúc.

…………………..

Tiêu Chiến chuyển đến căn biệt thự cạnh biển này ở, nơi này thanh tĩnh hợp lòng người, rất thích hợp để đến an dưỡng nghỉ ngơi, càng quan trọng hơn là, Vương Nhất Bác thích nơi này.

Tiêu Chiến chỉ tĩnh dưỡng một ngày liền rời khỏi bệnh viên, mọi việc xử lý sau đó đều do bác sĩ tư nhân phục trách, Vương Nhất Bác ở trong căn biệt thự băng bó vết thương, bởi vì tinh thần bị kích thích mạnh, lại thêm vào ảnh hưởng của lần bị Phục Luân tàn hại vẫn còn chưa lành hẳn, lần này, cậu ở trên giường ròng rã nằm suốt một ngày.

Sau khi Vương Nhất Bác tỉnh lại, vẫn nằm trong trạng thái yên lặng, lẳng lặng nằm ở trên giường, mở to mắt, mặt không chút cảm xúc lạnh lẽo như tiền nhìn trân trân lên trần nhà, bất kể người hầu nói gì, cậu cũng chẳng hề đáp lại, hai ngày nay chưa có một chút gì vào miệng.

Tiêu Chiến cũng không thấy xuất hiện, hai ngày qua khi cậu tỉnh lại, hắn vẫn ở Kim Nghê, công việc vẫn xử lý trôi chảy một cách quyết đoán tàn nhẫn, thậm chí càng tàn nhẫn hơn, lấy một loại phương thức cực đoan đến phát tiết hết táo loạn trong lòng, đối mặt với một Tiêu Chiến kinh khủng như vậy, thậm chí mấy người Uông Trác Thành cũng chẳng dám nói thêm gì.

Nếu như có thể cứu vãn được, chắc chắn khi Vương Nhất Bác vừa tỉnh lại, Tiêu Chiến liền sẽ không chút do dự kề cận túc trực mặt dày cầu xin sự tha thứ, nhưng bởi không thể đối mặt được nữa nên hắn mới chọn cách tránh né.

Cái hắn cần bây giờ là một bước đệm thời gian, như vậy mới tránh được trường hợp khi đối mặt với cậu phải đau lòng vì phản ứng lạnh nhạt của cậu!

Hắn ra lệnh cho thủ hạ không được phép để cậu rời khỏi biệt thự, hắn không phải là muốn giam cầm cậu trong biệt thự, mà chỉ là hắn biết, một khi cậu rời khỏi căn biệt thự này, có thể sẽ chẳng bao giờ trở về nữa.

Hiển nhiên hắn đã làm chuyện dư thừa rồi, bởi vì suốt hai ngày nay, cậu không hề đi đâu cả, cậu chỉ nằm yên lặng trên giường, nếu nằm mãi mệt mỏi quá cũng chỉ ngồi dậy dựa vào đầu giường, ánh mắt lành lạnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ cảnh biển mênh mông, có lúc lặng lẽ rơi lệ, có lúc đáy mắt lướt qua âm lãnh sát ý.

Sau khi biết suốt hai ngày nay cậu chẳng chịu ăn uống gì, hắn rốt cuộc không nhịn được phải trở về căn biệt thự, trước tiên sai người nấu chút cháo dinh dưỡng, sau khi cháo được nấu xong, hắn bưng khay đựng tô cháo còn đang bốc khói đẩy cửa phòng cậu đi vào.

Vương Nhất Bác đang nằm, thấy có người đi vào, nghiêng đầu liếc mắt nhìn, khi nhìn rõ kia là Tiêu Chiến, hai mắt vô thần lạnh nhạt của cậu lóe lên sát khí.

Đối mặt với ánh mắt quyết tuyệt của cậu, Tiêu Chiến không nói một lời đi tới đầu giường, đặt cháo lên đầu giường, sau đó ngồi xuống ở bên giường, nhẹ nhàng cầm lấy cái tay đang băng gạc của cậu nâng lên.

“Có vẻ như đang dần hồi phục.” Tiêu Chiến nhẹ giọng nói, đồng thời trong lòng cũng thở phào một cái, cậu chấp nhận uống thuốc hắn sai người hầu mang đến, chứng tỏ em ấy vẫn không có ý định tự làm tổn hại đến mình.

Đối với Tiêu Chiến mà nói, điều đáng sợ nhất không phải là Vương Nhất Bác một mực nhất định bắt hắn phải chết, mà là cậu nhất định muốn chết!

Hai con mắt Vương Nhất Bác vẫn chăm chú trừng trừng nhìn hắn, giống như muốn khoét một lỗ thủng trên người hắn. Thời gian không làm vơi bớt đi chút thù hận nào của cậu đối với hắn, trái lại nỗi hổ thẹn với Vương Nhã trong cậu càng thêm sâu sắc, càng khiến cho nỗi hận Tiêu Chiến đã giết chết em gái ruột của cậu càng thêm nghiêm trọng.

“Sau khi tỉnh lại em vẫn chưa ăn gì đúng không, nhất thời không thể ăn những thứ dầu mỡ được, như thế đối với dạ dày sẽ không tốt.” Tiêu Chiến từ đầu đến cuối không dám nhìn thẳng vào hai mắt cậu, cách nói chuyện giống như người chồng vô ý làm bị thương thê tử, thanh âm cực kỳ êm dịu “Anh đã sai người hầu nấu chút cháo cho em, em dậy ăn một chút….”

“Ly hôn đi Tiêu Chiến!” Vương Nhất Bác đột nhiên lạnh lùng ngắt lời.

Tay có khựng lại một chút, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, ánh mắt hắn vẫn nhàn nhạt, nhìn kỹ chén cháo trong tay, dùng thìa nhẹ nhàng khuấy lên, tiếp tục bình tĩnh mở miệng nói “Trước tiên cứ ăn chút cháo đã, đợi tới trưa, anh sẽ sai người làm cho em mấy món em thích ăn…”

“Đừng giả vờ ngốc nữa Tiêu Chiến! Anh có nghe tôi đang nói cái gì không?!!” Vương Nhất Bác đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, thanh âm cứng rắn ngắt lời hắn, ánh mắt càng thêm lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, cậu không có cách nào chấp nhận được chuyện cùng hung thủ giết hại em gái mình duy trì hôn nhân.

Vương Nhất Bác hận chính mình, cậu không giết được Tiêu Chiến, không báo thù được cho Vương Nhã!

Tiêu Chiến vẫn không biến sắc, nhàn nhạt đem thìa múc ra một miếng cháo vững vàng đưa đến bên miệng cậu, như là đang dỗ dành “Ngoan, há miệng ra.”

Vương Nhất Bác rốt cuộc bạo phát, cậu đột nhiên vung tay lên, hất văng chiếc thìa trong tay Tiêu Chiến rơi trên mặt đất, ngay cả chén cháo trong tay hắn cũng đổ hết trên giường, thậm chí một chút cháo còn văng lên tay cậu.

“Đủ rồi!!” Vương Nhất Bác quay về phía Tiêu Chiến hét lớn.

Tiêu Chiến mặt vẫn không chút cảm xúc, bình tĩnh giật ra mấy khăn giấy, nhẹ nhàng cầm bàn tay bị cháo văng lên, cúi đầu, tỉ mỉ cẩn thận lau cho cậu.

“May mà cháo không nóng lắm, nếu không tay em sẽ bị phỏng mất.” Tiêu Chiến nhỏ giọng ôn nhu nói, dùng khăn giấy kiên trì lau từng ngón tay của cậu. (thấy ảnh tội tội)

Vương Nhất Bác liều mạng giật tay ra nhưng vẫn bị Tiêu Chiến nắm chắc trong lòng bàn tay.

“Anh bỏ tay ra!!” Cậu hét lớn, dùng một tay khác đánh hắn, Tiêu Chiến vẫn không nhúc nhích, mạnh mẽ hứng chịu từng cú đánh của cậu.

“Anh ra ngoài sai người hầu nấu cháo lại cho em…” Lau xong, Tiêu Chiến nhẹ nhàng đặt tay cậu xuống, mặt không chút cảm xúc đứng dậy rời đi,

Vương Nhất Bác nhanh chóng cầm lấy cái ly thủy tinh trên bàn, hướng về Tiêu Chiến ném tới, không chệch một ly ném trúng vào lưng hắn khiến chiếc ly rơi xuống vỡ toang.

“Anh chết đi!!!” Vương Nhất Bác hung tợn thét lớn.

Tiêu Chiến dừng chân lại nhưng không quay đầu, chỉ là thanh âm lạnh xuống mấy phần “Muốn ly hôn, trừ khi anh chết!” Nói xong hắn rời khỏi phòng.

Vừa đi ra khỏi phòng, Tiêu Chiến không còn giữ nổi nét mặt bình thản như lúc nãy nữa, mỗi bước đi của hắn đều dị thường khó nhọc, hắn đã cố gắng nỗ lực để bản thân nhìn qua vẫn rất bình thường, nhưng khi hắn đi đến phòng khách, vẫn không thể khống chế nổi mà một cước đạp nát tấm kiếng trên bàn kia, khiến cho những người hầu đang quét dọn trong phòng khách đều sợ hãi thiếu chút nữa lập tức quỳ rạp xuống.

“Đi nấu cháo lại! Nếu em ấy vẫn không ăn, lại tiếp tục nấu!” Thanh âm Tiêu Chiến không ức chế nổi lên cao, mặt đầy hàn khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww