Chương 101.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Thiên té xuống đất, cả người bị thương đã không còn cảm thấy đau đớn, hắn lớn như vậy nhưng lần đầu tiên chật vật trước mắt nhiều người như thế, thật sự hắn không phản kháng được. Nhưng người đàn ông thần bí trước mắt đang nổi giận mãnh liệt với hắn thật là một đối thủ hiếm có. Thật làm hắn đau đầu nhức óc, hắn không đắc tội người này đi! Nhưng tại sao lửa giận của hắn ta lại phát trên người mình, rõ ràng chính là một thằng nhóc đang ghen, thật sự làm người ta phí lời, chẳng lẽ là vì cậu ta?

Bỗng nhiên Vương Nhất Bác trong ngực người thần bí đột nhiên cảm thấy dạ dày truyền đến một hồi co rút mãnh liệt, cảm giác khó chịu trước nay chưa từng có ——

"Ưhm ——" cậu nhanh chóng lấy tay che miệng, cơn buồn nôn thiếu chút nữa muốn mạng cậu! Nôn mấy cái nhưng một chút cũng không có, toàn thân nhức mỏi khiến cậu nhất thời rơi vào hôn mê.

Người đàn ông thần bí thấy đứa nhỏ trong ngực đã hôn mê bất tỉnh, sự nóng nảy cùng lo lắng trong mắt không chút nào che giấu, lập tức không để ý nhiều ôm Vương Nhất Bác biến mất khỏi kho hàng. Những người áo đen cũng lưu loát đi theo sau bọn họ, thủ pháp cực kỳ linh hoạt, giống như một cơn gió, tránh thoát tầng tầng phòng vệ dưới đất, nhanh chóng biến mất trong đêm tối.

Trong kho hàng, Trần Thiên nhìn một đám người áo đen biến mất, không quan tâm bản thân mình có bao nhiêu nhếch nhác, khóe miệng nâng lên nhất mạt hứng thú, xem ra chuyện ngày càng trở nên thú vị, hắn rất tò mò lần gặp mặt tiếp theo.

Trong chốc lát, một đám đàn ông mặc quân trang quỷ mị, lặng yên không tiếng động xuất hiện trong kho hàng. Khi bọn họ nhìn thấy bộ dáng chật vật của chủ tử nhà mình, khóe miệng không tự chủ kéo ra. Không nghĩ tới trên thế giới này còn có người so với chủ tử nhà mình còn lợi hại hơn, chỉ là giờ phút này bọn họ không dám biểu hiện ra ngoài, nếu không chờ trở lại khu quân sự, chủ tử sẽ đem bọn họ ra thao luyện không thành hình người.

"Ông chủ, có muốn hay không?" người dẫn đầu mặc quân trang cung kính hô, nhất thời gọi Trần Thiên đang chu du tận đâu.

Ngón tay người đàn ông mặc quân trang chỉ phương hướng đám người áo đen biến mất, hỏi thăm có muốn theo dõi bọn họ hay không. Hắn là ám vệ của Trần Thiên, chuyện vừa xảy ra hắn nhìn thấy rất rõ ràng. Nếu không phải ông chủ âm thầm ra dấu tay nói hắn không cần hành động, đoán chừng hắn đã sớm hiện thân. Như vậy ông chủ căn bản cũng không sẽ chật vật như vậy, lúc này hắn đột nhiên rất lo lắng ông chủ có thể vì hắn nhìn thấy những thứ không nên nhìn mà nhằm vào hắn, khiến hắn lúc huấn luyện muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong, trong lòng một người đàn ông rợn cả tóc gáy thầm nghĩ.

"Ha ha! Không cần để ý, các người đều không phải đối thủ của bọn họ." Hơn nữa bọn họ sẽ tự sẽ gặp nhau, trong lòng Trần Thiên thầm nói, khóe miệng cong lên, có thể thấy tâm tình của hắn rất tốt. Nhưng khóe miệng vừa nhếch lên không biết vì nguyên nhân gì mà cứng lại, trong con ngươi nhìn cửa ra vào không có bóng người trên mặt thể hiện sự lo lắng không có chút nào che giấu.

Tất cả những người mặc quân trang đều nghi hoặc, trao đổi ánh mắt lẫn nhau. Theo phong cách xử sự của ông chủ, bọn họ tuyệt đối có lý do tin tưởng, cho dù là chân trời góc biển, hắn tuyệt đối cũng sẽ ra lệnh bọn họ đuổi theo. Không nghĩ tới chủ tử lại cười hì hì mà nói ‘ không cần để ý’. Chẳng lẽ trời sắp đổ mưa máu? Hơn nữa vừa nãy tâm tình còn đặc biệt tốt, sao hiện tại lại trở nên ưu tâm? Là ai nói lòng của phụ nữ như kim đáy biển, hắn cũng muốn nói tâm đàn ông cũng thế.

Trong phòng tổng bộ Hắc bang A thị, không khí trầm thấp có thể khiến người ta kinh hồn bạt vía. Giờ phút này chỉ cần là người có đầu óc đều không dám lớn tiếng thở mạnh, huống chi là nói chuyện. Tất cả mọi người đều nhìn thấy trên người chủ tử ẩn nhẫn lửa giận.

Năm người giúp việc cung kính đứng một bên chờ chủ nhân phân phó, ánh mắt tò mò len lén liếc về phía người dưới tấm chăn phủ trên giường. Họ không hiểu ông chủ và thiếu phu nhân rõ ràng đã ngủ, tại sao đang nửa đêm, chủ nhân lại ôm thiếu phu nhân đang hôn mê từ bên ngoài trở lại, năm cận vệ bên cạnh thiếu phu nhân theo phía sau, điều này thực là quỷ dị.

Thiếu phu nhân và chủ nhân làm thế nào ra ngoài mà một chút động tĩnh cũng không có, mà giờ khắc này năm hộ vệ của thiếu phu nhân lại mặc áo đen, mặt mang miếng vải đen đứng ở đó. Mặt không tỏ vẻ gì đứng một bên, giống như Tu La, rất kinh khủng, không khí cực kỳ quỷ dị. Chỉ là cùng với lo lắng của chủ tử, đơn giản chính là chút lòng thành, bởi vì nhìn tình hình này, xíu nữa chủ tử muốn phát tiết tức giận không biết ai là người gặp họa.

Trong lòng quản gia vô cùng lo lắng đứng ở đó, đi cũng không được, không đi cũng không phải. Trong lòng nóng nảy chỉ có thể nén chặt, mắt thỉnh thoảng nhìn cửa phòng, lau chùi cái trán đổ mồ hôi, trong lòng cảm thán tại sao những bác sĩ còn chưa tới. Nếu còn không xuất hiện thì người gặp nạn chính là thuộc hạ ở chỗ này như bọn họ. 

Mấy ngày nay hắn chỉ đi làm chuyện ông chủ giao phó, không nghĩ tới trong bang lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Đầu tiên là thiếu phu nhân bị thuộc hạ trong bang đả thương, sau đó là thiếu phu nhân mang thai, hiện tại thiếu phu nhân lại ngất xỉu, không biết thiếu phu nhân và tiểu chủ tử trong bụng cậu như thế nào? Hắn lên chức làm Đại Quản Gia trong bang nhưng chưa từng kinh hoảng như hiện tại. Bởi vì này lần dính đến thiếu phu nhân chủ tử thích nhất, đương nhiên sẽ trở nên khó giải quyết, chỉ hy vọng vị tiểu tổ tông này không sao.

Tiêu Chiến ngồi bên giường, hạ thấp thân thể, nhẹ nhàng đem người anh yêu nhất ôm vào trong ngực, đau lòng cúi đầu hôn lên môi Vương Nhất Bác đang cau mày trong giấc mộng. Bàn tay to lớn nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của cậu, trong lòng vì khuôn mặt tái nhợt của cậu mà đau lòng.

Đứa nhỏ này a, anh phải làm sao với cậu mới phải, thời thời khắc khắc đều muốn ra ngoài chơi, làm luôn những chuyện nguy hiểm. Xem ra nên nói chuyện mang thai với cậu rồi, cho dù cậu giận anh không cho anh vào phòng ngủ, anh cũng phải nói cho cậu biết sự thật. Anh không thể tiếp tục chịu được việc cậu đi làm chuyện nguy hiểm như hôm nay, Tiêu Chiến anh chỉ có một bảo bối anh không đánh cược được.

Nhìn sắc mặt cậu tái nhợt, chân mày nhíu chặt, Tiêu Chiến cực kỳ đau lòng, ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn một vòng căn phòng, trong mắt sắc bén có thâm trầm nổi lên cơn thịnh nộ.

"Đáng chết! Sao bác sĩ còn chưa tới?" Giọng điệu anh trầm thấp hơn nữa căng thẳng, vô hình trung mang lại áp lực lớn cho Quản gia, năm người áo đen và năm người làm nữ.

Quản gia run run rẩy rẩy đang định giải thích, một đám bác sĩ thở hổn hển chạy vào phòng. Phòng lớn như thế bởi vì hơn mười bác sĩ mà có vẻ chật chội, mọi người nhẹ nhàng thoải mái thở ra. Trong lòng cảm kích những bác sĩ này, chỉ có năm ám vệ đứng bên cạnh biết chuyện tuyệt đối không đơn giản như vậy. Nếu nhóm bác sĩ này không khám tốt cho thiếu phu nhân, đoán chừng tất cả mọi người đều gặp hoạ. Bởi vì họ biết ông chủ đối với thiếu phu nhân tốt đến cỡ nào, chỉ có họ thường ở cạnh thiếu phu nhân mới hiểu, Tiêu Chiến sau một câu nói xác nhận quả nhiên như giống như họ dự đoán.

Tiêu Chiến hướng về phía một đám bác sĩ khoan thai bước chậm tới lạnh giọng nói: "Còn không mau tới khám cho thiếu phu nhân, nếu thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì, các người cũng đừng hòng sống sót !", giọng nói lạnh như băng làm lòng người run rẩy, bén nhọn bắn vào tim, ngay cả hô hấp cũng phải cẩn thận, giờ khắc này mọi người đều cẩn trọng.

Hơn mười nhân viên y tế run run rẩy rẩy tiến tới giường chẩn bệnh cho Vương Nhất Bác. Nhớ lần trước bọn họ chẩn đoán thiếu phu nhân mang thai, chẳng lẽ hiện tại đứa bé có vấn đề gì? Nếu không sắc mặt chủ tử cũng không cần khó coi như vậy, trong lòng mọi người khẩn trương nghĩ, chỉ hi vọng mọi chuyện không khó giải quyết. Nếu không ngay cả bọn họ là thần y, cũng không có cách cải tử hồi sinh.

Năm ám vệ bên cạnh không có biểu tình gì, thật ra trong lòng đã bắt đầu đánh trống, lần trước ông chủ tha thứ cho bọn họ không bảo vệ thiếu tốt phu nhân, họ vẫn nhớ dạy dỗ. Chỉ có thể trách bản lĩnh của thiếu phu nhân quá cao sâu, ngay cả khi mang thai cũng không thể khinh thường. Xem ra nếu như lần này họ qua khỏi, chắc phải đi huấn luyện một chút rồi, hi vọng thiếu phu nhân không sao.

Bốn cô hầu gái nhìn cảnh tượng trước mắt, trên mặt cũng hiện đầy nóng nảy và sợ hãi. Lời nói của chủ tử liên tục vang lên trong lòng họ, nếu như thiếu phu nhân có chuyện, họ cũng không sống nổi nữa. Điều này có thể không sợ hãi sao? Giờ phút này lần đầu tiên họ khát vọng thần linh tồn tại trên đời, cầu nguyện nam chủ nhân cao quý này không sao, nếu không họ liền gặp họa.

"Ưm. . . . . ." Vương Nhất Bác nhíu chặt chân mày, trong giấc mộng khó chịu ưm một tiếng, tay gắt gao bắt được chăn.

"Ngoan, không sao, đừng sợ! Chờ một chút sẽ không khó chịu." Tiêu Chiến đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt, vô lực của Vương Nhất Bác thu lại sự lạnh lùng trong mắt, tâm giống như bị một bàn tay to hung hăng bóp vỡ. Lập tức ôm cả thân thể cậu vào trong ngực, trong ánh mắt có đau lòng và ân cần. Tay gắt gao cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng, nhìn đứa nhỏ tái nhợt như mất đi huyết sắc, trong lòng anh dị thường khó chịu, hận không được thay thế cậu chịu đựng đau khổ.

Không biết lúc anh xuất hiện xưởng vũ khí, rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì? Sao lại lập tức hôn mê bất tỉnh, chẳng lẽ bị thương lúc anh chưa tới? Trong lòng vừa nghĩ tới nguyên nhân này, Tiêu Chiến liền hận không được lột da Trần Thiên, sau đó sẽ gỡ xương của hắn, trực tiếp ném cho chó săn ăn hết.

21/03/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro