Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác lái xe trên đường cao tốc như điên, cậu nhấn nút trong xe. Chiếc xe đỏ rực trong nháy mắt chuyển thành một chiếc mui trần, chạy như điên trên đường lớn.

Cậu đặt một tay bên cửa sổ chống đầu, để gió tùy ý thổi bay những sợi tóc dịu dàng, trong đêm đen mang theo một vẻ đẹp xốc xếch.

Hạo làm thịt bò bít tết rất ngon, cậu ăn thật nhiều, trên người ít nhiều gì cũng vương lại một chút mùi vị. Còn có Hi cầm về bình rượu đỏ kia, cậu uống cũng không ít, lỗ mũi ông xã thân ái nhà cậu cực thính, không thể để cho anh ngửi thấy mùi được.

Tiện tay nhấn nút nhạc, một bản nhạc giao hưởng trong nháy mắt vang lên, Vương Nhất Bác dần dần thanh tĩnh, hồi tưởng từ lúc ra khỏi nhà đến bây giờ từng chút một gợi lại, bản nhạc vẫn vang lên từng khúc, Vương Nhất Bác liền duy trì thần thái suy tư như vậy.

Dĩ nhiên cậu cũng nghiêm túc nhìn đường đi, mặc dù tài lái xe của cậu đã đạt đến mức có nhắm mắt lại cũng dễ dàng điều khiển. Tuy nhiên cậu vẫn muốn cẩn thận một chút, cho tới khi về đến nhà tuyệt đối không thể xảy ra chuyện không may.

Theo thời gian dần dần trôi, nhạc giao hưởng cũng không biết vang bao nhiêu bản, trong mắt Vương Nhất Bác rốt cuộc có một chút dao động, không, không. . . . . . . . Đó không phải là một chút dao động, mà là biểu tình vô cùng ảo não.

Shit! Làm thế nào mà cậu quên mất 'nhà hàng Á Toa' kia là sản nghiệp của ông xã cậu a! Cậu thiếu não cả điểm này cũng quên, hèn chi cậu cảm giác chuyện rất kỳ quái, Vương Nhất Bác gõ đầu mình một cái.

Thật đáng chết cậu đã làm chuyện gì a, cứ hễ là chuyện liên quan đến chồng, cậu đều trở nên mơ hồ. Chẳng lẽ gả cho một người sẽ trở nên mơ hồ như vậy? Còn ở nhà hàng của anh giết người, nhà hàng này chẳng phải sẽ có phiền phức rất lớn? Cái này cũng không phải là trọng điểm, chút chuyện nhỏ này ông xã nhà cậu vẫn có thể thuận lợi giải quyết.

Trọng điểm là cái ánh mắt nóng rực ấy. Chẳng lẽ là chồng cậu, nếu không còn có ai đối với cậu biểu lộ ánh mắt như vậy, nhưng chồng cậu lúc này nên ở Tổng Công Ty chứ không phải ở nhà hàng, thật hỗn loạn a.

Ngao ~ nói đến sấm chớp đánh chết cậu, nhưng cuối cùng vẫn đau lòng giống như ông xã cậu.

Vương Nhất Bác ảo não vò vò mái tóc, tăng lực đạp chân ga, chiếc xe màu đỏ trong nháy mắt chạy như bay trên đường cao tốc, làm cho người ta hoài nghi đây thật sự xe con sao? Còn hơn tên lửa a.

Mà lúc này, trên xa lộ có một chiếc xe màu bạc hiệu BMW đang chạy như điên trên đường, mặc dù tốc độ không hơn "tên lửa" của Vương Nhất Bác, nhưng cũng không để người ta khinh thường. Từ âm nhạc có thể đoán được người trong xe tâm tình rất tốt .

Một chiếc xe loá mắt như vậy rất tự nhiên đưa tới những cái nhìn chăm chú của đông đảo tài xế. Tất nhiên Vương Nhất Bác cũng không ngoại lệ. Đối với sở thích yêu xe của cậu, nếu như là bình thường, nhất định vui vẻ thưởng thức.

Nhưng hôm nay tâm tình của cậu không tốt, trong lòng thấp thỏm không yên, cậu hận không thể nhanh một chút về đến nhà, tìm hiểu ý của ông xã, xem chân tướng của sự việc có giống như cậu nghĩ hay không.

Hi vọng ánh mắt nóng rực ở nhà hàng không phải là anh, nếu không nhất định cậu chết chắc. Phải biết rằng trước mặt anh, cậu vẫn luôn duy trì hình tượng vợ hiền mẹ tốt. Nếu để anh biết cậu chẳng những lừa anh, hơn nữa còn là đệ nhất sát thủ người người e ngại, thật không biết anh sẽ nghĩ sao. Có giống những người khác e ngại cậu hay không? Điều cậu không hi vọng nhất chính là xa cách anh, bởi vì cậu rất thích anh.

Nhưng nếu như người đó không phải là anh nói như vậy nhất định còn có những cao thủ khác, hơn nữa còn có thể nhìn thấy cậu giết người. Chỉ là không biết người đó là địch hay bạn. Như vậy cậu càng rất phiền não. Đẩy những suy nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu, tăng tốc độ xe, trong nháy mắt vượt qua chiếc xe màu bạc kia.

Ở ngã tư, một chiếc xe chở hàng lớn đột nhiên lao ra, Vương Nhất Bác nhanh chóng thắng xe. Cho dù lái nhanh như vậy, nhưng bằng tài lái xe của cậu tuyệt đối không có vấn đề gì, cùng lắm là cái trán xinh đẹp của cậu bởi vì quán tính mà đập tới trước thôi.

Chi. . . . . . . Băng. . . . . . . Băng. . . . . . .

Vương Nhất Bác từ từ ngẩng đầu lên, xe đã dừng lại, không có thương vong gì, chỉ là cái trán của cậu thật sự bị đập vào tay lái, rất có thể đã lưu lại dấu ấn.

Nhưng chiếc xe phía sau tại sao lại vô duyên vô cớ đụng vào xe cậu, chẳng lẽ chủ nhân của nó không biết trên thế giới này còn có cái gọi là thắng xe sao? Làm hại cái trán của cậu đập hai lần vào tay lái, cậu bất đắc dĩ gỡ dây an toàn ra, đi xuống xe.

Chủ nhân của chiếc xe màu bạc cũng chậm rãi mở cửa vào thời điểm Vương Nhất Bác xuống xe. Một nam sinh không chút để ý xuống xe, giầy cứng cá tính phối hợp với chiếc quần jean Levistrauss mới nhất. Phía trên là một chiếc sơmi màu xám cùng sợi dây chuyền trân châu dài màu đen.

Mặc dù trong đêm tối, nhưng dựa vào ánh mắt sắc bén của đệ nhất sát thủ, cậu tuyệt đối không nhìn lầm. Đồng tử mắt của cậu ta là màu nâu nhạt trong suốt, mang theo một phong cách không nắm bắt được. Mái tóc vàng kim đẹp mắt bị gió thổi có chút vểnh lên, có nét đáng yêu mê ly. Gò má đẹp trai mê người, cằm vót nhọn làm tim người khác đập thình thịch. Có điều với cậu cũng chỉ là một đứa bé thôi, nhan sắc còn lâu mới xuất sắc bằng ông xã của cậu.

Lúc Vương Nhất Bác thấy rõ nam sinh đứng cách chiếc xe màu bạc không xa, lông mày xinh đẹp giật giật. Nguyên lai là một thiếu niên bất lương, xem ra chuyện này không dễ giải quyết. Bất quá là cậu có lý, cô không tin không thể giải quyết được.

Vốn là Mục Pháp Á căn bản không có ý muốn xuống xe, dù sao là do đối phương đột nhiên dừng lại, nếu không hắn cũng không đụng vào. Nhìn tình hình này không lẽ là cố ý đánh cược mạng sống để tạo quan hệ với anh?

Đám chó săn làm rất tốt chuyện này? Anh bất đắc dĩ lắc đầu, những chuyện này thường xảy ra. Chỉ là cho tới nay đều có người đại diện giúp anh giải quyết. Hôm nay anh nghĩ một mình đi hóng gió một chút, tâm tình tốt như vậy lại bị quấy rầy. Nhưng anh đã cải trang rồi, đám chó săn không có nhanh như vậy đi!

Lơ đãng bước xuống xe, liền nhìn thấy một chàng trai tuyệt mặc trên người chiếc áo trắng ôm sát người, gương mặt trái xoan cổ điển. Nhìn qua giống như chỉ lớn hơn bàn tay một chút, hệt như mỹ nam từ những bước tranh cổ đại bước ra. Mặc dù bên cạnh anh không ít phụ nữ xinh đẹp, nhưng anh chưa bao giờ thấy một người hoàn mỹ như cậu.

Lông mày lá liễu được cắt tỉa cẩn thận, lông mi dài cong vút, đôi mắt to, linh động có thần làm người ta chói mắt, xinh đẹp động lòng người giống như không thể nói rõ. Da thịt trắng nõn trong đêm tối càng thêm rực rỡ. Sống mũi kiên nghị thẳng tắp, mang theo vẻ thanh tú của chàng trai. Đôi môi anh đào mềm mại đỏ hồng như bảo thạch trong suốt, bóng mịn làm người ta chỉ cần liếc mắt cũng cảm thấy say mê. Những sợi tóc hơi dài, mềm mại, đen nhánh rũ xuống che đi vầng trán cao giống như đang nhảy múa theo gió, nhìn cậu lúc này giống như tinh linh ban đêm.

Chờ đến khi anh kịp phản ứng, đã đứng bên ngoài xe, mà cậu không ngừng tới gần. Anh nghe trái tim mình đập loạn liên hồi "bịch...bịch..", trong lòng trống rỗng. Anh lớn như vậy cũng chưa từng xuất hiện trình trạng bất thường này. Anh bị bệnh sao?

17/10/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro