Chương 38: Khủng hoảng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến mừng đến phát điên! Mừng rỡ điên cuồng xông lên đại não của hắn! Hóa ra, hóa ra Tiểu Bác mà hắn yêu nhất không lừa dối hắn! Bất kể vì nguyên nhân gì mà em ấy không giải thích rõ cho hắn thì sự thật người Vương Nhất Bác yêu, vẫn là Tiêu Chiến hắn!

Tiêu Chiến ngửa đầu, đưa hai tay che mặt, vui sướng mãnh liệt khiến hắn phát điên lên được! Bởi vì, rốt cuộc hắn có thể mang Tiểu Bác của hắn trở về rồi! Lại mỗi ngày mỗi đêm có thể được nhìn thấy khuôn mặt em ấy!

Thế giới của Tiêu Chiến hắn, rốt cuộc cũng đã sống lại!

Kỳ thực cho đến tận bây giờ, Tiêu Chiến vẫn luôn chờ đợi có thể tìm ra một lý do để chính mình có thể đi đón Vương Nhất Bác trở về, chỉ là hắn không có cách nào thuyết phục bản thân tiếp tục tin tưởng phần tình yêu này mà thôi, hắn nhất định phải cho thủ hạ của hắn một câu trả lời rõ ràng, hắn nhất định phải đỉnh thiên lập địa khống chế tất cả, bao gồm cả chuyện tình yêu! Sự tồn tại của hắn là vạn người kính nể, nếu như bị một sự phản bội làm cho tình cảm thay đổi mà vẫn không thể quả đoán dứt bỏ được, vậy hắn còn có bản lĩnh cùng uy tín gì để thống trị trong thế giới ngầm đây, thế nên hắn mới đành chọn từ bỏ Vương Nhất Bác!

Nhưng có một sự thật vẫn luôn không hề thay đổi, bất luận thiên địa đổi trắng thay đen vật đổi sao dời như thế nào đi chăng nữa, tình yêu của hắn đối với Vương Nhất Bác, vẫn chưa từng thay đổi!

Thế nên cho dù có nhiều hơn nữa thủ hạ liều chết tiến vào can gián hắn, yêu cầu hắn giết Vương Nhất Bác để báo thù cho những anh em bị thương và chết đi, cách làm của Tiêu Chiến vẫn thế, bình tĩnh để Vương Nhất Bác rời đi!

Tình yêu của hắn mang theo sự phản bội và lừa dối khiến nơi sâu nhất trong tim hắn đau đớn như bị ngàn mũi kim châm đâm xé, so với hận còn đau hơn rất nhiều lần, Tiêu Chiến so với bất kỳ người nào khác đều đau khổ hơn cả, hắn xem đây là sự báo ứng, là ông trời trừng phạt hắn vì những việc làm tàn bạo của hắn trong nhiều năm qua!

Kỳ thực tất cả những chuyện này, chỉ là vì Tiêu Chiến hắn quá ngu ngốc mà thôi! Hắn chưa bao giờ điều tra kỹ càng sâu xa cái gì cả, hắn chưa bao giờ đọc hiểu được bi thương Vương Nhất Bác giấu nơi đay lòng, hắn vẫn cứ phóng túng tình cảm của chính mình, tự cho là bản thân phải trả giá khi tình yêu gặp sự phản bội, thật ra chỉ là do hắn quá tự phụ, cho rằng trong tình yêu này, người chịu đựng nỗi đau khổ chỉ có mình hắn! Nhìn Vương Nhất Bác từng ngày từng ngày trôi qua càng lúc càng trở nên tiều tụy, hắn vẫn không nhìn ra được đằng sau nụ cười yếu ớt trắng bệch của Vương Nhất Bác đã từ từ tiến về phía tuyệt vọng!

Tiêu Chiến không tiếp tục suy nghĩ nữa, điều duy nhất hiện tại hắn nghĩ tới đó là tự mình mang Vương Nhất Bác trở về, bất kể là cậu đang ở nơi nào, bất kể muốn Tiêu Chiến hắn phải bỏ ra cái giá gì!

Nhìn trên video giám sát kia, Vương Nhất Bác đang cầm cuốn thực đơn để học nấu canh, ngắm nét mặt cậu tập trung chăm chú, trong đầu Tiêu Chiến từ từ hình dung ra khuôn mặt tươi cười, tinh khiết thanh tú trên mặt cậu, nụ cười mỉm ôn hòa say lòng người, dường như làm tan chảy tất cả mọi băng giá nơi đáy lòng hắn.

Tiêu Chiến giờ khắc này cực kỳ vui mừng! Bởi vì lúc hắn ly hôn với Vương Nhất Bác, ngoại trừ đuổi cậu đi thì cái gì cũng không làm! Không dằn vặt cậu! Không gây thương tổn khiến cậu đau lòng! Khác hẳn lần hắn đưa cậu cho Phục Luân! Thế nên lần này, hắn có thể đường đường chính chính mang Vương Nhất Bác về lại bên cạnh mình, mãi mãi, mãi mãi yêu cậu! Tiếp tục được nghe thấy thanh âm mềm mại của cậu ở dưới thân hắn hai mắt mơ màng, gọi hắn lão Tiêu….

……………………………

Tiêu Chiến vội vàng vào phòng thay đồ của mình, chọn một bộ đồ mới để đi đón Vương Nhất Bác, hắn nhất định phải tạo ra biểu hiện mười phần thành ý, không thể ăn mặc quá mức tùy tiện hay là quá mức nghiêm túc được, ít nhất phải để khi Vương Nhất Bác vừa nhìn thấy hắn liền có cảm giác thân thiết.

Tiêu Chiến muốn mặc quần áo mà trước đây Vương Nhất Bác đã mua cho hắn, nhưng khi hắn lôi hết toàn bộ quần áo ra thì không thể tìm được bất kỳ một cái nào, hắn đã quên mất rằng, những món đồ có liên quan đến Vương Nhất Bác, đều đã bị hắn sai người đem đốt!

Cái gì cũng đều không có! Giống như, sự tồn tại của Vương Nhất Bác đã hoàn toàn biến mất!

Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy trong lòng đau nhức, trong lồng ngực giống như bị vật gì đó sắc nhọn cào xé khiến hắn đau đớn đến mức phải ôm ngực, chống đỡ trên tường từ từ ngồi xuống một cái ghế.

Tâm bắt đầu co giật từng trận một đau nhức, hoảng loạn như vừa nãy nghe được đầu bếp thuật lại sự thật!

Tại sao lúc nãy hắn lại hoảng sợ như vậy! Rõ ràng đây là chuyện đáng mừng cơ mà! Tại sao hắn lại run rẩy kích động đến không thể đứng vững nổi! Như có một cơn sóng sợ hãi ầm ầm kéo đến!

Tiêu Chiến nỗ lực an ủi chính mình, Vương Nhất Bác không phản bội hắn, không bỏ thuốc độc cho hắn, cho đến bây giờ, em ấy đều là tự mình….

Tự mình bỏ thuốc?!!!

Vương Nhất Bác vẫn luôn tự bỏ thuốc chính mình!!!

Tiêu Chiến hít mạnh vào một ngụm hơi lạnh, ngón tay bắt đầu run rẩy, vẻ âm hoành chắc chắn trên mặt đột nhiên nứt ra, bắt đầu từng chút sụp đổ!!

Hưng phấn phát điên vừa nãy khiến hắn quên đi mất chuyện quan trọng nhất! Nếu vậy, cuối cùng người bị loại thuốc kia của Phục Luân hại chết, chính là Vương Nhất Bác!!

Giống như đột nhiên bị điện giật, Tiêu Chiến bỗng đứng dậy, phát điên chạy ra phía ngoài!!

Không thể! Tuyệt đối không thể!

Tiêu Chiến vừa chạy ra phía ngoài vừa lấy điện thoại mở ra số của Vương Nhất Bác.

Lục thông tin bên trong điện thoại di động, số của cậu đã sớm bị hắn xóa đi, cái gì cũng đều không tìm được!

Vu Bân ở bên cạnh nhìn dáng vẻ phát điên hoảng loạn gần như tan vỡ của Tiêu Chiến, rốt cuộc không nhịn được nói “Tiêu tổng muốn đi gặp Vương tiên sinh sao?”

Tiêu Chiến giật mình quay đầu lại “Cậu biết em ấy bây giờ ở đâu sao?!!”

Vu Bân gật đầu “Lần trước Tiêu tổng hỏi tình trạng gần đây của Vương tiên sinh nên sau đó thuộc hạ đã đi điều tra.”

“Lập tức đưa tôi đến đó!” Tiêu Chiến kích động nói, lập tức kéo mở cửa xe lên xe.

Sau khi lên xe, Vu Bân cấp tốc khởi động xe chạy về phía bệnh viện Vương Nhất Bác đang ở.

“Em ấy… bây giờ thế nào?” Hắn lo lắng bất an hỏi Vu Bân, tầm mắt vô thức nhìn ra bên ngoài cửa xe, ngón tay đặt ở trên đùi run rẩy chụp thành nắm đấm, tựa hồ muốn để tim mình bình tĩnh lại.

“Mấy ngày trước thuộc hạ đến một bệnh viện tìm Vương tiên sinh, lúc đó thân thể Vương tiên sinh rất suy yếu, vẫn nằm ở trên giường,  nghe bác sĩ nói, hình như Vương tiên mắc phải bệnh gì đó như là…. bệnh nan y.” Ba chữ cuối cùng, Vu Bân nói rất nhẹ, nhưng Tiêu Chiến nghe vào trong tai giống như sấm sét giữa trời quang.

Hắn đã từng nghĩ Vương Nhất Bác thân thể suy yếu là do bị trầm cảm, hắn chưa từng suy nghĩ nhiều gì cả, bây giờ nhìn lại, khi đó cậu suy yếu chính là do loại thuốc kia gây nên.

“Hiện tại sao rồi?” Tiêu Chiến mặt xám như tro tàn, thanh âm rõ ràng đang run rẩy.

Vu Bân lắc đầu một cái “Sau đó thuộc hạ chưa đi điều tra lại, nên cũng không rõ ràng lắm”

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, chống đỡ một nắm đấm trên trán, nỗ lực điều tiết nhịp hô hấp!

Hắn không thể hoảng hốt như vậy! Không thể! Rất nhanh nữa hắn sẽ được nhìn thấy người hắn luôn nhung nhớ, hắn nên hưng phấn mới đúng!

Đến bệnh viện, Vu Bân nói cho Tiêu Chiến biết phòng bệnh Vương Nhất Bác đang ở, Tiêu Chiến không nói hai lời, nhanh chóng đi vào bệnh viện.

Đi ra thang máy, trong lòng hắn không ngừng nhẩm thầm số phòng bệnh của cậu, mỗi một bước đi đều dị thường gian nan, nhìn từng số phòng trên cửa, hắn rất nhanh chóng nhìn ra cửa của phòng bệnh kia cách mấy mét.

Tiêu Chiến đứng chôn chân tại chỗ, bên tai dường như không còn nghe thấy được bất kỳ thanh âm gì, chỉ có nhịp tim của hắn đập vang thùng thùng trong lồng ngực.

Dưới chân bắt đầu nhấc lên, nhìn cánh cửa kia, Tiêu Chiến khó khăn bước chân đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww