Chương 102.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến nhìn đứa nhỏ trên giường nhíu chặt lông mày giống như rất khó chịu, trong lòng đau đến mức nào. Hiện tại anh chỉ có thể nắm chặt bàn tay bạch ngọc nhỏ bé của cậu, ôm cậu vào trong ngực mình, bờ môi khêu gợi không ngừng hôn lên chân mày nhíu chặt, lông mi, đôi mắt, lỗ mũi, gương mặt, miệng. . . . . . Dùng cái này giảm bớt sự đau đớn của cậu.

Tiêu Chiến nhìn người mình yêu thích, bộ dạng cậu khổ sở, không chút nào giảm bớt. Trong mắt anh không che giấu lo lắng, không biết đến tột cùng cậu bị thương chỗ nào? Tại sao khó chịu như vậy? Nơi nào khó chịu? Tiểu bảo bảo trong bụng có tốt không? Một đống vấn đề không xác định quanh quẩn trong lòng anh, khiến tâm tình anh càng thêm rối bời phiền não.

Có kinh nghiệm trong lần dạy dỗ trước, các bác sĩ vừa vào đến cửa phòng còn chưa kịp thở dốc liền trực tiếp bắt mạch cho Vương Nhất Bác đo nhiệt độ, lượng khí ép, tất cả trình tự làm từng bước, không dài dòng dây dưa, bởi vì bên cạnh có một vị như núi lửa sắp bộc phát rồi, chỉ cần vô ý sẽ bị nổ tan xương nát thịt.

Nhóm bác sĩ xác định xong kết quả chẩn đoán bệnh không dám trì hoãn nửa giây, run run rẩy rẩy mở miệng nói: " Ông chủ, thiếu phu nhân cậu ấy bị. . . . . . động thai khí." Dứt lời lại lén lau cái trán đổ mồ hôi. Rõ ràng một câu rất ngắn, nhưng nhóm bác sĩ này lại dùng một thế kỷ mới dám nói ra. Quá trình chờ đợi này khiến Tiêu Chiến thiếu chút nữa kéo cổ áo đám bác sỹ ra hung hăng dạy dỗ một trận, nhưng ngại người anh yêu vẫn còn hôn mê, không thể trì hoãn trị liệu, nếu không sẽ gặp nguy hiểm. Anh nén tính tình nghe hết câu nói.

Nghe xong lời của bác sỹ, đầu của Tiêu Chiến oanh một tiếng, giống như sét đánh ngang tai, trong đầu không ngừng quay quanh câu nói kia, động thai khí, động thai khí, động thai khí. . . . . đứa nhỏ anh che chở trong lòng thế nhưng động thai khí, vậy có phải cậu sẽ gặp nguy hiểm? Những lời này thoáng qua đầu Tiêu Chiến, khiến lòng anh như bị châm gai, ngay cả hít thở cũng khó khăn. Không nghĩ tới mang thai cũng khổ cực và nguy hiểm như vậy, sớm biết trước anh đã tình nguyện chịu đựng buồn bực cũng không cần cậu sinh bảo bảo, dù thế nào đi nữa anh chỉ cần tin tưởng cậu tuyệt đối yêu anh là được.

"Ý của ông là em ấy có thể gặp nguy hiểm?" Tiêu Chiến cố giả bộ trấn định mở miệng hỏi, giọng nói bình tĩnh nhưng sau lưng đang nổi lên vô hạn phong bạo. Giờ phút này anh hận không thể lập tức đi tìm hết tất cả sổ tay dành cho người mang thai, nhưng thời gian quá chạy, gần đây mới biết cậu mang thai, xem sách ăn uống cho người có thai, nhưng không tìm hiểu sách động thai khí, xem ra anh phải tăng cường tốc độ.

"Đúng . . . . . Đúng vậy. . . . . . Nếu nói ‘động thai khí’ thật ra là triệu chứng sinh non. Bởi vì vận động kịch liệt, tức giận, hít những vị thuốc cấm đưa đến tình trạng đau đớn, hạ thân ra máu báo trước sinh non. Có phải thiếu phu nhân vận động quá độ? Hay tâm tình kích động quá lớn? . . . . . . Giống như thuộc hạ nói ngày đó, người mang thai trong ba tháng đầu tương đối yếu ớt, không nên kịch liệt vận động, tâm tình không nên kích động quá lớn, không nên ăn. . . . . ." bác sỹ nhìn ánh mắt kinh khủng của chủ tử nhà mình, trong lòng run rẩy, nhưng làm một nhân viên y tế nên có đạo đức nghề nghiệp. Bất luận trước mặt là cuồng phong bạo vũ, ông không thể không nói sự thật.

Nghe bác sĩ nói rõ, trong lòng Tiêu Chiến lại oanh một tiếng, đau đến sắp không thể hít thở. Bảo bối và kết tinh tình yêu của họ gặp nguy hiểm, điều này khiến anh khó chịu, trong lòng đột nhiên mất đi phương hướng, trống rỗng, vô dụng có người nào hiểu? Nhưng bây giờ không thể buông tha, hiện tại phải tìm phương pháp trị liệu, Tiểu Bác và đứa bé đều là bảo bối của anh.

"Có biện pháp gì để giữ được em ấy và đứa bé?" sau khi bình tĩnh lại Tiêu Chiến ôn hòa hỏi, tiếng nói khàn khàn lợi hại. Từ vẻ mặt và giọng nói của anh có thể biết anh đang nóng nảy và lo lắng. Tiêu Chiến cũng không phải Bạo Quân không nói đạo lý, hiện tại quan trọng nhất là khiến những bác sĩ này chữa khỏi cho tâm can bảo bối của anh, không làm trễ nãi thời gian chẩn bệnh.

"Thật ra thì. . . . . . Thật ra thì. . . . . ." Nhân viên y tế cà lăm muốn nói, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Tiêu Chiến, trong lúc bất chợt thứ gì cũng không nói. Mặc dù giờ phút này ông chủ không oanh pháo bọn họ, nhưng trong lòng bọn họ sợ hãi, chân nhẹ nhàng run lên. Đừng trách bọn họ nhát gan, mà là khí thế băng lãnh của chủ tử thật sự cường hãn, một cái ánh mắt cũng làm cho người ta sợ hãi.

Thật sự Tiêu Chiến không kiên nhẫn được nữa, lập tức mắt lạnh nhìn sang, giờ phút này anh không nổi giận không có nghĩa là anh không có oán khí. Nếu không phải chờ bọn họ trị bệnh cho bảo bối và đứa nhỏ thì theo tính tình anh trước đây, sớm đã đem đám người này vứt xuống Thái Bình Dương, ngay cả lời nói cũng không có.

" Ý chủ nhiệm La là tình trạng thiếu phu nhân không phải quá nghiêm trọng, chỉ cần mấy ngày nay nghỉ ngơi tốt, không cần làm những việc nguy hiểm, đồ ăn cũng cần điều chỉnh." Đứng sau tất cả thầy thuốc, một tiểu tử mang mắt kính lịch sự hắng giọng giải thích.

Mặc dù cậu là bác sĩ thực tập, nhưng vừa rồi cũng có đi lên kiểm tra cho thiếu phu nhân. Hiện tại nhìn giáo sư hướng dẫn không còn bộ dạng như bình thường, trong lòng rất sung sướng. Nhưng nếu giáo sư của cậu có chuyện gì, đoán chừng sẽ liên lụy đến cậu khiến cậu không thể thuận lợi tốt nghiệp. Cho nên cậu mới không nhịn được nói ra kết quả kiểm tra.

Tròng mắt sắc bén Tiêu Chiến hướng thẳng về phía tên nhóc gần cửa, trong mắt có vui sướng cùng suy tư. Vừa rồi tên nhóc kia nói bảo bối và tiểu bảo bảo không sao. Tâm của Tiêu Chiến hôm nay có thể nói không ngừng lên xuống. Đời này anh chưa từng bị kinh hãi như vậy, tất cả nguyên nhân đều do thiếu niên sắc mặt tái nhợt đang nằm ngủ trên giường.

Đột nhiên không biết nghĩ đến cái gì, tròng mắt hưng phấn của Tiêu Chiến nháy mắt trở nên u ám, bất luận kẻ nào cũng không biết ý vị trong đó. Người này còn trẻ như vậy, nhạy cảm như Tiêu Chiến, dĩ nhiên biết lời nói của tên nhóc kia không phải là ý của bác sỹ La, hoàn toàn là quan điểm của hắn thôi. Ngay cả La Thanh cũng không thể bảo đảm, thế nhưng hắn lại tin tưởng nói như vậy, giống như đang nói chuyện bình thường, lời của hắn tin được không? Tiêu Chiến vừa quan sát tên nhóc đứng ở cửa vừa nói.

"Ý của cậu là chỉ cần theo lời của cậu, Tiểu Bác và đứa nhỏ trong bụng có thể không sao." Tiêu Chiến lạnh lùng nói, lúc này anh nói “cậu” mà không phải “các người”.

"Đúng vậy." tên nhóc trẻ tuổi tự tin nói, người chung quanh không khỏi hít một hơi. Ở vương quốc hắc đạo này, dám cùng Đế Vương hắc đạo nói chuyện trừ thiếu phu nhân ra, đoán chừng cũng chỉ có người trẻ tuổi trước mắt, hắn không muốn sống nữa sao? Thật là nghé mới sinh không sợ cọp.

Mà dẫn đầu bác sĩ chủ nhiệm La nghe tên nhóc nói, đầu ong ong. Tên tiểu tử này dám lớn lối như vậy, đồ mặt dày, không muốn sống phải không? Giờ phút này La Thanh hận không thể đá tên tiểu tử kia mấy cái, để hắn ngậm miệng lại, không cần vì sai lầm của một người mà làm cho cả nhóm bác sĩ bỏ mạng, dù sao trước mắt Hoàng đế hắc đạo bọn họ cũng không dậy nổi .

Vừa rồi chuẩn bệnh cho thiếu phu nhân, đứa nhỏ trong bụng căn bản không giữ được. Khôn khéo như hắn, dĩ nhiên biết nếu nói ra những lời này, hậu quả là cái gì. Bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước, tất cả mặc cho số phận, có thể sống một ngày chính là một ngày.

"Rất tốt, nhớ kỹ lời cậu nói, từ nay về sau, thiếu phu nhân và bảo bảo liền giao cho cậu chăm sóc, tuyệt đối không để xảy ra một chút không may, nếu không tôi không ngại cho cậu biết thủ đoạn của tôi." Tiêu Chiến tàn nhẫn nói, đây phương thức anh bảo vệ bảo bối.

Tiêu Chiến vuốt ve thiếu niên yếu ớt trước mắt, trong lòng đột nhiên rất sợ, anh có thể tin tưởng tên nhóc kia sao? Nhưng bây giờ anh chỉ có thể đánh cược một lần, vô lực phất phất tay cho tất cả mọi người lui khỏi phòng.

Khi tất cả mọi người sắp lui khỏi, Tiêu Chiến nhẹ nhàng lên tiếng ra lệnh như đế vương: "Quản gia, an bài thật kỹ." .

"Dạ, ông chủ." Quản gia cung kính nói, ông đương nhiên biết ý tứ chủ tử nhà mình, an bài người giúp thiếu phu nhân sớm bình phục, an bài người tới hầu hạ thiếu phu nhân không thể có một chút sơ xuất.

Tất cả mọi người trầm lặng rời đi, bởi vì thiếu phu nhân dường như còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, có nghĩa là tương lai mấy ngày tới, khí trời trong bang sẽ rất âm trầm, hơn nữa người tạo khí ép cũng ngày càng âm trầm.

Sau khi còn lại một mình, Tiêu Chiến phát ra hơi thở dài, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé ấm áp, đặt trên bụng cậu dịu dàng nói: "Tiểu Bác, nơi này có cốt nhục của chúng ta, nhưng em bây giờ gặp nguy hiểm rồi, trong giấc mộng em có thể cảm nhận được sao?" .

Giống như đáp lại lời của anh, Vương Nhất Bác vốn an ổn ngủ nháy mắt trở nên bất an, mày đẹp lại nhíu chặt .

"Cho nên em phải cố gắng lên, anh vẫn luôn ở đây, tuyệt đối không để cho em và bảo bảo có chuyện, chúng ta cùng nhau chiến đấu?" Tiêu Chiến cưng chiều nhéo một cái trên sống mũi nhỏ của cậu, tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt lên chân mày nhíu chặt, say đắm hôn vành tai cậu, gương mặt, sống mũi nhỏ, đôi mắt, anh thâm tình thì thầm nói với cậu.


21/03/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro