Chương 33: Một chiêu tinh diệu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến đi vào phòng ngủ, đúng lúc Vương Nhất Bác vừa mới tắm xong từ trong phòng tắm đi ra, trên người mặc áo choàng tắm màu trắng, tay cầm chiếc khăn lông lớn lau mái tóc ướt nhẹp.

Biết Tiêu Chiến đã đi vào, cậu cũng không có phản ứng gì, mặt không chút cảm xúc ngồi ở bên giường tiếp tục lau khô tóc.

Nhiều buổi tối đều là như vậy, ai làm việc của người nấy, lạnh lùng như hai người xa lạ.

Vương Nhất Bác đã quen với bầu không khí này, cậu chẳng muốn suy nghĩ gì nhiều thêm nữa, đối với Tiêu Chiến, không muốn, không hận, không cầu gì cả. Hiện tại cậu chỉ muốn yên lặng chờ đợi, chờ đợi cho đến cái ngày cậu biến mất khỏi thế giới này lần thứ hai.

“Tôi giúp em sấy tóc” Tiêu Chiến đột nhiên nhẹ giọng nói, sau đó nhanh chóng tìm ra máy sấy, nhìn cậu, sắc mặt ôn nhu tiếp tục nói “Dùng khăn lau sẽ không khô được, để tóc ướt mà ngủ ngày mai sẽ bị nhức đầu đấy.”

Nói rồi, hắn cởi giày ra bước lên giường, cậu ngồi ở bên giường đặt chân dưới đất, Tiêu Chiến quỳ hai đầu gối trên giường phía sau lưng cậu, quỳ thẳng nửa người trên, cầm máy sấy làm khô tóc cho cậu.

Thanh âm máy sấy vù vù tràn ngập trong phòng, cả hai người đều im lặng không ai nói gì, Vương Nhất Bác ngồi yên, vẻ mặt bi thương cúi nhìn xuống mặt đất.

Cậu tình nguyện cùng Tiêu Chiến tiếp tục cuộc chiến tranh lạnh này, Tiêu Chiến càng dung túng chỉ càng khiến cậu thêm hổ thẹn.

Động tác của Tiêu Chiến, ngốc nhưng rất ôn nhu, sợ hơi nóng sẽ làm đau cậu, hắn cầm máy sấy cách khá xa tóc cậu, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc ngắn của cậu, như là đang âu yếm.

“Chuyện hôm nay…. là tôi sai…” Tiêu Chiến khó khăn mở miệng, thanh âm không lớn, gần như chìm đi trong tiếng máy sấy tóc. (không, lần này anh không sai TT_TT)

“Ừm…” Vương Nhất Bác nhàn nhạt đáp một tiếng “Lão Tiêu, tôi muốn ngủ…”

“Được”

Nghe Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gọi mình là lão Tiêu, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, bất tri bất giác hắn thậm chí đã quên mất cơn giận dữ vì bị lừa dối, cậu vừa định nằm xuống, Tiêu Chiến cầm ly nước cùng mấy viên thuốc Vương Thần Tuấn đưa đưa đến trước mặt cậu.

Hắn không làm lơ lời của Vương Thần Tuấn được, Vương Nhất Bác bị mắc bệnh trầm cảm, hắn cho rằng tất cả đều là do hắn sai.

Có lẽ từ khi Vương Nhã chết đi, tâm tình Vương Nhất Bác vẫn luôn u uất nặng nề như vậy.

Cậu không hỏi gì cả, yên lặng nhận lấy nước và thuốc.

“Lão Tiêu, anh hận tôi không?” Vương Nhất Bác bình tĩnh nhìn Tiêu Chiến, nhẹ giọng mở miệng.

Bàn tay đang xoa xoa mái tóc cậu của Tiêu Chiến chợt dừng lại, đủ loại tâm trạng phức tạp dâng lên trong lòng.

Hận? Là gì? Hắn luôn cho rằng Vương Nhất Bác đã lừa dối hắn, trong cơn giận dữ mà ra tay thô bạo với cậu, vậy đó là hận. Thế nhưng hiện tại, dưới bầu không khí yên bình tĩnh lặng này, sự giận dữ căm phẫn đều không tồn tại nữa, khi biết Vương Nhất Bác mắc phải bệnh trầm cảm, cảm xúc dâng trào trong lòng hắn, chỉ có đau đớn vô hạn.

“Vừa yêu vừa hận! Nhưng hiển nhiên yêu nhiều hơn hận.” Thanh âm Tiêu Chiến rất nhẹ “Cũng có thể, đối với em, tôi không nỡ hận!” (*khóc*)

Vương Nhất Bác nở nụ cười yếu ớt, trán tựa nhẹ vào trước ngực Tiêu Chiến “Lão Tiêu, chúng ta đều là kẻ điên, chỉ có kẻ điên yêu mới khiến bất kỳ một ai cũng không thể ngăn cản được.”

“Tiểu Bác…”

Đêm đó, Vương Nhất Bác nép vào trong lòng Tiêu Chiến mà ngủ, được cánh tay vững chắc của Tiêu Chiến ôm lấy, cậu cảm giác rất thư thái, trên khuôn mặt tiều tụy lộ ra nụ cười thư thái yên bình, dần dần tiến vào mộng đẹp.

Những đêm nằm quay lưng lại với Tiêu Chiến ngủ, Vương Nhất Bác đều mơ thấy một giấc mơ lạnh lẽo u ám, mơ thấy mình đang phiêu bạt ở bên trong một vùng tăm tối, cái gì cũng không nhìn thấy rõ, liều mạng gọi tên Tiêu Chiến, kết quả không có bất kỳ lời nào đáp lại, chỉ có duy nhất một mình, cô độc phiêu bạt, ở trong một thế giới tăm tối lạnh lẽo không có Tiêu Chiến, từ từ chết đi.

“Tiểu Bác, để chúng ta cho đối phương một cơ hội nữa…. một cơ hội cuối cùng….”

Tiêu Chiến hôn lên mái tóc cậu, nhắm mắt lại thấp giọng nói.

Đối mặt với Vương Nhất Bác, lại một lần nữa lý trí chịu thua tình cảm, cho dù cả thế giới này có chỉ trích Tiêu Chiến hắn vì sắc quên nghĩa, hắn cũng không có cách nào ép chính mình không yêu Vương Nhất Bác.

Hắn chính là một kẻ nhu nhược trong tình cảm! Bất kể bị phản bội bao sâu, bất kể bị lừa dối bao nhiêu, hắn đối với Vương Nhất Bác, tâm vẫn không thể tàn nhẫn được!

Giờ khắc này, người con trai đang nằm trong lồng ngực hắn, chính là cả thế giới của hắn! Nếu như có một ngày người con trai này rời bỏ hắn mà đi, như vậy theo đó, cả thế giới của hắn cũng sẽ sụp đổ.

Yên hận tình cừu rối rắm, đang tràn ngập mùi khói thuốc súng chỉ trong một đêm lại chậm rãi hóa thành an hòa, thậm chí cũng chẳng ai buồn giải thích nhiều làm gì.

Tiêu Chiến trở lại như trước, một lần nữa xem Vương Nhất Bác là trân bảo trong lòng, ở trước mặt Vương Nhất Bác, hắn không nhắc tới cái gì liên quan đến chuyện lừa dối, thủ hạ của hắn trừ bỏ kinh ngạc chính là căm ghét, cực kỳ căm ghét Vương Nhất Bác.

Ở trong mắt thủ hạ của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến uy lẫm tứ phương, kiêu hùng mạnh mẽ trong lòng mọi người, còn Vương Nhất Bác, dáng vẻ yếu đuối nhu nhược vô năng, là rác rưởi, là phiền toái.

Sau khi Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác hòa hảo quá nhanh chóng, Lưu Hải Khoan lại một lần nữa hẹn Vương Nhất Bác ra ngoài nói chuyện, sự cố chấp trong tình cảm của Tiêu Chiến đã đến mức độ cực đoan, có tiếp tục khuyên bảo hắn, cũng chỉ là phí công.

Lưu Hải Khoan hẹn gặp Vương Nhất Bác để khuyên bảo, đồng thời cũng cảnh cáo, thái độ dĩ nhiên không còn khách khí như lần trước.

Toàn bộ quá trình Vương Nhất Bác không hề nói một lời, cúi đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn chén trà trong tay, mãi đến tận cuối cùng lúc Lưu Hải Khoan đứng dậy rời đi, cậu cũng không ngẩng đầu.

Hiện tại, ngoại trừ Tiêu Chiến, ai, cậu cũng không muốn nghe!

Quãng thời gian này cậu trở lại với Tiêu Chiến, Phục Luân lại yêu cầu cậu đi đánh cắp cơ mật hắn muốn lần trước chưa lấy được về cho hắn, cậu lấy lý do Tiêu Chiến phòng bị cậu để kéo dài thời gian, mãi đến tận sau khi Tiêu Chiến chính thức đem đám hàng kia vận chuyển đến nơi khác, Phục Luân mới tin tưởng và ngừng uy hiếp cậu.

Càng có lẽ bởi vì, thời gian từ lúc cậu bắt đầu bỏ thuốc cho đến nay, đã ròng rã được hai tháng.

Nói cách khác, độc tố tích lũy trong cơ thể Tiêu Chiến đã đạt đến khoảng thời gian yêu cầu, từng bước từng bước một hủy hoại thân thể của hắn!

Đồng thời, không có thuốc nào cứu được!!

Trời vẫn còn mưa lác đác, Vương Nhất Bác cầm ô đứng trước một tấm bia đá ở nghĩa trang, trên bia đá là bức ảnh của một người đàn ông nhìn qua chưa tới 30 tuổi.

Người đàn ông này chính là bảo tiêu của Tiêu Chiến đã chết vì cậu để lộ bí mật.

Vương Nhất Bác đời này chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có lúc một sinh mạng con người vì sự ngu xuẩn của chính mình mà chết đi, cậu cả đời này luôn cố gắng sống sao cho thật lương thiện, vậy mà ngoảnh đầu lại, vẫn là gián tiếp trở thành một kẻ thủ ác giết người.

Vương Nhất Bác thậm chí có thể tưởng tượng được, những thủ hạ của kia của Tiêu Chiến căm hận cậu đến mức nào, có bao nhiêu oán độc hận không thể dùng ánh mắt lột da xẻ thịt cậu.

Cậu vốn ghét sự tàn nhẫn của Tiêu Chiến, nhưng lại quên mất Tiêu Chiến cũng là kẻ trọng tình trọng nghĩa, hắn mất đi một người huynh đệ đã cùng hắn vào sinh ra tử nhiều năm, so với nỗi đau mất đi Vương Nhã của cậu thì nào có kém cạnh gì.

Chỉ là hắn chưa bao giờ đem cái nỗi khổ đau chính mình không muốn cho ai biết biểu hiện ra trước mặt mọi người mà thôi.

“Xin lỗi….”

Vương Nhất Bác ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng đặt bó hoa trong tay xuống, sau đó đi đến trước mộ Vương Nhã.

Trên tấm bia mộ kia, Vương Nhã cười long lanh trong sáng, mỗi khi đứng trước nó, cậu liền phảng phất như nghe được tiếng nói vui vẻ của Vương Nhã, gọi cậu, ca ca.

Vương Nhất Bác đưa bức di thư của Vương Nhã đến trước tấm bia đá đốt đi, đã xem qua quá nhiều lần khiến cho trang giấy rất nhăn nhúm, nhưng chỉ một tia lửa, ngay cả mưa phùn cũng không thể cản được nó biến thành tro tàn.

Cậu rời khỏi nghĩa trang thì nhận được điện thoại của Phục Luân.

“Hiện tại chắc chắn Tiêu Chiến sẽ chết, thế nên dựa theo ước định của chúng ta, tôi đã thả Lạc Tần Thiên ra, cậu ta hiện tại đã thay tên đổi họ, đến một quốc gia Lạc gia không biết được sinh sống.” Phục Luân cười gian xảo nói.

“Đây là điều anh nên làm, tôi không cần phải cảm ơn anh.” Thanh âm cậu thanh thanh lạnh lùng.

“Bảo bối nhi, sau khi báo được thù thì em sẽ làm gì? Hay là đến chỗ tôi? Nói thật, tôi đối với em….”

“Phục Luân” Vương Nhất Bác lạnh lùng ngắt lời “Tiêu Chiến đã cách cái chết không còn xa, ở những ngày cuối cùng này, anh đừng gọi điện cho tôi nữa!”

“Ha ha….” Phục Luân âm hiểm cười vài tiếng “Bảo bối nhi, em quá khinh thường tôi rồi, em nghĩ rằng tôi sẽ để Tiêu Chiến chết đi dễ dàng vậy sao? Đời này hắn đã phá Phục Luân tôi nhiều lần như vậy, tôi muốn những ngày này trước khi hắn chết cũng không được an ổn!!”

“Anh có ý gì?!”

“Bảo bối nhi, em sẽ biết sớm thôi….”

Sau khi Vương Nhất Bác rời khỏi nghĩa trang, liền lái xe đi tới căn nhà trước đây cậu ở, đã lâu cậu không trở về đây xem qua kể từ khi đến ở cùng một chỗ với Tiêu Chiến, nơi này đã trở nên hoang phế bụi bặm.

Vương Nhất Bác phủi hết bụi, chăm chú kiên trì quét dọn nhà sạch sẽ lại một lần.

Cậu rất yêu mến nơi này, bởi vì nơi này đã lưu giữ lại rất nhiều hồi ức của cậu và Tiêu Chiến. Đến khi lau dọn căn nhà sạch sẽ không còn một hạt bụi, cậu nằm lỳ ở trên giường, mặt chôn vùi trong cánh tay, giống như đã ngủ rồi, nhưng mơ hồ lại truyền ra tiếng khóc bi ai.

Cậu biết, nếu như Tiêu Chiến không giết cậu thì căn nhà này chính là nơi ở cuối cùng của cậu.

Lúc trở lại biệt thự, cậu không nhìn thấy Tiêu Chiến đâu, chỉ cho rằng hắn đi làm vẫn chưa trở về.

Giống như thói quen, cậu đi vào nhà bếp, bảo người hầu lui ra, bắt đầu nấu canh cho bữa tối.

Chỉ có vào những lúc này, cậu mới cảm thấy chính mình có một chút hữu dụng cho Tiêu Chiến.

Nhìn nồi canh đang sôi, Vương Nhất Bác lấy từ trong túi áo một viên thuốc màu trắng bỏ vào trong canh, nhẹ nhàng khuấy lên.

Bên trong canh, phảng phất chiếu ra khuôn mặt tươi cười của Vương Nhã, khiến cho cậu vô thức khóe miệng cong lên một đường cong nhỏ bé.

Nhìn hình ảnh trên máy tính, Vương Nhất Bác nở nụ cười rung động ôn hòa, Tiêu Chiến cảm thấy toàn thân như bị ngàn vạn mũi kim châm nhọn hoắc đâm chọc vào trong tim, đau đến không thể thở nổi. (rồi xong TT_TT)

Kỳ thực, đã đau đến mức tận cùng nên cái gì cũng đều không thể cảm nhận được, phẫn nộ, căm hận, đều không biểu lộ ra mà chỉ bình tĩnh dị thường.

“Tiêu…. Tiêu tổng, thuốc là do cậu ta bỏ, tôi thật sự cái gì cũng không biết!”

Phó Nhân hai tay bị trói ở phía sau, bị ép quỳ gối bên cạnh Tiêu Chiến, toàn thân đều run lẩy bẩy.

“Câm miệng!!” Vu Bân lạnh lùng nói.

Hai ngày nay Phó Nhân vốn định lấy cớ bệnh tình của Vương Nhất Bác đã khôi phục để rời đi, không ngờ tới ngay lúc mấu chốt thân phận lại bị bại lộ!!

Làm sao mà bị bại lộ, tới giờ Phó Nhân cũng không biết!

Đương nhiên sẽ không có bất kỳ ai biết được, đây chính là do Phục Luân làm.

Từ lúc Sieg mất tích một cách đột ngột, Phục Luân bắt đầu nghi ngờ bên cạnh mình có nằm vùng của Tiêu Chiến, chỉ là vẫn còn chưa xác định, thế nên hắn liền để thủ hạ thả bí mật Phó Nhân là nằm vùng của hắn ra bên ngoài, quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, bí mật vừa bị tiết lộ chưa tới hai ngày, hắn cùng Phó Nhân liền mất liên lạc.

Tiêu Chiến cách cái chết còn không lâu, Phó Nhân đối với Phục Luân tự nhiên mất đi giá trị lợi dụng rất nhiều, vừa có thể nghiệm chứng được tên nằm vùng thật sự, lại có thể để cho Tiêu Chiến thông qua Phó Nhân biết được nỗi đau đớn cùng cực khi phát hiện ra người mình yêu nhất mưu sát mình.

Chỉ đánh đổi chết một quân cờ mà đạt được nhất cữ lưỡng tiện, chuyện này đối với Phục Luân mà nói, là một chiêu tinh diệu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww